Dưới ánh trăng, Lục Nhĩ Mi Hầu chậm rãi đứng dậy, đưa tay lau miệng. Chỗ đầu ngón tay, vài giọt máu tươi nhỏ xuống đá cuội màu xám dưới chân, tươi thắm như một đóa hoa mai. Trong ánh mắt nhìn qua ba vị tướng Tuần Thiên thấm đẫm một loại khát vọng nào đó. Một cơn gió nhẹ thổi qua. Không biết vì sao, vị tướng Tuần Thiên cầm đầu kia lại cảm giác được sống lưng phát lạnh, không khỏi lui về phía sau một bước, có chút thấp thỏm nhìn về phía hai người khác. Một...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.