Nhân duyên vượt qua tám trăm năm, gặp lại nhau hơn sáu trăm năm từ biệt, kết quả chỉ là mấy câu đã nhẹ nhàng đi qua. Đây là điều Thanh Tâm chưa bao giờ nghĩ đến. Trên không trung, bóng dáng Khỉ Đá từng chút từng chút đi xa, lẫn lộn cùng một chỗ với hoàng hôn, dần dần mơ hồ, dung nhập vào màu nền của bầu trời. Cảm giác kia thật giống như một giấc mơ. Thanh Tâm vẫn đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn. Nàng nhịn không được muốn cười, nhưng đã sớm lệ rơi đầy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.