Mục lục
Đại Bát Hầu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Lại thêm một tên?

Khỉ Đá ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ cười cười, rồi cúi đầu tiếp tục đọc tấm thẻ tre trong tay.

- Không cần phải lo lắng. Chỉ là hai tên có tu vi tạm được mà thôi. Huống hồ chúng ta đã biết rõ sự tồn tại của đối phương. Ngoại trừ vài thứ thật sự không thể che giấu được thì bọn chúng cũng không tra xét được gì nữa cả.

Khỉ Đá thở dài nói:

- Thái Thượng căn bản không nghĩ đến chuyện bọn chúng có tra xét được chuyện gì đâu.

- Hả?

Dương Thiền khẽ nhăn mày, không hiểu nhìn Khỉ Đá chằm chằm.

- Đó là hai đồng tử cảnh giới Luyện Thần. Chuyện này mà trọng đại, chẳng lẽ trong tay Thái Thượng không xuất ra được hai tên tu sĩ cảnh giới Hóa Thần?

Khỉ Đá cũng không ngẩng đầu lên, tiện tay cuốn thẻ tre trong tay lại rồi quăng qua một bên. Sau đó hắn lại mở quyển khác ra, tiếp tục chăm chú đọc.

Dương Thiền nghĩ sơ qua, chợt mở to hai mắt như bừng tỉnh hiểu ra. Có điều nàng nhanh chóng nheo mắt lại, vẻ mặt đầy nghi kị:

- Ngươi nói vậy cũng có chút đạo lý. Có điều, nếu là vậy, sao ông ta còn muốn phái người đến?

- Làm ra vẻ là đủ rồi. Ngộ giả đạo chú ý suy diễn, Thái Thượng đã là Ngộ giả đạo cực hạn, tu vi có là phá Thiên Đạo cũng vẫn là cực hạn. Suy diễn, có thể diễn xuôi cũng có thể diễn ngược. Chỉ làm ra vẻ, như dù là thật hay giả thì chuyện của chúng ta cũng đã bị đẩy đi tới bảy tám phần. Lúc mới đầu ông ta bị động là bởi vì phát hiện trễ, không có nghĩa là ông ta cứ một mực bị động như thế.

- Vậy... Vì sao hai đồng tử kia vẫn năm lần bảy lượt xâm nhập do thám?

- Vì để chúng ta biết rõ. Thái Thượng là đang nói cho ta biết, ông ta đã tròng một sợi dây vào cổ ta, chỉ cần ông ta muốn thì tùy thời có thể nắm chặt.

Dương Thiền lập tức lắp bắp kinh hãi:

- Ông ta đang uy hiếp?

Khỉ Đá ngẩng đầu lên vuốt cằm nói:

- Lại nói tiếp, đó cũng không tính là uy hiếp, có lẽ nên xem đó là một tín hiệu thiện ý.

- Ta không hiểu.

- Dựa theo cấp bậc của Thái Thượng, tốt nhất chúng ta cứ giả thiết là những gì chúng ta biết, ông ta cũng biết. Lúc trước ta thuộc về Tà Nguyệt Tam Tinh động, cho nên có ấn tượng về ông ta cực kém. Thậm chí còn coi ông ta trở thành kình địch duy nhất. Hiện tại ông ta định thay đổi ấn tượng này. Bản chất giữa người phù trợ thiên đạo và người phá hư thiên đạo hoàn toàn khác nhau. Người phá hư thiên đạo hy vọng hành vi của ta càng cực đoan càng tốt, so ra thì cách thức cũng dễ hơn nhiều. Mà người phù trợ Thiên Đạo nếu không có cách nào đạt thành hiệp nghị với ta thì hi vọng của bọn họ càng mông lung hơn. Hiện tại Thái Thượng là muốn nói cho ta biết, ông ta vẫn luôn ngó chừng ta nhưng lại không đụng chạm gì tới ta. Chỉ cần ta không xằng bậy thì ông ta cũng có thể mặc kệ đấy.

Dương Thiền sững sờ nghĩ một lúc lâu, không khỏi yên lặng khẽ gật đầu.

- Ngươi nói như vậy cũng có lý... Ngươi là Ngộ giả đạo hay ta là Ngộ giả đạo? Làm sao ta không thấy gì, còn ngươi lại thấy rõ ràng như vậy hả?

- Cô không biết là ta song tu đấy à?

Khỉ Đá cười hì hì nói:

- Tâm tính cô vốn không được, tính không ra cũng là rất bình thường.

- Tâm tính của ngươi được sao? Theo ta thấy còn kém hơn cả ta, nếu định tu Ngộ giả đạo thì đừng mong nghĩ tới cảnh giới Luyện Thần.

Khỉ Đá liếc nhìn nàng như thể khoe khoang, cũng không đáp lời mà cúi đầu xuống, vui vẻ tiếp tục lật tới lật lui cuốn thẻ tre.

Dương Thiền đứng trầm mặc ngoài cửa thạch thất một lúc lâu, rồi hỏi:

- Vậy bây giờ ngươi định làm thế nào? Ông ta đã bày ra thiện ý, ngươi có định tiếp xúc với ông ta hay không?

Khỉ Đá lắc đầu.

- Vì sao?

- Ông ta muốn, có thế nào ta cũng không thể cho được. Cho nên tạm thời cứ như vậy đi. Chúng ta cứ giả bộ như không nhìn ra cái gì cả vậy.

- Là vì con chim hoàng yến kia sao?

Đầu ngón tay Khỉ Đá khẽ run lên, không trả lời. Sau phút trầm mặc ngắn ngủi đó, hắn lại tiếp tục lật tay, nụ cười trên mặt đã biến mất không còn sót lại chút vết tích.

Thái Thượng phát hiện sự hiện hữu của hắn, đó chính là điểm phân tách. Những chuyện sau đó cũng khó giải quyết đấy, nhưng vẫn nằm trong phạm vi khống chế được. Thế nhưng những chuyện trước đó đều là những chuyện không thể khống chế được.

Tước Nhi tồn tại thuộc về chuyện không thể khống chế. Ở điểm này lại không có bất kỳ chỗ trống có thể thỏa hiệp được.

Lặng yên sửa sang lại một hồi, hắn mới đưa mắt nhìn mấy cuộn sách đã được buộc thành một đống rồi chậm rãi đứng lên duỗi lưng một cái. Hắn ngẩng đầu nhìn thấy Dương Thiền vẫn còn đứng ở cửa ra vào.

- Ngươi làm như vậy có đáng không?

- Có gì mà không đáng?

Khỉ Đá cầm mớ sách kia đi ngang qua người nàng.

- Từ hiện tại có thể thấy, ngươi muốn phục sinh nàng tất phải chặt đứt khả năng giao dịch cùng Thái Thượng. Với chúng ta mà nói, hiện tại có lợi nhất hẳn là để hai phe quần nhau, chúng ta ngư ông đắc lợi mới phải. Chỉ vì một con chim? Nếu như không cân nhắc đến vấn đề của đó, chúng ta có không gian hòa giải rộng lớn vô số lần, cũng tranh thủ cho chúng ta thêm nhiều thời gian quý giá nữa.

Khỉ Đá dừng bước lại, nghiêng mặt nhìn qua Dương Thiền nói:

- Lần trước cô nói văn tự trên bia mộ kia giống với văn tự Phong Linh viết cho ta, cho nên nhất định cô đã nhìn thấy rõ rồi đúng không? Cô có biết, trên bia mộ kia viết gì không?

Dương Thiền nhàn nhạt liếc nhìn Khỉ Đá, giữ im lặng, chẳng qua là đang chờ đợi.

- Trên đó viết "Mộ của phu nhân Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không". Cô thấy ta giống với kẻ sẽ bán đứng nữ nhân của mình hay sao?

Dương Thiền khẽ sững sờ, rồi phốc một tiếng bật cười, cười đến nghiêng ngả cả người.

- Một con khỉ yêu thích một con chim hoàng yến chưa hóa hình? Đây là cái chuyện cười gì vậy?

Khỉ Đá không cười, thậm chí tâm tình còn không có chút chấn động nào. Hắn chỉ lẳng lặng nhìn nàng, nhìn nàng cười.

Mãi đến khi Dương Thiền nhận ra không đúng, tiếng cười chợt ngưng bặt lại. Hắn mới chậm rãi nói:

- Nàng không ghét bỏ một con khỉ như ta, ta cũng sẽ không ghét bỏ một con chim hoàng yến là nàng. Chuyện chỉ đơn giản vậy thôi.

Ánh mắt kia yên như mặt nước phẳng lặng.

Dứt lời, hắn quay người đi.

Nhìn bóng lưng Khỉ Đá lúc lắc đầu rời đi nơi xa, Dương Thiền quệt miệng thở dài:

- Người cố chấp cho nên điểm này lại mất hay. Cứ tự thiết lập cho mình một mớ giới hạn. Chẳng qua, kẻ nào không kiên trì ta lại chẳng vừa mắt.

Ngày tiếp theo, hai đồng tử Kim Ngân bắt đầu rải Giới Sa khắp phương viên trăm dặm bao quanh toàn bộ Hoa Quả Sơn. Những hạt cát này hợp thành kết giới, chỉ cần bất cứ sinh linh nào ra vào Hoa Quả Sơn thì bọn chúng đều biết được.

Tất nhiên Khỉ Đá cũng biết đến mấy chuyện này, chẳng qua là giả bộ không biết, thỉnh thoảng lại phái ra hai tên yêu quái khiến bọn chúng kinh hoảng một chút.

Thời gian cứ vậy yên lặng trôi qua từng ngày.

Đám yêu quái trên Hoa Quả Sơn đã biết thêm nhiều chữ hơn. Tu vi của đám yêu quái, kể cả Khỉ Đá cũng dần vững bước tăng lên. Thỉnh thoảng gặp phải tiểu yêu, Khỉ Đá đều thu nhận cả, đội ngũ ngày càng thêm lớn mạnh.

Về phần hai vị đồng tử Kim Ngân, phạm vi thăm dò của bọn chúng càng ngày càng thu hẹp lại, đôi lúc còn thu hẹp đến mức thậm chí phạm vi ba mươi dặm mà bọn chúng cũng không dám tiến vào. Ngẫu nhiên còn có vài chuyện náo loạn xảy ra khiến bọn chúng càng thêm mệt mỏi.

Mặt khác, Thái Thượng Lão Quân ngày ngày qua lại giữa trời đất, chỉnh đốn cục diện rối rắm mà Khỉ Đá để lại, vẫn chưa nhận được tin tức gì có ý nghĩa. Tựa hồ như con khỉ này không muốn liên hệ gì với ngoại giới, an phận ngoài dự liệu của người khác. Chẳng qua Thái Thượng Lão Quân vẫn một mực không an tâm về bàn tay đã bố trí xuống cục phản thiên kia.

Không có tin tức, coi như là tin tức tốt. Cứ an an ổn ổn như vậy, đảo mắt đã qua nửa năm.

. . .

Nửa năm sau, sáng sớm, tại Tây Ngưu Hạ Châu hoang dã không có lấy một bụi cỏ, có một nam tử cao lớn mặc áo choàng vải bố, đầu đội mũ rộng vành đi thẳng tới một nơi đổ nát thê lương, rồi dừng bước.

Trong nơi hoang dã này có một phế tích lẻ loi trơ trọi, nhìn như thể một khách sạn đã bị bỏ hoang bao nhiêu năm qua không người lui tới. Nhưng hôm nay đã có người đến, hơn nữa lại không chỉ một người đến.

Có một bàn đá nằm phía bên kia bức tường đất sụp đổ trước mặt nam tử cao lớn này. Trước bàn có một ông lão đang ngồi.

Ông lão này tóc bạc mặt hồng hào, đầu đội mũ Bích Hà quan màu vàng, mặc một bộ đạo bào màu vàng cam có hoa văn vàng. Vẻ mặt ông ta hiền hòa với một cặp lông mày hình tia chớp, ánh mắt như ẩn giấu uy thế vô tận, không giận mà uy.

Một cơn lốc xoáy thổi qua cuốn tung cát bụi lên đầy trời. Chẳng qua đám cát bụi này đến trước người ông lão thì như có linh tính mà nhao nhao vòng qua, không đụng tới chéo áo của ông ta, càng không đến gần tách trà nóng hổi trong tay ông.

Thiên Bồng tháo chiếc mũ rộng vành xuống, chắp tay nói:

- Thiên Bồng tham kiến Vạn Thọ đại tiên.

Trấn Nguyên Tử nở nụ cười, đưa tay ra hiệu mời ngồi, nói khẽ:

- Thiên Bồng Nguyên Soái không cần đa lễ. Bần đạo không mang thần chức Thiên Đình, ở đây ta và ngươi cứ tương giao bằng vai phải lứa là được. Hai từ "Tham kiến" này không dùng được, không dùng được a.

- Tạ đại tiên.

- Ài, nếu cứ xưng hô như vậy, bần đạo đành cáo từ.

Dứt lời, ông ta bèn đứng dậy định rời đi.

Thiên Bồng đành vội vàng cản lại, đổi lời:

- Tạ... Đạo huynh.

Đợi Thiên Bồng ngồi vào chỗ của mình, Trấn Nguyên Tử mới tự tay rót trà đẩy tới trước mặt Thiên Bồng, cười nói:

- Đây là Vụ Trúc trà, đặc sản núi Vạn Thọ ta. Trà này vun trồng qua trăm năm mới nảy mầm, gieo trồng trong sương mù trên núi cao, lại phải qua trăm năm mới thành cây, hình dáng tựa như cây trúc. Cứ mười năm lại hái một lần, mỗi cây chỉ thu được một lượng. Dù không thể sánh bằng quỳnh tương ngọc dịch trên Thiên Đình nhưng là do lão phu tự tay trồng, Thiên Bồng Nguyên Soái hãy nếm thử xem.

Cúi nhìn chén trà nhỏ phủ đầy sương mờ, Thiên Bồng chắp tay với Trấn Nguyên Tử, cúi đầu nâng chung trà nhỏ lên nhấp một ngụm trong miệng. Một lúc sau, y mới nuốt xuống, thở dài;

- Trà ngon!

Do dự một chút, y lại nói:

- Về phần ngon thế nào... Thiên Bồng là một kẻ vũ phu, thật sự không hiểu được thưởng trà, cũng không biết nói thế nào được. Hôm nay, chỉ sợ đã chà đạp chén trà ngon này rồi.

Trấn Nguyên Tử lập tức nở nụ cười, lắc đầu khoát tay:

- Thanh danh Thiên Bồng Nguyên Soái lan xa, là anh hùng thiên hạ. Trà này để ngài uống, sao có thể nói là chà đạp chứ?

Thiên Bồng cười khan hai tiếng, cũng không tiếp mấy lời xã giao này nữa. Y thoáng suy nghĩ một chút, rồi vào thẳng chủ đề.

- Đạo huynh, lần này Thiên Bồng tới là có một chuyện muốn nhờ.

Trấn Nguyên Tử nghiêm chỉnh lại, thản nhiên nói:

- Nói đi.

- Thiên Bồng muốn thỉnh đạo huynh đình chỉ cung ứng vũ khí và đan dược cho đám yêu vương Tây Ngưu Hạ Châu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK