Ngày hôm sau, mọi chuyện trong đạo quán lại trở về bình yên.
Ánh mặt trời xuyên qua khe cửa sổ, chiếu thành những điểm sáng rực trên sàn nhà.
Đan Đồng Tử ngồi trên giường, lấy tay quệt một chút thuốc mỡ, bôi lên vết thương trên vai mình, tay còn lại thì nghiêm túc chép kinh văn trên bàn, thỉnh thoảng lại bị dính một chút mực.
- Lão đầu tử, còn dùng nghiên mực ném ta... Ài, trước chỉ thấy sư phụ ném bát sư đệ thôi.
Cạnh đó, Thanh Vân Tử cầm một cái vò, không ngừng đảo thuốc, lại lấy bàn chải quệt thuốc trong đó thành một màng mỏng lên thanh trúc, từ tốn nói:
- Sư phụ hận nhất là đồng môn tương tàn, chẳng phải huynh phạm vào tối kỵ sao?
- Ta...
Đan Đồng Tử nhất thời nghẹn lời, mấp máy môi, thở dài:
- Ta đây không phải là quá giận, lại bị Dương Thiền kia kích thích sao. Ngươi nói, ta thật sự có thể giết con khỉ kia sao?
- Theo đệ thấy thì có thể.
Thanh Vân Tử nói như trêu chọc, tay vẫn không ngừng.
Đan Đồng Tử trừng mắt, rồi nhìn đến vò thuốc trong tay Thanh Vân Tử.
- Này, nhiều thế? Ta bị thương cần nhiều thuốc vậy sao?
- Ai nói là chuẩn bị cho sư huynh? Đệ đang làm cho con khỉ Tôn kia.
- Gì? Ngươi không sao chứ?
Đan Đồng Tử ngồi thẳng người dậy:
- Ngươi làm cho hắn? Người tốt để ngươi làm, thất bại tất cả do ta. Ngươi cũng không nghĩ là ai khiến ta thành như vậy sao? Cũng không nghĩ là ta giúp ngươi hả giận?
- Đừng kéo đệ vào. Đệ sớm đã giải tâm kết, huynh đây là vu oan.
- Ta vu oan?
Đan Đồng Tử im lặng, nghĩ nghĩ, lại bật cười:
- Cái đầu gỗ của ngươi lần này nghĩ được thật nhanh.
Thanh Vân Tử cũng cười:
- Huynh cũng lún vào thì đệ chỉ có muốn chết mới tiếp tục. Sư phụ mặc kệ chuyện mọi chuyện, nên trong quán dù sao cũng phải có một người xử lý chứ? Kỳ thật... xóa bỏ cũng không có gì.
Nhìn thấy bộ dáng sảng khoái tinh thần của Thanh Vân Tử, Đan Đồng Tử cảm thấy an ủi một chút, gối lên tay nằm ngửa nhìn trần nhà hồi lâu, nói:
- Kỳ thật, tối hôm qua ta thật sự thua. Hắn thật sự bức ta dùng hai tay, không chỉ vậy, ngay cả chân cũng mang ra. Thật sự là một con khỉ điên, không muốn sống. Chưa từng gặp kẻ nào như vậy. Ngươi nói nếu ta cũng liều mạng như hắn, có khi nào Dương Tiễn cũng không phải đối thủ của ta không?
- Giờ huynh mới biết mình thua sao? Cả kiếm cũng suýt nữa dùng tới.
Thanh Vân Tử liếc mắt.
- E hèm, người không thể lưu chút mặt mũi cho ta sao? Ta đây đều chủ động thừa nhận ngươi còn bỏ đá xuống giếng?
Đan Đồng Tử ngay lập tức trợn mắt nhìn tới.
Thanh Vân Tử giả bộ không phát hiện, tập trung điều chế thuốc.
- Quên đi, qua rồi. Gây sự với sư đệ vốn đã là chuyện mất mặt mũi rồi. Nếu không phải xem ngươi nhiều năm như vậy giúp ta luyện khí luyện đan, còn lâu ta mới giúp ngươi ra mặt, cuối cùng lại khiến chính mình mặt xám mày tro. Còn để sư phụ tức giận nữa, ài...
Đang cảm thán, bỗng nhiên thần tình trên mặt Đan Đồng Tử thay đổi, nhìn phía Thanh Vân Tử.
Mà Thanh Vân Tử cũng chậm rãi ngẩng đầu lên:
- Có người đến.
Không bao lâu sau, cửa được đẩy ra, một người mặc đạo bào màu tím, cười híp mắt tiến vào, chắp tay nói:
- Xin chào hai vị sư huynh.
Đan Đồng Tử ngay lập tức chán ghét lườm người tới một cái, rồi xoay người không nhìn đến nữa.
Thanh Vân Tử lại ngừng công việc, cười nói:
- Lăng Vân đó à, không phải đệ mới đi sao? Sao đã trở lại rồi?
Lăng Vân Tử liếc mắt nhìn Đan Đồng Tử một cái, cười hì hì nói:
- Chẳng phải đệ còn thu Dương Thiền làm đồ đệ sao? Vốn mấy nữa nữa muốn trở về mang nàng ta đi gặp Ngọc Đỉnh một chút. Tuy nói tu tiên thu đồ đệ bái sư đều là tự nguyện, nhưng nói cho cùng đệ vẫn là đoạt đồ đệ người ta, cũng nên nói một tiếng.
Thanh Vân Tử ồ một tiếng, gật gật đầu.
Nhưng mà Lăng Vân Tử lại cau mày nhìn Thanh Vân Tử, khiến Thanh Vân Tử không được tự nhiên.
- Thanh Vân sư huynh, huynh không hỏi gì sao?
- Hỏi gì?
Thanh Vân Tử nghe vậy cũng có chút bối rối.
- Huynh không hỏi xem đệ cũng nói là mấy ngày nữa, vì sao lại bỗng nhiên trở lại sớm?
Lời này vừa nói ra, Đan Đồng Tử đã nghiến răng ra tiếng. Thế nhưng Thanh Vẫn Tử lại thực sự không hiểu, hỏi:
- À, vì sao đệ lại trở về sớm vậy?
Vừa nghe Thanh Vân Tử hỏi vậy, Lăng Vân Tử lập tức làm ra vẻ nghiêm túc, chân thành nói:
- Vốn gần đây đệ rất bận, nhưng đêm qua bỗng nghe nói Đan Đồng sư huynh gặp tội, cho nên, đệ mới...
Không đợi Lăng Vân Tử nói xong, Đan Đồng Tử đã xoay người quát to:
- Ngươi nói đủ chưa? Muốn đến cười nhạo ta cứ việc nói thẳng! Nói lời thừa thãi như vậy làm gì?
- Ai nha! Đan Đồng sư huynh!
Lăng Vân Tử ra vẻ khiếp sợ, lấy tay sờ sờ cái cằm không râu của mình, nhìn nhìn vết thương trên người Đan Đồng Tử, rồi chẹp miệng nói:
- Ai nha ai nha! Thật sự là gây nghiệp chướng a! Chậc chậc chậc chậc, đây là Ngộ Không sư đệ làm sao? Huynh đừng sợ! Đệ trở lại giúp huynh dạy dỗ hắn!
- Ngươi!
Đan Đồng Tử giận muốn điên, tiện tay nắm lấy đống thanh trúc để quét thuốc của Thanh Vân Tử rồi ném tới:
- Hôm nay ta nhất định phải đánh đến mức sư phụ cũng không nhận ra ngươi!
Né qua đống thẻ trúc, mắt nhìn đối phương đã đưa tay rút kiếm, Lăng Vân Tử vội vàng xoay người, vèo cái đã ở ngoài cửa, vọt qua lan can, bay ra xa, quay đầu lại cao giọng hô:
- Sư huynh nhớ nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt, sư đệ trở về sẽ trở lại thăm huynh.
Trên hành lang, Đan Đồng Tử ở trần huơ kiếm trong tay, mắng:
- Cút, có bao xa lăn bấy xa! Đừng trở lại!
Nhìn thấy Lăng Vân Tử đi xa, Thanh Vân Tử thở thật dài, rồi cười nói:
- Lăng Vân sư đệ vẫn như cũ a. Chín sư huynh đệ chúng ta, chắc là có Lăng Vân sư đệ sống vui vẻ nhất.
Đan Đồng Tử tra kiếm vào bao, ngồi xếp bằng xuống, oán hận mắng:
- Cả ngày lăn lộn cùng một đám yêu tinh, có vui nữa cũng chỉ vậy. Không tim không phổi.
Thanh Vân Tử nói:
- Có tim có phổi cũng không phải là chuyện tốt. Đệ nhỏ hơn huynh bốn trăm tuổi, thoạt nhìn còn già hơn huynh.
Dứt lời, Thanh Vân Tử bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Đóng gói xong đống thuốc, Thanh Vân Tử hô một câu:
- Hư Tiến!
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng bị đẩy ra, Hư Tiến cung kính quỳ xuống:
- Sư phụ có gì phân phó.
Thanh Vân Tử chỉ chỉ gói thuốc, nói:
- Ngươi đưa qua cho Tôn sư thúc, mỗi ngày dùng ba lượt, trong uống ngoài bôi, bên trong đều viết rõ.
Hư Tiến kinh ngạc, xác nhận mình không nghe lầm mới đưa tay cầm gói thuốc, khép cửa phòng, xoay người rời đi.
Trầm mặc một hồi lâu, Đan Đồng Tử hỏi chầm chậm:
- Ngươi đây là muốn sửa lại quan hệ sao?
Thanh Vân Tử không nói gì, Đan Đồng Tử lại miễn cưỡng nói:
- Kỳ thật từ đầu ngươi nói cũng đúng. Với tính cách của con khỉ này, tu Hành giả đạo, về sau nhất định gây chuyện. Hơn nữa theo ta thấy tư chất của hắn không phải tốt bình thường, quả thực là cực cao. Gây sức ép hai lần, ta càng cảm thấy ngươi nói không sai. Người như thế, ai cũng không gây sự nổi.
- Cuối cùng vẫn là sư huynh đệ, không nên cứng quá. Những chuyện phiền lòng về sau thế nào, cứ để sư phụ nghĩ đi, đệ cũng không cần xen vào.
Nói xong, Thanh Vân Tử lại đi ra hành lang, nói vọng cho Hư Tiến đã xuống đến dưới lầu:
- Nói là Đan Đồng sư thúc đưa.
Hư Tiến do dự một chút, gật đầu trả lời:
- Dạ!
- Cút!
Đan Đồng Tử vội vàng chạy từ trong nhà ra, chỉ vào Hư Tiến quát to:
- Ngươi mà dám nói, trở về xem ta có làm thịt ngươi không.
Trong lúc nhất thời Hư Tiến không biết theo ai, chỉ biết đưa ánh mắt cầu trợ giúp về phía Thanh Vân Tử.
- Được rồi, được rồi, nói ta đưa là được.
Thanh Vân Tử bất đắc dĩ cười cười.
Nghe được câu này, Hư Tiến lúc này mới cung kính bái hai người, rồi xoay người rời đi.
- Không phải muốn giải khai sao?
Thanh Vân Tử nhìn Đan Đồng Tử, hỏi.
- Ta muốn đưa sẽ tự đưa, không cần ngươi nhiều chuyện!
Nói xong, Đan Đồng Tử lại tức giận đi vào trong:
- Hiện tại đi đưa thuốc chẳng khác gì đến nhà nhận lỗi, mặt mũi ta còn không dày như vậy!
. . .
Hoàng hôn, Lăng Yến lý, khỉ đá nằm ngửa trên giường, tựa hồ còn trong trạng thái hôn mê.
Thế nhưng, cho dù hôn mê, cơ bắp trên người hắn vẫn co chặt lại, không hề nới lỏng.
Hô hấp vẫn dồn dập, đôi mắt vẫn nhắm chặt, vẻ mặt thống khổ, giống như gặp ác mộng.
- Khỉ... Tôn sư thúc thương thế thế nào ạ?
Phong Linh ân cần hỏi han.
Tu Bồ Đề ngồi ngay ngắn tại cạnh giường, đưa tay bắt mạch cho khỉ đá:
- Ta đã giúp hắn ổn định thương thế, về sau dùng thuốc Thanh Vân đưa tới, một ngày ba lần, không quá mấy ngày là khôi phục. Chỉ là lệ khí chưa trừ.
Nghe được Tu Bồ Đề nói, Phong Linh mới thả lỏng được một chút.
Đối với đại tiên thượng cổ như Tu Bồ Đề, cho dù khởi tử hồi sinh cũng không phải việc gì khó. Nhưng muốn tiêu trừ lệ khí lại không phải dễ dàng như vậy.
Xoay người, Tu Bồ Đề cũng không nhìn tới Dương Thiền, ngược lại nhìn Phong Linh nói:
- Một hồi nữa vi sư để cho Vu Nghĩa đưa một bộ xiềng xích lại đây.
- Xiềng xích?
Tu Bồ Đề với một mảnh vải trắng, lau vết bẩn trên tay, nhìn chăm chú con khỉ đang hôn mê, nói:
- Rất nhanh hắn sẽ tỉnh lại, chỉ là lệ khí chưa trừ, nếu không quản, sợ là sẽ xảy ra sự cố. Tạm thời khóa hắn lại, đợi vi sư tìm cách giải quyết.
- Cảm tạ sư tổ.
Phong Linh vội vàng chắp tay.
Đợi cho Tu Bồ Đề đi rồi, Dương Thiền mới mở miệng, khinh thường nói:
- Trừ lệ khí, giết chóc là được, sao cần biện pháp gì chứ?
Phong Linh cũng không đáp lời, chỉ sửa sang lại y phục cho khỉ đá, dùng bàn tay nhỏ bé vuốt ve gương mặt của hắn, thần sắc hiện vẻ lo âu.
- Không phải đã nói là hắn không sao sao? Có Tu Bồ Đề ở đây còn lo gì chứ?
Dương Thiền cất lời.
Phong Linh trừng mắt nhìn Dương Thiền một cái, trên mặt không giấu được vẻ giận dữ.
- Đều là ngươi hại hắn thành như vậy!
- Không có ta kích được Đan Đồng Tử rút kiếm, ngươi cho là Tu Bồ Đề sẽ xuất hiện sao? Đến lúc đó, con khỉ điên này không tránh nổi no đòn.
- Đó cũng là ngươi làm hại!
Phong Linh hô:
- Nếu không phải ngươi, hắn làm sao đối địch với Đan Đồng sư thúc chứ! Đều tại ngươi! Đều tại ngươi!
- Hừ!
Dương Thiền khẽ cắn môi, cả giận nói:
- Ta còn chưa đến, con khỉ này đã chọc Thanh Vân Tử, tại sao lại thành ta khiến bọn hắn đối địch chứ? Lười tranh cãi với nha đầu chưa khai khiếu nhà ngươi!
Dứt lời, nàng xoay người liền đi.
Đợi cho đêm khuya, nàng mới trở về đạo quán, trong tay có thêm hai còn tiểu yêu không có lực phản kháng.