Dương Thiền dùng bả vai đẩy cửa phòng khỉ đá ra, tiện tay vung hai con tiểu yêu ngã nhoài ra nền đất.
Lúc này khỉ đá sớm đã tỉnh lại, đang ngồi xếp bằng trên giường, tay vẫn còn bị còng bởi sợi xích sắt đen do Tu Bồ Đề đưa tới. Đôi mắt hắn đỏ quạch nhìn qua, cơ bắp trên người vẫn căng cứng khẽ run run, miệng nhếch hờ để lộ hai cái nanh ẩn hiện, như thể tùy thời có thể bạo phát.
Nhưng hắn chỉ liếc nhìn hai tiểu yêu một cái, rồi nhìn chằm chằm vào Dương Thiền.
Trong mắt tràn đầy địch ý.
- Giết đi.
Mặt Dương Thiền không đổi sắc nói:
- Máu tươi có thể nhanh chóng hoà dịu nỗi thống khổ của ngươi.
Nghe xong lời này, hai tiểu yêu lập tức sợ hãi ôm chặt lấy nhau.
Khỉ đá vẫn gắt gao nhìn nàng chằm chằm, run giọng nói:
- Ngươi cố ý khiến ta bị cô lập, đúng không?
Dương Thiền cũng chưa trả lời, chỉ vào hai con tiểu yêu thúc giục:
- Giết đi.
- Trả lời ta...
Khỉ đá gào lên, âm thanh đinh tai nhức óc.
Lập tức, cơ bắp toàn thân hắn phồng lên, nhờ có cái còng tay màu đen tản ra ánh sáng nhạt như ẩn như hiện mới áp chế lại.
Dương Thiền hít sâu vào một hơi, tránh đi ánh mắt khỉ đá, nói:
- Coi như là đúng thì thế nào? Ngươi căn bản đã bái sai sư phụ rồi. Tu Bồ Đề chỉ biết tính kế ngươi. Từ lúc ngươi nhập môn đến bây giờ có khi nào chưa từng tính kế ngươi không? Chẳng lẽ ngươi không cảm giác được sao? Nếu như ngươi bị cô lập, thậm chí bị trục xuất sư môn không phải càng hay sao? Ta có thể dẫn ngươi đi gặp Ngọc Đỉnh chân nhân, ngươi sẽ trở thành anh hùng cái thế như nhị ca Dương Tiễn của ta.
- Bớt so ta với Dương Tiễn đi, hắn là hắn, ta là ta!
Trong cổ họng khỉ đá phát ra tiếng cười khàn khàn, nói tiếp:
- Tu Bồ Đề tính kế ta? Vậy còn ngươi? Không có tính kế?
Khỉ đá nhanh chóng tung ra một đấm xuống giường, đánh nát tấm ván gỗ đầu giường.
Nghe thấy tiếng ồn, Phong Linh vội vàng từ ngoài phòng vọt vào. Vừa tiến vào đã nhìn thấy Dương Thiền, vẻ giận dữ lập tức hiện lên mặt Phong Linh.
- Nơi đây không chào đón ngươi!
Nàng quát lớn.
Thấy được thái độ hai người kia không khác nhau là mấy, Dương Thiền phẫn nộ xoay người đi, miệng nói:
- Ta chẳng muốn lý luận với hai người các ngươi! Ngu xuẩn!
Dứt lời, nàng ta đi thẳng ra ngoài cửa. Trong phòng chỉ còn khỉ đá và Phong Linh, cùng với hai con tiểu yêu.
- Bọn nó là...
Khỉ đá không trả lời Phong Linh mà chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào hai con tiểu yêu một lớn một nhỏ đang run rẩy bên kia.
Hai con đều đã hóa hình người nhưng chưa hoàn toàn, có lẽ do đạo hạnh vẫn không đủ.
Trong đó có một con lớn hơn, trên đầu còn hai cái sừng dê, dưới cằm chỉa ra chòm râu dê, nhìn qua rõ ràng là một con sơn dương thành tinh, lại như một lão ăn mày.
Còn con nhỏ hơn kia như một tiểu ăn mày, chẳng qua còn mọc thêm hai cái tai hồ ly.
Rõ ràng không cùng loài, thế nhưng chúng nó lại đang ôm chặt lấy nhau như thể hai ông cháu thật sự vậy.
Bộ dáng kia, còn chật vật hơn cả lúc khỉ đá chưa nhập môn.
. . .
Ra ngoài phòng, sắc mặt Dương Thiền chợt biến đổi, ngẩng đầu nhìn về phía vách núi cách đó không xa.
Nàng hừ lạnh một tiếng, lăng không bay lên về phía đỉnh vách núi. Chỉ chốc lát sau nàng đã vững vàng đáp xuống trên vách đá.
Vừa mới đứng lại, cả người Dương Thiền chợt khẽ chấn động như cảm giác được gì đó, ánh mắt mờ mịt nhìn về rừng cây tối như mực phía xa xa.
Trong ánh mắt phát ra vẻ cô đơn.
Không đợi nàng hồi phục tinh thần, một bóng người đã lặng yên xuất hiện ở trước mặt nàng.
- Vu Nghĩa?
Quay đầu lại thấy rõ khuôn mặt người đến, Dương Thiền mới nhẹ giọng cười hỏi:
- Thế nào? Muốn báo thù lần trước sao? Bổn tiểu thư phụng bồi đến cùng.
Vu Nghĩa hừ lạnh một tiếng, lấy một vật từ trong tay áo ra, ném về phía Dương Thiền.
Dương Thiền thò tay tiếp được, mở ra nhìn, thấy được đó là một viên đan dược nhàn nhạt sương mù vẫn còn mang theo hơi ấm như thể vừa mới được luyện từ trong lò ra.
- Đưa đến cho Tôn sư thúc ăn vào.
Vu Nghĩa nhàn nhạt nói.
Dương Thiền đặt viên dược vào lòng bàn tay, đưa tới trước ánh trăng xem xét một phen rồi hỏi:
- Tu Bồ Đề đưa tới?
Vu Nghĩa không nói gì, xem như đồng ý.
- Sao, giờ lại để tâm cơ đấy? Lần trước bị thương thành như vậy cũng không thấy xuất hiện, không rõ ông ta là sư phụ cái kiểu gì.
Vu Nghĩa lạnh lùng thốt:
- Sư tổ có bảo ta truyền hai câu.
- Nói.
Dương Thiền chớp chớp hàng mi tú lệ.
- Câu đầu tiên là chuyển đến cho Tôn sư thúc, sư tổ nói viên đan dược kia có công hiệu an định ngưng thần, nhưng cũng chỉ tạm thời áp chế lệ khí lại mà thôi. Sau này Tôn sư thúc phải lượng sức mình mà tu hành, chớ lại dẫn lệ khí bạo loạn.
- Dẹp.
Dương Thiền khinh miệt cười bảo:
- Nói lượng sức được là được sao? Nói cho cùng lệ khí vẫn cần phát tiết mới có thể tiêu trừ. Còn gì nữa không?
- Câu kia là chuyển cho ngươi. Sư tổ nói, nơi này là Tà Nguyệt Tam Tinh động núi Linh Đài, không phải Kim Hà động núi Vũ Tuyền. Làm chuyện gì cũng vừa phải, nếu làm quá, sẽ không hay đâu.
Dương Thiền vốn là ngẩn ngơ, rồi dần bật cười ra tiếng:
- A, đây là đe dọa sao? Đồ đệ của mình không đi dạy, còn định dạy người khác sao?
Dứt lời, nàng tung tẩy đan dược trong tay, ánh mắt có chút khiêu khích nhìn chằm chằm vào Vu Nghĩa.
- Lớn mật! Ngươi dám nói vậy sao?
Vu Nghĩa nghiến răng quát, một tay đã đụng đến chuôi kiếm.
Dương Thiền lại không để ý đến hành động của Vu Nghĩa, thu đan dược vào trong tay áo, phất tay cười bảo:
- Ngọc Đế ta còn không sợ, lại sợ Tu Bồ Đề? Coi tam nương tử Dương gia ta là ai hả? Ghét nhất loại người trốn sau lưng khoa tay múa chân tính toán, có gì thì cứ nói thẳng mặt ta này! Con khỉ kia muốn đột phá cảnh giới nên cầu ta phối dược giúp hắn, mọi người là ta tình ngươi nguyện, có gì mà vừa phải với không vừa phải hả?
Đôi mắt nàng đầy mùi vị khiêu khích, tựa hồ chỉ chờ Vu Nghĩa tiến tới đánh với nàng một chầu.
Vu Nghĩa mạnh mẽ đè lửa giận trong lòng xuống, lạnh nhạt nói:
- Ngươi tự giải quyết cho tốt. Nếu thật sự chọc giận sư tổ, cho dù Nhị Lang chân quân ca ca ngươi xuất hiện cũng khó mà bảo vệ nổi ngươi!
Dứt lời, Vu Nghĩa quay người, bật thân rời đi mất.
Nhìn bóng dáng Vu Nghĩa đi xa, Dương Thiền thì thào lẩm bẩm:
- Đánh một chầu mới tốt, tốt nhất đánh cho Tu Bồ Đề đi ra cứu trận luôn. Vu Nghĩa này lại biết nín nhịn như vậy a. Quả không hổ là đệ tử đời thứ hai được Tu Bồ Đề coi trọng nhất. Ha ha. Vốn còn muốn phát tiết một trận... Ài, hắnlà đồ đệ của ai vậy nhỉ?
Dứt lời, nàng ta lại liếc nhìn qua góc rừng tối như mực kia, sau đó nhảy xuống vách núi trở về căn nhà gỗ. Nàng đẩy cửa ra bỏ đan dược Tu Bồ Đề đưa tới lên trên bàn, nói với khỉ đá:
- Ăn hết đi, là của sư phụ ngươi đưa tới, nói là có thể tạm thời áp chế.
Dứt lời, nàng cũng không đợi khỉ đá trả lời mà quay người định rời đi. Rồi nàng ta tựa hồ như nhớ tới cái gì đó, chợt đứng lại nhìn quanh gian phòng một vòng, nhíu mày xoay người nhìn chằm chằm vào khỉ đá hỏi:
- Hai con tiểu yêu kia đâu?
- Để chúng đi rồi.
Khỉ đá không thèm nhấc mí mắt lên, trả lời.
- Để chúng đi rồi?
Dương Thiền thoáng cao giọng, quay người định lao ra ngoài cửa.
- Đừng đuổi theo, ta có thể để chúng đi, sẽ không để ngươi bắt trở về.
- Ngươi!!!
Dương Thiền xoay người lại căm tức nhìn khỉ đá, nhất thời chán nản. Nàng cắn môi cả buổi mới chỉ vào khỉ đá quát lớn:
- Ngươi có biết ta phải đuổi bắt hai con tiểu yêu này khổ sở thế nào không hả? Núi Linh Đài này tiên khí lượn lờ, Tu Bồ Đề còn thiết lập quanh đạo quán này vô số pháp trận ngoài sáng trong tối, há để cho yêu tinh tùy tiện tiếp cận được sao?
- Đó là chuyện của ngươi, ta nhớ là không nhờ ngươi hỗ trợ bắt yêu tinh mà.
Khỉ đá trừng mắt nhìn lại.
Dương Thiền tức giận dậm chân:
- Ngươi điên rồi sao? Hai con tiểu yêu, chỉ là hai con tiểu yêu. Ngươi giết bọn nó thì có gì không được? Ngươi không nương tay với cả sư huynh đệ mình, lại nổi lòng thương hại chúng nó? Vậy mà thả chúng đi hả? Ngươi tu Hành Giả đạo không giết yêu trừ lệ khí thì muốn giết cái gì? Chẳng lẽ là muốn giết người, giết tiên hay sao?
Nói xong, nàng tiện tay hất đổ bộ ấm chén trà trên bàn xuống đất.
Khỉ đá không động đậy, chỉ nhìn thẳng vào nàng, thản nhiên nói:
- Ngươi đã quên sao? Ta cũng là yêu.
. . .
Trên con đường núi gập ghềnh, Phong Linh cầm theo đèn lồng dẫn hai con tiểu yêu đang run rẩy chậm rãi đi tới, mãi đến trước một sơn động mới dừng bước.
- Tối nay tạm thời trốn ở bên trong kia, sáng mai ta mang các ngươi xuống núi.
Phong Linh xoay người lại nói với hai con tiểu yêu.
Kết quả con sơn dương tinh bịch một tiếng quỳ xuống, lại kéo hồ ly tinh đang ngây ngốc. Hai con cùng quỳ gối trước mặt Phong Linh.
- Các ngươi làm gì đó?
Phong Linh mở to đôi mắt, khẽ giật mình.
Cô bé chỉ thấy con sơn dương tinh đầm đìa nước mắt cầu khẩn:
- Cầu tiên trưởng thu nhận! Xuống núi, trên có thiên tướng tuần tra, dưới có yêu vương trong núi, sớm muộn gì chúng con cũng chỉ có đường chết. Cầu đại tiên thu nhận chúng con.
- Ta... Chuyện này... Như vậy sao được!
Phong Linh thất kinh bảo:
- Ta cũng chỉ là một đạo đồ, chuyện này... Không thể tự tiện thu nhận người ngoài, ta...
Sơn dương tinh ngẩng đầu nói:
- Chỉ cần tiên trưởng thông báo với các sư huynh đệ đồng môn của người một tiếng cho chúng con an thân dưới núi. Chúng con chỉ cầu một chỗ trú chân, tuyệt không gây phiền toái gì cho tiên trưởng đâu! Kiếp sau... Không, kiếp này nguyện làm trâu làm ngựa cho tiên trưởng, cầu tiên trưởng thành toàn!
Đưa đẩy cả buổi, nhìn hai con tiểu yêu khóc sướt mướt kia, Phong Linh thật sự không nỡ từ chối, đành gật đầu đáp ứng.
Đại đa số thời điểm, Phong Linh đều có một cái tật xấu, đó chính là tâm địa quá tốt.
Không thể nhìn chúng nó chết đi được?
Phong Linh cũng có nghe kể vài chuyện về yêu tinh, cho nên không nhẫn tâm đuổi bọn nó xuống núi, nhìn chúng nó đi tìm đường chết được.
Thế nhưng đáp ứng dễ đấy, chuyện đau đầu là phía sau kia.
Làm sao ăn nói với các sư huynh sư thúc đây?
Hàng mày Phong Linh không khỏi nhíu lại, cắn môi cắn miệng, ngây ngây ngốc ngốc bước dài trên thềm đá.
Đang lúc Phong Linh suy nghĩ đến chóng mặt, một bóng người mặc áo màu tím từ trên trời đáp xuống.
- Tiểu Phong Linh, ngươi hại chết sư thúc ta rồi. Không phải nói nếu không bất đắc dĩ lắm thì tuyệt đối không ăn Khoát Linh đan kia sao? Hiện tại Thanh Phong sư huynh đang tìm ta tính sổ rồi a!