Tại Thiên Đình, thủy quân Thiên Hà là một thứ khác thường. Bọn họ dũng mãnh, thiện chiến, hung hãn không sợ chết, chiến công cao ngất. Nhưng cũng bởi vậy là đội quân này không hợp với cơ cấu quan lại khổng lồ còn lại.
Thông thường thì thủy quân Thiên Hà đều là đối tượng bị xa lánh.
Ngoại bộ bị xa lánh, tự nhiên nội bộ rất đoàn kết. Cao tầng không dám nói, ở cơ sở, tính bao che khuyết điểm của thủy quân Thiên Hà mạnh hơn bất kỳ ai.
Đến lúc xuất phát, rất nhiều lão tướng đều tỏ thái độ muốn Trịnh Hâm cứ mạnh dạn làm việc. Chỉ cần điều kiện không quá mức hà khắc, bọn họ có thể nghĩ cách thỏa mãn. Dù cho phải lừa dối Thiên Hành cũng không tiếc.
Trịnh Hâm mang theo hy vọng của mọi người tiến vào U Tuyền cốc.
Vì thể hiện thành ý, y cởi bỏ chiến giáp bất ly thân, đổi một bộ quần áo văn sĩ. Khi cửa cốc, y còn rút ra bội kiếm, ném xuống đất, rồi khom người chắp tay hô lớn:
- Thiên tướng dưới trướng Thiên Hành tướng quân, Trịnh Hâm tới chơi, cầu kiến U Tuyền đại tiên.
. . .
Ở trong ánh nến mờ ảo, U Tuyền Tử đang chăm chú đánh cờ với Thanh Vân Tử. Đan Đồng Tử ôm kiếm ngủ gà ngủ gật trên bồ đoàn.
U Tuyền Tử đang định hạ một quân cờ trắng, bỗng nhiên ngẩng đầu, lỗ tai hơi rung lên.
- Sư huynh làm sao vậy?
Thanh Vân Tử hỏi.
- Bọn họ phái người tới.
- A? Ai tới?
Đan Đồng Tử bừng tỉnh, hỏi:
- Muốn đánh nhau sao?
Hai người nhìn Đan Đồng Tử hưng phấn, bất đắc dĩ cười cười. U Tuyền Tử nhẹ giọng nói:
- Ta đi gặp kẻ đó.
. . .
Ở ngoài cửa cốc, sau một trận cuồng phong, lại là gương mặt khổng lồ kia xuất hiện.
Thiên tướng Trịnh Hâm nhìn thấy như vậy, vội vàng chắp tay nói:
- Thủy quân Thiên Hà, thiên tướng dưới trướng Thiên Hành tướng quân, Trịnh Hâm bái kiến U Tuyền đại tiên.
- Có lời gì, nói đi.
U Tuyền Tử thản nhiên nói.
- Trịnh Hâm mong U Tuyền đại tiên thả ba vị quân sĩ đang bị giam giữ.
- Ngươi muốn nói chuyện này?
Trịnh Hâm chắp tay trả lời:
- Lúc trước Thiên Hành tướng quân lỗ mãng, đã sai người lẻn vào U Tuyền cốc là không đúng. Trịnh Hâm thay mặt Thiên Hành tướng quân đến nói lời xin lỗi với ngài.
Y nói xong liền lập tức cúi người bái xuống thật sâu.
Thanh Vân Tử đứng trong phòng, vuốt vuốt chòm râu, nói:
- Tên này biết cách nói chuyện.
U Tuyền tử thoáng trầm ngầm rồi hỏi:
- Tướng quân của các ngươi phái ngươi đến đây để xin lỗi sao?
Trịnh Hâm do dự một chút, cúi đầu chắp tay nói:
- Tướng quân cho phép tại hạ bái phỏng ngài, nhưng không hề đề cập đến chuyện xin lỗi.
- Hừ, nếu hắn không đến xin lỗi thì lời vừa nãy có tác dụng gì? Ngươi quay về đi.
Dứt lời, U Tuyền Tử muốn tán đi phép thuật. Trịnh Hâm vội vàng giơ tay ngăn cản nói:
- Đại tiên xin dừng bước. Trịnh Hâm có một chuyện không biết nên nói hay không?
- Nói đi.
Trịnh Hâm ngẩng đầu lên nói:
- Thiên Hành tướng quân tính khí chính trực, chứ không hề có ý xúc phạm. Chắc đại nhân ngài cũng hiểu.
U Tuyền Tử không nói, chỉ yên lặng lắng nghe.
- Sự tình kéo dài xuống đối với cả hai bên đều không tốt. Theo tính cách của Thiên Hành tướng quân, nếu muốn nói xin lỗi là việc rất khó. Không bằng U Tuyền đại tiên cứ ra điều kiện trong giới hạn Trịnh Hâm có thể làm chủ, coi như bán chút mặt mũi cho thủy quân Thiên Hà, hai bên đều lùi một bước, sớm giải quyết việc này, cũng đừng kinh động đến Vân Vực thiên cảng và Tà Nguyệt Tam Tinh động. Mong ngài đồng ý?
- Ngươi chỉ là một thiên tướng, làm sao có thể nói điều kiện?
- U Tuyền đại tiên nói lời này sai rồi. Tại hạ xác thực chỉ là một thiên tướng, nhưng cần giải quyết gấp cũng không chỉ một mình tại hạ. Chưa nói qua làm sao biết là không thể đàm phán đây?
- Ồ!
U Tuyền Tử cười ha ha, nói:
- Nói thế này, trên tay các ngươi quả thực có một món đồ các ngươi bỏ ra được, mà lão phu cũng muốn. Nhưng cần các ngươi phải mở một mắt, nhắm một mắt.
. . .
Ngày hôm sau, hai vị thiên tướng đưa tới một phần thư tín để giải thích chuyện người bên mình lẻn vào U Tuyền cốc, và biểu đạt xin lỗi cho chuyện này.
U Tuyền Tử cũng gửi lại một phần thư tín để tỏ ra mình đã hiểu và bỏ qua mọi chuyện, rồi sảng khoái thả người.
Đối với chuyện này, Thiên Hành nghĩ mãi vẫn không thể hiểu, nhưng các tướng lĩnh lại cảm thấy vô cùng bình thường.
Điều này khiến Thiên Hành cảm thấy càng thêm nghi ngờ.
Một thiên tướng cùng hai thiên binh được cứu về chiến hạm, lúc về tới vẫn cảm thấy run rẩy. Hiển nhiên là bị giam giữ đã nhiều ngày, bị U Tuyền Tử giày vò không nhẹ.
Người đã đòi xong, mệnh lệnh rút quân từ Vân Vực thiên cảng cũng đã tới, chưa tới giữa trưa, một vạn thiên binh đã không thấy bóng dáng.
U Tuyền Tử dễ dàng buông tha thủy quân Thiên Hà như vậy khiến Dường Thiền và Nguyệt Triêu đều rất khó hiểu. Đám yêu quái thì lại không nghĩ nhiều. Thủy quân Thiên Hà rút đi đã là một việc vô cùng vui sướng với bọn chúng rồi.
Qua việc này, những ngày tiếp theo có vẻ an nhàn khác thường. Thế nhưng ngoài cốc thường thường xuất hiện tuần thiên tướng khiến tất cả hiểu nguy cơ vẫn chưa hoàn toàn giải trừ.
Theo một góc độ nào đó, bây giờ bọn họ giống như đang bị cầm tù.
Sau một tháng ở U Tuyền cốc, thương thế của Khỉ Đá đã khỏi hẳn. Hắn lại bắt đầu tu luyện các loại thuật pháp. Ba tháng sau, đám yêu quái thương binh rốt cuộc đã hồi phục lại bình thường nhờ Nguyệt Triêu và Dương Thiền.
Tuy vậy tâm trạng của đám yêu quái cũng không hề vui vẻ mà vẫn vô cùng kém cỏi.
Tại một hội nghị mở vào lúc đêm khuya, đám yêu quái tranh luận kịch liệt về việc có nên rời U Tuyền cốc để đi đến Hoa Quả Sơn hay không. Cuối cùng kết luận là tự do lựa chọn.
Ai nguyện ý đi Hoa Quả Sơn thì đi Hoa Quả Sơn, ai nguyện ý ở lại U Tuyền cốc thì Khỉ Đá sẽ nói chuyện với U Tuyền Tử để bọn họ lưu lại.
Hiển nhiên, nơi này khiến rất nhiều con yêu quái lưu luyến không muốn rời đi.
Nhưng đến lúc báo danh, tất cả đều lựa chọn đi Hoa Quả Sơn.
Có lẽ, bọn họ đã quá ỷ lại vào Khỉ Đá. Tuy ai cũng biết đi đến Hoa Quả Sơn vô cùng mạo hiểm, nhưng so với việc U Tuyền cốc đang bị thiên quân nhìn chằm chằm thì đây là một quyết định chính xác hơn.
Ngay khi con yêu quái cuối cùng hồi phục lại, Khỉ Đá căn cứ kế hoạch đi đến phủ đệ của U Tuyền Tử. Tới nơi đã là cuối chiều, U Tuyền Tử đang đánh đàn trong lương đình, đệ tử Tú Vân đứng ở bên cạnh.
Tú Vân ra hiệu Khỉ Đá giữ im lặng nên hắn đành ngồi im một bên lắng nghe.
U Tuyền Tử là một âm si, suốt mấy trăm năm ông đắm chìm trong âm luật, nên dù cho ông chỉ tùy ý đàn một khúc cũng đủ khiến người phải si mê.
Đáng tiếc là thời đại này âm nhạc không thể phát triển cao hơn được nữa. Nếu không mấy trăm năm tích lũy đã đủ để hôm nay Khỉ Đá nghe thấy một cảnh giới mới.
Không giống lần trước, U Tuyền Tử chỉ gảy một lúc đã thu đàn.
- Ngộ Không bái kiến U Tuyền sư huynh.
- Tới rồi?
U Tuyền Tử chỉ phất tay, cổ cầm đã biến mất và thay bằng một khay trà.
Ở bên cạnh cũng xuất hiện một bếp lò, một ấm nước đang sôi sùng sục.
- Vâng.
Khỉ Đá gật gật đầu, đi đến bên cạnh ngồi xuống và nói:
- Cảm ơn sư huynh đã chăm sóc trong thời gian vừa qua.
- Không có gì, đều là sư huynh đệ đồng môn. Con đường tu tiên rất dài, nếu cả sư huynh đệ đồng môn cũng không thể giúp đỡ lẫn nhau thì chẳng phải rất cô đơn?
- Nói cho cùng, sư phụ cũng có tính toán...
- Đó là việc của người. Sư phụ một khi mở miệng tì chúng ta làm đồ đệ tự nhiên phải tôn trọng. Nhưng lão nhân gia không nói gì thì chúng ta muốn làm gì cũng được. Sư đệ đến chào từ biệt ta sao?
- Vâng. Đã làm phiền tại chỗ của sư huynh ba tháng, cũng cần phải đi thôi. Chỉ còn một chuyện, là sư đệ muốn hỏi cho rõ ràng chuyện kia.
- Hồi sinh?
U Tuyền Tử đưa một chén trà nóng đến trước mặt hắn.
- Đúng vậy, làm thế nào để hồi sinh?
U Tuyền Tử thở thật dài, nói:
- Với tình huống vị bằng hữu kia của đệ, đầu tiên, đệ phải biết hồn phách ở trạng thái thế nào. là đã hồi sinh, hay đã luân hồi, hay là vẫn đang ở một nơi nào đó trong Địa Phủ.
- Làm sao để xác định, thưa sư huynh?
- Việc này đơn giản, chỉ cần nhìn sổ Sinh Tử sẽ rõ. Nếu đã hồi sinh hoặc vào luân hồi thì tất nhiên sẽ lưu lại ấn kí. Còn nếu vẫn đang ở trạng thái hồn phách trong Địa Phủ thì sẽ không có ấn ký. Thái Thượng Lão Quân đã lật xem sổ Sinh Tử hơn nửa năm rồi rời đi, bởi vậy có thể thấy được, ông ta đã xác định bằng hữu của đệ không phải đang ở trạng thái hồn phách.
- Ý của sư huynh là... Tước Nhi đã hồi sinh hoặc luân hồi?
Khỉ Đá lắp bắp, hoảng hốt.
- Đúng vậy.
U Tuyền Tử vuốt râu, gật gật đầu.
Khỉ Đá ngơ ngác suy nghĩ một hồi lâu, mở to hai mắt hỏi:
- Thái Thượng Lão Quân cũng phải tra hơn nửa năm, đệ tự mình làm chẳng phải càng lâu?
Dù tu vi thế nào, hắn lật xem sổ Sinh Tử chắc chắc phải mất thời gian nhiều hơn Thái Thượng Lão Quân. Nói đến cùng, người ta là quang minh chính đại đến lật xem, mà hắn đây?
Sổ Sinh Tử đâu phải ai muốn xem là có thể xem? Tại Địa Phủ càng lâu càng dễ mắc sai lầm. Nếu hơn nửa năm...
U Tuyền Tử chậm rãi mỉm cười.
Khỉ Đá vốn thấy khó hiểu, nhưng rồi đột nhiên mở to mắt nói:
- Chỉ cần nhìn những trang cuối cùng mà Thai Thượng Lão quân đã xem.
- Thông minh!
U Tuyền Tử cười lớn:
- Sổ Sinh Tử không thể sửa được. Chúng ta chỉ cần biết quyển nào Thái Thượng Lão Quân nhìn cuối cùng là có thể tìm được đáp án. Đương nhiên đệ cũng cần chuẩn bị tâm lý. Coi như tìm được đáp án, cũng chưa chắc có kết quả. Dù sao, hồn phách của nàng ta là bị người khác dẫn đi. Đối phương tự nhiên cũng biết Thái Thượng Lão Quân có thể dùng cách này để biết được, nhưng vẫn dám làm. Bởi vậy c ó thể thấy được, trong chuyện này có càn khôn.
- Sư đệ hiểu.
Khỉ Đá gật đầu:
- Sau đó thì sao? Nếu nàng đã hồi sinh thì tự nhiên không cần phải nói nữa, nhưng nếu đầu thai... Phải làm như nào để khôi phục trí nhớ của nàng?
- Thế thì cần tìm Mạnh Bà.
- Mạnh Bà thang?
- Ừ!
U Tuyền Tử gật đầu nói:
- Sinh linh trên thế gian, trước khi chuyển sang kiếp khác đều phải uống một chén Mạnh Bà thang. Uống Mạnh bà thang, nói là quên kiếp này, kỳ thật chẳng qua là kéo ra địa hồn, đem trí nhớ kiếp này cất vào một chỗ trong địa hồn đó. Chỉ cần tìm Mạnh Bà thu hồi địa hồn là sẽ khôi phục trí nhớ. Chỉ là...
- Chỉ là thế nào?
- Chỉ là, người có ba hồn bảy phách, vạn vật cũng thế, và cũng chỉ có thể có ba hồn bảy phách. Nếu đệ lấy địa hồn kiếp trước ghép vào kiếp này thì địa hồn kiếp này sẽ biến mất. Mặc dù có thể khôi phục trí nhớ, trở thành hồi sinh thật sự, nhưng kiếp này lại sẽ bị hủy diệt hoàn toàn.
Nghe đến đây, tâm tình của Khỉ Đá bỗng trùng xuống.
Đừng nói hiện tại không có năng lực, dù có năng lực, tìm được Tước Nhi kiếp này, hắn có xuống tay nổi không?
- Đối với việc này, sư đệ muốn làm như thế nào?
U Tuyền Tử hỏi.
Khỉ Đá chớp chớp mắt, suy nghĩ rất lâu mới nói:
- Nếu kiếp này nàng vẫn chưa tu tiên, ta sẽ cùng với nàng đến lúc dương thọ sắp hết mới đánh địa hồn vào. Đến lúc đó, lại dùng đan dược để nàng phản lão hoàn đồng.
U Tuyền Tử nhấp một ngụm trà, gật đầu nói:
- Đây cũng là một biện pháp. Như vậy cả hai đời đều không nợ nần gì nhau.