Buổi tối, bữa cơm, lại là ba người.
Vốn Khỉ Đá muốn biến ra đồ ăn rồi đưa qua phủ đệ trên vách đá, nhưng Ngao Thốn Tâm chết sống muốn theo tới, vì thế bữa tối hai người lại biến thành ba người.
Dưới ánh đèn, ba người yên lặng dùng bữa. Khỉ Đá cúi đầu gặm hoa quả, tựa hồ tâm sự nặng nề. Dương Thiền nhìn chằm chằm hắn. Còn Ngao Thốn Tâm thì không ngừng đảo mắt nhìn qua lại hai người, tựa như muốn thấy được cái gì.
Ăn gần xong bữa, Khỉ Đá mới đưa mắt lên, nói với Dương Thiền:
- Dĩ Tố và Lữ Lục Quải đã trở lại.
Cử động này xem như rất không bình thường, bởi Khỉ Đá biết Dương Thiền không thích nói chuyện lúc ăn cơm.
- Sự tình thế nào?
-Không thuận lợi.
Khỉ Đá đáp.
- Là hoàn toàn cự tuyệt, hay là mở điều kiện?
- Mở điều kiện, muốn kim tinh, chúng ta không có kim tinh. Trừ phi... đánh một trận với thiên quân. Nhưng nếu làm vậy, ta thà đánh luôn với đám yêu quái kia còn nhanh hơn.
Thời gian năm năm, Hoa Quả Sơn không ít lần nổi xung đột với bên ngoài từ đủ loại lý do. Đương nhiên, phần lớn đối thủ là các loại thế lực yêu quái. Mà biện pháp giải quyết chủ yếu nhất chính là đánh.
Thế giới yêu quái tràn ngập máu tanh và đen tối.
Ở một thế gian mà trật tự hoàn toàn không có hiệu quả, cách giải quyết vấn đề trực tiếp và hữu hiệu nhất chính là xem nắm tay của ai lớn hơn. Dưới tình huống thông thường, phe yếu hơn chịu thua, phe chiến thắng đạt được thứ mình muốn, sự tình kết thúc.
Hiện tại, khó xử duy nhất là Hoa Quả Sơn không muốn phô nắm tay ra.
Dương Thiền im lặng.
Ngao Thốn Tâm nghe như lọt vào sương mù, mở miệng hỏi:
- Các ngươi đang nói chuyện gì vậy? Ta có kim tinh này. Muốn bao nhiêu?
Khỉ Đá thản nhiên nhìn nàng ta, nói:
- Hoa Quả Sơn chúng ta không có thói quen dùng kim tinh mua đồ, cũng không muốn phá lệ này.
Ngao Thốn Tâm hơi ngẩn người, nhất thời không phản ứng kịp.
Bóc một trái vải bỏ vào miệng, Khỉ Đá chậm rãi nói:
- Ý của đám Đoản Chủy là trực tiếp khai chiến. Dù sao kế tiếp đại quân Thiên Đình sẽ lại xuống trần gian, chúng ta trốn chẳng được bao lâu, không bằng trước hết tạo uy danh khuếch trương thế lực. Nhưng ta thì lại đồng ý với ý kiến của Dĩ Tố. Giờ thò mặt ra còn quá sớm, trước hết nên xem động tĩnh của thủy quân Thiên Hà đã.
- Vậy ngươi định làm thế nào? Tạm thời gác chuyện này lại?
- Không. Ta định tự mình qua xem.
- Như vậy cũng là một cách. Chẳng qua lại hoàn toàn bất đồng với kế hoạch lúc trước rồi.
Dương Thiền gắp một đũa cải thìa trước mặt mình, như có suy nghĩ nói:
- Đan phương của Đan Đồng Tử có thể tin được không?
Khỉ Đá hít một hơi thật dài, nói:
- Hẳn là được. Ta đã hỏi Nguyệt Triêu, Phong Linh quả thật đã tiếp cận cảnh giới Luyện Thần rồi. Ta cũng hỏi ngũ sư huynh, tuy huynh ấy chưa từng thấy đan dược này, nhưng cơ bản có thể nhận định đan phương của tam sư huynh không phải là viết bừa. Ta nghĩ, đây là lão đầu tử cố ý qua miệng tam sư huynh để lộ đan phương này cho ta, để chúng ta có dầu dội thêm vào lửa.
Nói xong, Khỉ Đá khẽ cười, rồi tiếp tục cắn một miếng táo, nói tiếp:
- Lão đầu tử này đúng là thâm thật.
Tuy từ khi rời khỏi Tà Nguyệt Tam Tinh động đến nay, Khỉ Đá chưa từng liên lạc với Tu Bồ Đề, nhưng năm năm qua, Đan Đồng Tử, Thanh Vân Tử, còn có Nguyệt Triêu thi thoảng lại đến Hoa Quả Sơn; hoặc cố ý, hoặc vô ý, mỗi lần đều mang một chút tin tức cho Khỉ Đá, tạo thành trợ giúp không ít thì nhiều cho hắn.
Mà cử chỉ của họ hẳn đều được Tu Bồ Đề ngầm đồng ý.
Khỉ Đá có thể cảm giác được những chuyện này là Tu Bồ Đề đang tận lực hướng dẫn hắn. Nhưng hiểu những hướng dẫn đó ra sao là chuyện Khỉ Đá luôn đau đầu.
Đương nhiên, dù có hiểu rõ được thì cũng phải dựa vào thực tế. Ví dụ lần này, ở trước lợi ích thật lớn, Khỉ Đá hiển nhiên là xác định dù mạo hiểm cũng phải nhảy vào.
Chống tay lên cằm, dựa trên bàn, Dương Thiền hơi nhíu mày, bối rối:
- Ta cũng đi, giúp mang nhân thủ theo.
- Nhiều người lại hóa phiền toán, mình ta là được rồi.
Dương Thiền hơi ngước mắt lên nhìn Khỉ Đá, hỏi:
- Chuyện này ngươi phải suy nghĩ kỹ, nếu có sai lầm, sẽ đẩy chúng ta tới đầu sóng ngọn gió.
- Đúng là rất mạo hiểm, nhưng sẽ rút ngắn rất nhiều thời gian. Mà giờ thời gian mới là mạo hiểm lớn nhất của chúng ta. Cái gì cũng không làm, tưởng rằng không có mạo hiểm, nhưng không chừng ngày mai thiên quân đã giết đến cửa nhà. So sánh như thế, không bằng liều một phen.
Nói tới đây, Khỉ Đá ngẩng đầu lên, thản nhiên nhìn Dương Thiền, mỉm cười:
- Sợ chiến, cũng không phải phong cách Hoa Quả Sơn nên có.
Dương Thiền và Ngao Thốn Tâm đều hơi ngẩn ra.
- Ta ăn no rồi, hai người từ từ dùng bữa.
Dứt lời, Khỉ Đá đứng lên, lấy khăn lau miệng rồi rời đi.
Đợi Khỉ Đá đi khuất, Ngao Thốn Tâm mới quay đầu lại nhìn Dương Thiền, nói:
- Hắn nói chuyện cuồng như vậy, muội tử nghe nổi sao?
Dương Thiền chỉ nhún vai, không đáp lời.
. . .
Khỉ Đá đến cửa Thủy Liêm động, tung mình, nhảy thẳng xuống hồ sâu.
Thác nước chảy xiết không ngừng vang lên tiếng ầm ĩ, đảo loạn nước hồ. Từ bên ngoài, nhìn cửa vào đại bản doanh Hoa Quả Sơn này hoàn toàn bình thường không có gì khác lạ, thậm chí nhìn còn không giống cả động phủ của yêu quái, không hề có ánh lửa hay vệ binh, càng không nói tới yêu khí.
Đây là cách để ứng phó với trinh sát Thiên Đình, tất cả trạm gác đều đặt ở những nơi tối tăm.
Bên cạnh hồ, một cô gái mặc y phục màu xanh đơn giản đang ngồi trên một tảng đá, nhìn lên bầu trời.
Trên người cô gái này không có yêu khí, cử chỉ dung mạo tựa như tiên tử. Nhưng Khỉ Đá biết, cô gái này không phải tiên tử, mà là một gốc cỏ thành tinh.
Cô gái này chính là gốc cỏ nhỏ Khỉ Đá gặp ở lối vào Thủy Liêm động năm năm trước, giờ đã hóa hình, nhưng mỗi ngày vẫn giữ thói quen sống ở chỗ này. Nghe nói là nàng ta đang chờ nở hoa, chờ chủ nhân trước của Thủy Liêm động trở về.
Yêu quái nơi này sớm đã quen với sự tồn tại của nàng ta, hoặc là sớm đã coi thường sự tồn tại của nàng.
Cúi đầu nhìn Khỉ Đá một cái, cô gái hỏi:
- Đã trễ thế này còn muốn ra ngoài?
- Ừ, có chút việc.
Cô gái thở dài ra một làn sương trắng phiêu tán trong không khí, rồi lại tiếp tục ngẩng đầu nhìn lên trời sao.
Xoay người, Khỉ Đá hóa thành một luồng sáng vàng, biến mất ở bầu trời đêm phía Đông Bắc.
. . .
Mặt Đông Bắc của Hoa Quả Sơn, cách Thủy Liêm động một nghìn năm trăm dặm là một sơn cốc. Trong đạo quán, một đám yêu quái nâng chén chúc mừng. Cầm đầu là một con gấu tinh.
Yêu quái không giống nhân loại. Từ góc độ nào đó, bọn chúng khát máu hơn, đầu óc lại kém, cơ bản đều chọn tu Hành giả đạo thích chém giết, bản thân cũng thiếu các loại ràng buộc.
Theo góc độ này mà nói, nhân loại sợ yêu quái cũng không phải không có đạo lý.
Ở thế gian, đạo quán thông thường đều nằm ở nơi có linh lực dồi dào, thích hợp tu luyện.
Thiên Đình bận án của Thiên Bồng Nguyên Soái, không rảnh bận tâm tới cuộc sống trần gian. Ngoại trừ những nơi có đại tiên trấn giữ như núi Côn Lôn, hầu như các đạo quán của nhân loại đều bị yêu quái quấy rối hoặc ít hoặc nhiều. Rất nhiều nơi còn bị chiếm mất, tựa như nơi này.
Ba năm trước, con gấu tinh cảnh giới Luyện Thần này dẫn theo một đám yêu quái tới giết chết quán chủ và đạo đồ ở đây, chiếm đạo quán, cũng chiếm chí bảo "Tuệ tuyền" (suối trí tuệ) của đạo quán này làm của riêng.
Vốn với những yêu quái này, Tuệ tuyền vô dụng. Chính xác là đối với đại đa số nhân tu và yêu tu, Tuệ tuyền vô dụng. Bởi vì dòng chảy của nó cực kém, còn không bằng cả suối thông thường.
Nhưng đối với người cần nó thì lại khác.
Ước chừng ba tháng trước, Khỉ Đá từ trong tay Đan Đồng Tử lấy được một đan phương kỳ dị. Loại đan này có một chút tác dụng phụ, mà hiệu quả là chỉ với một thời gian ngắn sẽ làm tăng lên tu vi của Ngộ giả đạo.
Tuệ tuyền chính là một tài liệu trong đan phương, mà thế gian chỉ biết nơi này có.
Có điều Tuệ tuyền này giờ đã gần như khô kiệt. Nói là suối, nhưng sản lượng mỗi ngày chẳng qua vài giọt, đám yêu quái kia cũng không biết bảo tồn.
Dưới tình huống như vậy, hiển nhiên là không thể trộm.
Nếu muốn hứng, ít nhất cũng gần mười năm mới đạt tới yêu cầu của Hoa Quả Sơn.
Dựa theo kế hoạch, cách lý tưởng nhất là giao dịch kín với đám yêu quái này, để chúng đưa số đã tích trữ cho Hoa Quả Sơn. Như vậy sẽ có thể tránh rất nhiều phiền toái. Dù sao khoảng cách một nghìn năm trăm dặm là quá xa, trường kỳ đóng quân không thực tế.
Hơn nữa tin tức đạo quán này bị chiếm cứ sớm đã truyền tới Thiên Đình, sớm muộn gì thiên quân cũng sẽ tiến đánh nơi này. Con gấu tinh cầm đầu còn lui tới với rất nhiều yêu vương, nếu tùy tiện ra tay, có thể dẫn yêu vương khác trả thù.
Nơi này chính là một đại phiền toái, Hoa Quả Sơn không cần dính phải phiền toái này.
Vì thế, Khỉ Đá phái ra Lữ Lục Quải và Dĩ Tố đi đàm phán, hy vọng có thể lấy được Tuệ tuyền bằng phương thức hòa bình. Kết quả là đối phương giở công phu sư tử ngoạm, muốn một vạn kim tinh.
Đàm phán tan vỡ.
Lúc này, con gấu tinh cầm đầu đang gặm chân hươu, nâng chén rượu, ầm ĩ tiệc tùng cùng một lũ yêu quái ở trong đại điện của đạo quán.
- Đại vương, Hoa Quả Sơn kia là nơi nào?
Một con tiểu yêu hỏi.
- Là... Là một ngọn núi.
- Bọn chúng muốn Tuệ tuyền làm gì nhỉ?
- Ta quản bọn chúng muốn Tuệ tuyền làm quái gì? Bọn chúng biết ta muốn kim tinh là được rồi, có phải không? Ha ha ha. Đến đến đến, uống rượu.
Nâng chén, uống một hơi cạn sạch, một đám yêu quái cùng "khà" một tiếng.
- Hắc hắc, nhưng phải nói là con hồ ly tinh kia nhìn rất không tệ. Tiểu nhân còn chưa từng thấy qua yêu quái xinh đẹp như vậy. Dáng người kia... chậc chậc, nếu lưu lại làm áp trại phu nhân thì thực là... Đáng tiếc.
Có tiểu yêu nói.
Trong lúc nhất thời mơ màng, những yêu quái này đều chảy nước miếng.
- Một con nữ yêu tính là cái gì?
Con gấu tinh kia hung hăng chửi:
- Ánh mắt thiển cận!
Tất cả yêu quái đều yên tĩnh trở lại, ngơ ngác nhìn lão đại của bọn chúng.
- Bọn chúng nhất định không lấy ra nổi một vạn kim tinh. Đến lúc đó, ta sẽ bắt thủ lĩnh của chúng, tên gì ấy nhỉ... Cái tên ngốc chúng nhắc hôm nay gọi là gì?
- Hình như họ Tôn thì phải?
Chỉ thấy vẻ hung ác trên mặt gấu tinh biến mất, chuyển sang mê đắm:
- Đúng! Để tên ngốc họ Tôn kia tự mình dâng tiểu thiếp cho ta! Ha ha ha ha! Thủ hạ còn xinh đẹp như vậy, tiểu thiếp tự nhiên càng là...
Nói xong, gấu tinh hưng phấn liếm liếm môi.
Tức thì một trận cười vang.
Đại điện cũng rung lên.
- Đại vương! Đến lúc đó nhớ ban con hồ ly tinh hôm nay cho tiểu nhân nhé!
- Mẹ kiếp, cút! Đó cũng là của ta!
Gấu tinh cười lớn, một đám yêu quái cũng cười ầm lên.
Khỉ Đá mặt không thay đổi ngồi đối diện với gã, đưa tay cầm lấy một quả quýt trên bàn, không bóc vỏ, bỏ thẳng vào miệng.
Gần trong gang tấc, nước quýt bắn cả lên mặt gấu tinh.
Toàn bộ đại điện lập tức lặng như tờ. Tất cả yêu quái đều ngơ ngẩn, ngơ ngác nhìn Khỉ Đá, một thân mồ hôi lạnh.
Sau tĩnh lặng ngắn ngủi, gấu tinh kia cả kinh nâng cửu hoàn đại đao nhảy về phía sau, chỉ vào Khỉ Đá, gào lên:
- Ngươi là ai? Vào lúc nào?
Tất cả yêu quái cũng hoàn hồn, đứng bật lên, rút binh khí chỉ vào Khỉ Đá.
Khỉ Đá mặc những ánh mắt trợn tròn hung ác, lặng yên nhai quýt, nuốt hết mới ngước mắt lên nhìn con gấu tinh kia:
- Ta chính là tên ngốc họ Tôn các ngươi vừa nói.