Vừa nghe Khỉ Đá hỏi cha mẹ mình, Trầm Hương lúc này cảnh giác mở to hai mắt. Đôi giày vải nhỏ nhắn kia thoáng lùi về phía sau hai bước, cho đến khi dựa vào Tước Nhi ở phía sau mới ngừng lại. "Có chuyện gì vậy?" Tước Nhi khom người ở bên tai nó nhẹ giọng hỏi. Tiểu Trầm Hương mở to hai mắt, thật cẩn thận nói: "Hắn...hắn hỏi cha mẹ ta làm gì?” Khỉ Đá nghe vậy cũng đã nhíu mày. "Sao vậy, không thể nói tên của cha mẹ ngươi với người khác?" Trầm Hương...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.