Đang lúc thủy quân Thiên Hà và Hoa Quả Sơn đều hành động điên cuồng, trong lãnh địa của sáu yêu vương ở Nam Chiêm Bộ Châu...
- Một chén này, kính Ngao công tử của chúng ta. Nếu không có Ngao công tử cung cấp đan dược pháp khí cho chúng ta, một khi chiến sự tái khởi, thật sự sáu huynh đệ chúng ta không biết phải xử lý như thế nào!
Ngưu Ma Vương giơ cao chén sừng, cao hứng bừng bừng thét to:
- Đến, sáu người chúng ta cùng nhau mời Ngao công tử!
Sáu yêu vương nhao nhao đứng lên.
Trong huyệt động bị ánh lửa đỏ phủ trùm, Tiểu Bạch Long Ngao Liệt ngồi trên ghế lại trì trệ không đứng dậy, đầy miễn cưỡng giơ chén lên.
Ngưu Ma Vương có hơi lúng túng, thế nhưng vẫn cười nói ha ha:
- Đến, kính Ngao công tử.
Dứt lời, Ngao Ma Vương ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Đám yêu vương còn lại cũng uống cạn, chỉ là ánh mắt của tên nào tên nấy đã không còn thân mật gì nữa.
Tiểu Bạch Long chỉ đưa chén rượu lên mũi ngửi ngửi, cúi đầu nhấp khẽ một ngụm, sau đó mặt mày đầy chán ghét để chén xuống.
Thần sắc chỉ toàn là vẻ khinh miệt.
Lúc này sáu yêu vương bưng chén rượu không, nhìn Tiểu Bạch Long với đủ vẻ mặt khác nhau.
Bằng Ma Vương hừ lạnh nói:
- Xem chừng rượu của chúng ta không hợp ý Ngao công tử a.
Dứt lời, gã đặt mông ngồi lại xuống ghế, tay vỗ mạnh chén sừng xuống mặt bàn tạo thành tiếng "cạch" thật lớn. Chén rượu khẽ rung rung, lại không rơi xuống.
Đám tiểu yêu hầu hạ quanh đó đều kinh hồn bạt vía, chăm chú nhìn tới.
Ngưu Ma Vương nhìn qua có chút khó chịu nhưng vẫn cố gượng vẻ mặt tươi cười:
- Được rồi, mọi người ngồi, mọi người ngồi đi.
Mấy yêu vương còn lại bắt đầu ngồi xuống ghế, nhưng mặt mày đầy vẻ trào phúng. Tình cảnh chợt trở nên gượng gạo.
Ngưu Ma Vương vội vàng giảng hòa nói:
- Tam đệ nói đùa rồi, có lẽ hôm nay Ngao công tử của chúng ta gặp phải chuyện gì không vừa lòng, cho nên mới khó chịu...
- Không, hắn nói đúng đấy.
Tiểu Bạch Long nghiêng người dựa vào ghế ngồi, ung dung nói:
- Rượu này của các ngươi quả thật không phải để cho người uống. Tuy nói rượu ở Hoa Quả Sơn cũng thấp kém, nhưng tốt xấu gì của người ta cũng là rượu ngon tồn kho của thiên quân... Còn chưa kể con cá này, các ngươi nhìn xem, nhìn xem đi.
Nói xong, y tự tay cầm con cá khô quắt được bày biện trước bàn mình lên rồi buông lỏng tay, con cá rơi rầm một tiếng xuống khay. Y thở dài:
- Cá này ngon, thế nhưng tay nghề chế biến quả thực khiến người ta buồn nôn. Cái thứ này làm sao cho vào miệng được?
Xong rồi y chỉ chỉ vào nữ yêu đang xoay xoay trước mặt bọn họ:
- Các ngươi nhìn xem đây là vũ cơ kiểu gì hả? Quả thật quá khó coi.
Cả đoạn này nói ra khiến sắc mặt đám yêu vương lúc đỏ lúc trắng cả lên.
Mấy vũ cơ ca hát chắp vá tạm thời đều bị dọa sợ đến run rẩy quỳ trên mặt đất.
Nắm tay Bằng Ma Vương dưới gầm bàn đã siết chặt lại.
Vẻ mặt Giao Ma Vương tức thì chuyển sang đầy vẻ chế giễu.
Ngưu Ma Vương cười cười xấu hổ, vung tay lên. Đám vũ cơ ca hát vội vàng dập đầu lui ra ngoài.
Ngưu Ma Vương ho khan hai tiếng, nói khẽ:
- Chúng ta chỉ là một đám yêu quái, chiêu đãi không chu toàn, à, là chăm sóc không chu toàn rồi. Kính mong Ngao công tử thứ lỗi cho, không nên để bụng. Lại nói để sau này lão Ngưu sai người tìm rượu ngon, lại bắt về mấy tên đầu bếp nhân loại, nhất định sẽ khiến Ngao công tử thoả mãn.
- Không cần.
Tiểu Bạch Long khoát tay áo, vẻ mặt không thể chịu nổi nữa nói:
- Có sơn hào hải vị gì mà bản công tử chưa từng hưởng qua? Đến chỗ các ngươi cũng không phải vì muốn ăn đồ của các ngươi, uống đồ chỗ các ngươi. Chỉ cần các ngươi nhớ kỹ phải đáp ứng chuyện của ta là được. Còn nữa, sau này ít bày ra mấy thứ yến hội này lại, bổn công tử không chịu nổi.
Mấy tên yêu vương đều âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
- Ngao công tử nói rất đúng, Ngao công tử nói rất đúng.
Ngưu Ma Vương cười cười như thể một nông dân vùng nông thôn đầy chất phác, đáp:
- Ngao công tử nói ít bày ra thì sau này ta sẽ không bày ra nữa. Các vị huynh đệ nói xem có phải hay không?
Ngưu Ma Vương nhìn quanh, cũng chỉ có Ngục Nhung Vương gật đầu phụ họa theo, có điều người sáng suốt nào cũng nhìn ra được gã cũng đầy vẻ không tình nguyện. Một tràng yến hội vốn nên vui vẻ sáng khoái coi như đã bị phá hỏng hoàn toàn.
Một lúc lâu sau, Bằng Ma Vương mới chậc chậc nở nụ cười, thong thả hỏi:
- Ngao công tử à, đan dược hiện nay mới có một ít, có thể.... Dù sao so với số lượng mà ngài đáp ứng với chúng ta lúc trước thua kém không chỉ một phân hay nửa phần nha. Tính ra mà nói, đấy còn chưa đủ để gọi là số lẻ của phần đấy nữa.
Tiểu Bạch Long vuốt vuốt quạt xếp, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bằng Ma Vương đáp:
- Chuyện mà các ngươi đáp ứng ta còn chưa làm được chút nào, vậy phải nói làm sao hả? Không làm việc mà đòi trả toàn bộ thù lao? Nghĩ đến không phải quá ngon ăn hay sao?
- A... Lúc trước đáp ứng là trước khi ra tay trả trước ba phần, nếu khoảng thời gian chiến tranh cần thiết có thể bổ sung thêm bốn phần nữa, xong việc sẽ thanh toán khoản còn lại. Thế nhưng hiện nay thì sao, còn chưa tới ba phần?
Sắc mặt Tiểu Bạch Long chợt biến đổi, hừ lạnh nói:
- Các ngươi còn không dám tuyên chiến, đến lúc này vẫn còn lấy lí do chưa tới thời điểm. Bản công tử đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Làm sao hả? Các ngươi đã yếu hèn còn dám cưỡng từ đoạt lý hả?
Vừa nghe đến hai từ "yếu hèn", Bằng Ma Vương vỗ thẳng một chưởng xuống bàn rồi đứng bật dậy, trợn to mắt quát mắng:
- Lúc trước chỉ nói nhận lời sẽ được trả ngay ba phần, khi nào biến thành tuyên chiến mới được trả ba phần hả? Ranh con miệng còn hôi sữa mà dám giở trò cáo trạng?
Trong động phủ lập tức chìm vào tĩnh mịch, chúng yêu đều trợn to mắt nhìn hai người.
Tiểu Bạch Long cũng khom khom người, mắt hằm hằm nhìn lại, đang định mở miệng thì Ngưu Ma Vương đã bước lên trước chắn ngang giữa hai người:
- Tam đệ! Sao đệ có thể nói như vậy được? Số lượng lớn như thế, Ngao công tử cũng cần có thời gian gom góp a!
Rồi Ngưu Ma Vương quay đầu nói với Tiểu Bạch Long:
- Chỉ có điều Ngao công tử à, không phải huynh đệ ta không chịu làm việc. Chỉ là... Nhân loại có câu "tam quân chưa động, lương thảo đã đi trước", ngài cũng hiểu tình huống của mấy người chúng ta hiện giờ. Nếu không có đan dược thì làm thế nào điều động đại quân được? Làm sao có sức mà tuyên chiến chứ? Về phần chuyện mà ngài muốn chúng ta làm thì lại càng không thể nào đề cập đến được.
- Có mà ngươi không tin ta thì có.
Tiểu Bạch Long lạnh nhạt nói.
- Không không, làm gì có, làm sao lại không tin ngài được?
Ngưu Ma Vương cười ngây ngô đáp.
- Yên tâm đi, chỉ cần các ngươi làm việc thật tốt, sẽ nhận được không ít đồ đâu. Ngao mỗ cáo từ trước.
Tiểu Bạch Long chậm rãi đứng dậy, một cước đạp bay bàn tiệc trước mặt, thẳng chân bước đi qua.
Trước lúc rời khỏi động phủ, y còn quay đầu liếc mắt nhìn Bằng Ma Vương, rồi quay người phẩy tay áo bỏ đi.
Nhìn bóng lưng Tiểu Bạch Long đã đi xa, Bằng Ma Vương cùng Giao Ma Vương đều nở nụ cười lạnh.
. . .
Nơi sáu yêu vương đang cư trú là một vùng núi có tên là Sương Vũ, nằm sâu trong lục địa ở phía Tây Nam của Nam Chiêm Bộ Châu.
Sở dĩ có tên là Sương Vũ là vì nơi này một năm bốn mùa hơn phân nửa là mưa dầm liên tục. Đến mùa đông còn có thể giăng đầy sương trắng. Có điều nơi đây nằm ở phía Nam, cho nên không có tuyết rơi.
Nghe danh tự cũng đủ biết hẳn là nơi khí hậu ôn hòa, non xanh nước biếc.
Thực ra nơi đây vốn cũng là non xanh nước biếc với những dòng suối đan xen kéo dài mấy trăm dặm trong rừng núi, cây cối xanh mướt, chim thú thành đàn.
Đáng tiếc, hiện tại tất cả đã trở thành chuyện xưa cũ rồi.
Từ khi sáu yêu vương chọn nơi này, bắt đầu chiêu binh mãi mã, có rất nhiều yêu quái hội tụ. Trong lúc nhất thời, nhu cầu về đồ ăn, thậm chí là cây cối cũng đã gia tăng lên mãnh liệt.
Sáu yêu vương cũng không có khái niệm phát triển lâu dài như Hoa Quả Sơn, mà yêu quái nơi đây cũng không có được tính kỷ luật như đám yêu quái Hoa Quả Sơn. Hơn nữa Nam Chiêm Bộ Châu chưa có chiến tranh, số lượng yêu quái tụ tập về nhiều hơn hẳn so với ở Hoa Quả Sơn. Chẳng chóng thì chầy, không tới hai năm, khắp nơi chỉ còn những ngọn núi trụi lủi với đầy những doanh trại yêu quái.
Nhìn cảnh tượng như vậy, đám yêu vương dứt khoát sửa lại thành một cái tên uy phong lẫm liệt: "Ma Phong" - ngọn núi yêu ma.
Ban đêm, đứng trong cốc ngẩng đầu nhìn lên sẽ thấy được những đỉnh núi trụi lủi bốn phía này hệt như những con yêu ma giương nanh múa vuốt dưới ánh trăng, không phụ cho cái danh hào Ma Phong một chút nào.
Hiện giờ Tiểu Bạch Long được coi như là khách quý của Ma Phong, được an bài ở trong một tòa nhà chưa xây dựng hoàn chỉnh trên đỉnh một ngọn núi phụ.
Tiểu Bạch Long bước qua bậc cửa, ưỡn ngực từng bước đi vào bên trong.
Mấy tên tiểu yêu đang làm việc nhìn thấy y vội vàng nằm rạp xuống mặt đất:
- Cung nghênh Ngao công tử.
- Ừm.
Tiểu Bạch Long khẽ ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy song cửa được bọn chúng đục đẽo, khắc loạn cả lên. Y chỉ biết trợn tròn hai mắt. Trong lúc tâm tình không như ý, y nhấc chân đạp một tên tiểu yêu trong đám, rồi chỉ vào song cửa chửi rủa:
- Đây là cái gì? Điêu khắc cái gì đây hả? Ta nói các ngươi không hiểu hả? Ngươi điêu khắc cái quỷ gì hả?
Đám tiểu yêu đều bị dọa cho sợ hãi co rúm, không dám mở miệng.
Nhìn tên tiểu yêu bị đá một cước lăn lông lốc trên đất, Tiểu Bạch Long phất tay lên, hầm hầm nói:
- Từ mai đám các ngươi không cần đến đây nữa. Trở về nói cho Ma Vương các ngươi biết, đến thành trấn nhân loại bắt vài tên công tượng tới đây cho ta. Cho dù có là loại công tượng vô dụng thì cũng còn hơn đám giá áo túi cơm các ngươi! Cút!
Dứt lời, y lại nhấc chân muốn đá tiếp.
Mấy tên tiểu yêu này bị dọa sợ đến vừa lăn vừa bò, chạy trối chết. Trong nháy mắt, đám tiểu yêu đầy sân đã chạy trốn không còn một mống nào.
- Làm sao vậy? Làm sao vậy?
Lúc này Bạch Tố cùng bốn nữ yêu vội vàng đi từ trong nhà ra, nhìn thấy gương mặt tức giận của Tiểu Bạch Long đã lập tức hiểu rõ ngọn ngành.
Thấy Bạch Tố mặc một bộ áo trắng đi tới, Tiểu Bạch Long mới thoáng kìm nén cơn giận lại.
- Tham kiến Ngao công tử.
Bốn nữ yêu kia vội cúi người hành lễ. Bạch Tố cũng chậm chạp hành lễ sau cùng, sau đó tròn mắt nhìn Tiểu Bạch Long.
Tiểu Bạch Long không để ý đám nữ yêu kia, chỉ khẽ gật đầu với Bạch Tố rồi bước vào trong phòng, đặt mông ngồi xuống ghế chủ tọa.
- Mang nước sạch đến cho ta súc miệng, yến hội hôm nay thật quá là chán.
Một nữ yêu tướng mạo diễm lệ vội vàng bưng một cốc nước trong đến.
Bạch Tố nhìn Tiểu Bạch Long, nghiêng đầu đưa mắt liếc một cái ra hiệu. Đám nữ yêu kia hiểu ý, cúi người hành lễ rồi đi ra khỏi phòng.
- Làm sao vậy?
Bạch Tố tự tay bê chậu nước.
Tiểu Bạch Long nhổ ngụm nước súc miệng vào chậu, tiện tay đặt cốc nước lên mặt bàn bên cạnh, nói:
- Tên lão tam, cái con chim kia... Được rồi, không nói nữa, kẻ như hắn không đáng nói đến!
- Ngươi lại xung đột gì với yêu vương vậy? Cần gì chứ?
Bạch Tố thở dài:
- Dù sao bọn họ cũng là địa đầu xà nơi này, lỡ như...
- Không có lỡ như gì cả!
Tiểu Bạch Long khoát tay áo nói:
- Bọn chúng còn dám làm thế nào? Không có bản thái tử, bọn chúng lấy đâu ra đan dược? Không có đan dược, sớm muộn gì cũng bị thiên quân rút gân lột da! Bản thái tử chính là bùa bảo mệnh của bọn chúng.
Bạch Tố vội vàng ra dấu im lặng, chậm rãi lắc đầu, hạ giọng nói:
- Hiện tại bọn họ còn không biết ngươi là tam thái tử Tây Hải, lỡ như để lộ... E là có chút phiền phức.
Tiểu Bạch Long chép miệng, giương mắt thản nhiên liếc nhìn Bạch Tố.
Lúc trước y chạy ra khỏi Hoa Quả Sơn, lại không thể quay về Tây Hải, thật sự là đã đến bước đường cùng. Vốn y định bụng nếu như sáu yêu vương đã cần có đan dược, thế thì bản thân dứt khoát cùng đi theo Bạch Tố tới Ma Phong nhòm ngó một chút, nói không chừng có thể tìm ra được cách chỉnh đốn tên Cửu Đầu Trùng trút mối giận.
Không nghĩ tới, cả đoạn đường này lại là Bạch Tố tìm cách giúp y chuẩn bị mọi thứ. Không thể không thừa nhận đầu óc tiểu nha đầu này tương đối nhanh nhạy, ít nhất còn nhanh nhạy hơn Tiểu Bạch Long y.
Thế nhưng không phải nàng là thủ hạ của sáu yêu vương sao? Làm sao lại giúp đỡ y chứ?
Tiểu Bạch Long nghĩ mãi không rõ, đoán chừng sáu yêu vương cũng nghĩ không thông. Có điều ở nơi đây Bạch Tố chỉ cũng chỉ là một kẻ không quan trọng, có thể giúp đỡ sáu yêu vương phục vụ vị thần tài Tiểu Bạch Long này, đủ khiến đám bọn chúng không có hứng thú truy cứu sâu hơn làm gì.
Thường xuyên qua lại như vậy, Bạch Tố đã trở thành tâm phúc của Tiểu Bạch Long.
Tiểu Bạch Long chợt ngửa đầu, dựa vào thành ghế thở dài:
- Để lộ thì thế nào? Bọn chúng dám học theo con khỉ kia hay sao? Ta phát hiện ra đám bọn chúng còn xa mới bằng được con khỉ kia. Con khỉ kia dám mạnh mẽ cướp đoạt Định Hải Thần Châm của Đông Hải Long cung, đổi lại là đám bọn chúng thì có kẻ nào dám không? Càng đừng nói tới chuyện ra tay xử lý bản thái tử. Nói cho cùng thì bọn chúng còn sợ sẽ khiến cho Thiên Đình chú ý, còn sợ thiên quân.
Cũng vì đây là Ma Phong y mới dám làm mưa làm gió như vậy, đổi lại là ở Hoa Quả Sơn thì...
Không nói có hai người Dương Thiền cùng Ngao Thính Tâm nhìn chằm chằm vào, chỉ một mình Mỹ Hầu Vương không kiêng nể ai cũng đã quá sức y rồi. Hơn nữa mấu chốt là không chỉ mình hắn không kiêng nể, mà đám thủ hạ của hắn cũng học theo, không chừa cho y chút mặt mũi nào.
Nhớ tới lúc trước vừa tới Hoa Quả Sơn đã bị đánh cho một trận, trong lòng Tiểu Bạch Long lại càng thêm tức giận.
Ở cả năm trời trong Hoa Quả Sơn quả thật đã bị kềm nén đến ngộp thở rồi.
Bạch Tố khẽ nhíu mày, nói khẽ:
- Phần đan dược tiếp theo ngươi xử lý thế nào đây? Nếu như không có đan dược...
- Kim tinh đã dùng hết chưa?
Tiểu Bạch Long hỏi.
- Còn không tới ba trăm.
- Dùng gì nhanh vậy?
Bạch Tố không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn vẻ mặt kinh hãi của Tiểu Bạch Long.
Một lúc lâu sau, Tiểu Bạch Long mới bất đắc dĩ thở dài.
Mớ kim tinh kia cũng không có nhiều, chỉ chừng ba vạn mà thôi.
- Nếu không phải phụ vương không cho ta chút gì, còn cắt đứt các khoản chi tiêu cho phủ đệ của ta thì ta cũng chẳng muốn lén lút tìm đại tỷ, nhị tỷ nhờ giúp đỡ, rồi lại phải dùng kim tinh mua đan dược từ đám tiên gia khắp nơi thế này. Ài... Trước kia hứa hẹn cho sáu tên khốn kia nhiều quá rồi, không thôi đã không phải mệt mỏi gom góp như hiện tại. Cũng may có ngươi ở đây, đám tiên gia kia không nhìn ra ngươi là yêu. Ngươi mang theo phong thư của ta đi giao dịch vẫn còn yên tâm.
Bạch Tố hít một hơi, rồi thở dài:
- Bọn họ sao không nhìn ra? Chỉ là bọn họ không vạch trần ra mà thôi. Ngươi không phát hiện càng ngày đan dược chúng ta mua càng mắc hay sao? Nếu không phải nhìn rõ chúng ta đã không còn bao nhiêu chỗ để mua thì làm sao bọn họ tăng giá chóng mặt đến như vậy? Hơn nữa, sau này chuyện kia xảy ra, bọn họ sẽ còn đẩy giá lên cao nữa.
Nói đến đây, Bạch Tố chợt há miệng tựa hồ còn muốn nói điều gì nữa, cuối cùng lại nuốt trở về.
Tiểu Bạch Long chống đầu gối, thấp giọng hỏi:
- Đan dược kia, mắc đến mức nào?
- So với ngày đầu, không chỉ mắc gấp đôi.
Trong thính đường nho nhỏ, hai người đều trầm ngâm.
Hồi lâu sau, Tiểu Bạch Long đưa tay nói:
- Chuẩn bị giấy bút cho ta. Lại viết thư qua cho đại ca, nhị ca ta lần nữa, còn cả viết cho tam tỷ nữa. Kêu gọi tài trợ!
Thoáng do dự một chút, y lại nói:
- Được rồi, không nên viết thư cho tam tỷ. Tỷ ấy có sở thích truy hỏi ngọn nguồn, chuyện này không nên nói cho tỷ ấy biết. Có lẽ nên bỏ công sức ở chỗ đại ca nhiều chút. Huynh ấy hiện đang là Giang Long Vương, hẳn có thu nhập phong phú. Nghe nói nhị ca cũng lấy được một chức quan béo bở...