Mục lục
Đại Bát Hầu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại lao Thiên Đình.

Một tia sáng nhạt chiếu qua song cửa sổ sắt nhỏ hẹp, hắt lên trên người, không xua đi được bóng tối, nhưng loáng thoáng từ trong tia sáng đó thấy được hạt bụi nhỏ lơ lửng.

Thiên Bồng tóc tai bù xù quỳ ngồi, hai sợi xích sắt xuyên qua xương tỳ bà, máu nhuộm đỏ áo tù nhân đã biến thành màu đen từ lâu.

- Xảy ra chuyện rồi! Yêu hầu đó làm loạn! Hoa Quả Sơn vây công Vân Vực thiên cảng!

Một tên lính canh ngục vội vã chạy vượt qua song sắt.

- Sao có thể chứ? Hoa Quả Sơn vây công Vân Vực thiên cảng? Ngươi có nghe lầm hay không?

Một tên lính canh ngục khác nghe vậy thì đáp lại.

- Không sai đâu, không thể sai được. Tấu chương đã lên tận điện Linh Tiêu rồi, chuyện này còn đùa được sao?

Thiên Bồng lẳng lặng nhìn chằm chằm đồ án được tạo thành từ ánh nắng ở trước người, run run duỗi ngón tay, vẽ ra mấy nét rải rác trên mặt đất đầy cát.

Khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng lại chỉ lộ ra sự cay đắng.

- Thiên Phụ... có thể giải quyết được không?

. . .

Vân Vực thiên cảng.

Hạm đội sắc đen che khuất bầu trời đã bao vây kín thiên cảng. Sắc bạc của thủy quân Thiên Hà thì lại co đầu rút cổ ở bên trong cảng.

- Mọi người nghĩ cách, nghĩ cách, nghĩ cách... Bất luận thế nào, bất luận thế nào đều phải thủ vững!

Trong đại điện, Thiên Phụ không ngừng lẩm bẩm, không ngừng đi lui đi tới, mồ hôi đã rơi như mưa.

Chúng tướng tề tụ cả trong điện, lại đều câm như hến.

Mỗi thời mỗi khắc...

Thiên Nội khoanh tay, hừ lạnh nói:

- Cũng không phải hôm nay mới nói sẽ thành thế này.

- Điều này trách chúng ta sao?

Thiên Cầm giận giữ nói.

- Không trách chúng ta thì trách ai? Chẳng lẽ trách... bên trên? Bên trên có thể trách được à?

Ngày này, bọn họ thân ở tuyến đầu đã sớm biết sẽ tới, cũng đã nghĩ hết mọi cách để nghịch chuyển, không ngờ cuối cùng vẫn đi đến bước này.

Vào mấy tháng trước, bọn họ vẫn còn đang chuẩn bị để tiến công Hoa Quả Sơn, bây giờ lại bị bức cho co đầu rút cổ ở trong thiên cảng chờ viện quân của Thiên Đình.

Một trăm mười năm. Giờ phút này đây, từ lúc cuộc chiến Hoa Quả Sơn chấm dứt, thế gian đã trôi qua một trăm mười năm rồi.

Trong một trăm mười năm này, tuy song phương đều đang duy trì hòa thuận ngoài mặt, nhưng chuẩn bị chiến và xung đột thì lại chưa bao giờ ngừng.

Chỉ là, cùng là chuẩn bị chiến, chuẩn bị của thủy quân Thiên Hà lại khác biệt rất xa với chuẩn bị của Hoa Quả Sơn.

Thủy quân Thiên Hà không phải là một đội quân bảo thủ. Qua trận chiến Hoa Quả Sơn, bọn hắn thấy được sự lợi hại của súng đạn, tất nhiên cũng bắt đầu nghiên cứu súng đạn cùng với chiến pháp tương ứng, tiến hành một đợt cải cách quân sự diện rộng. Nhưng trong lúc bọn họ đang tiến bộ, Hoa Quả Sơn cũng không hề giậm chân tại chỗ.

Một trăm mười năm rồi, đến bây giờ, bất kể là thiết kế hay sản xuất, thậm chí là chiến pháp thì súng đạn của thủy quân Thiên Hà vẫn tồn tại chút chênh lệch so với Hoa Quả Sơn.

Tất nhiên vấn đề này vẫn là thứ yếu. Đánh nhau thật rồi, khoảng cách ở phương diện kỹ thuật thì vẫn có thể dùng chiến thuật để bù đắp, không đủ để trở thành yếu tố không nghịch chuyển được.

Vấn đề chân chính là ở chỗ kim tinh.

Tài nguyên của Thủy quân Thiên Hà là cần phủ khố Thiên Đình cung cấp. Thân là thiên quân, bọn họ không được phép tự tiện hạ phàm thu thập, quấy nhiễu phàm gian. Mà khi yêu quái toàn thiên hạ tụ tập về Hoa Quả Sơn, muốn diệt yêu kiếm thưởng đâu còn dễ dàng như vậy? Làm đối thủ của bọn họ, Hoa Quả Sơn lại không hề có bất cứ ước thúc nào. Đây cũng là nguyên nhân bọn họ vẫn luôn dốc toàn lực ngăn cản Hoa Quả Sơn thu thập tài nguyên.

Nhưng đáng tiếc, bất luận bọn họ có làm gì thì vẫn không thể ngăn cản Hoa Quả Sơn quật khởi, ngược lại còn mang đến thương vong cho bên mình.

Bên này giảm bên kia tăng, thủy quân Thiên Hà đã sớm không còn hùng mạnh như xưa nữa.

Giờ phút này đây, hy vọng duy nhất của bọn họ chính là cố thủ thiên cảng chờ đợi viện quân.

Nhưng thật sự có thể đến kịp sao?

Về điểm này, chẳng ai biết cả.

- Báo ~!

Một thiên binh vội vàng xông vào điện, dâng lên một phong thư:

- Khởi bẩm Thiên Phụ nguyên soái, quân địch phát đặc sứ đưa tới một phong thư.

Thiên Phụ vội vàng đoạt phong thư, mở ra. Chỉ liếc mắt nhìn một cái, lập tức xé nó thành hai nửa.

- Nói cho bọn chúng, thủy quân Thiên Hà thà chết không hàng! Có bản lĩnh thì cứ mạnh mẽ đánh chiếm Vân Vực thiên cảng!

Thiên Phụ trừng mắt nói.

- Rõ!

Thiên binh lĩnh mệnh, khom người lùi ra khỏi điện.

- Tiếp theo nên làm thế nào?

Thiên Nội hỏi.

Thiên Nhậm nghiêm mặt nói:

- Có thể làm thế nào chứ? Đối phương điều động binh lực thực tế gấp ba lần chúng ta, trang bị tốt hơn của chúng ta. Ngoại trừ co lại phòng thủ, lợi dụng pháp trận phòng hộ của thiên cảng để phản kích, còn có thể thế nào nữa?

- Còn chẳng phải nói như không nói hả?

Thở dài một hơi, Thiên Nội khom người nhặt phong thư bị Thiên Phụ xé thành hai nửa lên, nhìn thấy ký tên phía dưới.

- Đô thống tả nghĩa quân Hoa Quả Sơn, Dĩ Tố?

Chân mày Thiên Nội không khỏi nhăn thành một đường:

- Chủ soái của quân địch là một nữ yêu?

. . .

Chiến trận quân hạm vô biên, từng chiến kỳ đen bay phấp phới trong gió.

Chiến hạm chỉ huy.

Bên trong điện, Dương Thiền ngồi trên cao, một thân quân trang trắng, sắc mặt lạnh lùng.

Bên dưới bậc thềm, chiến tướng xếp thành bốn hàng, phân biệt ngồi hai bên, ai nấy đều cực kỳ dũng mãnh. Cả năm yêu vương, Cửu Đầu Trùng, Đại Giác, Đoản Chủy cũng đều ở bên trong.

Dĩ Tố mặc một thân giáp đỏ rực, ôm mũ giáp, trên đầu là mái tóc dài đỏ và hai lỗ tai lông xù từ bên ngoài điện bước vào.

So sánh với trăm năm trước, nàng đã không còn là thiếu nữ chạy theo sau lưng Dương Thiền mỗi ngày nữa. Tuy nói là Ngộ đạo giả, nhưng nàng lúc này đã biến trở thành một nữ tướng tư thế hiên ngang, đủ để đảm đương một phía.

Một quyền đập nhẹ lên giáp ngực, nàng quỳ một chân, cất cao giọng nói:

- Khởi bẩm Thánh Mẫu, thủy quân Thiên Hà đã trả lời thư, từ chối đầu hàng.

- Là chuyện trong dự đoán.

Dương Thiền lạnh nhạt nói một câu. Nàng ngồi nghiêng, hơi ngẩng đầu suy tư một lúc, nhẹ giọng nói:

- Vậy thì khai hỏa đi. Dọn sạch toàn bộ trạm gác cảnh giới ở xung quanh trước.

- Rõ!

Còn chưa kịp dợi Dĩ Tố đứng lên, một yêu tướng xà tinh đã sải bước đến chính điện, cao giọng nói:

- Thánh Mẫu, theo mạt tướng thấy, dù là mạnh mẽ tấn công thì phe ta cũng có thể đoạt được Vân Vực thiên cảng. Lúc này nên lập tức đồng thời khởi xướng tấn công từ bốn phía mới đúng.

Dương Thiền cười lạnh, nói:

- Lần này xuất chinh, mục đích là nghênh đón đại vương trở về. Muốn nghênh đón đại vương, thì cần phải thu hút chủ lực của Thiên Đình. Nếu chúng ta một hơi đoạt lấy Vân Vực thiên cảng, Thiên Đình còn phái viện quân tới nơi này làm gì?

Nghe vậy, chúng tướng trên đại điện đều cười rộ lên.

Xà tinh đó sắc mặt đỏ bừng, chỉ là vảy trên mặt quá dày, nên không có ai nhìn thấy được.

Phun ra nuốt vào cái lưỡi, xà tinh chỉ đành cúi đầu ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi.

Hắn giọng, Dương Thiền quát lên:

- Truyền lệnh của ta, hết thảy giả vờ tiến công. Không cho phép cường kích, người tự tiện tấn công, chém!

- Rõ!

Trong tiếng vang chấn tai nhức óc, chiến hỏa lắng lại một trăm mười năm lại bừng cháy, như tiếng gào thét của cự thú.

Lửa đạn như mưa rơi nháy mắt xé nát vòng phòng ngự bên ngoài Vân Vực thiên cảng, tiếng kêu gào tràn ngập.

Nằm gai nếm mật dài đến một trăm mười năm, chuyện cho đến hôm nay, thực lực đối hai bên đã hoàn toàn nghịch chuyển.

(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách . com)

. . .

Nam Thiên Môn.

Theo một gậy của Khỉ Đá, hai vị Yết Đế đã lập tức tránh qua hai bên.

Kim Cô bổng mất đi mục tiêu đập mạnh lên tường vây dày, dấy lên những gợn sóng trắng men theo vách tường khuếch tán ra ngoài.

Chỉ nháy mắt, Khỉ Đá cảm giác được lực lượng khủng bố phản ngược lại, hổ khẩu rách ra...

Loại cảm giác này, từ khi hắn đến cảnh giới Hóa Thần đã không hề có nữa.

"Đây là lực lượng của pháp trận Nam Thiên Môn à?"

Không hề nghĩ nhiều, hắn ôm hy vọng cuối cùng, đè thấp người phóng đi theo cách xuyên qua vòng thứ nhất của pháp trận trên tấm da dê ghi lại.

Nhưng còn chưa kịp đợi hắn tới gần, đã nhìn thấy cả bức tường đều được bao phủ bên trong sắc sáng vàng.

Hắn vội vàng dừng người, ngơ ngác nhìn.

- Đây là...

- Ha ha ha ha.

Một thiên tướng dáng người thon dài, mặc áo giáp nâu, có một cái mũi ưng nháy mắt đã hiện ra chỗ cách Khỉ Đá không xa:

- Nơi này đúng là mấu chốt để ra ngoài, nhưng ngươi cho rằng pháp trận của Nam Thiên Môn chỉ có một hình thái sao?

Đây là Giác Mộc Giao, đứng đầu Nhị Thập Bát Tú, tu vì là Thái Ất Kim Tiên trung kỳ, cũng không thua kém Thiên Bồng bao nhiêu.

- Ha ha. Coi bộ còn chưa thông qua được vòng thứ nhất thì đối phương đã kích hoạt pháp trận...

Từ xa xa, Khỉ Đá đã cảm giác được hơn mười thiên tướng thực lực mạnh mẽ đang bay nhanh về phía bên này.

Chuyển Kim Cô bổng nắm bên tay trái qua tay phải, siết chặt. Hắn nhếch miệng lộ ra răng nanh, chậm rãi quay người nhìn thẳng vào Giác Mộc Giao, cười lạnh nói:

- Nếu đã như vậy, vậy cứ lấy Thiên Đình làm chiến trường, chiến một trận thống khoái nào!

. . .

Trong điện Linh Tiêu, Ngọc Đế vẫn còn đang do dự.

- Bệ hạ, trăm vạn tinh nhuệ, Vân Vực thiên cảng chống đỡ không nổi! Xin bệ hạ quyết đoán. Lập tức phái quân trấn thủ Nam Thiên Môn và chư tướng ngự tiền Thiên Đình cứu viện!

Thiên tướng của thủy quân Thiên Hà quỳ xuống khẩn cầu:

- Thủy quân Thiên Hà trên dưới năm mươi vạn tướng sĩ, cầu bệ hạ lập tức phái binh cứu viện.

Trên điện Linh Tiêu, một đám thiên tiên thần tướng đều nhìn Ngọc Đế chằm chằm.

Ngọc Đế xanh mặt, hơi há miệng, nhưng không nói ra được một câu.

- Bệ hạ, thần cầu xin bệ hạ lập tức phái binh, chậm trễ sẽ không kịp!

Thiên tướng đã gấp đến độ vừa khóc vừa nói, nhưng Ngọc Đế vẫn còn đang do dự.

- Bệ hạ, thần cho rằng, chuyện này hẳn là sự thật. Hay là phái binh đi cứu viện đi.

Một tiên gia đứng ta nói giúp thiên tướng nọ.

Ngọc Đế trừng lớn mắt, khóe miệng giật giật.

- Bệ hạ, thủy quân Thiên Hà chiếm một nửa biên chế quân ta, nếu Vân Vực thiên cảng thất thủ, vật tư tích trữ trong đó của quân ta cũng sẽ rơi vào trong tay yêu nghiệt, chuyện này không thể không lo.

Lại có một vị tiên gia đứng ra.

Ngọc Đế vẫn trừng mắt như cũ, suy tư.

- Bệ hạ, yêu hầu đó thân ở Thiên Đình, nếu không diệt trước, làm sao có thể phái viện binh đi cứu viện Vân Vực thiên cảng? Thần cho rằng việc này không ổn.

Một tiên gia đứng ra phản đối.

- Bệ hạ, một con yêu hầu nho nhỏ, không đủ gây sợ hãi. Vẫn là cứu viện Vân Vực thiên cảng làm đầu!

- Lời này sai rồi, Vân Vực thiên cảng còn nằm bên ngoài Nam Thiên Môn, yêu hầu kia thì lại ở bên trong Nam Thiên Môn!

- Ngươi rõ ràng là tham sống sợ chết, chẳng lẽ đám tiên gia chúng ta đây, còn sợ một con yêu hầu hay sao?

- Bắt giặc bắt vua trước, ngươi hiểu cái gì?

- Bệ hạ! Bệ hạ! Thần xin bệ hạ lập tức phái binh cứu viện!

- Bệ hạ, không thể phái binh, không thể phái binh được! Yêu hầu đó đã là cảnh giới Thái Ất Kim Tiên đỉnh phong, nếu phái binh, lấy cái gì bắt yêu hầu chứ!

Trên điện, chúng tiên gia nhanh chóng chia thành hai phe cãi nhau.

Đại nạn trước mắt, lần này không phải vì phe phái, chỉ vì cách nhìn của riêng mình.

Ngọc Đế hơi ngẩng đầu, do dự nói:

- Trẫm cho rằng, vẫn là nên đi bắt yêu hầu trước. Nếu đã bắt được yêu hầu, không sợ yêu quân không đi vào khuôn khổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK