Trong cuồng phong, Dĩ Tố bay nhanh về hướng Nam Thiên Môn, miệng không ngừng lẩm bẩm: - Đừng chết, ngàn vạn lần đừng chết, đừng chết mà... Trong hoảng hốt, bất chợt nàng nhớ tới cái lần gặp đầu tiên bên dòng suối nhỏ. Khi ấy nàng sợ hãi muốn chạy, lại bị hắn kéo đi theo. Nhớ tới hắn rõ ràng ăn chay, lại mỗi ngày dắt nàng tìm kiếm thịt trong rừng rậm. Nhớ tới những giấc ngủ được gối lên tay hắn nhìn bầu trời đầy sao... Khuôn mặt nàng sớm đã đầy nước mắt. -...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.