- Sáu trăm vạn kim tinh được cấp phát tháng trước đã nhập kho. Văn hàm xin ban thưởng cũng đã đệ trình lên, tổng cộng tám trăm hai mươi vạn kim tinh...
. . .
- Lúc viễn chinh Đông Thắng Thần Châu, chiến hạm bị yêu quái đánh rơi đã xác định không thể sửa chữa trận pháp hạch được nữa...
. . .
- Lúc lùng ở Tây Ngưu Hạ Châu xông nhầm vào lãnh địa của Trấn Nguyên Tử, bên ta đã xin lỗi, nhưng...
. . .
- Đợt vũ khí mới đã nhập kho, đây là bản thiết kế kỹ thuật mới Dã Chế ti trình lên, bọn họ kiến nghị...
. . .
- Tranh chấp giữa Bích Trận doanh và Bác Lãng bộ đã trình báo lên trọng tài của bộ quân vụ, đây là kiến nghị xử lý, bọn họ muốn nghe ý kiến của Nguyên soái...
. . .
- Đã hoàn thành huấn luyện tân binh, trưởng giáo quan xin ý kiến Nguyên soái có phát biểu gì ở lễ phân binh không...
. . .
- Thổ Mộc ti báo cáo, nhân công và vật liệu xây dựng Quan Vân Thiên cảng xảy ra vấn đề, phủ khố không thể đúng hạn bàn giao Định Nguyên thạch cho trận pháp hạch tâm, bây giờ toàn bộ công trình...
Dưới trướng sáu mươi vạn đại quân, có thể nói nhiều binh nhiều tướng. Cơ cấu quân sự khổng lồ như vậy, thế mà ở trong tay của Thiên Bồng lại vận chuyển với hiệu suất cực cao. Sáu mươi vạn người thì tâm trí phải phân thành sáu mươi vạn phần, công vụ đọng lại sau mấy ngày ngắn ngủi Thiên Bồng rời đi giờ phải xem qua từng chuyện, đảo mắt đã lại mặt trời mới lên.
Đợi các thiên tướng tản đi hết, một tia nắng xuyên qua cửa điện rộng rãi chiếu vào trong cung điện trống rỗng, nhưng vẫn không chiếu tới được Thiên Bồng đang mệt mỏi trên chủ vị.
Thiên Bồng thở dài, cố hết sức vuốt huyệt Tinh Minh, nhắm mắt hồi lâu vẫn không nói câu nào.
Với tu vi Hóa Thần Thái Ất Kim Tiên, nếu là việc tốn thể lực thì mười ngày mười đêm không ngủ không nghỉ cũng không sao, nhưng nếu là nói về tinh lực...
Thiên tướng vẫn đứng canh bên cạnh lặng lẽ đi tới, cúi đầu nhẹ giọng hỏi:
- Nguyên soái, hay là ngài đi nghỉ ngơi chốc lát?
Thiên Bồng như mới giật mình tỉnh giấc, mở đôi mắt tràn đầy tơ máu:
- Không được, bọn họ còn đang đợi. Đi thôi, nếu đã tới thì cũng phải gặp mặt chứ.
- Vậy... vậy gặp Trì Quốc Thiên Vương trước hay gặp Nghê Thường tiên tử trước?
- Trì Quốc Thiên Vương.
Ra từ cửa bên, bốn thiên binh vây quanh, thiên tướng dẫn đường cho Thiên Bồng đi một vòng hành lang, nhanh chóng đến được tầng một, lại đi men theo hành lang một đoạn.
Một lão tướng râu trắng từ xa nhìn thấy Thiên Bồng lập tức đi lên nghênh đón.
- Nguyên soái.
- Thiên Phụ, bọn họ nói gì không?
Lão tướng tên là Thiên Phụ chắp tay cúi người, trả lời:
- Trì Quốc Thiên Vương luôn im lặng không nói gì. Na Tra thì đi tới đi lui trong điện, đã quát mắng vệ binh mấy lần rồi.
Thiên Bồng trầm mặc gật đầu:
- Các ngươi chờ ở đây, ta đi gặp bọn họ.
Mọi người cúi người lùi qua một bên. Thiên Bồng ho khan hai tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực bước qua khung cửa màu đỏ thẫm.
Trì Quốc Thiên Vương ngồi ở trên ghế cạnh cửa thấy Thiên Bồng đến, liền lập tức đứng dậy. Na Tra vốn đang đứng thì lại ngồi xuống, khoanh tay không thèm để ý.
Thân hình Trì Quốc Thiên Vương cao lớn, mắt to mày rậm, nuôi hai cọng râu dài đỏ thẫm, mặc áo giáp đỏ, màu da xanh tím. Thấy Thiên Bồng tới, Trì Quốc Thiên Vương vội vàng chắp tay cúi người:
- Trì Quốc tham kiến Thiên Bồng Nguyên Soái.
- Miễn lễ.
Thiên Bồng hất tay. Y cũng không thèm để ý tới Na Tra, sải bước đi đến tới chỗ chủ vị ngồi xuống.
Thiên binh đứng hầu lập tức dâng trà.
Thiên Bồng nhận lấy chén trà, cúi đầu uống một ngụm. Y mặt không cảm xúc nói:
- Từ sau khi quân của ta chuyển đi, Trì Quốc Thiên Vương và tam thái tử Na Tra chưa từng tới lần nào phải không. Lần này tới phải tham quan chỉ giáo nhiều một chút đấy.
Na Tra lập tức hừ lạnh một tiếng:
- Nói dễ nghe nhỉ. Chúng ta đã tới mấy canh giờ rồi, đến bây giờ mới tới gặp, đây cũng được xem là đạo đãi khách sao?
Sắc mặt Trì Quốc biến đổi, thấy Thiên Bồng không nổi giận thì mới yên tâm, chắp tay nói:
- Nguyên soái, lần này Trì Quốc tới là phụng lệnh của Lý Thiên Vương, phải tự tay giao phong thư này cho Nguyên soái.
Trì Quốc nói xong lập tức lấy một phong thư khảm dấu vàng từ trong tay áo ra, hai tay dâng lên trước mặt Thiên Bồng.
Thiên Bồng không đưa tay nhận. Y cúi đầu uống một ngụm trà, lạnh nhạt nói:
- Lý Thiên Vương có chuyện gì còn cần Trì Quốc Thiên Vương ngài tự mình đến đưa thư chứ, Thiên Bồng nhận không nổi. Là vì chuyện của Tăng Trưởng Thiên Vương sao?
Trì Quốc cắn răng, cố nặn ra một nụ cười, nói:
- Đúng... vậy.
- Chuyện này có gì để nói?
- Nguyên soái, chuyện đó chắc chắn là một hiểu lầm. Lý Thiên Vương tự mình dặn dò thuộc hạ đệ trình tín hàm chính là để làm sáng tỏ hiểu lầm.
- Có hiểu lầm gì thì cứ lên Lăng Tiêu Bảo Điện nói là được. Chuyện này Thiên Bồng đã báo lên bệ hạ, có phải hiểu lầm không ngày mai sẽ tự thanh minh.
Khóe miệng Trì Quốc co giật hai cái.
"Ngày mai" Thiên Bồng nói chính là "ngày mai" của Thiên Đình. Ở trên Thiên Đình, Tăng Trưởng Thiên Vương chỉ bị Thiên Bồng giam giữ một đêm, tính toán thì chỉ có mười mấy canh giờ, ngày kế tiếp sẽ áp giải lên điện.
Nhưng Vân Vực Thiên cảng này lại ở phàm gian, vậy có nghĩa là Tăng Trưởng Thiên Vương sẽ bị giam giữ đến tận mấy tháng!
Đây rõ là dầu muối đều không ăn.
Trì Quốc cúi đầu, suy nghĩ xem nên nói tiếp thế nào thì Na Tra bên cạnh đã nổi giận.
- Thiên Bồng ngươi được lắm! Đừng có nể mặt mà không cần!
Nói xong, Na Tra cầm Hỏa Tiêm thương nhảy dựng lên.
Thiên Bồng thờ ơ liếc nhìn Na Tra, nhưng không tiếp lời.
- Tập kích thuyền chiến của ta, bắt giữ đại tướng của ta không nói, giờ bảo ngươi thả người, ngươi còn giả ngây giả dại! Ngươi thật sự cho rằng Nam Thiên Môn ta dễ bắt nạt hả!
Trì Quốc lập tức ngăn cản, vội vã nháy mắt ra hiệu bảo Na Tra đừng nói nữa.
Na Tra phẫn nộ đi qua một bên, trước khi đi còn không quên trừng Thiên Bồng một cái.
Chờ Na Tra tránh qua, Trì Quốc mới hạ thấp giọng nói với Thiên Bồng:
- Nguyên soái, chuyển lời của Lý Thiên Vương: "Cùng làm tướng một triều, có vài chuyện đừng nên quá mức."
- Thiên Bồng tư chất ngu dốt, nghe không hiểu lời của Thiên Vương.
Thiên Bồng phì cười ra tiếng:
- Phạm tội là phạm tội, không phạm tội là không phạm tội. Đâu ra quá mức hay không chứ? Tảo triều ngày mai, nếu Ngọc Đế phán Tăng Trưởng có tội, vậy thì gã đáng chết. Nếu là vô tội, vậy thì chính là Thiên Bồng có tội. Đến lúc đó các ngươi cứ gán hết tất cả tội danh lên người bản soái.
Thiên Bồng nói xong không thèm nhìn Trì Quốc nữa, chỉ lạnh lùng nói:
- Bản soái còn có vài quân vụ chưa xử lý, hai vị từ xa đến, nếu muốn ở lại Vân Vực Thiên cảng thì bản soái sẽ sắp xếp một lão tướng đi theo, cam đoan hai vị sẽ thoải mái trở về. Nếu không muốn ở lại... vậy phải tiễn khách rồi.
- Ngươi...!
Trì Quốc nhất thời á khẩu không trả lời được, cắn rắng lúc lâu, sau cùng chỉ có thể chắp tay nói:
- Trì Quốc xin cáo lui! Quấy rầy Nguyên soái rồi.
Trì Quốc cất phong thư vàng vào trước ngực, chậm rãi lùi lại hai bước, xoay người liếc mắt ra hiệu với Na Tra:
- Đi thôi.
Chờ hai người đi rồi, lão tướng Thiên Phụ bên ngoài cửa mới tiến vào:
- Nguyên soái, sao không dùng kế hoãn binh, để Lý Tịnh báo cái giá, thông qua đó chúng ta có thể thăm dò được ngọn nguồn của bọn họ.
Thiên Bồng cười nhạt, đảo mắt thì nụ cười đã biến mất, y lạnh lùng nói:
- Ngươi nghĩ ra được thì Lý Tịnh cũng nghĩ ra được. Bàn về quyền mưu, bản soái tự nhận không bằng gã. Nếu đã như vậy không bằng bớt đi mấy hư chiêu, mọi người cứ thành thật mà tới. Tìm được Giao Ma Vương chưa?
- Có tin tức nói đang ở Tây Ngưu Hạ Châu.
- Hửm?
- Còn có một tin tức khác.
- Nói.
Thiên Phủ mím mím đôi môi khô quắt, chậm rãi nói:
- Có tin tức nói Giao Ma Vương trốn đến địa bàn của Ngưu Ma Vương rồi. Hơn nữa có tin đồn Ngưu Ma Vương, Giao Ma Vương, Bằng Ma Vương, Sư Đà Vương, Mi Hầu Vương, Ngu Nhung Vương đã kết nghĩa.
Nghe đến đây thì sắc mặt Thiên Bồng lạnh đi, hừ nói:
- Tội phạm truy nã hàng đầu của Thiên Đình đều có mặt cả rồi.
- Sáu Ma Vương kết nghĩa, từ giờ trở đi động một kẻ ảnh hưởng toàn thể. Nếu chỉ dựa vào quân ta tấn công bừa, chỉ sợ...
Thiên Phủ dừng lại, sau đó há miệng nói ra chữ cuối cùng:
- Hỏng.
Thiên Bồng ngẩng đầu, hít sâu một hơi, ngơ ngác nhìn trần nhà che kín hoa văn điêu khắc.
- Đây đúng là một chuyện phiền lòng. Mấy quân đội khác của Thiên Đình không trông đợi được rồi... Coi bộ, phải tự mình đến Tây Ngưu Hạ Châu một chuyến thăm dò thực hư thôi.
Ngơ ngác lúc lâu, Thiên Bồng thuận miệng hỏi:
- Còn hầu yêu kia thì sao?
- Vẫn không có tin tức.
- Lần trước ở Côn Lôn, Dương Thiền đã bị cuốn vào. Lần này ở đầm Tử Vân Bích Ba, không chỉ Dương Thiền mà Dương Tiễn cũng đã xuất hiện. Chắc hầu yêu này có quan hệ gì đó với huynh muội Dương gia rồi.
- Trước mắt thuộc hạ đã phái người đi điều tra, nhưng Quán Giang Khẩu bố trí canh gác nghiêm ngặt, tạm thời vẫn chưa điều tra được gì.
Thiên Bồng suy nghĩ chốc lát, nuốt một ngụm nước bọt, sau đó tiếp lời:
- Thử đổi con đường khác, điều tra Tà Nguyệt Tam Tinh động. Hiện nay ngoài mặt Dương Thiền là đệ tử Tà Nguyệt Tam Tinh động, nói không chừng hầu yêu này có quan hệ với Tà Nguyệt Tam Tinh động. Chỉ là lúc điều tra nhớ kỹ không được quấy rầy Tu Bồ Đề tổ sư. Hầu yêu này không thể giữ, nếu để lộ ra, về sau nhất định sẽ là một mối họa lớn.
- Thuộc hạ tuân mệnh.
Thiên Phụ chắp tay cúi người, lại nói:
- Nguyên soái, thuộc hạ còn có một chuyện muốn thỉnh giáo.
- Nói.
- Chuyện lần này trong tấu văn báo cáo lên Thiên Đình, có nên đề cập đến huynh muội Dương Tiễn hay không?
- Bỏ qua chuyện huynh muội bọn họ đi, nếu bức Dương Tiễn và Lý Tịnh liên thủ, chúng ta sẽ bị động. Lần này Dương Tiễn chỉ cứu Dương Thiền, không tự mình động thủ, cũng xem như cho chúng ta một con đường lui. Tạm thời vẫn đừng nên bước qua sợi dây này.
- Thuộc hạ đã hiểu.
Thiên Bồng cho mọi người lui, một mình cô độc đi trên hành lang dài, vòng qua lan can cửu khúc, đến một góc cạnh hồ sen.
Lương đình cổ xưa có phong cách khác biệt bị bao phủ trong lớp lá sen dày đặc. Bên trong đình nghỉ mát, ngồi cạnh bàn đá là một vị tiên tử váy đỏ.
Ngũ quan tinh xảo như được vẽ đang đắm chìm trong ánh nắng sớm mai, tựa như một miếng ngọc nổi trên mặt nước lấp lánh ánh sáng mộng ảo.
Đôi mày nàng nhíu chặt, mặc cho ai nhìn đều không nhịn được yêu thương.
Trong nháy mắt nhìn thấy nàng, Thiên Bồng dừng bước. Khí tức giết chóc trên mi tâm y chậm rãi trôi đi. Y đứng nhìn từ xa, như đang thưởng thức một bức tranh hiếm thấy, nhìn đến mê mẩn.
Chốc lát sau Nghê Thường tiên tử cũng nhìn thấy Thiên Bồng, sầu lo giữa hàng mày lặng yên biến mất như sương mù trong ánh nắng ban mai, lộ ra vẻ mặt rạng rỡ.
Nàng đứng dậy hành lễ, nói khẽ:
- Hạ tiên tham kiến Thiên Bồng Nguyên Soái.
Giọng nói êm tai như tiếng chuông bạc, có cảm giác mát lành dưới ánh nắng gắt.
Sắc mặt Thiên Bồng lại khôi phục lạnh lẽo như trước, mặt không cảm xúc bước qua, lạnh nhạt nói:
- Miễn lễ. Quân doanh của ta, nữ tử không tiện lui tới nhiều.
Nghê Thường tiên tử cúi đầu:
- Nghê Thường có hơi vội vàng nên mới mạo phạm, còn xin Nguyên Soái...
- Không có chuyện gì.
Thiên Bồng lạnh nhạt nói.
Nghê Thường tiên tử lại hành lễ, lộ vẻ mất tự nhiên.
Thiên Bồng lạnh nhạt nhìn Nghê Thường tiên tử. Y hít một hơi thật sâu, quay người đi qua bên cạnh ngắm nhìn hồ sen như tranh vẽ dưới ánh mặt trời:
- Tìm ta có chuyện gì?
Nghê Thường do dự lúc lâu, mới mở miệng nói:
- Bọn họ nói Nguyên soái bắt Tăng Trưởng Thiên Vương. Bây giờ Nam Thiên Môn đang tính toán kế sách để đối phó Nguyên soái.
- Dù không có chuyện này thì bọn chúng cũng sẽ tính kế ta, đã quen rồi.
- Nghe bọn họ nói, Nguyên soái đánh một trận với Tăng Trưởng Thiên Vương. Vừa lúc trong tay Nghê Thường có chút ít đan dược, nên đưa qua.
Nàng móc từ trong tay áo ra một bình đan dược nhỏ đặt trên bàn đá.
Thiên Bồng xoay người, mỉm cười vươn tay cầm lấy bình dược, mở nắp ra ngửi thử:
- Cảm ơn, ta sẽ dùng.
Y nói xong thì hai người lại lặng im, lặng im rất lâu rất lâu.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua những lớp lá sen dựng thẳng, chiếu vào trong đình nghỉ mát cổ xưa, chiếu lên thân hai người.
Một người vẻ mặt lạnh nhạt, một người mất tự nhiên.
Cái bóng dưới chân xiêu vẹo nghiêng qua bên cạnh, mặc kệ kéo dài thế nào vẫn không nối liền được với nhau.
Sau sự lặng im hồi lâu, Thiên Bồng do dự lên tiếng:
- Thiên Đình có thiên quy, thiên quân có quân pháp, cho nên...
Nghê Thường chớp mắt, cuối cùng đành phải hành lễ nói:
- Hạ tiên hiểu, vậy... hạ tiên cáo lui trước.
- Ừ.
Thiên Bồng lặng lẽ gật đầu.
Nghê Thường quay người chậm rãi bước đi, đi một bước lại dừng. Dáng người nàng như lá phong lênh đênh trên mặt hồ, nhưng vẫn không đợi được tiếng Thiên Bồng gọi nàng dừng bước.
Đoạn đường này Thiên Bồng chẳng nhìn nàng lấy một lần, chỉ nhìn chằm chằm đan dược trong tay thật lâu chẳng dời mắt. Trên mặt y chậm rãi hiện ra nụ cười khó mà phát hiện được.
. . .
Trên cây nguyệt, một nụ họa lặng lẽ nở ra một cánh hoa.
. . .
Lúc này đây Trì Quốc và Na Tra đã đi xa, đang ở trên đám mây tính toán.
- Thật không hiểu nổi các ngươi, lại không phải ngày đầu quen biết tên Trư Bồng này, sao phải mặt nóng dán mông lạnh của hắn làm gì?
Na Tra khoanh tay tức giận bất bình.
- Ý của Thiên Vương là nên làm thế nào dàn xếp ổn thỏa để hắn báo một cái giá.
- Hắn biết ra giá hả?
Na Tra cười lạnh nói.
- Không chắc, nghe nói lỗ hỗng tài chính của hắn không nhỏ, chắc chắn bây giờ đang lo đến sắp bạc đầu rồi. Chỉ là không ngờ hắn thà tiếp tục chịu đựng cũng muốn chết cùng chúng ta.
Trì Quốc thở dài, nói:
- Bây giờ thương lượng không thành, còn lại chỉ có thể xem thủ đoạn của Thiên Vương rồi. Tên Tăng Trưởng này cũng thật là, không dưng tự mình tùy tiện chạy tới.
- Gã cho rằng Trư Bồng không dám làm loạn, lại không biết hắn điên lên thì cái gì cũng dám làm.
Na Tra liếc Trì Quốc, đột nhiên hỏi:
- Này, chuyện ở đầm Tử Vân Bích Ba, đừng nói là các ngươi cấu kết với con hắc giao nọ thật nha?
Trì Quốc cười xấu hổ:
- Tam thái tử có điều không biết rồi, Nam Thiên Môn thật sự không có quân công gì cả, nếu không làm như vậy, sợ là quân tâm sẽ dao động.
- Vậy thì đao thật thương thật đi kiếm. Trư Bồng có thể thì sao các ngươi lại không được chứ?
- Chuyện này... Tam thái tử à. Yêu ở hạ giới tuy phần lớn nhỏ yếu bất kham, nhưng tình báo của chúng ta không thể so với thủy quân Thiên Hà, có đôi khi cũng...
- Thôi đi.
Na Tra hừ lạnh một tiếng, vuốt ve Hỏa Tiêm thương trong tay mình:
- Lần sau dẫn ta theo, ta giúp các ngươi mở đường, nếu gặp phải yêu quái ngay cả ta cũng đánh không lại, vậy thì ta sẽ không nói gì nữa.
_________________