Người tới cất bước, cái bóng đã cách xa trăm trượng.
Chậm rãi đi xung quanh Khỉ Đá, chiếc áo bào màu cam nhấc lên trong gió. Thái Thượng cúi đầu, tỉ mỉ quan sát hầu yêu khiến đá Thiên Đạo nứt ra.
Khuôn mặt toàn là vết máu, mày hơi nhăn, răng cắn chặt, thân thể run rẩy, mồ hôi nhễ nhại như đang phải chịu đựng đau đớn và ác mộng vô biên.
- Xuất hiện sớm ba trăm năm, sửa thiên đạo, lại hãm sâu vào hồng trận vô tận chịu hết trăm ngàn đau khổ, cần gì phải như thế chứ? Hôm nay để lão phu giải thoát cho ngươi vậy.
Thái Thượng chậm rãi lắc đầu, đoạn vuốt mở ống tay áo, vươn ra hai ngón tay đè lên mạch của Khỉ Đá, chậm rãi nhắm mắt.
. . .
Trong bóng tối vô biên, Thái Thượng nhìn thấy một con khỉ cuộn tròn thân thể như đang say ngủ.
Thân hình chớp lóe, Thái Thượng đã đến sau người Khỉ Đá, đặt bàn tay trái lên gáy hắn, tay phải nhanh chóng bấm ấn, một luồng sương mù trắng lặng yên hình thành trong lòng bàn tay.
Thái Thượng để luồng sương mù trắng lơ lửng trước mặt, dùng ngón tay điểm nhẹ vào nó, sau đó nhanh chóng viết chữ trong luồng sương mù trắng không có bất cứ thứ gì.
Thoáng cái vô số cảnh tượng thành hình trong luồng sương mù trắng.
Có núi, có nước, có bầy khỉ, Khỉ Đá nhảy vào trong Thủy Liêm động trở thành hầu vương...
Hồi lâu sau, một giọt mồ hôi từ trán Thái Thượng trượt xuống. Cuối cùng ông ta đã viết xong, thu hồi ngón tay khỏi luồng sương mù đã trở nên màu sắc rực rỡ.
- Quên đi tất cả, tiếp nhận ký ức vốn có làm một con hầu vương. Ba trăm năm sau ra biển tìm tiên, lão phu sẽ chuẩn bị cho ngươi một Tà Nguyệt Tam Tinh động, Linh Đài Phương Thốn sơn khác.
Thái Thượng thở dài, bàn tay đặt sau gáy Khỉ Đá chậm rãi chuyển động, ánh sáng rực rỡ hội tụ.
Trong cõi tối tăm, chung quanh như sợ hãi vặn vẹo cả, như thể có một cánh cửa sắp mở ra. Nhưng vào lúc cánh cửa mới chỉ mở ra một khe hở nhỏ thì đột nhiên bị đóng sầm lại.
Sau đó mặc cho Thái Thượng có kêu gọi thế nào đi nữa, lại không sờ được dù là cái khóa cửa.
- Không muốn quên đi?
Chân mày Thái Thượng nhíu lại:
- Đây là lần đầu tiên ta gặp phải. Đáng lẽ linh hồn của con khỉ này mới chỉ mấy chục năm, không thể nào tu hành đến mức độ có thể chống lại được thuật pháp.
Thái Thượng thu hồi tay trái, luồng sương mù sắc màu rực rỡ xoay tròn lên xuống. Ông ta lại quan sát Khỉ Đá cẩn thận.
Lúc này ông ta mới chú ý tới thân thể cuộn tròn của Khỉ Đá, cánh tay dính chặt trước ngực như đang ôm thứ gì đó, nhìn kỹ thì lại như không có gì cả.
Ông ta vươn tay muốn kéo cánh tay đang vòng chặt trước ngực của Khỉ Đá ra, nhưng càng kéo thì Khỉ Đá lại càng ôm chặt.
- Là thứ gì đây?
Thái Thượng khẽ vuốt chòm râu dài.
Đã đi đến bước này, nếu bảo Thái Thượng từ bỏ không tìm hiểu đến cùng, tuyệt đối không có khả năng.
Thái Thượng hợp hai tay lại, cắn chặt răng, linh quang ngập trời tụ tập trên người ông ta, trực tiếp khiến quần áo trên người đều trở thành một luồng sáng bạc chói mắt.
- Mở…!
Thái Thượng quát lên một tiếng.
Hai tay ôm chặt trước ngực của Khỉ Đá đang hôn mê bị một luồng sức mạnh cường đại kéo ra.
Mà chính vào giây phút này, Thái Thượng không kìm được trừng to mắt.
- Tim!
Ông ta nhìn thấy quả tim, một quả tim chân chính. Quả tim đầm đìa máu, thủng trăm ngàn lỗ.
Quả tim đó có một nửa bị lộ ra bên ngoài, mạch máu vẫn xuyên qua lông tơ nối liền vào trong cơ thể, nhịp đập chậm rãi.
Nói một cách chính xác, phải là hai quả tim mới đúng.
Thái Thượng có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, ở bên dưới lớp lông tơ đó còn có một quả tim khác đang đập, bên trong mới là quả tim của nguyên chủ.
- Thì ra là vậy, đây chính là căn nguyên Thiên Đạo đột biến.
Thái Thượng vươn tay, lực lượng trên người tụ tập hết đến trước mặt hình thành một bàn tay phát ra ánh sáng bạc chập chờn, duỗi về phía quả tim nọ.
Nhưng trong giây phút bàn tay bạc chạm đến được quả tim đó thì con khỉ ngủ say bèn tỉnh lại!
Hắn bừng mở hai mắt, trong mắt không nhìn thấy tròng trắng, chỉ có đen tuyền vô tận, từng ngôi sao xoay chuyển. Giây tiếp theo, trên mặt Khỉ Đá hiện ra vẻ giận dữ, nhếch miệng lộ ra răng nanh, mà đôi mắt hắn cũng biến thành màu đỏ máu.
- Xảy ra chuyện gì?
Thái Thượng cả kinh, tay bạc thoáng cái biến mất.
Từng tiếng gào thét bị đè nén truyền ra từ trong cổ họng của Khỉ Đá.
Thế giới hư vô này bắt đầu chấn động, cả thế giới đều đang run rẩy, từ khắp bốn phương truyền tới từng tiếng nổ. Màn trời tối tăm vỡ vụn như thủy tinh, trong những khe nứt rỉ ra vết máu, chỉ chớp mắt đã nuốt chửng hết cả sắc đen khiến nó biến thành biển máu.
Trong biển máu không hề có ranh giới trên dưới, vô số cảnh tượng kỳ dị đang diễn hóa.
Thái Thượng hoảng sợ nhìn hết thảy xảy ra trước mắt.
Vạn năm rồi, trên thế giới này không có thứ gì mà ông ta không biết, nhưng hết thảy trước mắt đây rõ ràng không nên tồn tại trong thế giới này.
Còn chưa kịp đợi ông ta hiểu rõ được hàm nghĩa chân chính của cảnh tượng đó thì từng tiếng gào thét đã kéo tâm thần của ông ta trở lại.
Ông ta quay mắt, nhìn thấy Khỉ Đá đang điên cuồng phồng lớn, dùng đôi mắt đỏ ngòm nhìn chăm chú vào ông ta. Ánh mắt hắn tràn đầy địch ý, như thể có thể tấn công ông ta bất cứ lúc nào.
Chớp mắt, Khỉ Đá đã phồng lớn đến mức độ con mắt đều lớn hơn cả thân thể của Thái Thượng...
- Không tốt…!
. . .
Thái Thượng chợt trừng lớn mắt.
Ở bên cạnh ông ta, bốn con tiểu yêu cùng với Khỉ Đá vẫn nằm yên trên mặt đất.
Từng cơn gió lạnh thổi quam, Thái Thượng chợt rùng mình. Lúc này Thái Thượng mới phát hiện cả người mình đã đầm đìa mồ hôi.
- Đó rốt cuộc là thứ gì?
Ông ta lẩm bẩm cúi đầu, vẫn còn đang nhớ tới cảnh tượng trong biển máu.
Nguyên lý ông ta hiểu, một linh hồn đến từ ngoại vực... nhưng bất ngờ là không phải đoạt xá, mà là dung hợp.
Hỏng hơn nữa là chỉ trong thời gian ngắn ngủi, linh hồn đó đã trưởng thành đến trình độ này. Hơn nữa cảnh tưởng trong biển máu rốt cuộc là...
Thái Thượng ngẩn ngơ suy nghĩ lúc lâu, ông ta không khỏi hừ cười, là một nụ cười gượng.
- Dung hợp, dung hợp với một linh hồn đến từ hư không, vậy thì có khác gì với đoạt xá chứ? Không, là có khác biệt, đó chính là đã hoàn toàn cắn nuốt lực lượng của linh hồn vốn có, mà cái giá phải trả chính là nhiễm phải cả thân thú tính, yêu tính. Cộng thêm có người cố ý dẫn dắt... Ha ha ha ha...
Thái Thượng ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao, thở dài, sương mù ở trước mắt biến mất. Trong nháy mắt, ông ta dường như già hơn.
Đột nhiên sắc mặt Thái Thượng biến đổi, thân hình thoắt cái biến mất vô tung. Chớp mắt đã đến bên kia núi.
Đỉnh núi là một tảng đá thật lớn chi chít vết nứt trơn nhẵn. Từ trong các khe nứt, vài cọng cỏ mạnh mẽ sinh trưởng.
Trên tảng đá, một ông lão mặc áo bào trắng cùng với Thái Thượng bốn mắt giao nhau.
Một cơn gió nhỏ thổi qua, hất vạt áo của hai người lên.
- Bần đạo tham kiến Lão Quân. Nhiều năm không gặp, ngài vẫn khỏe chứ.
Tu Bồ Đề cung kính chắp tay khom người, trên mặt chậm rãi hiện ra nụ cười.
- Ta và ngươi còn cần mấy thứ lễ nghi dư thừa này làm gì?
Thái Thượng cũng mỉm cười:
- Đêm nay sao không ở Tà Nguyệt Tam Tinh động giảng kinh, đến Nam Chiêm Bộ Châu cách mười vạn dặm này làm gì?
- Ngây người bên trong quán quá lâu rồi nên muốn ra ngoài đổi gió.
Liếc mắt nhìn về phía Khỉ Đá đang nằm, Tu Bồ Đề chậm rãi nói:
- Đúng lúc nhớ tới thập đồ đệ đã lâu không gặp của ta, nên tới thăm hắn.
- Ồ? Đó là thập đồ đệ của ngươi?
Thái Thượng cũng nghiêng mặt nhìn về phía Khỉ Đá:
- Đã nhận đồ đệ rồi sao không chiếu cáo chứ? Năm đó ngươi nhận Linh Đài cửu tử, không phải đã thông báo hai giới tiên phàm à.
- Thập đồ đệ này mới bái nhập môn hạ không lâu, còn chưa xuất sư, tất nhiên không tiện chiếu cáo rồi. Lần này hắn cũng là thừa lúc đến Côn Lôn lịch lãm trộm ra ngoài dạo chơi, việc xấu trong nhà, ha ha ha ha, để Lão Quân chê cười rồi.
Tu Bồ Đề lắc đầu khoát tay, cười ha ha, cười đến mức như thể chuyện đúng là như vậy.
Thái Thượng không nói lời nào, chỉ nhìn Tu Bồ Đề cười.
Đợi cười xong, Tu Bồ Đề lại hỏi:
- Vừa nãy thấy Lão Quân nắm mạch môn của nghiệt đồ kia, không biết có gì chỉ giáo?
Thái Thượng cười khẽ, lạnh lùng nói:
- Tư chất tuy là thượng giai, đáng tiếc tính tình bất ổn, nếu không dạy dỗ nghiêm túc, sợ là có ngày sẽ liên lụy sư môn, để người khác được lợi.
- Ồ?
Tu Bồ Đề chau màu, chắp tay nói:
- Đa tạ Lão Quân đã chỉ bảo, Tu Bồ Đề nhất định khắc ghi trong lòng.
- Ta và ngươi cần gì khách khí. Giờ cũng không còn sớm nữa, lão phu cáo từ trước đây.
- Tu Bồ Đề cung tiễn Lão Quân.
Chớp mắt trên tảng đá khổng lồ chỉ còn lại một mình Tu Bồ Đề.
Mà lúc này Thanh Phong Tử vẫn luôn ẩn thân trong chỗ tối mới lặng lẽ xuất hiện, chậm rãi đi đến bên cạnh Tu Bồ Đề:
- Sư phụ, Thái Thượng lại dễ dàng bỏ qua cho Ngộ Không sư đệ vậy sao?
- Cũng không phải.
Nhìn về phía những ngôi sao ở phía Đông, Tu Bồ Đề cười nói:
- Tu vi Thiên Đạo của Thái Thượng đã bị phá, vừa nãy nếu muốn dùng sức mạnh, chưa chắc đã chiếm được lợi từ chỗ vi sư. Chuyện này ông ta biết, ta biết. Không bằng mọi người đều cho nhau chút thể diện.
- Thì ra là vậy.
Thanh Phong Tử bừng tỉnh.
. . .
Ngoài vạn dặm, Thái Thượng bay trên không, trong đầu chợt truyền tới một tin tức.
- Sư phụ! Tu Bồ Đề ra khỏi Tà Nguyệt Tam Tinh động rồi!
Thái Thượng không đáp lời, chỉ là lông mày hơi giật giật, người truyền tin bên kia lập tức kêu rên như thể chịu phải trọng thương.
- Ai bảo ngươi ngày thường học nghệ không tinh!
Chậm rãi lơ lửng, Thái Thượng nhìn xung quanh, hừ nói:
- Tu Bồ Đề à Tu Bồ Đề, ngươi ngàn tính vạn tính, lại không biết bản thân chẳng qua cũng chỉ là một con cờ trong tay người khác mà thôi. Đúng là nực cười!
. . .
Phía trên sơn cốc, Dương Thiền cầm ngọc giản, cùng bay với Nguyệt Triêu.
- Chắc là ở gần đây.
________________________________
[Thông Báo] Nhân dịp Tết Nguyên Đán 2020, thời gian kể từ mùng 1 đến mùng 4 Tết (tức 25~28/01/2020), nhóm sẽ đăng liên tục 2 chương/ngày thay cho món quà tới toàn thể độc giả quan tâm tới Đại Bát Hầu. Mời tất cả đón đọc!