Xuyên qua cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Nó đồng nghĩa với việc phải quên đi toàn bộ quá khứ.
Nhưng khi xuyên qua không quá thuận lợi, mỗi lúc rảnh rỗi có thời gian tự hỏi, thì việc trước kia sẽ biến thành gánh nặng tâm lý khổng lồ.
Khỉ đá phiêu lưu trên biển chính là đang trong trạng thái như vậy. Hắn không chỉ nhớ Hoa Quả Sơn, còn nhớ về cha, về mẹ, về bạn bè, về thầy cô, nhớ về điện thoại di động, về ti vi, về internet... Tóm lại, nhớ tất cả, tất cả.
Nếu như có thể trở về, dù cho hắn làm mười cái Tôn Ngộ Không hắn cũng sẽ không hứng thú.
Lúc ở Hoa Quả Sơn, bởi vì có thể sống tiếp mà hắn không ngừng bận bịu, gần như không có thời gian nghĩ tới những điều này. Mà giờ...
Quá khứ mà mấy tháng nay lơ đãng quên đi, lúc này lại không ngừng hiện lên tra tấn hắn.
Cả ngày nhìn chằm chằm một màu xanh thẳm vĩnh cửu của trời của nước, chuyện cũ theo đó lần lượt hiện ra, khiến hắn hít thở không thông.
Nhiều lần hắn nhìn vào mặt biển tận mấy canh giờ, thiếu chút nữa thì nhảy xuống.
- Có lẽ chết đi sẽ xuyên được trở về.
Hắn nghĩ.
Quay đầu lại nhìn thoáng qua cái lều tạm dựng từ cành lá và đống hoa quả bên trong, hắn lại nghĩ:
- Dù không nhảy xuống, ta cũng sẽ sớm chết thôi.
Nhìn lại, từ lúc sinh ra ở Hoa Quả Sơn đến lúc phiêu lưu trên biển, có khi nào hắn không phải đang giãy giụa trước cái chết đâu?
Rất rõ ràng, ra biển là một hành động điên rồ. Giữa biển rộng mênh mông, một chiếc bè gỗ cỏn con cho dù có lớn thế nào, cũng chẳng khác gì một chiếc lá rụng. Có lẽ còn chưa ăn hết hoa quả trên thuyền thì khỉ đá đã mục rữa trước rồi.
Chỉ hy vọng có thể dựa vào nước trong quả dừa kiên trì được tới bờ bên kia.
- Không chừng tối nay có bão, bè gỗ xong đời, sau đó ta cũng xong đời.
- Ngươi đang nói bậy gì đó, con khỉ kia?
Chim hoàng yến hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Sợ cái gì thường cái đó lại đến, đêm đó thật sự là có gió lốc. Một con sóng lớn chụp xuống đập tan bè gỗ, biến cố gắng ba tháng của bầy khỉ thành hư ảo.
Liều mạng giãy giụa trong biển cả đêm, ngày hôm sau khi thức dậy, khỉ đá chỉ còn bám được phần bè sót lại - một thân cây đại thụ.
Không có nước, không có thức ăn, chỉ còn chim hoàng yến làm bạn.
Nhìn đi! Ta đã nói đừng ăn nói xui xẻo rồi! Làm sao bây giờ?
Chim hoàng yến vỗ cánh, lải nhải không ngừng.
- Ta phát hiện...
- Phát hiện cái gì?
Khỉ đá nhìn mặt trời nóng rực, chậm rãi nói:
- Phát hiện đến khi sắp chết ta lại không muốn chết.
- Ngươi có bệnh a!
Chim hoàng yến bực tức quát.
Vừa ra biển, khỉ đá đã nghĩ tới tình huống này. Kỳ thật, chỗ dựa duy nhất của hắn khi ra biển là cảm giác phương hướng độc nhất vô nhị của loài chim, tương đương có một cái la bàn thiên nhiên.
Dựa theo phương hướng dự định, bọn họ muốn lợi dụng gió mùa, theo hướng Tây Nam dạt vào Nam Chiêm Bộ châu, sau đó đi bộ vượt qua Nam Chiêm Bộ châu tới Tây Ngưu Hạ châu.
Nhưng tình huống trước mắt cho dù có "kim chỉ nam" chỉ sợ cũng không có nhiều tác dụng.
Vội vàng bay vọt lên không trung, chim hoàng yến bối rối đảo mấy vòng, nửa ngày sau mới trở về.
- Thấy đảo không?
- Không có.
Chim hoàng yến chán nản lắc đầu.
- Không có nước, không có thức ăn, trong tình hình này quan trọng nhất là tiết kiệm thể lực.
Khỉ đá nằm sấp lên phần nổi của thân cây khô, chỉ còn cái đuôi là ngoe nguẩy.
- Nếu bay xa hơn, có lẽ...
- Ngươi đi tìm đảo đi, chỉ cần tìm được thì chúng ta được cứu.
Khỉ đá khép hờ mắt, nói.
- Lỡ ta tìm thấy đảo nhưng không tìm lại được ngươi thì sao?
Chim hoàng yến nói không sai. Hải lưu luôn thay đổi.
Bằng cảm giác về phương hướng của chim hoàng yến, muốn tìm một cái đảo không khó, nhưng một khi rời mắt khỏi khỉ đá, thì tìm được đảo xong còn tìm lại được khỉ đá hay không là một vấn đề rất lớn.
Khỉ đá cũng không biết nói gì về vấn đề này.
Cứ thế, một khỉ một chim cùng im lặng, thật lâu sau cũng không nói thêm câu nào.
Cho đến lúc chính ngọ, mặt trời như thiêu như đốt lên lưng khỉ đá, thì hắn mới mở miệng nói:
- Ngươi đi đi. Không có ta, nhất định ngươi có thể sống sót.
- Vậy còn ngươi?
Chim hoàng yến hỏi.
- Ta? Ta là Tôn Ngộ Không, là linh hầu do trời đất sinh thành, chắc chắn sẽ không chết chật vật như vậy.
Chim hoàng yến nghe không hiểu, chỉ lắc đầu:
- Ta không đi. Ta đi rồi, coi như ngươi được cứu, thì cũng không tới được chỗ mình muốn. Không phải ngươi nói muốn tu tiên cầu đạo sao?
- Bây giờ còn nói chuyện này làm gì? Ngươi đi đi, ta sẽ không trách ngươi.
Tuyệt vọng có đôi khi cũng là một loại giải thoát. Đối mặt với trời nước bao la, hắn chẳng thể làm gì, nhưng lại thấy an bình.
Có lẽ lúc vừa xuyên qua vốn đã nên chết rồi. Cũng không phải con khỉ đá nào cũng có thể trở thành Tôn Ngộ Không. Có lẽ, con đường để trở thành một Tôn Ngộ Không như sách có xác suất vô cùng nhỏ.
Thất bại cũng chẳng là gì, nhưng kéo một con chim vô tội chết với mình khiến hắn băn khoăn.
- Ta không đi.
Chim hoàng yến trợn to mắt, nói.
- Ngươi ở lại chỉ làm liên lụy ta! Đi nhanh lên! Không đi ngươi cũng sẽ chết đấy!
- Ta không đi, ai cần ngươi lo! Ai cần ngươi lo! Ta thích làm gì thì làm cái đó! Ta sẽ không đi!
Chim hoàng yến vừa nói vừa khóc.
Đôi mắt của khỉ đá cũng dần dần đỏ.
Đi vào thế giới này, hắn chưa từng khóc, Tôn Ngộ Không lại dễ dàng khóc được sao?
Anh hùng thì không nên có nước mắt.
- Bằng điểm này, ta cũng không phải anh hùng.
Đảo mắt một cái, ngày đầu tiên đã trôi qua.
Tới hôm sau, theo mặt trời vừa lên, nước biển trên người khỉ đá cũng bốc hơi hết, lưu lại một lớp muối lóng lánh trên bộ lông khỉ, làm hắn vô cùng khó chịu.
Càng tệ hơn là đói và khát.
Đủ loại cảm giác khiến hắn trở nên nóng nảy, nhưng đã không có sức để nổi giận.
Mà đảo vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu. Muốn theo dòng hải lưu tìm thấy đảo, chẳng khác nào muốn trúng xổ số giải đặc biệt.
Trên một thân cây khác trôi giạt phía xa, con chim hoàng yến co chân cọ cọ móng lên vỏ cây. Nó cũng đã bắt đầu suy yếu.
Tử thần càng lúc càng gần hai kẻ phiêu lưu.
- Đi chưa?
- Không đi.
Chim hoàng yến quật cường nói.
Khỉ đá không hỏi nữa, yên lặng nhìn chăm chú lên bầu trời.
Tới ngày thứ ba, khi mặt trời lại lên như mọi ngày, khỉ đá và chim hoàng yến đang dựa vào nhau.
Dù rằng khỉ đá phải thật cẩn thận để không đè lên hoàng yến, nhưng hắn thích cái cảm giác dựa sát vào nhau này.
- Đi chưa?
- Không đi.
Vẫn là câu trả lời cũ, chỉ khác là hoàng yến không còn trừng mắt nữa.
- Tại sao ngươi nhất định muốn tu tiên cầu đạo chứ? Ta chưa từng thấy con khỉ nào giống như ngươi đấy.
Chim hoàng yến hỏi.
- Đó là vì ta không phải khỉ.
- Không phải khỉ?
- Thật ra cũng là khỉ, nhưng mà... Tóm lại, ta không phải con khỉ bình thường. Nhưng chắc ta ra biển sớm mất ba trăm năm. Ta quá vội rồi.
- Vì sao?
- Không biết.
. . .
- Này sẻ, ngươi có nguyện vọng gì không?
- Ta là chim hoàng yến! Chim hoàng yến... Quên đi, không còn sức tính toán với ngươi. Nguyện vọng của ta... Ta muốn bay cao hơn, xa hơn, giống như chim ưng vậy. Như thế ta có thể tới càng nhiều nơi... Nếu ta là chim ưng, thì hiện tại nhất định đã tìm thấy đảo rồi.
- Sẽ có một ngày được thôi. Chỉ cần đến Tà Nguyệt Tam Tinh động, tu thành tiên, cái gì cũng sẽ có.
Khỉ đá nói.
- Ta cũng có thể tu?
- Đương nhiên.
- Tu thành rồi, thì nên làm gì nhỉ?
. . .
- Khỉ này, ngươi tu tiên vì cái gì?
- Vì... Không biết, ừ, để xem. Ta không muốn làm một con khỉ bình thường. Ta muốn học thành bảy mươi hai biến, sau đó tìm một chỗ làm sơn đại vương. À, còn phải nạp mấy tiểu thiếp nữa. Cuộc sống sẽ tự do tự tại, cũng không cần sợ một con báo nho nhỏ nữa. Đến lúc đó, ta sẽ xây cho ngươi một cung điện như hoàng cung của con người ở Hoa Quả Sơn. Lên trời dưới đất, chỉ cần ngươi thích, không có thứ ta không làm được.
- Nạp mấy tiểu thiếp? Ngươi không tu cũng có. Ta thấy có mấy con khỉ cái cứ thấy ngươi là chảy nước miếng.
- Nghỉ! Ai thèm khỉ cái! Đến lúc đó xứng với ta chỉ có tiên nữ... Ừm, hồ ly tinh xinh đẹp cũng được.
- Không thể là chim hoàng yến sao?
Khỉ đá mở to mắt nhìn chim hoàng yến đang tức giận.
Ừ nhỉ, Ngưu Ma Vương có thể “chim chuột” với hồ ly tinh, xà tinh thì kết hôn với bọ cạp tinh, thế thì khỉ thành tinh với chim thành tinh... có vẻ cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ.
Nhưng không phải còn chưa có thành tinh sao? Lẽ nào tình yêu thật sự là không phân biệt giống loài? Làm sao ta lại cảm thấy quai quái nhỉ.
- Được được được, đến lúc đó ta làm sơn đại vương, sẽ phái người trói ngươi về làm áp trại phu nhân.
- Ừ!
Chim hoàng yến cao hứng gật gật đầu, lại nhảy lên vai hầu tử, cọ cọ lên mặt hắn:
- Ngươi nhất định phải nhớ phái người tới trói nha.
- Nhưng phải nói trước, lúc hóa hình thành người ngươi phải xinh đẹp đấy, nếu không ta đổi ý.
- Không xinh đẹp thì ta lại phái người trói ngươi về làm áp trại tướng công chứ sao.
- ... Cái này cũng được?
Thời gian không ngừng trôi qua, những câu chuyện không đầu không cuối vẫn không ngừng vang lên, nhưng âm thanh đã càng ngày càng nhỏ.
Mặt trời mọc rồi lặn trên biển, mây đến rồi đi trên trời, cái đói, cái khát, ánh nắng chói chang thiêu đốt, cái lạnh thấu xương theo từng cơn gió biển...
Cho đến sáng sớm ngày thứ bảy, chim hoàng yến và khỉ đá cùng lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Trong ánh sáng nhập nhoạng, dường như khỉ đá trông thấy một con cá chép màu vàng trên biển.