Bằng Ma Vương nghe vậy đứng tại chỗ chậm rãi bật cười. “Đa Mục đại nhân đang chờ ta ư?” “Nếu không, Ma Vương cảm thấy thủ hạ của ta sẽ ngu xuẩn đến mức bị ngươi phát hiện?” Nhìn Đa Mục Quái, Bằng Ma Vương cười càng vui vẻ, từng bước đi tới bên bàn trà vén tà áo trước ngồi xuống, chậm rãi thở dài nói: "Ta thừa nhận ngươi có tài năng như vậy, xem như là một nhân vật. Thế nhưng lời này có chút tự nâng giá trị bản thân thái quá rồi?” "Có phải...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.