Dương Thiền mỉm cười, nhìn Dương Tiễn, hai mắt lại ngấn lệ như là khẩn cầu.
Dương Tiễn nắm tay Dương Thiền càng lúc càng chặt, dường như muốn dùng hết tất cả sức lực.
Giờ khắc này, trái tim của Dương Tiễn tan nát rồi.
Bởi vì y biết, y không có năng lực để thay đổi điều gì.
Cho dù tu thành Đại La Kim Tiên, cho dù có được danh xưng Chiến Thần tam giới, cho dù xây quân Quán Giang Khẩu trở thành thành một phương chư hầu, nhưng tất cả dường như cũng chẳng khác gì một ngàn năm trước.
Y chỉ cần thả tay ra thì đó chính là vĩnh biệt.
Y có thể một mình chịu đựng mọi sự đau khổ của thế gian, nhưng lại không muốn nhận nỗi đau mất thân nhân lần nữa.
- Được không? Nhị ca.
Dương Thiền cúi đầu, muốn dứt tay khỏi Dương Tiễn, nước mắt rơi từng giọt trên mu bàn tay y, thế nhưng bàn tay ấy vẫn không hề lay động.
- Được không?
Nàng không ngừng hỏi.
Dương Tiễn sững sờ, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn chăm chú vào muội muội của mình.
Rất lâu, y khẽ run, nói:
- Muội làm như thế.... Đáng giá không? Hắn.... Hắn bỏ hôn lễ vì một cô gái khác, mà muội vẫn như vậy. Đáng giá không?
- Yêu, chẳng lẽ có thể dùng đáng giá hay không để cân nhắc sao?
Dương Thiền hỏi ngược lại.
Dương Tiễn giật mình.
- Muội nói rất đúng, là nhị ca thật nông cạn.
Khóe miệng hơi co rút, y muốn cười nho nhã như bình thường vẫn làm nhưng lại không cười nổi.
Bàn tay y vẫn nắm thật chặt tay của Dương Thiền.
Ngọc Đỉnh chân nhân đứng bên cạnh cũng ngơ ngẩn.
Ba người cứ lẳng lặng đứng yên như thế. Hạo Thiên Khuyển và Ngạo Thiên Ưng đã lẩn qua một bên.
Tiếng gầm rú vẫn vang vọng từ phía chân trời. Mưa lửa bay ra từ Nam Thiên Môn đốt cháy cả bầu trời thành một màu đỏ rực. Từng đợt rồi lại từng đợt liên tục quét ngang mặt đất.
Trong ánh lửa hừng hực, Khỉ Đá vẫn đang giãy giụa không ngừng, gầm thét điên cuồng. Bóng dáng ấy như ánh sao chói lọi, không ngừng dịch chuyển nhanh đến độ người ngoài không thể nhìn rõ chân thân đang ở đâu.
Nhưng thiên kiếp vẫn luôn có thể tìm thấy và tấn công hắn. Dưới vô số lần oanh kích, thân hình của hắn đã gần như rách nát thành từng mảnh nhỏ, ý thức đã dần dần mơ hồ. Nhưng bản năng chiến đấu và ý chí báo thù khiến hắn vẫn đang không ngừng lướt quanh hộ thuẫn.
Mà pháp trận kia có vẻ đã trở nên kiên cố hơn rồi.
Na Tra cùng Tứ Đại Thiên Vương mở to mắt không ngừng dò xét, Ngũ phương Yết đế không thể không ngừng mọi hành động.
Bên trong ánh hào quang đỏ từ bùa chú, Lý Tịnh đã ướt đẫm mồ hôi, dù rất mệt mỏi nhưng cuối cùng đã có thể mỉm cười, chậm rãi thở hổn hển, nói:
- Ổn định rồi...
Chỉ cần thanh trừ hết quấy nhiễu bên ngoài, sức phòng ngự vô địch của Nam Thiên Môn sẽ phát huy vô cùng tinh tế. Nếu thiên kiếp trực tiếp công kích pháp trận, thì có thể không thủ được. Nhưng nếu chỉ là sức mạnh lan tràn từ việc truy kích Khỉ Đá thì căn bản là không thể gây tổn thương được pháp trận
- Có lẽ... Có lẽ hắn sẽ thắng.
Lý Tịnh cắn chặt răng, thở dài.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách . com)
. . .
Vào giây phút này, trên trời dưới đất, tất cả mọi người đều mở to hai mắt để chờ xem yêu hầu không biết trời cao đất rộng kia sẽ bị thiên kiếp xé thành bụi phấn.
Trong ánh hào quang rực rỡ như ánh mắt trời, Khỉ Đá lại một lần nữa bị thiên kiếp đánh trúng, thân hình lung lay như diều đứt dây.
Tất cả mọi người đều ngóng trông kết quả.
Gió mạnh thổi ngang qua, gào thét bên tai. Hai mắt của hắn đã mất đi tiêu cự.
Nhưng không giống trong tưởng tượng của mọi người, ngay sau đó, Khỉ Đá chậm rãi hé miệng, lộ ra răng nanh, rít gào khàn cả giọng. Hắn lại tiếp tục cầm lấy Kim Cô bổng lao lên.
Thanh âm của hắn vang vọng khắp Tam giới.
Âm thanh đó rơi vào tai Dương Thiền, tựa như một linh hồn đang bất lực khóc thét.
Nàng cắn môi, nước mắt lại tiếp tục chảy xuống. Bàn tay nắng nắm chặt, móng tay cắm vào trong da thịt.
Từng giọt máu đỏ tươi rơi xuống nền gạch.
Phiến lá trên cây khẽ rung, hoa cỏ cũng lắc lư. Váy dài của nàng rung động trong gió.
Một lúc sau, nàng chậm rãi cúi đầu, mái tóc dài che kín khuôn mặt.
- Nhị ca, hãy để cho muội đi. Nếu không đi, muội sẽ hối hận cả đời. Có lẽ… Đây là lần cuối rồi. Muội sẽ chết cùng với hắn, chứ không phải ở lại, xây cho hắn một ngôi mộ giống như của phụ thân và đại ca, ngôi mộ không có hài cốt...
- Để muội đi, ta cũng sẽ hối hận.
Dương Tiễn chậm rãi buông tay nàng ra, bước lùi về sau một bước. Y giơ tay lên, điều khiển linh lực xây một vòng tròn tạo thành lồng giam giam nàng vào bên trong, nói:
- Ta không thể chịu đựng việc để mất đi người thân cuối cùng. Bất kể dùng cách gì, ta cũng phải bảo vệ muội. Dù cho muội cảm thấy hắn quan trọng hơn người ca ca này cũng không sao.
Dương Thiền ngẩng đầu, chậm rãi mở to hai mắt, nhìn Dương Tiễn. Nàng nhìn thấy vị Chiến Thần tam giới này mỉm cười, nhưng hai mắt lại dầ trở nên ướt át.
Ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Dương Thiền, Dương Tiễn khẽ run run nói:
- Ta vẫn luôn không có cơ hội để trò chuyện cùng muội. Từ nhỏ, muội luôn tuỳ hứng, ngang ngạnh. Nếu muội muốn gì, chỉ cần ta làm được thì ta sẽ làm cho muội. Bởi vì muội là muội muội duy nhất của ta, là người thân duy nhất. Nếu ta…
Y nắm chặt tay, cắn răng, nói:
- Ta giấu muội rất nhiều chuyện, vì ta nghĩ mình có thể gánh vác một mình. Cha mẹ đều mất, ta là nhị ca nên dù trời có sập xuống ta cũng phải gánh. Bởi vì… Bởi vì muội là muội muội của ta, muội muội duy nhất.
- Nhưng lần này thật sự không được.
- Lần này… Thật sự không được.
- Ta không hiểu yêu là gì, cũng không hiểu muội, nhưng ta biết mình phải làm gì.
- Đối với ta, yêu là để người mình yêu sống tốt, không cần phải chịu sinh li tử biệt. Chỉ cần muội sống thì mọi thứ đều còn có hi vọng. Muội nghĩ ta không muốn đi làm thịt tên cữu cứu khốn khiếp đó sao? Muội nghĩ rằng ta không muốn liều chết một lần với lão sao? Ta tu Hành giả đạo, không phải Ngộ giả đạo. Ta không rộng lượng được như vậy, cũngkhông cần quan tâm thiên hạ thương sinh muốn gì.
- Ta nằm mơ cũng muốn giết lão… Thật sự là nằm mơ cũng muốn nhưng ta phải nhịn. Lúc nào huynh cũng nhìn trước ngó sau, sợ đầu sợ đuôi nén giận vì sợ bị người khác bắt được nhược điểm.
- Vì cái gì?
- Vì trên thế giới này vẫn còn có muội, hiểu không? Vì còn có muội ~!!
Trong tiếng hét, phiến lá xung quanh rung động. Mai Sơn Thất Thánh đứng ở ngoài cửa cũng vội vàng chạy tới. Cả đám đều bị vẻ mặt của Dương Tiễn dọa sợ.
Dương Tiễn cúi đầu như một đứa trẻ mắc lỗi, một bàn tay nắm chặt vỏ kiếm.
- Nhị ca, thật lòng xin lỗi huynh… nhưng ta…
Dương Tiên chỉ Dương Thiền nói:
- Không cho muội đi, Hiểu chưa? Huynh sẽ không để cho muội đi.
- Nhưng muội phải đi! Nếu không thì…
- Không cho muội đi, ta sẽ đi!
Dương Tiễn chống Tam Tiên Lưỡng Nhận đao, lùi về sau một bước, cắn răng nói:
- Muội đi chỉ thêm phần vướng víu.
Dương Thiền hoảng sợ nhìn Dương Tiễn.
- Dù sống hay chết, ta sẽ mang hắn về. Nhưng ta có một điều kiện, là muội phải đến Hoa Sơn làm Sơn Thần. Ta sẽ phong ấn muội ở đó. Điều kiện này, dù muội có đồng ý hay không cũng phải chấp nhận. Lần nay ta không thể để cho muội tiếp tục tùy hứng nữa. Dù muội hận ta… ta vẫn phải làm vậy.
Dương Thiền ngơ ngác nhìn Dương Tiễn, không nói nên lời.
Dương Tiễn quay mặt nhìn Ngọc Đỉnh chân nhân, nói:
- Sư phụ, nếu đệ tử cũng không về, sau này xin nhờ người chăm sóc Dương Thiền.
- Ai… Ai...
Ngọc Đỉnh chân nhân ngơ ngác gật đầu.
- Hạo Thiên khuyển, Ngạo Thiên Ưng, Mai Sơn Thất Thánh!
- Có thuộc hạ.
- Theo ta đi Nam Thiên Môn.
- Rõ!
Dương Tiễn xoay người, cầm Tam Tiên Lưỡng Nhận đao rồi hóa thành một luồng sáng lao về phía Nam Thiên Môn.
Hao Thiên Khuyển, Ngạo Thiên ưng cùng với Mai Sơn Thất Thánh cũng vội vàng đuổi theo.
Trên bầu trời, lửa vẫn đang thiêu đốt, gió gào thét.
Trong đình viện, bóng cây lay động.
Dương Thiền ngơ ngác nhìn về hướng mọi người bay đi. Nàng khẽ run, ngồi gục xuống đất, lấy tay che mặt khóc.
Dương Tiễn bay nhanh, sắc mặt lạnh lùng.
Mai Sơn Thất Thánh bay sát phía sau, Viên Hồng nhíu mày, nói:
- Chân quân, tình hình như này, chúng ta đi đến đó chỉ sợ cũng…
- Đừng đến quá gần.
Dương Tiễn thản nhiên nói:
- Nếu chẳng may Dương Tiễn bất hạnh thân vẫn, còn làm phiền các huynh đệ mang hài cốt của ta về an táng ở Đào Sơn... Sau đó thay Dương Tiễn nói câu "xin lỗi” với Thốn Tâm... Đa tạ.