- Trấn Nguyên Tử... Trấn Nguyên Tử...
Thiên Bồng mặt không cảm xúc, cứ đọc đi đọc lại cái tên vừa xa lạ lại vừa quen thuộc này, qua lúc lâu mới nhẹ giọng nói:
- Nói vậy Trấn Nguyên Tử đã không chỉ đơn giản là liên hệ với yêu vương đâu nhỉ. Đám yêu vương chỉ trong hai trăm năm tu vi đều đột phá đến trình độ khác hẳn, chắc hẳn đã được lợi nhờ đan dược phụ trợ rồi.
Y nói xong thì mỉm cười bất đắc dĩ.
- Nguyên soái, mạt tướng có một chuyện, không biết có nên nói hay không.
- Nói.
Thiên Phụ lạnh nhạt nói:
- Chủ tướng của Huyền Quy bộ hồi đó ở trong đại lao của Vân Vực thiên cảng để lộ bọn họ dùng kim tinh mua yêu quái từ Giao Ma Vương, chúng ta có đợt cho rằng gã nói đối, yêu vương cần kim tinh làm gì? Bây giờ xem ra hướng đi của đống kim tinh này chính là ở chỗ Trấn Nguyên Tử. Từ đó...
Thiên Phụ không nói tiếp nữa.
Thiên Bồng mặt không thay đổi ngồi đơ ra, nhìn chăm chú đồ án giao nhau màu đỏ vàng trên tấm thảm trước mặt đến xuất thần.
Thiên quân dùng kim tinh mua quân công từ trong tay yêu vương, yêu vương dùng kim tinh mua vũ khí và đan dược từ trong tay của Trấn Nguyên Tử, Trấn Nguyên Tử dùng kim tinh mua các loại tài liệu để luyện chế đan dược và pháp khí từ trong tay các chúng tiên khác ở Thiên Đình. Tất cả kim tinh cuối cùng đều chảy về lại phủ khố của Thiên Đình, đi qua tay của Ngọc Đế ban thưởng cho thiên quân lập công.
Chuyển một vòng, thiên quân đạt được quân công mà bọn họ cần, yêu vương thì được vũ khí và đan dược mà bọn chúng muốn, Trấn Nguyên Tử thì đạt được vật liệu trân quý mà lão ta cần, tiên gia thì đứng giữa kiếm lấy lợi ích.
Không ngờ mọi chuyện đã phát triển đến tận bước này, mối quan hệ lợi ích bên trong chậm rãi được phác họa ra, nhìn thấy mà giật mình, thì ra tất cả mọi người đều vui vẻ.
- Thiên quân sớm muộn cũng sẽ bị cái đám này hủy hoại.
Khóe miệng Thiên Bồng khẽ nhếch lên, như là chế giễu lại như là than thở không một tiếng động.
Vạn Thọ đại tiên Trấn Nguyên Tử, Địa Tiên chi Tổ.
Nếu là Trấn Nguyên Tử, Thái Thượng Lão Quân không mở lời, chỉ bằng thủy quân Thiên Hà sẽ không cách nào chặt đứt được mối quan hệ này.
Trầm mặc lúc lâu, Thiên Phụ chắp tay nói khẽ:
- Nguyên soái, không bằng thượng tấu chuyện này lên, giao cho Ngọc Đế định đoạt? Nếu muốn trừ gốc triệt để, chỉ có cách này.
Thiên Bồng hừ lạnh một tiếng, cười hỏi:
- Chứng cứ đâu?
- Cái này...
- Dù có chứng cứ thì thế nào chứ? Thiên Đình có bao nhiêu tiên gia tham gia vào chuyện này ngươi biết không? Ta đoán được vài tên rồi, Thái Bạch Kim Tinh, Phúc Lộc Thọ tam tinh... Nhiều miệng có thể nung chảy vàng. Một lần giẫm đuôi của nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ thẹn quá hóa giận quần công. Kết quả dù thật sự có chứng cứ, cũng sẽ trở thành không có chứng cứ. Quân ta bắt đầu công lược Tây Ngưu Hạ Châu, Thiên Đình đã có nhiều người chỉ trích. Có lẽ bây giờ bất kể là trên trời dưới đất, đều có rất nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào chúng ta. Với tình huống bây giờ sẽ có người đứng ra ủng hộ chúng ta sao?
Thiên Phụ lặng yên cúi đầu.
Thiên Bồng dựa vào lưng ghế ngửa đầu nhíu chặt đầu mày, hai mắt nhắm nghiền, trầm mặc thật lâu, như thể đang cân nhắc điều gì đó.
Đừng nói không tìm được chứng cứ, cho dù tìm được chứng cứ cũng có thể bị phủ định, dù không bị phủ định...
Liên quan quá rộng, kết cục sợ cũng giống chuyện của Tăng Trưởng Thiên Vương lần này, không giải quyết được gì. Sau chuyện tuy có yên tĩnh bớt, nhưng chỉ cần Trấn Nguyên Tử vẫn còn thì vĩnh viễn sẽ không thật sự kết thúc đâu. Ngược lại lập trường của thủy quân Thiên Hà sẽ trở nên rất lúng túng.
Mình làm người hưởng...
Trong cung điện yên tĩnh, bên ngoài truyền đến những tiếng gào thét. Năm mươi ngàn công tượng đang bận đến khí thế ngất trời, không kể ngày đêm. Thủy quân Thiên Hà dốc hết toàn lực xây dựng Quan Vân thiên cảng, vì thành lập trật tự mới của Tây Ngưu Hạ Châu.
Thế nhưng mục tiêu này thật sự có khả năng hoàn thành chứ? Đi sai một bước, thì tất cả đều là phí công.
Lặng im thật lâu, Thiên Phụ ngẩng đầu nhìn Thiên Bồng mặt không cảm xúc, chắp tay nói:
- Nguyên soái, không bằng chúng ta... rút lui.
- Không.
Thiên Bồng mở choàng hai mắt như vừa mới tỉnh lại từ trong giấc ngủ say:
- Chúng ta hưởng bổng lộc của Thiên Đình, hưởng hương hỏa của thế gian, nếu đã mặc lên bộ giáp này, phải xứng đáng với lá cờ kia, sao có thể đặt mình ra bên ngoài được.
- Nhưng nguyên soái, chuyện này trị ngọn không trị được gốc. Nếu không giải quyết được vấn đề Trấn Nguyên Tử, kết quả...
- Trị được thì cần phải trị, không trị được cũng cần phải trị!
Thiên Bồng khẽ quát:
- Nếu mặc cho chúng tiếp tục phát triển, không đến hai trăm năm, thực lực của lũ yêu ở nhân gian chắc chắn sẽ tăng mạnh, đến lúc đó chỉ sợ tam giới không còn ngày yên tĩnh.
Lời nói đến tận mức này, Thiên Phụ cũng đành phải cúi đầu.
Thiên Bồng chống tay vịn chậm rãi đứng lên, hít sâu một hơi nói:
- Đi sắp xếp đi, ta muốn gặp Trấn Nguyên Tử.
- Vâng.
. . .
Trong cung Quảng Hàn, Nghê Thường tiên tử ngồi trong đình viện lạnh lẽo, ngẩn người vò mãi chiếc khăn tay.
Một đôi bàn tay nhỏ lặng lẽ từ phía sau vươn ra nhanh chóng che lấy hai mắt Nghê Thường.
Nghê Thường trước hết là giật mình, nhưng lại nhanh chóng thả lỏng, khẽ mỉm cười.
- Đoán thử xem ta là ai?
Một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp từ phía sau nàng ló ra.
Đây là một tiểu tiên nữ đáng yêu xinh đẹp, nhìn độ tuổi chỉ có mười ba mười bốn.
- Là Đế Tâm.
- Đoán một cái đã trúng, không thú vị.
Đế Tâm tiên tử có vẻ không được vui, thả lỏng tay, chán chường ngồi trên ghế đá bên cạnh, nằm bò lên bàn.
- Có thể không đoán trúng được sao? Trong cung Quảng Hàn cũng chỉ có muội thích chơi trò này.
Đế Tâm tiên tử ngáp một cái, gối đầu lên tay nhìn Nghê Thường chằm chằm:
- Nghê Thường tỷ tỷ không thể dỗ muội vui vẻ chút được sao?
- Được, lần sau tỷ sẽ đoán là Hạm Vi.
Nói xong hai người đều bật cười khanh khách.
Cung Quảng Hàn là phủ đệ của Thái Âm Tinh Quân. Tiên nữ sống ở nơi này có cùng một xưng hô, chính là Hằng Nga.
Nghê Thường tiên tử là Hằng Nga, Đế Tâm tiên tử là Hằng Nga, Hạm Vi tiên tử vừa mới được nhắc đến cũng là Hằng Nga. Hằng Nga chính là vũ cơ của Thiên Đình.
Ngưng cười, Đế Tâm lại nhìn Nghê Thường, tội nghiệp nói:
- Thật nhàm chán, Nghê Thường tỷ tỷ nghĩ ra chuyện gì đó làm đi.
Chính vào lúc này vừa vặn có hai vị tiên nữ từ hành lang cách đó không xa đi tới, Nghê Thường vội vàng đụng đụng cánh tay của Đế Tâm.
- Ngồi đàng hoàng, có người tới.
Đế Tâm vội vã ngồi thẳng người bày dáng vẻ đoan trang, cái miệng nhỏ lại bĩu cả ra ngoài.
Chờ hai vị tiên nữ đi xa, Đế Tâm lại nằm bò xuống bàn.
- Thật nhàm chán, thật nhàm chán.
- Muội vừa mới tới, một thời gian nữa muội sẽ quen thôi.
- Nghê Thường tỷ tỷ, cung Quảng Hàn vẫn luôn nhàm chán thế này à?
Đế Tâm hỏi.
- Cũng không phải, có lúc sẽ rất náo nhiệt, nhưng khá ít.
Nghê Thường liếc mắt nhìn Đế Tâm đang lười biếng nằm bò trên bàn:
- Muội cứ thế này, nếu để Tinh Quân nhìn thấy, muội sẽ chịu đủ đó.
- Hừ, muội mới không sợ hắn đâu.
Sắc mặt Nghê Thường chợt biến đổi, đứng dậy cúi người nói:
- Nghê Thường tham kiến Tinh Quân.
Đế Tâm bị dọa cũng đứng lên hành lễ:
- Đế, Đế Tâm tham kiến Tinh Quân.
Nàng cúi đầu đứng đơ một lúc lâu, mới phát hiện Nghê Thường đã ngồi trở lại trên ghế đá đang đầy hứng thú nhìn nàng:
- Xem đi, vẫn khá sợ nhỉ?
Đế Tâm ngẩng đầu nhìn một vòng, xung quanh trống rỗng, làm gì có Thái Âm Tinh Quân chứ?
Khuôn mặt nhỏ kìm nén đỏ bừng, cắn môi duỗi tay về phía Nghê Thường:
- Nghê Thường tỷ tỷ dọa muội! Tỷ dọa muội! Muội không để ý đến tỷ nữa!
Vào lúc hai người đang đùa giỡn, một bóng dáng nhu mì từ bên ngoài cung bay tới, hạ xuống trong đình viện.
- Hạm Vi tỷ tỷ!
Hạm Vi tiên tử gật đầu với Đế Tâm, bước đến bên cạnh Nghê Thường.
- Thế nào?
Nghê Thường vội vàng hỏi.
- Thật sự nở một cánh.
Sắc mặt Hạm Vi khá căng thẳng.
Tâm trạng của Nghê Thường như bị xối một chậu nước lạnh, đứng ngơ ngác sắc mặt lúng túng, trong tay áo mười ngón nắm chặt.
- Cái gì nở một cánh?
Đế Tâm đứng ở bên cạnh không hiểu gì.
Hạm Vi liếc mắt nhìn Đế Tâm ngậm miệng không đáp.
Nghê Thường cũng nhìn Đế Tâm, lạnh nhạt nói:
- Không có chuyện gì. Đế Tâm muội muội sẽ không nhiều chuyện.
- Đúng đúng đúng. Đế Tâm sẽ không nói bậy, nói cho muội đi.
Đế Tâm gật đầu liên tục.
Hạm Vi lại liếc nhìn nàng một cái:
- Không nói bậy thì chuyện này cũng không liên quan tới ngươi.
Mày Đế Tâm nhíu chặt, tức giận trừng Hạm Vi.
Không để ý Đế Tâm, Hạm Vi lạnh nhạt thở dài, nói:
- Ta còn nghe đến một vài tin tức không tốt, cũng không biết là thật hay giả, rằng rất nhiều tiên gia chuẩn bị lấy chuyện nụ hoa này làm mưu đồ lớn. Vốn không phải như vậy, Thiên Bồng Nguyên Soái gần đầy có phải làm chuyện gì đắc tội người nào không?
- Nam Thiên Môn?
Hạm Vi chậm rãi lắc đầu:
- Không chỉ vậy, ngay cả tiên gia không qua lại với Nam Thiên Môn đều tham dự.
Nghê Thường cả kinh, lùi về sau hai bước, không ngờ phía sau bị ghế đá ngăn cản, thân thể lảo đảo, chỉ đành thuận thế ngồi trở lại, sắc mặt rất ngạc nhiên, lúc lâu mới nói:
- Sao lại như vậy... có những ai?
- Không rõ, chỉ biết là Thái Bạch Tinh Quân dẫn đầu.
Ánh mắt Đế Tâm qua lại giữa hai người, có chút nghe hiểu:
- Các tỷ nói là Thiên Bồng Nguyên Soái rất rất đẹp trai đó hả?
Không có ai để ý nàng.
Nghê Thường cắn môi, nắm chặt khăn tay, không ngừng xoắn xoắn, hai con ngươi sáng rỡ hơi đỏ, nước mắt rơi xuống, làm ướt váy đỏ.
- Sao lại như vậy...