Từ trên chiến hạm chỉ huy, binh sĩ cầm cờ bắt đầu múa may cờ lệnh trong tay. Nhịp trống cũng biến hóa tiết tấu. Thái độ của Lý Tịnh rất rõ ràng, để Na Tra trở về, đổi tướng.
Nhưng đây chẳng qua là ý của Lý Tịnh, không phải ý định của Na Tra.
Na Tra làm như không thấy cờ lệnh, cũng không nghe tiếng trống, lại tiếp tục xông tới Khỉ Đá.
Một lần lại một lần trùng kích, Khỉ Đá dần dần chú ý thấy sắc mặt Na Tra có chút khác thường.
Giống như là... xấu hổ và giận dữ? Khỉ Đá không khỏi nhíu mày.
Trước khi đánh, Dương Thiền muốn mình không làm Na Tra bị thương. Giáp chiến thế này, muốn không bị thương nói dễ hơn làm, cuối cùng không phải tự làm khó mình sao. Nhưng Khỉ Đá cũng biết lúc trước Na Tra quả thật giúp Dương Thiền không ít, cũng có gián tiếp giúp chính mình. Nói đến cùng, bất kể là mình hay là Hoa Quả Sơn, đều là thiếu Na Tra một cái đại nhân tình.
Khỉ Đá có một ưu điểm, chấp nhất. Hắn cũng có khuyết điểm, cố chấp. Kỳ thật là cùng một ý, chỉ khác ở dùng trong trường hợp nào thôi.
Suy rộng ra, hắn không chỉ mang thù, còn nhớ ân. Nếu là thiếu ai chuyện gì, sẽ nhớ mãi không quên, muốn tìm cách trả lại.
Bất kể là đối với Dương Thiền hay là đối với Phong Linh đều là như thế. Chẳng qua hiện tại hắn không chỉ thiếu hai cái nhân tình như vậy. Nếu tính toán rõ ràng, Ngọc Đỉnh chân nhân, U Tuyền Tử, Nguyệt Triêu đều có thể tính một phần.
Trong mắt hắn, cần tính nhất không ai qua được Ngao Thính Tâm và Đông Hải Long Vương. Phiếu nợ một trăm triệu kim tinh vẫn còn ở đó. Tuy lúc bắt đầu làm hắn hoàn toàn không nghĩ tới sẽ trả, dù sao Đông Hải Long cung cũng không phải thật tâm giúp hắn. Làm một vị yêu vương, thời gian nhàn hạ tranh thủ kiêm cả thổ phỉ, tống tiền, lấn nam ép nữ thì cũng là một chuyện cực kỳ bình thường.
Thậm chí nếu không làm chuyện này thì còn phải xin lỗi cho thân phận yêu vương, cũng xin lỗi luôn sớ tội trạng Thiên Đình viết cho hắn.
Nhưng tiếp xúc lâu dần với Ngao Thính Tâm, quỵt nợ có vẻ không tốt lắm...
Có đôi khi Khỉ Đá sẽ nghĩ, lúc trước kê một trăm triệu kim tinh có phải quá nhiều rồi không? Có lẽ một triệu cũng được rồi chứ?
Mà thôi, nhiều thì nhiều, tốt xấu cũng có cái để đong đếm. Sợ nhất chính là nhân tình không đếm nổi. Rất không may, nhân tình thiếu Na Tra lại thuộc về loại này.
Nhưng dù nhân tình có lớn hơn nữa, cũng không thể khiến Khỉ Đá giơ tay đầu hàng tại đây. Dù sao ở phía sau hắn là cả yêu chúng Hoa Quả Sơn.
Như vậy, chỉ có thể đánh. Mà đã đánh, tổn thương nhất định là khó tránh khỏi. Nhưng từ đầu tới cuối, vì đối thủ là Na Tra, nên Khỉ Đá đã cực kỳ nhẹ tay. Tuy hắn không có khả năng chỉ xuất mấy thành lực đạo là có thể đánh bại Na Tra, nhưng trước mỗi kích đều sẽ thoáng cho nhắc nhở. Thậm chí còn có thời điểm chủ động đợi Na Tra phòng ngự.
Nếu không phải vậy, Na Tra sao có thể mỗi lần đều vung binh khí đón chuẩn gậy của Khỉ Đá. Lấy cách đánh quỷ thần khó lường của Khỉ Đá, chỉ cần thoáng ra hư chiêu, muốn đập gậy thẳng mặt Na Tra là không thành vấn đề.
Nếu thực sự làm vậy, tổn thương trên người Na Tra lúc này đã không phải chỉ là trầy da.
Thế nhưng hắn nhường lại khiến Na Tra tức giận?
Điều này làm cho Khỉ Đá không khỏi nghĩ, mình trả nhân tình bằng cách này có phải là sai rồi không?
Nhưng đã tới nước này, hắn còn có thể thế nào? Tiếp tục nhường, hay đánh Na Tra thành tàn phế?
Lại một lần trùng kích, sau đó lại là một gậy nặng nề. Na Tra bị đập mạnh xuống đất, cát bụi mù mịt.
Đây là lần thứ mấy, cả Na Tra cũng không nhớ nữa. Ở trước mặt Khỉ Đá, Na Tra gần như không có lực đánh trả. Nguyên nhân không chỉ ở sức mạnh, cả ở kỹ xảo cũng rơi vào hạ phong.
Một đống pháp khí, lại không thứ nào đến gần được hắn.
Chiến lực của con khỉ này hoàn toàn không cùng cấp bậc với mình. Thậm chí, lúc so chiêu với Dương Tiễn, Na Tra cũng chưa từng cảm thấy cố hết sức như vậy.
Tu Bồ Đề thu một con yêu quái như vậy làm đồ đệ, đến cùng là ý tứ thế nào? Đối kháng Thiên Đình sao?
Na Tra không thể nói toàn bộ chuyện ở Hoa Quả Sơn với Lý Tịnh. Vừa nói, mối quan hệ bí mật giữa Na Tra, Dương Tiễn, Dương Thiền sẽ bại lộ.
Trước mắt để cho Na Tra khó chịu là cái con khỉ này hoàn toàn đang nhường mình.
Không chỉ không đánh trước, ngay cả phản kích cũng luôn theo quỹ tích cố định, thậm chí thời điểm ra tay cũng cố ý nhắc nhở kín. Nếu không phải như thế, Na Tra không thể chuẩn xác ngăn cản mỗi kích của Khỉ Đá như vậy.
Dưới tình huống như vậy, từ đầu tới cuối Na Tra chỉ bị vầy vết trầy xước nhẹ. Nhưng càng như vậy càng khiến Na Tra tức giận không thôi.
Cái cảm giác này giống như là bị đối phương đùa giỡn như một con khỉ.
Nghĩ như vậy, Na Tra lại càng thêm liều mạng.
Na Tra là ai chứ? Cần người khác nhường sao? Hơn nữa còn ở trước mặt mười tám vạn thiên quân của Nam Thiên Môn.
Na Tra hận không thể khiến Khỉ Đá thôi nhường, rồi xuất toàn lực đánh mình ngất xỉu đi. Tối thiểu như vậy mình còn không mất mặt, không thành tên hề như bây giờ.
Bụi mù dần tan đi, Na Tra dù đã có chút kiệt sức vẫn cố bước khỏi hố sâu, xoay người muốn nhặt lại Hỏa Tiêm thương.
Đúng lúc này, một chiếc giày da trâu màu đen đã giẫm trước lên thương.
Ngẩng đầu lên, Na Tra thấy Khỉ Đá chống Kim Cô bổng đứng ở trước mặt mình.
Hít sâu một hơi, Khỉ Đá hạ giọng thở dài:
- Không có ý nghĩa, ngươi trở về đi. Dương Thiền dặn ta không làm tổn thương ngươi, cứ đánh tiếp như vậy không hề có ý nghĩa. Ngươi đi, đổi người khác đến.
Vẻ mặt cao ngạo kia giống như là thiên thần cúi đầu nhìn xuống chúng sinh, lại có vẻ bất đắc dĩ. Đây vốn là ý tốt, nhưng cái vẻ bất đắc dĩ kia lại càng làm Na Tra căm tức.
Na Tra còn chưa bao giờ chịu sỉ nhục đến thế!
Sau đó, đương nhiên là nắm chặt tay muốn xông lên trước.
- Dừng tay!
Một tiếng quát vang lên từ phía sau.
Quay đầu lại, Na Tra thấy Lý Tịnh cầm Tam Xoa kích, Linh Lung bảo tháp trôi nổi bên người, đang lạnh lùng nhìn mình.
Ánh mắt kia, làm cho Na Tra cảm thấy lạnh run, thậm chí có cảm giác muốn khóc.
. . .
- Na Tra này, làm việc thật sự là hết mình.
Ở góc rừng phía xa, Ngưu Ma Vương cảm thán:
- Có điều thực lực của Mỹ Hầu Vương này cũng đủ bất ngờ, lại mạnh đến như vậy. Chẳng trách hắn có thể dẫn dắt Hoa Quả Sơn đánh bại Quảng Mục Thiên Vương.
Bằng Ma Vương nói:
- Đây không phải là chuyện tốt. Thực lực của hắn càng mạnh, chúng ta càng khó thu phục Hoa Quả Sơn.
- Xem ra chúng ta phải điều chỉnh lại kế hoạch với Hoa Quả Sơn rồi.
Ngưu Ma Vương nói.
Đứng cạnh Ngưu Ma Vương, sắc mặt Giao Ma Vương vẫn nặng nề như cũ.
Bộ dạng của yêu hầu trước mắt, càng nhìn càng giống con yêu hầu gã gặp ở đầm Ác Long. Liệu có phải hắn tránh được một kiếp dưới đao của thủy quân Thiên Hà, trốn tới Hoa Quả Sơn không? Nhưng hắn làm cách nào đề cao tu vi tới tận cấp bậc này trong thời gian ngắn như vậy? Chẳng lẽ là có tiên gia tương trợ, khiến hắn tu hành một đường thông thuận?
Liên hệ chuyện Hoa Quả Sơn có nguồn pháp khí và đan dược, dường như chuyện này không phải là không có khả năng.
Bất kể như thế nào, nếu Mỹ Hầu Vương này và con khỉ kia là một, thì sự tình trở nên cực kỳ khó giải quyết, đặc biệt là với gã.
Cửu Đầu Trùng lúc này cũng đang nhìn chăm chú chiến trận, bỗng mở miệng hỏi:
- Các ngươi có nghĩ, giờ Lý Tịnh xuất thủ, nếu hắn đánh bại luôn cả Lý Tịnh, thì kế tiếp làm gì không? Chúng ta tiến công Hoa Quả Sơn sao?
Một câu hỏi, đám yêu vương tức thì bừng tỉnh. Nếu ngay cả Lý Tịnh cũng bại, vậy thì...
Một lúc lâu sau, Giao Ma Vương cười khan nói:
- Hắn nhất định không thoát nổi Linh Lung bảo tháp đâu.
Nói xong, gã cũng cảm thấy không chắc chắn, chỉ đành câm miệng.
. . .
Nhìn nhau hồi lâu, Na Tra bất đắc dĩ thu hồi phép ba đầu sáu tay cùng tất cả pháp khí, cúi đầu muốn rời đi.
- Còn cái này nữa.
Khỉ Đá nhíu mày, trả lại Hỏa Tiêm thương.
Nắm Hỏa Tiêm thương, Na Tra oán hận cắn chặt môi nhìn Khỉ Đá nói:
- Hôm nay, Na Tra tạ ơn Mỹ Hầu Vương hạ thủ lưu tình. Chỉ là đều vì bên mình, về sau nếu bắt gặp, Na Tra tất không nương tay! Từ biệt!
Dứt lời, Na Tra xoay người, giẫm lên Phong Hỏa luân, đi thẳng một mạch.
Đợi Na Tra đi rồi, Lý Tịnh mới lạnh lùng nói:
- Xem ra, đúng là bổn thiên vương coi khinh ngươi.
- Lý Thiên Vương đừng nói như vậy.
Khỉ Đá chỉ vào hạm đội trên bầu trời, nhếch môi cười:
- Coi khinh ta mà ngài còn mang toàn bộ gia tài theo thế này, nếu là xem trọng, vậy tại hạ chẳng phải là khó giữ được cái mạng nhỏ này sao? Ha ha ha ha.
Lời này rõ ràng mang theo ý tứ cười nhạo.
Mặt Lý Tịnh càng âm trầm, gã hừ lạnh một tiếng, nói:
- Hôm nay, để bổn thiên vương tự mình tiếp ngươi.
Dứt lời, gã nhanh chóng lùi về sau, kéo khoảng cách với Khỉ Đá.
Cả Dương Thiền cũng không rõ Lý Tịnh có thực lực gì. Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là trong tay Lý Tịnh có một Linh Lung bảo tháp. Đồ chơi này không phải đống pháp khí màu mè của Na Tra có thể sánh bằng, một khi bị hút vào, ngay cả cơ hội phản kích cũng không có.
Hiện giờ kéo giãn khoảng cách, rõ ràng là Lý Tịnh muốn dùng Linh Lung bảo tháp ngay từ đầu.
Nghĩ vậy, Khỉ Đá lập tức vung Kim Cô bổng, quát một tiếng, hóa thành một luồng sáng vàng đuổi theo Lý Tịnh.
Thấy Khỉ Đá ra chiêu trước, Lý Tịnh cả kinh, tức thì hất tay, Linh Lung bảo tháp bay lên không, nhanh chóng xoay tròn, dần dần biến lớn.
Mà gã thì nắm chặt Tam Xoa kích trong tay, chuẩn bị ứng chiến.
Không chờ Linh Lung bảo tháp chuẩn bị sẵn sàng, Khỉ Đá và Lý Tịnh đã nặng nề đụng vào nhau.
Một cú va chạm, tia lửa văng khắp nơi. Lý Tịnh suýt nữa phun một ngụm máu tươi, thân hình dần lui.
- Yêu hầu! Lại... động thủ trước!
- Hắc hắc, ngươi nghĩ ta là người ngu sao? Xem chiêu!
Hai cái bóng người nhanh chóng đan vào một chỗ, Khỉ Đá rõ ràng chiếm thượng phong.
Cảnh tượng này khiến đại quân Nam Thiên Môn xôn xao, còn yêu chúng trong yêu thành phấn chấn không thôi.
Thông qua vài chiêu, Khỉ Đá đã biết đại khái thực lực của Lý Tịnh. Chẳng qua là Thái Ất Kim Tiên sơ kỳ mà thôi, xét ra còn yếu hơn Na Tra một chút, nhưng sức lực lại mạnh hơn Na Tra, nên đối chiến với Khỉ Đá, gã cũng không chịu thiệt như vậy.
Có điều không chịu thiệt giống Na Tra, không có nghĩa là không bị thiệt.
Nhìn tình huống trước mắt, Lý Tịnh cũng cực kỳ chật vật.
- Làm sao bây giờ?
Đa Văn Thiên Vương cùng Tăng Trưởng Thiên Vương liếc nhau một cái.
Nếu Lý Tịnh xảy ra sự cố, vậy thật sự xong cả rồi.
Nghĩ kỹ, ba người trong Tứ Đại Thiên Vương, Đa Văn Thiên Vương, Trì Quốc Thiên Vương, Tăng Trưởng Thiên Vương đồng thời phóng ra.
Hơi do dự, Na Tra vừa trở về cũng bay theo.