Trong không gian đen kịt này, toàn bộ sợi ánh sáng trói lấy thân thể Khỉ Đá như bầy ong tản đi cả.
Khỉ Đá trừng to hai mắt, cả người lơ lửng vẫn không nhúc nhích như thể đã chết, chậm rãi xoay tròn.
Máu thịt tổn hại và tứ chi của hắn cũng lơ lửng một bên.
Đây là một thế giới không có âm thanh, không có gió, không có ánh sáng, không có mây mù, không có trọng lực, thậm chí còn không có cả thời gian, chỉ có mỗi linh khí dư thừa điên cuồng rót vào trong cơ thể.
Trong bóng tối vô biên vô hạn, mọi thứ dần chậm rãi biến mất, thậm chí đến cả trí nhớ trong đầu hắn cũng không ngoại lệ.
Bộ lông tơ dính bết máu dần giãn ra, rung nhè nhẹ. Những giọt máu lơ lửng trên không trung nhìn như thể từng hạt trân châu đỏ tươi.
. . .
Lỗ thủng biến mất, theo đó, ánh sáng màu đỏ từ bên trong lỗ thủng tràn ra cũng biến mất.
Bên ngoài Nam Thiên Môn, gió từ từ thổi mạnh, cuốn lấy lớp cát đá nhỏ bé vẫn còn nhuốm đầy máu trên mặt đất đi.
Tầng mây trên bầu trời cuồn cuộn nhưng đã không còn hình dạng lốc xoáy như lúc trước nữa, cả những tia chớp không chỗ nào không có lúc trước cũng đã bặt tăm tích.
Toàn bộ thế giới như chìm vào trong tĩnh lặng vô biên.
Dương Tiễn đứng nơi xa lặng yên nhìn xem, tay siết chặt Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao.
. . .
Trên Linh Tiêu bảo điện, từng vị tiên gia đang trợn tròn mắt nhìn như muốn nhìn ra được chút ít dị thường nào đó trước mắt.
Ngọc Đế duỗi thẳng cổ, chống bàn như muốn đứng dậy, nhưng lại chỉ giữ tư thế đó không nhúc nhích.
. . .
Bên trong Nam Thiên Môn, đám đạo đồ xì xào bàn tán, chậm rãi tụ tập lại quanh cửa ra vào Nam Thiên Môn.
. . .
Trên đường núi hẹp dài, Dương Thiền nhìn về hướng Nam Thiên Môn rồi ngồi co ro trên mặt đất, che mặt khóc không ra tiếng. Bên cạnh là Ngọc Đỉnh chân nhân bất đắc dĩ nhíu mày, nhìn đệ tử mình đang nức nở không ngừng mà không nói nên lời.
. . .
Trong góc đường hầm do mặt đất Nam Thiên Môn sụp xuống tạo thành, Ngũ phương Yết đế ngơ ngác ngẩng đầu.
Ánh sáng nhạt xuyên qua lỗ hổng trên mặt đất chiếu rọi vào mặt bọn họ, có điều đã không còn có tầng mây tạo thành vòng xoáy, cũng không còn nghe thấy âm thanh nhức óc nữa.
- Thất bại rồi sao?
Đám thiên tướng đang vây chặt bọn họ cũng đang nhìn nhau.
. . .
Trong một chuồng heo của một nhà nào đó nơi Nam Chiêm Bộ Châu, có một con heo nhỏ mới sinh ngơ ngác nhìn trời qua lỗ thủng mái chuồng, khóe mắt ướt át.
Phía sau nó là một đám heo con đang chen chúc chen lấn giành vú heo mẹ, phát ra tiếng kêu 'ụt ụt'.
. . .
Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng Thông Thiên Giáo Chủ đi ra khỏi Di La cung. Tất cả chẳng có gì thay đổi. Trong bóng đêm của Thiên Đình, bọn họ bất đắc dĩ cười cười.
- Nếu thiên kiếp mở linh trí thật, sư huynh nói xem nó nghĩ gì?
- Chuyện này, e là chỉ có nó mới biết.
Nguyên Thủy Thiên Tôn chậm rãi nhìn về phía Đâu Suất cung.
Trong đại điện, đá Thiên Đạo cực lớn đã chỉ còn lại cỡ bằng nắm tay đang lơ lửng như trước, có vẻ như quá trình tan vỡ đã chấm dứt.
Thái Thượng Lão Quân cúi đầu, che miệng ho ra một ngụm máu tươi.
- Không sao chứ?
Trấn Nguyên Tử thấp giọng hỏi.
Lão Quân khó khăn thở đều lại, nói khẽ:
- Có sao hay không sao thì cũng có gì khác nhau? Còn lại một lão khọm già này, có chăng cũng chỉ chờ bị thanh toán mà thôi.
Trong thần sắc kia, là đầy vẻ hờ hững.
. . .
Đại Lôi Âm Tự núi Linh Sơn, tượng Phật màu vàng lớn chậm rãi nhắm hai mắt, vẫn ngồi không nhúc nhích như lúc trước.
. . .
Trong hư không, kinh mạch của Khỉ Đá chợt khẽ nhúc nhích. Tích tắc sau, cả thân thể hắn chậm rãi vỡ vụn, hóa thành cát bụi tiêu tán đi.
. . .
Ánh sáng đủ mọi màu sắc trên bầu trời đã hoàn toàn biến mất. Tiềm Tâm điện lại lần nữa chìm trong bóng tối.
Ba chữ 'Tôn Ngộ Không' trên tấm bảng tên gắn trên vách chậm rãi tiêu tán.
Trong đại điện, Tu Bồ Đề ngơ ngác ngồi, nhìn vào bàn cờ trống rỗng.
Ngọn nến đã sớm cháy hết, một cơn gió nhẹ khẽ luồn qua song cửa ùa vào. Toàn bộ Tà Nguyệt Tam Tinh động chìm trong yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió vù vù.
Ông ta chậm rãi ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn cung điện trống rỗng.
Một tia sét xẹt qua, chiếu sáng gương mặt già nua của ông.
Có lẽ mãi đến lúc này, ông ta mới phát hiện ra không có ai đến châm đèn tiếp cho mình.
Một lúc sau, ông ta khẽ bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu, chống nền đất từ từ đứng lên. Rồi ông ta lấy đồ đánh lửa, tập tễnh đi tới chỗ ngọn đèn kia, đốt lên.
. . .
Trong thế giới hư vô, cả người Khỉ Đá vẫn chậm rãi quay tròn, vẫn không nhúc nhích.
Đủ loại chuyện đã qua lần lượt xẹt qua trước mắt hắn, rồi trở nên khô héo, tiêu tán theo cơn gió vốn không tồn tại ở nơi này.
Nguồn linh lực dồi dào vẫn điên cuồng rót vào trong cơ thể hắn như lúc trước. Kinh mạch trên cánh tay đã gồ cả lên nhưng miệng vết thương lại không có dấu hiệu khép lại.
. . .
Bên trong hạm đội đang bay, Dĩ Tố ngơ ngác nhìn bầu trời, đầu óc trống rỗng.
. . .
Hoa Quả Sơn.
Toàn bộ bầu trời tối sầm lại, tiếng hét hò kinh thiên động địa như đột ngột bị ách lại,
Chánh Pháp Minh Như Lai nhìn về phía Nam Thiên Môn đầy kinh ngạc, cả đám tăng lữ thủ hạ cũng không biết phải làm sao.
Đối diện với của bọn họ là đám yêu quân phô thiên cái địa càng thêm yên lặng, chỉ còn lại tiếng đón gió của cánh buồm.
Trống trận đình chỉ, kèn lệnh bị dẹp bỏ.
Đoản Chủy ngơ ngác nhìn về phía Nam Thiên Môn, miệng há to, cả người như thể bị rút hết hồn phách, trường kiếm trong tay y rơi xuống đất vang lên một tiếng 'choang'.
- Tình huống này là thế nào? Ai tới nói cho ta rõ tình huống thế nào?
Cửu Đầu Trùng như một cơn gió lốc cuốn trở về tàu chiến chỉ huy.
Từng tên yêu tướng lần lượt trở về chiến hạm. Đại quân cũng bắt đầu dần lùi về phía sau.
- Có phải... Đại Thánh gia đã chết hay không?
Có người hỏi, nhưng không người trả lời.
Mãi một lúc sau, trong đám yêu mới bắt đầu vang lên tiếng nức nở.
Một cơn cuồng phong xẹt qua, cánh buồm giương lên, lan truyền tiếng khóc đến khắp các chiến hạm. Mỗi tên hán tử lăn lộn qua sinh tử, cầu sinh trong thiết huyết lại như những đứa trẻ nhỏ ngồi co quắp trên mặt đất gào khóc lớn.
Linh Đài cửu tử ai nấy đều kinh ngạc nhìn nhau, không nói nên lời.
Trong quân đội chợt có người khẽ hát lên một khúc ca. Rồi dần dần, mỗi tên yêu quái bắt đầu hát theo. Thậm chí đến những yêu quái trong thành thị xa xa cũng đã lần lượt đi ra khỏi nhà, ngẩng đầu nhìn trời phụ họa theo.
Tiếng ca kia như thể từng mũi châm xuyên thấu qua da thịt, đâm thẳng vào trong lục phủ ngũ tạng.
Không ai có thể hiểu bọn họ đang hát gì. Có lẽ, đến chính bọn họ cũng không hiểu. Yêu tộc không có Tề Thiên Đại Thánh chỉ là những con yêu quái ăn tươi nuốt sống trong rừng, không ai hiểu được.
Vào lúc này, tín ngưỡng của một chủng tộc đã vỡ nát.
. . .
Cửa lớn Nam Thiên Môn ầm ầm mở ra.
Thiên binh mang theo đám đạo đồ chậm rãi đi ra ngoài, ngơ ngác nhìn trời đất bao la mờ mịt trước mắt. Tích tắc sau, cả đám người bộc phát ra tiếng hoan hô, tung hết các vật phẩm lên bầu trời.
Mãi đến lúc này, Ngọc Đế trên long ỷ, Lý Tịnh trong trung tâm pháp trận và Thái Ất chân nhân mới chậm rãi thở phào.
Tiếng hoan hô truyền đến, Ngũ phương Yết đế trong đường hầm không hẹn mà cùng nhắm hai mắt lại, ngồi xếp bằng, chắp tay trước ngực.
Khuôn mặt họ chậm rãi khô héo đi.
Na Tra lau mồ hôi lạnh, chỉ vào Kim Quang Yết Đế nói:
- Bắt lại!
- Rõ!
Đám thiên tướng nhanh chóng vọt tới Ngũ phương Yết đế. Nhưng khi đụng vào người bọn họ, cả đám mới phát hiện bọn họ đều đã tọa hóa, biến thành thây khô.
. . .
Tiếng ca ẩn chứa bi thương vẫn văng vẳng bên tai.
Chánh Pháp Minh Như Lai chắp tay trước ngực, hai mắt nhắm nghiền.
- Thích Ca Mâu Ni tôn giả, tiếp theo nên làm thế nào? Kính xin chỉ rõ.
Một lúc sau, trong đầu ông ta mới xuất hiện một giọng nói ngắn gọn:
- Y kế hành sự.
Chánh Pháp Minh Như Lai lặng yên gật đầu.
. . .
Dĩ Tố một cước giẫm lên mạn thuyền, bay lên.
- Ngươi muốn đi đâu?
Đa Mục Quái hô to.
- Từ giờ trở đi ngươi là thống soái, đưa hạm đội trở về Hoa Quả Sơn.
Nhìn qua Nam Thiên Môn, Dĩ Tố ngơ ngơ ngẩn ngẩn nói:
- Ta... Ta muốn đi Nam Thiên Môn... Dù có thế nào, cũng phải nhìn thấy được hắn... Dù có là thi thể...
. . .
Trên tàu chiến chỉ huy, Đoản Chủy bịt hai tai đi đi lại lại, không ngừng vò đầu.
Y quay lại, nhìn thấy mấy tên yêu quái tên nào tên nấy mặt mày kinh hoảng, có lệ rơi đầy mặt, thậm chí còn có kẻ khóc lớn.
- Các ngươi làm gì vậy?
Y níu Cửu Đầu Trùng còn đang đầy bối rối lại, rồi lắc lắc người Hắc Tử đang gào khóc lớn:
- Các ngươi làm gì vậy? Không được khóc! Không được khóc...!
- Thiên Kiếp đột nhiên biến mất... Đại Thánh gia chết rồi....
- Đại Thánh gia chết.... Chết rồi....
Còn chưa dứt câu, Đoản Chủy đã đấm một quyền vào mặt Hắc Tử khiến gã ngã dúi xuống đất.
- Ngươi nói lại lần nữa xem, ngươi nói lại lần nữa xem! Ta nói Đại Thánh gia không chết! Không chết!
Hắc Tử nằm dài trên boong thuyền, ôm đầu khóc rống.
- Điên rồi.... Tên này điên rồi!
Đoản Chủy xoay người, rút thanh trường kiếm bên hông thị vệ đứng cạnh mình chém thẳng về phía Hắc Tử.
Cửu Đầu Trùng bên kia cả kinh, vội vàng ôm chặt lấy y lại.
- Dừng tay!
- Thả ta ra! Ta muốn giết chết tên khốn dám nhiễu loạn quân tâm này! Đại Thánh gia không chết!
- Ngươi dừng tay cho ta...
Ngưu Ma Vương bước nhanh tới đánh rớt thanh kiếm trong tay Đoản Chủy xuống đất.
Đoản Chủy vẫn còn giãy giụa lấy định nhặt lên thì bị Cửu Đầu Trùng trở tay đè xuống, không thể động đậy được.
- Đại Thánh gia không chết! Không chết! Các ngươi định tạo phản sao? Định tạo phản sao?
Đoản Chủy gào thét, nước mắt chực tràn mi.
- Ngươi câm miệng cho ta!
Cửu Đầu Trùng xoay cổ tay đập thẳng vào lưng y.
Cuối cùng Đoản Chủy đã thôi không giãy giụa nữa, vẫn nằm sấp dưới đất, không nhúc nhích, nức nở.
Gió mạnh thổi vù vù, chiến kỳ Tề Thiên Đại Thánh, chiến kỳ Hoa Quả Sơn vẫn đón gió phấp phới như trước.
Vào lúc này, trăm vạn đại quân tụ họp một chỗ, ngoại trừ tiếng ca bi thương không miêu tả thành lời kia thì chỉ còn mỗi sự tĩnh lặng.
Tất cả yêu quái đều chảy nước mặt nhìn về phía tàu chiến chỉ huy. Mà trên tàu chiến chỉ huy, các đại tướng cũng đều đang nhìn cả vào Đoản Chủy đang nằm sấp dưới mặt đất khóc nức nở.
Linh Đài Cửu Tử vẫn lặng yên đứng một bên.
Cửu Đầu Trùng buông lỏng tay ra, chậm rãi đứng lên.
Ngưu Ma Vương chậm rãi đi tới trước mặt Cửu Đầu Trùng, nhíu chặt lông mày nói:
- Làm sao bây giờ?
- Làm sao bây giờ... Ta, ta biết làm sao bây giờ?
Cửu Đầu Trùng mím môi nhìn về phía Mi Hầu Vương.
- Đại Thánh gia chết rồi... Có đánh nữa cũng chỉ có thua thôi. Chúng ta tản ra đi, đường ai nấy đi...
Bằng Ma Vương mở to hai mắt quét lần lượt qua đám yêu quái nhằm tìm kiếm đồng minh. Đáng tiếc không có ai đồng ý với gã.
- Có chạy nổi không?
Có người thấp giọng hỏi.
- Chúng ta có trăm vạn đại quân, Hoa Quả Sơn có mấy trăm vạn yêu chúng. Chỉ cần chúng ta tản ra thì bọn chúng còn bắt được ai?
Bằng Ma Vương hỏi ngược lại:
- Các ngươi nói xem đúng hay không? Đúng hay không? Chỉ cần rời khỏi đây, trời đất bao la, bọn chúng dễ dàng bắt được chúng ta lại hay sao?
- Đúng!
Sư Đà Vương vội vàng phụ họa theo:
- Ai chạy không thoát thì chỉ có thể trách bản thân xui xẻo!
Lăng Vân Tử bèn hừ lạnh một tiếng:
- Bọn chúng sẽ không đuổi theo ai, chỉ có nhắm vào mấy người các ngươi thôi. Nguyên soái Đoản Chủy, đại tướng quân Cửu Đầu Trùng, còn thêm mấy yêu vương các ngươi nữa, các ngươi đoán Thiên Đình cứ vậy mà bỏ qua hay sao?
Lăng Vân Tử nhìn chằm chằm vào Bằng Ma Vương, chậm rãi nói:
- Trước kia các ngươi có thể trốn được là vì Tam Thanh không ra tay. Còn sau này?
Nghe vậy, Bằng Ma Vương đã lộ vẻ hoảng sợ.
- Nói trắng ra là, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Hoa Quả Sơn không thủ được, các ngươi cũng đừng nghĩ trụ lại được.
Trên boong thuyền, lũ yêu thoáng cái đã trở nên trầm mặc.
Một lúc lâu sau, Ngưu Ma Vương khom người nhấc Đoản Chủy đứng lên, nhìn quanh một vòng rồi nói:
- Đại Thánh gia còn sống.
Đoản Chủy thoáng ngây người, đám yêu tướng đồng loạt đưa mắt nghi ngờ nhìn sang Ngưu Ma Vương. Một lúc sau cả bọn như đã hiểu ra.
- Đúng, Đại Thánh gia còn sống.
- Không sai, Đại Thánh gia còn sống! Nhất định chúng ta phải tử thủ đến cùng!
- Sẽ không bao giờ quay lại cuộc sống lẩn trốn kia nữa, Đại Thánh gia còn sống! Tử thủ Hoa Quả Sơn!
Cả bọn mắt đầy lệ, gầm thét lên.
Âm thanh gầm thét điên cuồng nhanh chóng lan tràn ra. Sau một khắc, trống trận đánh lên, kèn lệnh cũng thổi vang.
Chém giết lại bắt đầu...
. . .
Trong hư không, tay chân Khỉ Đá, cả thân hình hắn nữa đều đã vỡ cả ra, chỉ còn lại một hạt châu màu đen có những tia chớp vàng hiển hiện trên bề mặt chậm rãi lưu động.
Dần dần hạt châu kia cũng biến mất theo. Thế giới này lại trở thành một nơi phủ đầy bóng tối như vốn có, không còn thứ gì khác cả.
. . .
- Nhanh! Nhanh cho người điều tra tình huống Hoa Quả Sơn!
- Bệ hạ! Dường như Linh Sơn đang vây công Hoa Quả Sơn...
- Vậy mau nhìn xem tình hình chiến đấu thế nào rồi!
Ngọc Đế thoáng do dự một chút, lại nói:
- Còn nữa! Nhanh tiến về tầng trời thứ ba mươi bốn và tầng trời thứ ba mươi lăm hỏi thăm xem thương thế Nhị Thanh thế nào... Xem bọn họ có thể hỗ trợ tiêu diệt Hoa Quả Sơn hay không. Còn nữa, còn cả Trấn Nguyên Tử ở tầng trời thứ ba mươi ba!
- Rõ.
Một vị quan khanh vội vã chạy ra khỏi Linh Tiêu bảo điện. Ngọc Đế lại bảo một quan khanh khác:
- Nhanh đi Nam Thiên Môn, bảo Lý Tịnh lập tức tới đây gặp trẫm... Bảo hắn kiểm kê lại binh mã dưới Thiên Đình còn bao nhiêu! Yêu hầu đã bị diệt trừ, là thời cơ tốt để đại phá Hoa Quả Sơn!
- Rõ.
Ngọc Đế nhấc bút lên, tự tay viết một phần thánh chỉ giao cho quan khanh kia:
- Đưa phần thánh chỉ này đến Quán Giang Khẩu, cưỡng chế Dương Tiễn lập tức tiến về Hoa Quả Sơn tham chiến. Nếu có bất kỳ cớ gì ngăn cản, sau khi chiến đấu với dư nghiệt yêu hầu xong sẽ luận xử!
- Rõ!
- Thông báo cho Tứ hải Long Vương, bảo bọn họ lập tức triệu tập thuộc cấp Long cung tiến về Hoa Quả Sơn...
- Bệ hạ, vì chuyện của Tam thái tử Tây Hải mà chư vị Long Vương vẫn còn đang chờ trong ngự thư phòng.
- Vẫn nên gác lại chuyện của tam thái tử Tây Hải trước đã, bảo bọn họ lập tức thống binh tiến về Hoa Quả Sơn trước!
- Rõ.
- Thông báo cho Phủ Khố, lấy hết tất cả vật tư quân dụng ra! Lập tức!
Từng đạo từng đạo thánh chỉ được đưa ra, toàn bộ Thiên Đình lại tiếp tục chuyển động, sĩ khí dâng cao.
Bên ngoài Nam Thiên Môn, thiên binh thiên tướng, đạo đồ đều chen chúc chui ra, tự do hít thở lấy không khí thế gian, hân hoan với việc sống sót sau tai kiếp.
Trong đám người, Lý Tịnh dìu lấy Thái Ất chân nhân, hai người nhìn nhau không nói gì, chỉ khẽ cười cười.
Na Tra mang theo chúng tướng, bắt đầu chỉ huy đội ngũ dọn dẹp chiến trường.
Tất cả mọi người đều nôn nóng muốn nhanh rời khỏi Nam Thiên Môn nhìn ngó, thành ra mọi thứ trở nên hỗn loạn hẳn. Mặt đất trống trải nhanh chóng được lấp kín người
Mặt đất ngay phía trước Nam Thiên Môn đầy vết rạn nứt. Thanh Kim Cô bổng dính đầy máu tươi của thiên quân vẫn đứng vững trước gió, không chút lay động.
Tất cả mọi người đều không đề cập đến nó mà đi vòng qua, như thể cố hết sức xem nhẹ sự hiện hữu của nó.
Đang lúc này, một âm thanh quen thuộc làm người ta sởn cả gai ốc vang lên trong đầu của tất cả mọi người trong ngoài Nam Thiên Môn...
- Khẹc khẹc... Ha ha ha ha...
Trong nháy mắt, toàn bộ hân hoan ngừng bặt, động tác của tất cả đều trở nên cứng ngắc, cơn ớn lạnh xuyến thấu tận đáy lòng mọi người.