Đêm khuya, trăng ló đầu khỏi mây đen.
Bên cạnh hồ sâu phía trước Thủy Liêm động, cỏ tinh lẳng lặng ngồi nhìn Khỉ Đá ở một bên giặt giáp da.
Phía trên đó loang lổ vết máu.
- Không phải ngươi có rất nhiều thủ hạ sao? Vì sao phải tự mình giặt?
Cỏ nhỏ mở miệng hỏi.
- Không biết.
Khỉ Đá vắt vắt nước trên giáp da:
- Đại khái là lười sai.
- Lười sai, lại tự đi giặt?
Khỉ Đá không trả lời.
Dưới ánh trăng, cỏ tinh lặng yên nhìn chăm chú Khỉ Đá đang khom người bên hồ.
Ở chung năm năm rồi, cỏ tinh coi như hơi hiểu con khỉ này.
Nàng ta biết, con khỉ này cố chấp, kiêu ngạo, nhưng cũng quái gở. Đại đa số thời gian, hắn thích cô đơn ở một mình, không hề giống một yêu vương.
Đại khái hẳn là bởi vì bản thân hắn sinh ra từ một tảng đá đi?
Nhưng một con khỉ từ đá như vậy, không phải nên tránh ở nơi nào đó, yên tĩnh hưởng quãng đời còn lại sao? Tại sao lại dốc hết sức giúp yêu quái mạnh lên?
Điểm này, đến giờ cỏ tinh vẫn chưa nghĩ ra.
Chỉ biết khi hắn một mình, sẽ lặng lẽ như một pho tượng, lại chất chứa đầy tâm sự.
Một cái bóng nhỏ xinh yên lặng đi tới tảng đá phía sau Khỉ Đá không xa.
Khỉ Đá dừng tay, hơi ngẩng đầu lên nói:
- Xuất hiện đi, là Dĩ Tố hả?
Một chiếc giày màu đỏ lửa bước lên mặt cỏ xanh, lộ ra một cái đuôi hồ ly màu đỏ.
Mím chặt môi, liếc nhìn cỏ tinh ở bên cạnh, Dĩ Tố chớp đôi mắt to nhìn Khỉ Đá, hai cái tai đỏ lửa khẽ rung:
- Thích Khỉ Đá ca ca gọi muội là Tiểu Hồng cơ, Dĩ Tố để người khác gọi.
- Cái tên kia do Dương Thiền đặt, phải tôn trọng sư phụ của muội chứ.
- Dương Thiền tỷ không dễ giận như vậy đâu.
- Vậy sao? Sao ta cảm thấy nàng ta lòng dạ hẹp hòi mới đúng nhỉ?
Nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc mai, bóng người nhỏ nhắn mặc giáp đỏ kia đi tới gần Khỉ Đá. Khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt như hai viên hồng bảo thạch, mái tóc đỏ dài phiêu đãng như lửa, dưới bóng đêm nên trở nên cực kỳ bắt mắt, cực kỳ xinh đẹp.
Có lẽ bởi vì thiên tính chủng tộc, trong mắt Dĩ Tố luôn mang theo mị hoặc, có cảm giác như mộng ảo, khiến người khác mê muội.
Ngồi xổm cạnh Khỉ Đá, nhìn Khỉ Đá giặt áo giáp loang lổ máu, Dĩ Tố đưa tay ra:
- Để muội.
- Ta tự làm là được rồi.
Khỉ Đá nói.
Yên lặng ngồi cạnh, tiểu hồ yêu nhẹ giọng hỏi:
- Đã đi rồi sao?
- Ừ?
- Đàm phán không thành?
- Không đàm phán. Vốn cũng định nói chuyện, tới khi thấy tên kia thì ta bỗng không muốn nói nữa.
- Dạ.
Tiểu hồ yêu cúi đầu, lại hỏi:
- Bọn chúng làm gì khiến huynh không vui sao?
- Nói mấy lời để ta thấy ghê tởm thôi.
Nhìn chằm chằm Khỉ Đá, tiểu hồ yêu hít một hơi thật dài, hỏi:
- Giết cả sao?
- Không có, chỉ giết mấy tên cầm đầu, ngoài ra đều cảnh cáo. Ngày mai muội phái người tới đó tiếp quản nhé. Nhớ nhắc các huynh đệ chú ý an toàn, nếu tình thế không đúng, ưu tiên bảo mệnh. Chỗ kia rất phức tạp.
Tiểu hồ yêu gật gật đầu, nhìn chằm chằm giáp da kia một hồi lâu, hỏi:
- Vì sao huynh không gột bằng phép? Như vậy nhanh hơn.
- Không muốn.
Khỉ Đá ngẩng đầu nhìn tiểu hồ yêu, hỏi:
- Nửa đêm muội không ngủ, chạy ra ngoài làm gì vậy?
- Tới tìm huynh.
- Tìm ta? Muội còn chưa tới Luyện Thần nữa, đừng chạy loạn khắp nơi thì tốt hơn.
- Ai bảo huynh khi đó bắt ta tu Ngộ giả đạo chứ.
- Đây là vì tốt cho muội. Một nữ hài tử mà lại muốn xách binh khí ra trận giết địch giống như ta sao? Cẩn thận mất mạng lúc nào không hay đó. Loại chuyện này có rất nhiều người làm rồi, muội không cần phải như vậy.
Tiểu hồ yêu cười ngọt ngào:
- Có huynh ở đây, muội không có nguy hiểm.
Nói xong, tiẻu hồ yêu lén liếc Khỉ Đá, lại thấy gương mặt kia không có biểu cảm gì.
Khẽ thở dài, tiểu hồ yêu còn nói thêm:
- Bởi vì chưa đạt tới cảnh giới Luyện Thần, cho nên ban đêm đi ra ngoài hóng gió một chút, cũng không được sao? Tốt xấu gì muội cũng là một yêu quái mà.
Toàn bộ Hoa Quả Sơn, tất cả yêu quái đều biết Khỉ Đá rất quan tâm tới tiểu hồ yêu này. Mà Dĩ Tố vốn cũng luôn vì việc này mà tự hào. Ở Hoa Quả Sơn, nàng tựa như một tiểu công chúa vậy.
Cảm giác tự hào này duy trì tới cái ngày Khỉ Đá vừa đột phá tu vi, cạn kiệt linh lực, thần trí mê mẩn nên gọi sai tên của tiểu hồ yêu.
Vì chuyện này, Dĩ Tố còn né Khỉ Đá một thời gian thật dài.
- Nói đi, chuyện gì?
Dĩ Tố chép miệng nói:
- Giác Xà đã trở lại, giờ đang ở Nhàn Vân động chờ huynh. Đoản Chủy ca và tiên sinh đã ở đó rồi. Dường như có tin xấu.
Giác Xà là một con rắn sắp hóa thuồng luồng vừa bước vào cảnh giới Luyện Thần. Trước khi nương thân Hoa Quả Sơn, gã cũng từng có lãnh địa của mình, nhưng bị thủy quân Thiên Hà san phẳng, vì tị nạn trốn ở Đông Hải. Đáng tiếc mệnh gã không tốt, còn chưa đứng vững gót chân đã bị Đông Hải Long cung san bằng tiếp.
Về sau, gã gia nhập Hoa Quả Sơn, hiện phụ trách thủy quân Hoa Quả Sơn.
Cho tới bây giờ, gã vẫn còn nguyên danh tiếng lẫy lừng trên bảng truy nã của Thiên Đình, tiền thưởng ba vạn kim tinh.
Trong đám yêu tại Hoa Quả Sơn, thủ cấp của gã chỉ rẻ hơn Khỉ Đá với mười vạn kim tinh.
Lại giặt một hồi lâu, Khỉ Đá cầm giáp da lên, mặc lại vào người, rồi đưa tay một cái, áo giáp đã khô ráo.
Ngẩng đầu, hắn liếc nhìn mặt trăng đang chìm vào mây, rồi thản nhiên nói:
- Đi thôi.
Nhàn Vân động là một huyệt động không bắt mắt tại Hoa Quả Sơn, ngày thường cũng chỉ là một nơi để trà nước, nhưng cũng đôi khi phát sinh họp kín.
Đi vào sơn động sơ sài được chiếu sáng qua ánh đuốc, Khỉ Đá trông thấy một con yêu quái đầu mọc hai sừng dài, làn da màu nâu, cao hơn một trượng năm, dáng người thon dài, đang cuộn cong mình trên chiếc ghế nhỏ. Bên cạnh là một con cá mập tinh cao lớn đứng cầm một thanh Tam Xoa kích.
Lữ Lục Quải đang ngồi bên cạnh con yêu có sừng kia, tựa như đang trò chuyện cái gì đó. Đoản Chủy thì khoanh tay đứng một bên, vẻ mặt căng thẳng.
- Đại vương.
Nhìn thấy Khỉ Đá, Giác Xà vội vàng đứng lên. Vừa đứng, Khỉ Đá thấy được trên mu bàn tay của gã có vết thương vẫn còn rỉ máu.
Nhìn chằm chằm miệng vết thương kia, Khỉ Đá chậm rãi ngồi vào ghế, hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Đông Hải Long cung phát hiện chúng ta đổ cát đá từ đào huyệt động ra Đông Hải. Là một đội binh tuần tra phát hiện, sau đó hai bên có xung đột. Chúng ta bắt được mấy tên, nhưng vẫn có mấy tên chạy được. Tù binh giờ đang ở chỗ đóng quân, theo như chúng nói thì đại quân Long cung sẽ đuổi tới trong vài ngày nữa.
- Đông Hải Long cung?
Khỉ Đá mở trừng hai mắt, hít một hơi thật dài.
Đông Hải Long cung Ngao Quảng, chưa đi tìm lão ta lấy Kim Cô bổng, lão lại tự mình tới cửa.
Nghĩ tới đây, Khỉ Đá không khỏi bật cười.
Đoản Chủy nhìn chằm chằm Khỉ Đá, chậm rãi lại gần, ngồi xuống, nói:
- Chuyện Đông Hải Long cung cực kỳ quan trọng. Thanh danh của Ngao Quảng không tốt lắm, nếu lần này không xử lý tốt, lần sau sẽ là thiên quân tới rồi.
- Việc này để ta tới. Cũng là thời điểm ngửa bài với hàng xóm rồi.
- Sẽ ngửa bài thế nào?
Đoản Chủy hỏi.
- Ta đi tâm sự với lão.
. . .
Sớm hôm sau, lại là giờ cơm sáng.
Trên bàn cơm, Khỉ Đá thản nhiên hỏi:
- Tại hạ có chút chuyện muốn tẩu tử giúp, không biết có thể không?
- Giúp?
Ngao Thốn Tâm ngẩn ra:
- Giúp cái gì?
- Ta muốn nhờ tẩu tử tiến cử ta với Đông Hải Long Vương.
- Ngươi muốn gặp đại bá làm gì?
Ngao Thốn Tâm nhướng mày.
Dương Thiền cũng ngây ra, ngẩng đầu nhìn Khỉ Đá.
- Hoa Quả Sơn ta nằm trên Đông Hải, coi như là hàng xóm với lão Long Vương. Thế nhưng đã nhiều năm như vậy mà vẫn không có cơ hội gặp gỡ. Vừa may tẩu tử tới, lại có thân với Đông Hải Long Vương, cho nên muốn nhờ tẩu tử tiến cử, cũng tránh mạo phạm lão Long Vương.
Ngao Thốn Tâm hơi hơi nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Con khỉ nhà ngươi coi như hiểu chuyện. Bổn công chúa tiến cử không thành vấn đề, nhưng đại bá dù sao cũng là Long Vương được Thiên Đình sắc phong, sợ là có chút kiêng kị nếu lui tới cùng yêu quái thế gian. Cũng không biết đại bá có đồng ý gặp hay không nữa. Dù sao Long Vương không phải là ai muốn cũng có thể gặp, dù có người tiến cử cũng vậy.
Dứt lời, vẻ mặt Ngao Thốn Tâm mơ hồ có chút đắc ý.
- Ta có chút lễ vật, nếu tẩu tử giao cho lão Long Vương giúp ta, lão Long Vương nhất định sẽ bằng lòng gặp ta.
Khỉ Đá cười, đặt lên bàn một cái hộp nhỏ đã chuẩn bị trước, đẩy về phía Ngao Thốn Tâm.
Chiếc hộp này nhìn qua rất bình thường, chất liệu chỉ là gỗ thông, trông còn có chút thô ráp.
- Có thể là bảo bối gì?
Ngao Thốn Tâm hơi nhíu mày:
- Long cung có rất nhiều bảo vật, lễ vật của ngươi là gì mà lợi hại như vậy? Lại chắc chắn đại bá nhất định gặp ngươi?
Nói xong, nàng ta đưa tay muốn mở hộp, lại bị Khỉ Đá giữ lại.
- Hộp này, nhất định phải lão Long Vương tự mình mở ra. Nếu người khác mở, đồ vật bên trong sẽ biến mất.
- Lại còn như vậy?
Ngao Thốn Tâm càng thêm tò mò rồi, đôi mắt nhìn chằm chằm chiếc hộp, nghĩ nghĩ, nói:
- Ta cảm thấy ngươi làm cho đại bá món điểm tâm lạ lạ nào đó, ta đưa qua giúp ngươi thì xác suất đồng ý gặp ngươi rất cao. Có khi còn mời ngươi làm đầu bếp cho Đông Hải Long cung nữa. Nếu ngươi muốn như vậy, ta có thể lấy danh nghĩa Tây Hải Long cung, thay mặt phụ vương ta đáp ứng.
- Không mong muốn gì cả, chỉ là muốn gặp hàng xóm mà thôi. Thứ này đưa tới, cam đoan lão Long Vương sẽ thích.
- Chỉ muốn gặp đại bá thôi? Không có mục đích gì khác?
- Không có. Nhiều nhất cũng chỉ tâm sự với lão Long Vương một chút.
- Tâm sự gì cơ?
Ngao Thốn Tâm hồ nghi nhìn Khỉ Đá.
Khỉ Đá im lặng, chỉ mỉm cười.
Dương Thiền ngồi đối diện nhìn chăm chú hắn, con mắt híp thành một đường nhỏ, nhưng vẫn không mở miệng.
Im lặng nửa ngày, Ngao Thốn Tâm ngẩng đầu lên nói:
- Được rồi, nể mặt muội tử, bổn công chúa giúp ngươi tặng món lễ vật này. Nhưng đại bá có gặp ngươi hay không thì không liên quan tới ta, chuyện này ta không đảm bảo được.
- Cảm ơn tẩu tử.
Khỉ Đá chắp tay nói.
. . .
Tiễn Ngao Thốn Tâm ra biển, Dương Thiền mới hỏi:
- Trong hộp của ngươi cuối cùng là thứ gì vậy?
- Yêu bài.
- Yêu bài?
- Yêu bài của sáu quân sĩ Long cung.
. . .
Sóng biển rì rào đánh lên bờ cát. Hải âu kêu vang trên bầu trời.
Xa xa, phía sau tảng đá ngầm, Kim đồng tử nghiêng đầu, nói khẽ với Ngân đồng tử:
- Chuyện này nhất định phải bẩm báo sư phụ!