Mục lục
Đại Bát Hầu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chúc mừng ngươi! Ngươi thắng! Ha ha ha ha. Người đâu, dẫn hắn vào thành!

- Rõ!

. . .

- Nhất định phải cứu được hắn, không cứu được, ta sẽ lấy mạng các ngươi!

- Nhưng mà bệ hạ... Thương thế của hắn quá nặng...

- Đó là chuyện của các ngươi. Đã lâu lắm rồi ta mới gặp được yêu quái thú vị như vậy. Nếu hắn chết, toàn bộ các ngươi chôn cùng với hắn đi!

. . .

- Thương thế bắt đầu ổn định lại rồi, chưa từng gặp kẻ nào có sức sống ngoan cường thế này. Nhanh... nhanh đi bẩm báo bệ hạ.

. . .

- Tôn sư thúc, ta là Nguyệt Triêu! Sư thúc nghe thấy ta nói không? Dương Thiền sư muội được ta cứu rồi, sư thúc không cần lo lắng. Có người đến, ta phải đi đã.

. . .

- Còn chưa tỉnh? Không phải nói thương thế chuyển biến tốt đẹp rồi sao? Các ngươi dám đùa ta à?

- Bệ hạ thứ tội! Bệ hạ thứ tội! Quả thật thương thế đã chuyển biến tốt đẹp, nhưng nếu muốn khôi phục lại vẫn cần thêm chút thời gian.

- Hưm? Ta chỉ cho các ngươi hai ngày nữa, phải xuống giường đi lại được.

- Nhưng... Bệ hạ...

- Không làm được sao?

- Cái này…

- Được rồi, ta hiểu rồi. Người đâu, lôi ra chém!

- Bệ hạ! Bệ hạ! Bệ hạ tha mạng! Bệ hạ tha mạngggggg...!

- Các ngươi thì sao? Có thể làm cho hắn hai ngày nữa xuống giường được không?

- Thần... Bọn thần nhất định sẽ dốc toàn lực!

. . .

- Hầu lão gia à, ngài mau tỉnh lại đi mà. Ngài mà không tỉnh, đám lão gia hỏa chúng ta đều phải mất mạng a.

. . .

Khỉ Đá chậm rãi mở to mắt, trong lúc mông lung, hắn cảm giác mình đang nằm trên đống chăn nệm làm từ tơ lụa.

Một gian phòng tráng lệ, mấy nữ yêu quần áo rực rỡ bận rộn tới lui.

Trong lúc hốt hoảng, hắn như nhìn thấy lão Bạch Viên cô đơn ngồi trên một tảng đá, trông giống như một lão nông bình thường với gương mặt đầy u sầu, dường như còn nghe lão nói:

- Thiên Đình không chào đón chúng nó, nếu chúng ta cũng mặc kệ, thì đám yêu kia chẳng phải quá đáng thương sao?

Nghe thấy lão nói:

- Làm yêu đã đủ đáng thương rồi, hà cớ gì còn tự giết lẫn nhau chứ?

Trong lúc hoảng hốt, hắn như nhìn thấy Đoản Chủy ôm ngực la lớn với mình:

- Chỉ cần có cơ hội, chỉ cần có cơ hội, chúng ta vẫn phải thử!

Hắn cắn chặt răng.

Tựa hồ hắn lại nhìn thấy Lão Ngưu nắm chặt tay lại, nói muốn lấy một vị công chúa làm lão bà.

Tựa hồ hắn lại nhìn thấy con sóc tinh đang đắc ý tranh công trước mặt mình.

Vô số hình ảnh hiển hiện trong đầu, từng gương mặt quen thuộc lần lượt hiện lên, rồi tan thành bột phấn.

Hắn cắn chặt răng hơn nữa.

Từ lồng ngực truyền đến một cơn đau nhức kịch liệt, máu tươi phun ra, nhuộm đỏ cả tấm màn che làm từ lụa mỏng.

- Hắn tỉnh rồi! Hắn tỉnh lại rồi!

- Nhanh! Nhanh! Nhanh thông báo cho bệ hạ.

Xung quanh là người đến người đi, từng con yêu quái mặc trường bào màu đen, mặt mày hớn hở như thể vừa nhặt được một mạng trở về.

Ác Giao đã tới. Gã đứng nhìn xa xa, cao hứng bừng bừng nói một đống thứ gì gì đấy, có điều Khỉ Đá không nghe ra được một câu một chữ nào.

Thế giới của hắn yên tĩnh như thể đã chết, không hề có âm thanh, chỉ có tĩnh lặng.

Hắn trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn tấm màn che bằng vải sa mỏng treo trên trần đã bị nhuộm đỏ, từng giọt nước mắt không ngăn được mà chảy tràn xuống.

Ánh mặt trời xuyên qua song cửa, chiếu thẳng vào gương mặt trắng bệch, tuyệt vọng đến vô hạn. Từng tia lạnh lẽo ngưng kết trên mặt hắn.

Mặt trời lên rồi lại lặn. Trọn vẹn hai ngày, Khỉ Đá không nuốt lấy một giọt nước.

Cả một đám yêu quái áo đen cuống cuồng đến phát khóc.

Mãi đến ngày thứ ba, hắn tự mình ngồi dậy, không như lúc trước nữa mà bắt đầu ăn uống.

Lớp băng bó trên người hắn cũng được tháo bỏ, thay vào đó là tấm áo giáp màu đen mới tinh mà nữ yêu đưa tới.

Thương thế trên người hắn chưa khỏi hẳn, chỉ khẽ động cũng đã mang đến kịch liệt đau nhức.

Có điều trên mặt hắn lại không hiện lên một chút đau đớn nào, vẫn hành động như thường, vẻ mặt lạnh băng đến khiến người khác phát sợ.

Hắn mặc áo giáp màu đen, đội mũ giáp đính lông chim hạt, tay nắm Hành Vân côn, yên tĩnh theo yêu tinh dẫn đường đi dọc một hành lang trống trải.

Đi vào giáo trường, hắn nhìn thấy Ác Giao đã ngồi ngay ngắn trên đài cao.

- Cuối cùng ngươi cũng đi lại được rồi. Ha ha ha ha, không tệ, không tệ, không uổng công ta tốn tâm tư một phen.

Hắn đưa tay nện một quyền lên ngực áo giáp nặng nề của mình, gọn gàng quỳ xuống đất;

- Tham kiến bệ hạ!

Nhìn một màn này, Ác Giao không khỏi khẽ ngẩn ngơ. Sau một lát, gã hưng phấn không thôi:

- Tốt! Rất tốt! Quả nhiên thức thời! Là nhân tài có thể đào tạo được!

Dứt lời, gã vẫy tay:

- Dẫn tới.

Đám yêu binh sắp xếp thành từng hàng ngay ngắn sau lưng Khỉ Đá bắt đầu giãn ra thành một lối đi nhỏ.

Nơi cuối lối đi, có hai con tiểu yêu, mỗi con một bên kéo lấy cánh tay Bạch Viên.

- Ta nghe nói ngươi vốn không phải là thủ lĩnh của đội ngũ. Nhân loại có câu "trung thần không thờ hai chủ", hôm nay, ta muốn ngươi phải giết chết thủ lĩnh cũ ngay trước mặt ta. Giết hắn rồi, từ nay về sau ngươi chính là thuộc hạ được ta xem trọng nhất!

Ác Giao chậc chậc nở nụ cười:

- Như thế nào đây? Có làm được không?

Lão Bạch Viên bị dẫn tới quỳ rạp xuống bên cạnh Khỉ Đá. Ánh mắt đục ngầu kia chảy nước mắt, hấp háy nhìn Khỉ Đá, không nói lời nào.

Một lúc sau, lão cúi đầu, thấp giọng nói:

- Giết đi...

Hai chữ ngắn ngủi đó lọt vào tai hắn. Không ai biết, trong tích tắc đó, sau bộ mặt lạnh như băng kia, trong cái trái tim kia, có bao nhiêu đau nhức.

Bị cả cái thế giới này dồn ép không thể lui được nữa, hắn đã học được cách cầm lấy vũ khí đứng lên chiến đấu.

Hắn chậm rãi đứng lên, kéo theo tiếng áo giáp cọ xát chói tai.

Một thanh trường kiếm được đưa tới bên tay hắn.

Nhận lấy trường kiếm, hắn chậm rãi đi đến trước người lão Bạch Viên.

- Còn có... di ngôn gì muốn nói không?

Giọng nói của hắn run run, yếu ớt.

- Nếu như... Ta nói là nếu như có một ngày, cái thế giới này có được vị trí của yêu. Giúp ta nhìn cái thế giới tốt đẹp đó một chút.

- Ta nhận lời ngươi.

Một nhát rạch xuống nhanh như chớp, cái đầu chỉ luôn nghĩ cho người khác kia bay lên, mang theo ý cười mà lắc lư theo gió. Máu tươi lả tả tung tóe khắp nơi.

Hắn xoay người, quỳ xuống.

. . .

Đến chết vẫn chấp mê không chịu tỉnh ngộ!

Lão Bạch Viên hoang đường rốt cuộc cũng đã triệt để biến mất cùng với cái mộng tưởng không thực tế trong thế giới tàn khốc này.

Từ đầu đến cuối, không ai biết lão đã ở đâu, không ai biết tiên sư trước kia của lão là ai, cũng không ai biết làm sao lão bị đuổi ra khỏi sư môn.

Không có ai biết, như thể lão chưa bao giờ tồn tại.

Lão một mực không thuộc về cái thế giới này.

Cuộc sống đầy hoang đường của lão, rốt cuộc chỉ lưu lại một vết sẹo không thể xóa nhòa trong lòng một con khỉ đá.

. . .

- Làm tốt lắm! Ha ha ha ha! Đi lĩnh khen thưởng của ngươi đi!

Ác Giao vỗ bàn, cuồng tiếu rời đi.

Sau lưng, quân trận cũng chậm rãi tản đi.

Trên giáo trường to lớn như vậy, chỉ còn một con khỉ cô đơn quỳ ở đó.

. . .

Ác Giao đã cấp cho Khỉ Đá một toà phủ đệ xa hoa trong thành.

Toàn bộ thành Ác Long đang đàm luận tới vị chiến tướng tiền đồ vô lượng này.

Quân thống đã bổ nhiệm xuống - Xa Kỵ tướng quân, cai quản đám yêu quái ngoài thành.

Văn thần võ tướng trong thành nhao nhao đến thăm, dâng lên hậu lễ, chúc mừng địa vị cao quý của người mới này.

Trong cái không khí hối hả đó, hắn chỉ ngơ ngác ngồi, lạnh lẽo đến không người nào dám tiếp cận.

Đến khi đêm khuya, khách khứa tan hết. Khỉ Đá yên tĩnh ngồi một mình trong gian phòng đen kịt.

Chợt một bóng người xuất hiện ở phía sau của hắn.

- Ngươi không sao là tốt rồi.

- Dương Thiền.

- Hả?

- Giúp ta một chuyện được không? Ta muốn có bản vẽ pháp trận của chiến hạm Thiên Đình.

Trong tích tắc này, dưới ánh sáng lờ mờ, Dương Thiền đã nhìn thấy cái nắm tay kia đang run rẩy siết chặt lại.

Vẻ mặt kia, sao mà giống với ca ca của nàng đến vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK