Một đốm sáng trắng bay lên trời, biến vùng núi đen kịt trở nên sáng chói như ban ngày.
Trong chốc lát, từ trong huyệt động được đào sâu vào vách đá xanh tối đen như mực không thể nhìn thấy gì phun ra hơn mười ngọn lửa. Những âm thanh chói tai vang lên.
Bên những tiếng hô hoán kinh hoàng, hai thiên binh đang tới đánh lén ở phía trước nhất trúng hơn mười viên đạn rơi xuống mặt đất.
- Không tốt! Có phục kích! Mau chạy!
Hơn một trăm thiên binh dưới sự chỉ huy của thiên tướng bắt đầu lợi dụng vách đá uốn lượn vội vàng rút lui.
Đến khi bọn họ rút lui hơn năm dặm mới giật mình phát hiện, đối phương vậy mà không đuổi theo.
- Không phải phục binh? Có nên quay lại hay không?
Một thiên binh quay đầu lại nhìn ngọn núi tối đen như mực kia, miệng nuốt khan hỏi chiến hữu bên cạnh.
- Có đần mới quay lại.
Một thiên binh khác cạnh đó vỗ cánh, oán hận chửi thề một tiếng.
Nơi khác lại vang lên âm thanh ầm ĩ, chiến sự lại nổi lên.
Trong đêm đen đưa tay không thấy được năm ngón, bọn họ có thể nhìn rõ được ánh sáng chớp lóe giữa những dãy núi nơi xa.
Âm thanh lớn như vậy nói rõ đối phương không chỉ sử dụng Phích Lịch đồng mà còn dùng cả đại pháo nữa.
Không sử dụng chiếu sáng nói rõ song phương căn bản không hề có chuẩn bị mà bộc phát chiến đấu. Có lẽ một bên trong đó đang đi đánh lén, sa chân vào địa bàn bên kia. Cũng có lẽ căn bản là hai chi binh lính đánh lén ban đêm đó đều chỉ vô tình đụng phải nhau.
Chuyện như vậy, đừng nói ở ban đêm mà cả ban ngày còn phát sinh. Thế cục hiện tại quá mức rối loạn, cho nên không ai biết quan chỉ huy hai bên đang dùng cách gì để chỉ huy tràng chiến trận hỗn loạn thế này được...
Mà cũng có lẽ là hoàn toàn không cần có chỉ huy.
- Đi thôi, chúng ta lui lại. Đã bị phát hiện rồi, có đánh lén nữa đã không còn ý nghĩa.
Thiên tướng cầm đầu nói.
Y mang theo một đám thiên binh đi dọc theo dãy tầng núi thấp, bay trở về.
Trăng lưỡi liềm thò đầu ra khỏi mây đen.
Bên trong huyệt động đám thiên quân vừa rút kia là hơn trăm thương binh yêu quân đang nằm lộn xộn ngổn ngang. Nơi cửa ra vào huyệt động là hơn mười thương binh hai tay cầm hai cái Phích Lịch đồng, kẻ nào kẻ nấy hoảng hốt túa đầy mồ hôi.
Nếu vừa rồi đối phương không e ngại mà rút lui, e rằng toàn bộ bọn nó đều phải chết cả ở nơi này...
Một yêu binh bị thương nằm tít phía ngoài khó khăn cử động thân thể, đưa Phích Lịch đồng trong tay mình cho yêu binh phía sau, ý bảo nó chuyền tiếp vào trong.
- Ta không còn chút linh lực nào nữa. Các ngươi còn ai còn linh lực, tranh thủ bổ sung cho Phích Lịch đồng đi, bằng không có tập kích đến thì cả bọn chết chùm.
- Ta vừa mới khôi phục một chút. Để đấy cho ta.
Một con yêu quái phía sau giơ tay lên.
- Chúng ta có thể gắng gượng tới hừng đông sao?
Một nữ yêu cuộn cong người trốn sâu trong góc đột nhiên ngẩng đầu hỏi.
Theo ánh trăng yếu ớt từ bên ngoài len vào hang động, nó có thể nhìn thấy rõ từng yêu quái máu đen che kín mặt, mắt đỏ nhấp nháy trong bóng đêm. Thế nhưng không có ai nào trả lời nó cả.
. . .
Xa xa, lại là một đốm sáng trắng bay lên bầu trời, trong nháy mắt chiếu sáng trưng cả cái doanh địa dựng tạm của thủy quân Thiên Hà bên trong sơn cốc này.
Ngay sau đó là những ngọn lửa chớp lóe như những ngôi sao hòa cùng những tràng nổ vang nổi lên khắp bốn phía dãy núi.
Giác Xà cảnh giác nhìn chằm chằm vào đám thiên binh kêu rên thảm thiết chạy quanh bốn phía doanh địa mà không chỗ ẩn nấp, tay vịn khẩu đại pháo tản ra hơi khói nhàn nhạt, tay kia đã giơ cao lên:
- Chuẩn bị đột kích.
Nghe tiếng, ngay bên cạnh gã vang lên tiếng vô số đao kiếm rời khỏi vỏ.
Đại pháo, Phích Lịch đồng thay nhau oanh kích, sau đó lập tức phát động tập kích thường là cách thức mang lại hiệu quả nhất. Đây cũng là chiến thuật mà yêu quân tổng kết ra trong chiến đấu mấy ngày nay.
Oanh kích đợt cuối cùng kết thúc, một quả đạn pháo rơi vào trong doanh địa hất tung cả chậu than trong lều vải lớn. Lều vải bắt đầu bốc cháy.
Giác Xà đang chuẩn bị vung mạnh tay bỗng ngừng lại, nhìn chằm chằm không chuyển mắt vào cái lều vải kia.
Tất cả yêu quái như ngừng hô hấp, ai nấy nhìn chăm chú vào Giác Xà chờ gã ra lệnh một tiếng là sẽ nhảy bổ vào trong doanh địa, tàn sát đám thiên binh một phen.
- Lão đại, không công kích sao?
Hồi lâu, một yêu binh hỏi.
- Chờ một chút.
Giác Xà vẫn mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào cái lều vải kia.
Mãi đến khi pháo sáng trên bầu trời mất đi hiệu lực, toàn bộ lều vải bị đốt trụi, thậm chí phần khung bằng gỗ cũng bị sụp xuống, Giác Xà vẫn không nhìn thấy có thiên binh nào từ bên trong chạy thục mạng ra ngoài.
Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống trán gã:
- Không xong, trúng kế.
Gã còn chưa dứt lời, đã thấy ba đốm sáng trắng bay lên trời, chiếu sáng trưng toàn bộ chỗ ẩn nấp của đám yêu binh lên. Hơn mười mũi tên trên bầu trời gào thét nhắm tới nơi này, mấy yêu binh bên cạnh ngã gục xuống đất.
Tình cảnh này, tình thế này đã rất rõ ràng.
- Mọi người cùng theo ta, nhắm phía Nam đột phá vòng vây!
Giác Xà giơ cao lên Tam Xoa kích gào rú, sải bước xông ra ngoài trước nhất.
"Rầm!!!"
Trong tiếng thét to đinh tai nhức óc, hơn mười lá bùa do binh sĩ thiên quân tự chế từ đỉnh núi bay xuống dưới. Bên trong có đủ bùa chú có tác dụng kìm hãm, ngăn cản như Cự Lưu trận, còn có phóng thích sương mù, có lửa cháy ...
- Đừng để bọn chúng chạy thoát!
Trên đỉnh núi vang lên tiếng thiên tướng gọi nhau ầm ĩ.
Vô số thiên binh từ bốn phương tám hướng hiện lên.
Chiến tranh đã kéo dài trọn vẹn năm ngày đêm, thương vong khổng lồ, tiêu hao linh lực kinh khủng. Đi đến bước này, kỳ thật cả hai bên đều đã ở tình trạng kiệt sức, khó có thể tổ chức tiến công đại quy mô được.
Với thủy quân Thiên Hà mà nói, yêu quân nắm giữ lượng lớn vũ khí tầm xa, không cách nào tổ chức tiến công quy mô lớn được được, trong khi tập kích quy mô nhỏ trên không trung lại rất dễ bị bại lộ, không khác nào muốn chết cả.
Vì vậy bọn họ chỉ có thể chọn trận chiến dưới mặt đất.
Cho nên nếu có thể lợi dụng đống bùa chú do đám thiên binh Ngộ giả đạo tự chế một cách thỏa đáng trong những trận tập kích quy mô nhỏ trên mặt đất, đặc biệt là vào ban đêm thế này sẽ mang lại hiệu quả không cách nào tưởng tượng được. Chưa kể địa hình cách trở còn có thể hạn chế được phần lớn vũ khí tầm xa của yêu quân.
Đứng ở góc độ yêu quân mà nói, tuy bọn họ có đầy đủ ưu thế trong công kích từ xa nhưng chất lượng chiến hạm của bọn họ không bằng của thủy quân Thiên Hà. Một khi phát động tiến công đối phương trên không trung mà gặp phải công kích, chiến hạm yêu quân rất dễ rơi xuống vỡ tan. Ngoại trừ yêu binh tinh nhuệ có được năng lực phi hành, đa số binh sĩ của bọn họ đều ở mặt đất cả, dựa vào địa hình núi non trên mặt đất chiến đấu tính ra càng có lợi hơn.
Huống hồ tuy rằng bùa chú của thủy quân Thiên Hà có lợi hại nhưng trong khoảng cách gần, yêu quân đa phần chỉ thuần một sắc Hành giả đạo chắc chắn chiếm cứ được ưu thế.
Dưới đủ loại tình huống thế này, hai bên không hẹn mà cùng bỏ qua đánh trên không, chỉ chọn lựa hình thức chiến đấu nguyên thủy nhất. Đó là chọn lấy chiến thuật dựa vào địa hình tiến hành phân tán công kích.
Có điều bởi vậy mà tràng chiến tranh này càng thêm kịch liệt, cũng càng thêm kéo dài.
Không đến một khắc sau, viện quân mỗi bên do Đoản Chủy cùng Thiên Nhậm dẫn đầu đồng thời đi tới. Một tràng kịch chiến nữa lại tiếp tục xuất hiện. Thiên Nhậm mơ hồ rơi xuống hạ phong, bèn chủ động lùi bước.
Đoản Chủy cũng cân nhắc chuyện có thể gặp phục binh nên quyết định không truy kích nữa.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất là vì Đoản Chủy còn phải đi tới chiến trường kế tiếp.
Trong buổi đêm này, toàn bộ bốn phía Hoa Quả Sơn đều xảy ra chiến đấu, Đại tướng của hai bên đều vô cùng mệt mỏi.
. . .
Một luồng gió kéo qua, mang theo cả một mùi máu tươi nhè nhẹ, khen khét, đồng thời còn có mùi thịt nướng cháy khét, không rõ là của thiên binh hay là yêu quái.
Hoa Quả Sơn bây giờ đã không nhìn ra được chút xíu màu xanh lục nào cả.
Trên khoảng đất trống trước động phủ bên vách núi, Khỉ Đá ngồi khoanh chân, giơ hai tay lên cao cho Dương Thiền thay băng vết thương nơi eo mình.
- Làm sao lại không cẩn thận gì hết vậy?
- Không có cách nào. Đại Giác bị vây khốn, ta không ra tay thì chết chắc.
- Cũng là chủ soái, làm sao không thấy Thiên Bồng cả ngày nhảy vào trong trận chiến giống như ngươi kia chứ?
- Ta cũng ước được ngồi trong lều vải như hắn. Lúc nào binh sĩ Hoa Quả Sơn ta nhận được huấn luyện nghiêm chỉnh như thủy quân Thiên Hà, nói không chừng ta chỉ cần tìm một chỗ ngồi gặm hạt dưa xem cuộc chiến. Ái da! Cô nhẹ tay thôi!
- Hừ, lúc xông trận sao không thấy ngươi kêu đau gì cả?
Dương Thiền tiện tay siết chặt vải băng, ngẩng đầu bực bội liếc nhìn Khỉ Đá:
- Được rồi, nuốt thêm vài viên đan dược, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi hẳn.
Dứt lời, Dương Thiền thò tay vào chậu nước nhỏ lau rửa vết máu trên tay đi.
Khỉ Đá thả tay xuống, nói:
- Tình thế trước mắt sao mà nghỉ ngơi được? Khôi phục thêm chút linh lực, ta sẽ xuất kích.
Dương Thiền liếc hắn một cái, không nói gì thêm nữa.
Thật sự rất hiếm có loại thống soái như Khỉ Đá đây, có điều chuyện này cũng không có cách nào khác cả.
Thủy quân Thiên Hà có cả một lượng lớn Ngộ giả đạo, trong thiên tướng cũng không thiếu Ngộ giả đạo. Chỉ với chiến trận thiên tướng kia, bọn họ đã có thể áp chế hầu hết mọi yêu quái trong Hoa Quả Sơn. Nếu yêu quái chủ lực như Khỉ Đá hay Cửu Đầu Trùng mà không xuất kích, các yêu quái khác sẽ nhanh chóng bị thủy quân Thiên Hà đánh gục.
Hắc Tử men theo mép đá nhảy lên đỉnh núi.
- Khỉ Đá ca, Na Tra muốn gặp huynh.
- Na Tra muốn gặp ta?
Khỉ Đá có hơi sững sờ, rồi liếc nhìn Dương Thiền một cái.
- Hẳn là về chuyện của Lý Tịnh.
Dương Thiền cúi đầu dọn dẹp đống băng vải rơi lả tả dưới đất, rồi quay người bê chậu gỗ đi vào động phủ.
- Dẫn ta đi gặp hắn.
Khỉ Đá nói.
Sau khi phủ thêm áo giáp che kĩ miệng vết thương trên người lại, Khỉ Đá cùng Hắc Tử nhanh chóng lướt dọc theo đường núi bay đi.
Rất nhanh, hai người đã đi vào một động phủ nhỏ.
Trong động phủ sáng trưng ánh lửa, Na Tra chống Hỏa Tiêm thương đứng đó.
- Thiên Đình đã hạ chỉ cho chúng ta rút quân rồi.
- Ừm, vậy khi nào các ngươi rút đi?
- Ngươi thả cha ta ra thì sẽ rút ngay.
Na Tra tiến về phía trước, quát lên:
- Đây là chuyện ngươi đã đồng ý với ta, đến lúc chúng ta bất đắc dĩ phải rút quân, ngươi sẽ thả cha ta ra. Hiện tại, Thiên Đình đã hạ lệnh bảo chúng ta rút lui!
Nhìn Na Tra đầy giận giữ, Khỉ Đá chợt ngây ngẩn người.
Sau một lúc, hắn cười cười nhàn nhạt, quay người ngồi vào ghế đá, rót chén nước đưa cho Na Tra.
- Ta không uống nước!
Khỉ Đá như cười mà không phải cười nói:
- Ngươi như thể cho rằng ta sẽ làm trái điều ước kia đấy, ta có nói không thả đâu?
- Vậy ý ngươi là... là... sẽ thả cha ta ra?
Na Tra mừng rỡ, thò tay nhận lấy ly nước.
- Đương nhiên. Ta nói lời giữ lời. Thiên Đình đã hạ chỉ rồi, ta chắc chắn sẽ phải thực hiện lời hứa. Chỉ có điều, cần thêm một điều kiện nhỏ.
- Điều kiện gì?
Na Tra hồ nghi nhìn Khỉ Đá.
Khỉ Đá thấp giọng hỏi:
- Ngọn tháp của cha ngươi hẳn là đang ở trên người ngươi hả?
Na Tra chợt kinh hãi, vội nói:
- Tháp kia ngươi không dùng được! Đó là bảo bối đã nhận chủ, đừng nói ngươi mà cả ta cũng không dùng được, chỉ có cha ta sử dụng được thôi!
Khỉ Đá bật cười:
- Chút thường thức ấy ta biết mà. Ai nói muốn dùng hả? Chỉ là bảo quản một chút mà thôi. Ta thả cha ngươi đi, chỉ tạm thời giữ ngọn tháp của lão ta lại. Đợi đến lúc đánh với thủy quân Thiên Hà xong xuôi sẽ trả lại. Ngươi thấy thế nào?
----------------------------------------------------
☼ Mời đọc thêm các bộ đã Full trong khi chờ chap mới:
- [Tiên Hiệp Cổ Điển - không cày cuốc] Hoàng Đình
- [Võng Du - Hài] Tây Du Nhất Mộng
- [Đô Thị - Hài] Sử Thượng Đệ Nhất Yêu
- [Võng Du] Tử Thần Chi Tiễn
- [Tiên Hiệp - Hài] Tối Cường Hệ Thống
- [Huyền huyễn] Ngộ Không Truyện