Theo cờ lệnh bay múa, yêu quân trên tiền tuyến bình sớm đã không kháng cự được dần dần lui xuống, thay vào đó là Cửu Đầu Trùng thống lĩnh một đám yêu tướng.
Quân đoàn tăng lữ đang đà tiến mạnh, tức thì bị giết ngược trở tay không kịp.
Do đã có cách ứng đối, Cửu Đầu Trùng hóa thành dạng yêu chín đầu xông lên phía trước, phun ngọn lửa màu da cam bao phủ chiến trường. Dưới ngọn lửa đủ để thiêu đốt hôn phách, đám tăng lữ không thể không co cụm lại.
Đạo quân toàn bộ đều là yêu tướng Hành giả đạo lập thành chiến trận, vung binh khí đã được Lăng Vân Tử làm phép, lao vào chém giết.
Cùng lúc đó, Lăng Vân Tử vẫn đang không ngừng làm phép ở hậu phương. Càng lúc càng có nhiều yêu quái tinh nhuệ tiến vào chiến trường, nhanh chóng nghịch chuyển tình thế.
Đoản Chủy nhìn thấy thế trận đang dần dần nghiêng về phía bên mình, thì thở phào nhẹ nhàng. Song vừa quay đầu lại, Đoản Chủy lại nhìn thấy sắc mặt Lăng Vân Tử vẫn nặng nề như trước.
- Phật môn không ngốc. Bọn chúng ẩn thân từ Linh Sơn đến đây chắc chắn không chỉ để làm một chút chuyện nhỏ thế này.
- Ý của ngài là...
- Ta cũng không rõ.
Lăng Vân Tử nuốt nước bọt, nói:
- Nhưng… Tứ đại giai không, phật pháp bất không. Có thể khiến bọn chúng tới đây, cũng chỉ có phật pháp rồi. Vì phật pháp, bọn chúng có thể làm bất cứ chuyện gì, cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.
Lăng Vân Tử nhìn về sơn cốc không ngừng có rải rác tăng lữ bay ra ngoài gia nhập chiến trường, nói nhỏ:
- Tốt nhất ngươi nhân cơ hội này phái người ra phía sau bọn chúng điều tra.
Đoàn Chủy gật đầu, ra lệnh cho tùy tùng của mình.
Trong khi tăng lữ đang tháo chạy, Chánh Pháp Minh Như Lai lại mỉm cười thản nhiên.
- Tăng cường nhân thủ đi.
- Tăng thêm đến mức nào?
Tăng nhân bên cạnh nhỏ giọng hỏi lại.
- Tăng đến mức có thể ổn định thế cục là được.
Chánh Pháp Minh Như Lai chỉ vào yêu quái chín đấu trên chiến trường, nói:
- Để Hàng Long La Hán và Phục Hổ La Hán ngăn hắn.
Tăng nhân kia chắp tay trước ngực, khom người nói:
- Cẩn tuân tôn giả phân phó.
. . .
Lúc này, Nam Thiên Môn.
Thiên kiếp đã đến. Vô số chùm sáng đủ màu sắc từ trên trời phóng xuống đuổi theo Khỉ Đá. Tiếng gầm rú từ con khỉ kia man dại đến nỗi khiến người khác nghe mà hoa mắt chóng mặt, không phân rõ phương hướng.
Còn chưa kể tia chớp ở khắp mọi nơi, loại công kích này có cường độ vượt xa Tru Tiên kiếm trận. Hơn nữa, chỉ bằng những tia chớp kia, cũng đã đủ đánh cho Khỉ Đá cháy đen toàn thân rồi.
Đối diện công kích từ mọi nơi trên trời, chỉ cần vừa chạm nhẹ, kết quả đã là máu thịt mơ hồ. Khỉ Đá chỉ có thể cố gắng né tránh, cũng nghĩ cách làm cho mình tới gần Nam Thiên Môn nhất có thể, để công kích này lan đến pháp trận Nam Thiên Môn.
Khỉ Đá đang phải chạy chối chết, muốn kêu thảm cũng không có thời gian. Hắn chỉ cần thoáng dừng lại là ngay lập tức, công kích quỷ dị kia sẽ nuốt chửng lấy hắn.
Trong nháy mắt, hắn đã bay vòng quanh pháp trận Nam Thiên Môn mấy trăm vòng. Tốc độ của hắn nhanh đến mức khiến người khác nhìn thấy giống như có vô số con khỉ đang bay nhảy.
Tại vô số lần như vậy, công kích kia quét qua tất cả những vật thể xung quanh Khỉ Đá, ngay cả pháp trận Nam Thiên Môn tưởng chừng kiên cố không gì phá nổi cũng bị đánh cho lug lay sắp đổ.
Nhiều lần, hỗ thuẫn pháp trận Nam Thiên Môn thậm chí bị xé ra một lỗ hổng. Nhưng Khỉ Đá vừa muốn chui vào lỗ hổng kia thì lập tức nó đã khép kín như lúc đầu rồi.
Ở trong hạch tâm pháp trận Nam Thiên Môn, Lý Tịnh lau vết máu ở khóe miệng, tiếp tục tự mình thao túng pháp trận.
Chỉ qua vài lần chịu công kích, ba tiên gia điều khiển pháp trận từ đầu đã ngã xuống hai, mà thiên tướng thay thế bất kể là kinh nghiệm hay tiêu chuẩn đều kém hơn nhiều.
- Đây là... Trời muốn diệt Thiên Đình ta sao?
Đúng lúc này, hai tay đang không ngừng điều động bùa chú chợt ngừng lại:
- Đây là…
Ngay sau đó, Lý Tịnh lại tiếp tục tập trung tinh thần để điều khiển trận pháp.
Na Tra, Tứ Đại Thiên Vương đều nghe thấy tiếng Lý Tịnh vang lên trong đầu:
- Nội ứng ở đây. Vừa mới có người nhân cơ hội điều khiển loạn bùa chú, mọi người chú ý cẩn thận.
Na Tra hơi kinh hoảng, nắm chặt Hỏa Tiêm thương không rời tay, mở to hai mắt nhìn các thiên tướng phân tán bốn phía.
Tứ Đại Thiên Vương nhanh chóng tản ra, một tay nắm binh khí lên nhưng vẫn tỏ ra như không có chuyện gì. Bốn người đi xung quanh rồi yên lặng quan sát.
Kim Quang Yết Đế mắt lóe lên, lặng lẽ thu hồi hai ngón tay vào trong tay áo.
. . .
Tiếng động ở Nam Thiên Môn đã vang vọng khắp Thiên Đình. Ngọc Đế ngồi trên long ỷ trong Linh Tiêu bảo điện cũng bị âm thanh làm cho rung màng nhĩ.
Tất cả mọi người vẫn yên lặng chú ý.
Lúc này, từ chúng thần vẫn luôn cao cao tại thượng, tới chúng sinh hạ giới, tất cả đều giống như nạn dân bất lực, tụ lại cùng một chỗ, trầm mặc không nói.
Trong nhà giam u ám, cát bụi rơi liên tục từ trần nhà xuống.
Ngao Liệt chậm rãi nói:
- Nếu ta nhận hết mọi tội lỗi, có thể thả nàng không?
- Nhận hết?
Thiên tướng kia giật mình, sau một lúc mới chà sát tay, nói nhỏ:
- Thả ả là không thể được. Nhưng nếu ngài nhận hết tội, cấp trên sẽ không tiếp tục nhằm vào ả nữa, sẽ không làm khó dễ. Lúc đó, nếu muốn chuộc người ra ngoài cũng có thể.
Một tiếng vang lớn truyền đến, thiên binh xung quanh đều ôm lấy đầu né tránh theo bản năng, riêng Ngao Liệt vẫn đứng yên tại chỗ, lẳng lặng nhìn chăm chú vào Bạch Tố đang hấp hối cùng với chiếc váy trắng đã bị máu nhuộm đỏ.
Một lúc sau, Ngao Liệt hơi nhăn mày, quay đầu nói với thiên tướng:
- Ta sẽ nhận hết tội lỗi, nhưng ta có một điều kiện.
- Ngài nói.
- Ta muốn đơn độc nói chuyện với nàng. Còn nữa, sau khi ta nhận tội, ta muốn gặp phụ vương một lần.
Thiên tướng hơi ngẩn ra.
- Làm sao? Sợ ta chạy trốn?
- Cũng không phải, chỉ cần ngài đống ý, sự tình đã có thể kết thúc. Ngài chạy đến đâu cũng giống nhau. Hơn nữa, coi như ngài không đi gặp Tây Hải Long Vương, thì cha ngài cũng sẽ đến gặp. Chỉ là… Ngài nhất định muốn… nhận tội?
- Không được sao?
- Này… Không phải là không được, miễn là ngài cam tâm tình nguyện.
Thiên tướng nhún vai nói.
. . .
Bên ngoài Nam Thiên Môn, Khỉ Đá nắm chặt Kim Cô bổng, lướt bên trên pháp trận. Tốc độ của hắn vô cùng nhanh, liên tục đổi phương hướng đến mức gần như mỗi bước là một lần ngoặt. Bên trên bầu trời, những tia sáng trắng không ngừng đánh xuống từ lỗ hổng khổng lồ kia, ánh sáng mạnh tới mức không ai mở được mắt.
Mấy luồng huỳnh quang màu trắng mờ ảo như những xúc tu từ không trung, không ngừng đuổi theo Khỉ Đá.
Những thứ quỷ dị này không hề theo logic mà còn đang không ngừng mạnh lên khiến hắn đã cảm thấy kiệt sức.
Hai luồng sáng xanh xẹt sát qua khiến Khỉ Đá quay cuồng, suýt thì va phải hộ thuẫn pháp trận. Ngay khi hắn khựng, thì một luồng sáng trắng như một tấm sa mỏng quấn vào chân trái hắn. Lập tức, luồng sáng đó quấn chặt, điên cuồng kéo Khỉ Đá về phía lỗ hổng.
Lại có thêm nhiều luồng sáng trắng quấn lấy hắn. Vô số công kích cũng lao về phía thân hình hắn lúc này.
Vào giây phút này, Khỉ Đá cảm giác ý thức của mình đã bị lệ khí xâm nhập hoàn toàn, thân thể chỉ chiến đấu bằng bản năng.
Chỉ một sát na, hắn ngưng tụ linh lực thành đao rồi chém đứt chân trái của mình.
Máu tươi văng khắp nơi…
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách . com)
. . .
Quán Giang Khẩu, Dương Thiền chợt tỉnh giấc.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời bên ngoài cửa sổ đang không ngừng lóe lên ánh sáng màu đỏ mờ nhạt. Nàng vội cầm lấy trường kiếm rồi lao ra ngoài cửa.
Hạo Thiên Khuyển vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài vội vàng ngăn cản, cung kính nói:
- Tam Thánh Mẫu, Chân Quân có dặn, bên ngoài đang nguy hiểm, trong khoảng thời gian này, người nên ở lại trong phủ thì hơn...
Hạo Thiên Khuyển còn chưa nói hết câu, đã bị Dương Thiền tóm lấy, chỉ vào ánh sáng ở phía xa, quát hỏi:
- Ta hỏi ngươi, chuyện gì đang xảy ra?
- Này, này…
Hạo Thiên Khuyển đổ mổ hôi, cười nịnh nói:
- Tam Thánh Mẫu, đó không phải chuyện của chúng ta.
Dương Thiền đẩy Hao Thiên Khuyển ngã xuống đất, rút kiếm ra, chỉ cổ họng Hao Thiên Khuyển:
- Đó là hướng Nam Thiên Môn, nói, chuyện gì đang xảy ra?
Đoạn lại nghiêng đầu nhìnthoáng cửa phòng, lạnh giọng hỏi:
- Ngươi dùng mê hương với ta?
Hạo Thiên Khuyển hoảng sợ, né tránh ánh mắt, từ từ dịch người ra xa.
Ngạo Thiên Ưng ở bên cạnh còn chưa kịp chen lời thì càng không biết phải làm gì.
- Các ngươi không nói, ta sẽ tự mình đi xem!
Dương Thiên xoay người, muốn bay về phía Nam Thiên Môn.
- Muội muốn đi đâu?
Một tiếng hét to.
Ở xa, Dương Tiễn cùng với Ngọc Đỉnh chân nhân vội vàng bay tới, rồi hạ xuống đất.
Dương Tiễn bước một bước thật dài đến trước mặt Dương Thiền.
Dương Thiền ngây ngẩn một chút, vội vàng tránh Dương Tiễn, nắm kiếm, đứng tại chỗ hấp háy mắt, nói nhỏ:
- Ta… Ta muốn đi xem chuyện gì xảy ra.
Nàng mới nói, nước mắt đã rơi xuống.
- Ta nói, không được đi.
Hai huynh muội cứ đứng yên như vậy. Dương Tiễn mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm Dương Thiền. Nàng cúi đầu nhìn xuống, ngực phập phồng, nước mắt cứ chảy dài trên má.
Hạo Thiên Khuyển vội vàng đứng lên, chạy ra chỗ khác.
Ngọc Đỉnh chân nhân rụt đầu, ánh mắt không ngừng liếc Dương Tiễn và Dương Thiền. Một lúc sau, ông ta lặng lẽ đến gần Dương Thiền, kéo góc áo nàng nói:
- Nghe lời ca ngươi, đừng đi! Ngươi đi cũng không giúp được gì.
- Cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra? Có phải… Có phải hắn đã xảy ra chuyện?
- Hắn bị làm sao cũng không phải chuyện của muội. Quán Giang Khẩu và Hoa Quả sơn đã ân đoạn nghĩa tuyệt. Từ này về sau, muội và hắn không có quan hệ gì cả.
- Muội chỉ muốn biết hắn gặp chuyện gì?
Ngọc Đỉnh chân nhân cau mày, nói:
- Là thiên kiếp. Thiên kiếp đã đến, là con khỉ kia gây ra, hết cứu rồi.
- Thiên Kiếp?
Dương Thiển hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn Dương Tiễn.
Dương Tiễn do dự, rồi gật đầu nói:
- Con khỉ kia gây ra thiên khiếp ở Nam Thiên Môn, Linh Sơn đang tấn công Hoa Quả sơn… Thế cục này đã không thể cứu vãn được nữa.
Phía chân trời, từng đợt ánh sáng màu hồng chớp động, cây là cũng rung rung theo những tiếng nổ vang.
Dương Thiên hơi giật giật khóe môi, rất lâu nàng mới lặng yên cúi đầu.
- Thiên kiếp bị dẫn ra… Hắn biết sẽ xuất hiện thiên kiếp, hắn chính là muốn gọi ra thiên kiếp nên mới…
Dương Thiền im lặng, nước mắt tuôn trào như vỡ đê.
- Ba La Tăng Yết Đế đã nói, pháp trận Nam Thiên Môn chỉ bị phá khi gặp thiên hỏa đại kiếp… Những lời này hắn nghe được… Linh Sơn tấn công Hoa Quả sơn…
Dương Thiên hít sâu một hơi, lau nước mắt, chậm rãi bật cười:
- Đây rõ ràng là kế hoạch của phật môn. Chúng ta đều bị tính kế.
Nàng cúi đầu nhặt lên vỏ kiếm trên mặt đất, rồi tra kiếm vào vỏ, xoay người muốn bay lên lại bị Dương Tiễn nắm tay giữ lại.
- Muội không thể đi. Muội đi sẽ không về được. Muội có biết tình thế bây giờ ra sao không?
- Muội phải làm gì? Ở đây chờ tin hắn chết sao?
Nàng ngơ ngơ ngác ngác nhìn Dương Tiên, cười nói:
- Nhị ca, muội và hắn đã bái thiên địa, là thê tử của hắn. Muội muốn cùng hắn đi đến giờ phút cuối cùng, có được không?