"Chưa xong?" Linh Cát nghe vậy lập tức mặt mày hớn hở. Cười đến Lục Nhĩ Mi Hầu đều cảm thấy có chút không chịu nổi. "Ngươi cười cái gì?" "Không có gì." "Cái gì gọi là không có gì?" Lục Nhĩ Mi Hầu hơi thẳng lưng, nghiến răng nói: "Có chuyện gì không thể nói thẳng ra hay sao? Nhất định phải nhăn nhó nhăn nhó như vậy?” "Thật sự là không có gì." Linh Cát tiếp tục che miệng cười, một hồi lâu, cho đến khi tiếng nghiến răng của Lục Nhĩ Mi Hầu đã vang lên cực...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.