Trong Đâu Suất cung, quan khanh ngơ ngác quỳ xuống, hoảng sợ nhìn đá Thiên Đạo sau lưng Lão Quân vẫn đang không ngừng vỡ ra, nhìn Lão Quân cầm ngọn bút chầm chậm viết lên tấm thẻ tre nhỏ.
Trong quá trình này, hạ giới không ngừng truyền tới từng tiếng nổ vang khiến vị quan khanh này không ngừng giật mình, tâm tình hoảng sợ không yên.
Vài tiếng khục khục ho, mấy giọt máu tươi tung tóe vương vãi lên thẻ trúc.
Ánh mắt quan khanh kia co rút lại, nằm rạp đầu cúi sát đất, không dám động đậy.
Quả nhiên, tu vi Lão Quân, người đứng đầu tam giới đã hủy thật rồi. Con yêu hầu kia không nói sai...
Với vị quan khanh này mà nói thì chuyện này kinh hãi không kém chuyện yêu hầu kia dẫn phát thiên kiếp ở Nam Thiên Môn cả.
Mãi một lúc sau, Lão Quân mới đóng ấn giám của mình lên thẻ tre kia, rồi cuốn gọn lại, đẩy tới quan khanh.
- Đây là...
- Làm phiền ngươi chuyển giao cho bệ hạ. Nói với bệ hạ, tu vi lão phu đã bị phá, tiếp theo e là không thể giúp được gì nữa rồi.
Quan khanh kia còn muốn nói thêm gì nữa nhưng thấy Lão Quân khục khục vài tiếng, rồi một dòng máu tươi theo mép chảy xuống.
Quan khanh chỉ có thể ngơ ngác chớp chớp mắt, gật đầu, rồi nhận lấy thẻ tre, khom người đi ra ngoài điện.
Từ đầu đến cuối, Trấn Nguyên Tử vẫn chỉ bất động ngồi một bên.
. . .
Chiến trường Hoa Quả Sơn.
Một tăng lữ đang bay trên không bị một con bọ ngựa tinh dùng cẳng tay hóa lớn chém thành hai khúc. Trong nháy mắt, bọ ngựa tinh kia lại bị một tăng lữ khác đánh nát lồng ngực.
Cửu Đầu Trùng hóa nguyên hình bay trên trời, phun lửa khắp xung quanh.
Mi Hầu Vương giơ gậy sắt nhảy qua nhảy lại trong đám đông tăng lữ, đến Ngưu Ma Vương cũng vọt lên trên trước nhất.
Càng ngày càng có thêm nhiều yêu quân tinh nhuệ tham gia chiến đấu, cán cân dần dần nghiêng về phía yêu quân. Thế nhưng đến khi mọi người đều tưởng rằng đã tất thắng thì chiến trường lại lâm vào trạng thái giằng co đầy quỷ dị.
Trong hạp cốc kia lại xuất hiện càng lúc càng nhiều tăng lữ, như thể vô cùng vô tận, song lại không được đưa vào chiến trường cùng một lúc.
Tàu chiến chỉ huy bị đánh phá đầu tiên. Dù dưới chân tung tóe máu tươi nhưng Đoản Chủy vẫn đứng đấy không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn chiến trường đầy hỗn loạn trên bầu trời.
- Rốt cuộc bọn chúng có bao nhiêu người đến đây, người phái đi điều tra đã về chưa?
- Không có, hiện tại đã hoàn toàn không liên lạc được nữa.
- Chẳng lẽ là mưu kế sao? Hay là nói bọn chúng cũng như chúng ta, không cách nào đưa tất cả lực lượng vào chiến trường trong một lần duy nhất được?
Khóe mắt Đoản Chủy nhếch lên:
- Xem ra, không đơn giản như vậy a.
Y nghiêng mặt qua nhìn Lăng Vân Tử đang vung vẩy tay chân bên cạnh.
Lại có một nhóm yêu quân được thuật pháp của Lăng Vân Tử tăng cường nhanh chóng gia nhập chiến trường.
Hạp cốc đối diện cũng có có thêm một nhóm tăng lữ gia nhập chiến trường, trận chiến vẫn duy trì thế cân bằng như vậy.
Trong nháy mắt, trên trán hai tăng lữ mặc áo bào trong nhóm xuất hiện trên chiến trường chợt lóe sáng, toàn thân hai người phát ánh vàng chói lóa. Bọn họ một trước một sau giáp công Cửu Đầu Trùng, tay không đối chiến. Nhất thời, Cửu Đầu Trùng lại rơi xuống hạ phong.
- Hai tên kia là ai vậy?
Đoản Chủy chỉ vào hai tăng lữ kia hỏi.
Lăng Vân Tử lau lau mồ hôi trán, không quay đầu lại, chỉ gọn lỏn đáp:
- Đó là Hàng Long La Hán và Phục Hổ La Hán.
Nghe câu đó, tâm tình của Đoản Chủy lập tức trở nên nguội lạnh hẳn.
Ai mà chẳng biết chuyện Phật môn có mười tám vị La Hán. Chỉ hai La Hán đã có thể dồn ép Cửu Đầu Trùng xuống thế hạ phong rồi, vậy còn mười sáu người còn lại đâu? Những tôn giả đại phật đó...
Đến lúc này, Đoản Chủy mới ý thức được những tăng lữ mà phe mình đang giao chiến chẳng qua chỉ là những tăng lữ thông thường, còn chưa thành phật nữa.
Đoản Chủy không hỏi nữa. Y nắm chặt chuôi kiếm bên hông mình, đồng thời thấp giọng truyền lệnh:
- Rút lui về sau.
- Rút lui về sau?
Quan truyền lệnh kia lập tức lắp bắp kinh hãi.
- Rút lui về sau là đúng đấy. Quấn chân bọn họ ở đây không có nghĩa lý gì cả.
Một giọng nói từ trên bầu trời truyền đến.
Trong lúc đám yêu trên tàu chiến chỉ huy vẫn còn đang hốt hoảng, thì một cái bóng mặc đạo bào màu đen bất giác ngưng tụ thành hình trước người Đoản Chủy.
- Đại sư huynh?
Lăng Vân Tử như thét lên.
- Đoản Chủy tham kiến Thanh Phong thượng nhân!
- Mạt tướng tham kiến Thanh Phong thượng nhân!
Đám người trên chiến hạm nhao nhao khom người chắp tay hành lễ, thậm chí đến cả đám chiến tướng trên chiến trường cũng khựng lại trong chốc lát. Kể cả những tăng lữ phật môn cũng phải lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Toàn bộ chiến trường tựa như thoáng ngừng lại. Tích tắc sau, âm thanh chém giết lại lần nữa nổi lên.
Trong dãy núi xa xa kia, Chánh Pháp Minh Như Lai chắp tay trước ngực nói:
- A di đà Phật, rốt cuộc nhân vật chính đã tiến vào rồi, không uổng công chúng ta khổ sở chờ đợi lâu như vậy.
- Đại sư huynh... Huynh... Làm sao huynh lại tới đây?
Lăng Vân Tử kinh ngạc nói.
Thanh Phong Tử nhìn chiến trường, thở dài nói:
- Không chỉ ta, các sư huynh đệ cũng đến rồi, đang trên đường đến. Ta lo các ngươi không cầm cự được nên mới đi trước.
Thanh Phong Tử vẩy phất trần, nói với đám yêu xung quanh:
- Trên chiến trường không cần phải so đo mấy lễ tiết này, miễn lễ cả đi.
- Rõ!
Đoản Chủy cung kính gật gật đầu.
Chỉ thấy Thanh Phong Tử duỗi tay ra, từng điểm sáng óng ánh lập tức theo gió vẩy khắp toàn bộ chiến trường. Toàn bộ binh khí trong tay yêu quái, kể cả mũi tên trong bao đựng tên, thậm chí là những viên cầu sắt trong Phích Lịch đồng cũng hiện lên một tầng sáng trắng nhàn nhạt.
Thanh Phong Tử chậm rãi thu tay lại, bình thản nói:
- Hiện tại, thuật Kim Cương của bọn họ đã bị phá giải rồi.
- Vậy chúng ta có nên đẩy mạnh về phía trước?
- Không, có lẽ cứ dựa theo suy nghĩ lúc nãy của ngươi, lui về phía sau.
- Thế này ...
Đoản Chủy thoáng ngây người.
Y quay đầu ra sau đưa mắt liếc nhìn Lăng Vân Tử một cái, rồi cũng khoát tay áo, hạ lệnh lui về phía sau.
Cùng lúc đó, U Tuyền Tử và Đan Đồng Tử đã xuất hiện trên không trung chiến trường. Mấy ngàn dặm phía sau bọn họ lúc này là đại quân dày đặc với thành phần là tất cả đạo đồ Tà Nguyệt Tam Tinh động.
Một vị tăng lữ đi đến bên cạnh Chánh Pháp Minh Như Lai, khom người nói:
- Tôn giả, kế tiếp nên thế nào?
- Có trò hay xuất hiện.
Chánh Pháp Minh Như Lai khẽ ngẩng đầu, bình thản nhìn U Tuyền Tử cùng Đan Đồng Tử đang đứng trên tàu chiến chỉ huy nói:
- Toàn lực đẩy mạnh lên, ép bọn chúng quay về tuyến thượng phòng ngự của Hoa Quả Sơn.
- Tuân mệnh.
Trong lúc hạm đội Hoa Quả Sơn không cam lòng lui về phía sau, trong hạp cốc lại đột ngột tuôn ra một đội tăng lữ khổng lồ, ước chừng tới hơn năm vạn.
Đoản Chủy không khỏi giật mình.
. . .
Bên ngoài Nam Thiên Môn, Khỉ Đá như một khối thiên thạch nặng nề va đập vào một tảng đá lơ lửng, thổi tung cát bụi đầy trời.
Vô số công kích lao thẳng tới đống bụi mù kia. Tích tắc sau, đống công kích ấy nhao nhao chuyển hướng, vòng qua tảng đá kia.
Trên long ỷ, Ngọc Đế nheo nheo hai mắt. Đám tiên gia trên Linh Tiêu bảo điện cũng sững sờ.
Một cơn cuồng phong xẹt qua, cát bụi tan hết. Mãi đến lúc này, chúng tiên mới nhìn rõ, yêu hầu vốn ở trung tâm của đống cát bụi kia đã biến mất từ lâu. Ở mặt khác của Nam Thiên Môn, hơn mười công kích quỷ dị khác vẫn không ngừng đuổi theo Khỉ Đá.
Không ngừng chạy trốn, lại không ngừng bị đánh trúng, không ngừng bị bao vây, lại không ngừng thoát vây, rồi lại không ngừng bị thương, cứ lặp đi lặp lại.
Từng tiếng gào thét vang vọng trời đất, quanh quẩn bên tai mọi người, như thể tiếng tà ma gào rú khiến người ta phải run rẩy không thôi.
Tất cả mọi người như nín thở, lặng người chờ đợi kết quả.
Lúc này, thiên kiếp đã không ngừng lớn mạnh, linh khí bổ sung có nhanh mấy cũng không cách nào dùng đến được, tái sinh không cách nào bù đắp những tổn thương không ngừng xuất hiện.
Bất kể là sức lực hay linh lực, Khỉ Đá đều đang ở sát biên giới của sự sụp đổ. Còn về tinh thần hắn, thật ra đã sớm tan vỡ dưới sự tàn phá của lệ khí rồi. Hắn chỉ còn lại chấp niệm và bản năng đơn thuần chèo chống tiếp trận chiến này mà thôi.
Nhưng mà trận chiến này, nhìn qua đã không đáng lo ngại nữa.
Phúc Tinh chậm rãi thở một hơi dài nói:
- Còn may, cứ tưởng con yêu hầu kia thoát khỏi truy kích rồi chứ.
Thần Tài đưa tay áo lên lau mồ hôi trán nói:
- Có lẽ không bao lâu nữa thì con yêu hầu này sẽ như nỏ mạnh hết đà thôi. Thiên kiếp còn chưa đạt đỉnh, cho nên yêu hầu kia chết chắc.
Dứt lời, ông ta nhìn quanh bốn phía như muốn tìm kiếm thêm đồng tình cho mình, đáng tiếc là tất cả tiên gia lúc này đều đã bị yêu hầu dọa sợ, không ai dám quả quyết chắc chắn chuyện gì cả.
Thiên kiếp trước mắt quy mô như thế, tam giới này có người vượt qua được sao?
. . .
Trong Di La cung, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thông Thiên Giáo Chủ, Thái Ất chân nhân đang yên lặng ngồi đối mặt nhau.
- Có thể thuận lợi sao?
Thông Thiên Giáo Chủ thấp giọng hỏi.
- Có lẽ, yêu hầu này đã không chống đỡ được bao lâu nữa.
Nguyên Thủy Thiên Tôn chậm rãi quay mặt đi, tay duỗi ra, tình cảnh chiến trường Hoa Quả Sơn chợt xuất hiện trên khoảng không trước mặt:
- Nếu như bọn họ không có chuẩn bị thêm gì khác nữa, e là yêu hầu này hết thuốc chữa.
Trong cảnh tượng kia, không có gào thét, không có kêu rú, thậm chí không có trống trận, không có kèn kệnh, từng đám tăng lữ bình thản giao chiến với yêu quân, bình thản giết chóc, bình thản chết đi, hết lớp này đến lớp khác.
- Đều là mưu kế.
Thông Thiên Giáo Chủ chậm rãi thở dài, lại đột nhiên bật cười:
- Ban đầu là ai nói Phật môn chia rẽ hả?
- Quả thật Phật môn có chia rẽ, tới bây giờ vẫn thế.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nhíu mày nói:
- Nhưng tứ đại giai không, Phật pháp bất không. Nếu như bọn họ cho rằng 'Vô Vi' của Lão Quân gây trở ngại đến bọn họ tu Phật thì bọn họ vẫn có thể kết thành một thể. Nói cho cùng, là tự chúng ta nhìn lầm thôi... Chỉ nhớ rõ nửa câu đầu mà quên đi nửa câu sau. Chỉ cần trừ bỏ chướng ngại tu Phật của bọn họ thì bọn họ sẽ thấy chết không sờn. Bởi không có thất tình, không có lục dục, cho nên Phật pháp là tất cả của bọn họ. Tu đạo cầu trường sinh, tu Phật cầu cực lạc... Chúng ta đều đã quá coi thường Phật môn rồi.
Nói đến đây, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên Giáo Chủ nhìn nhau mà cười, cười đến khiến Thái Ất chân nhân chợt cảm thấy khó hiểu.
. . .
Bên ngoài Nam Thiên Môn, Khỉ Đá lại lần nữa bị quầng sáng màu lam cuốn tới, đập thẳng xuống, mạnh đến độ khiến cả Nam Thiên Môn phải rung lên.
Nhìn thấy yêu hầu đã sắp không chịu nổi, tất cả mọi người đều đang duỗi dài cổ ngóng kết quả cuối cùng.
Bên ngoài pháp trận hạch tâm của Nam Thiên Môn, Kim Quang Yết Đế đứng ở vị trí khá xa chợt lén vuốt ống tay áo. Miếng ngọc giản có khắc chữ Vạn trong lòng bàn tay ông ta khẽ lóe lên.
Ngũ phương Yết đế liếc nhìn nhau, lặng lẽ chắp hai tay trước ngực.
Ngoại trừ Kim Quang Yết Đế, bốn vị Yết Đế khác cũng đã chậm rãi nhấc bước đi tới, vây Kim Quang Yết Đế vào giữa. Năm người lặng yên tạo thành một chiến trận.
Thừa dịp chúng tướng không chú ý tới, Kim Quang Yết Đế mở song chưởng ra, đập thẳng hai tảng đá khắc đầy chữ bùa vào một phía trọng yếu của pháp trận.
Hai tảng đá kia vẽ nên một quỹ tích trên không trung, dòng chữ màu đỏ lơ lửng trôi trên không trung nơi trung tâm pháp trận lập tức quay cuồng chuyển động, rồi dần dần bị hút về phía hai tảng đá kia.
Những thiên tướng nơi đây bắt đầu hoảng hốt.
Lý Tịnh trong trung tâm kinh ngạc trợn trừng hai mắt.
- Chúng tướng nghe lệnh! Theo ta hạ hết đám nội ứng trong Thiên Đình này!
Na Tra và Tứ Đại Thiên Vương nắm lấy pháp khí của mình vọt tới trước mặt Ngũ phương Yết đế.
Trong nháy mắt, Ngũ phương Yết đế đã bị mấy trăm thiên tướng bao vây.
Kim Quang Yết Đế bình thản cười cười, chắp tay trước ngực niệm chú văn.
Trong không gian bít kín này bắt đầu nổi lên cuồng phong, rồi Ngũ phương Yết đế bay lên không trung, xếp thành một chiến trận năm người đơn giản.
Cùng lúc đó, toàn bộ pháp trận Nam Thiên Môn bị hai tảng đá kia quấy nhiễu đã bắt đầu trở nên lập lòe lúc sáng lúc tối.