Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời còn chưa tỉnh giấc, khỉ đá đã rời giường, rửa mặt mũi, bắt đầu tu hành.
Ngày qua ngày tu hành, mỗi ngày, hắn đều nhẩm tính xem còn bao lâu nữa mới có thể tu thành Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không thần thông quảng đại.
Thế nhưng càng làm vậy, hắn càng khủng hoảng. Những cơn đau cứ tăng dần, dường như không có hạn cuối.
Đối mặt với khủng hoảng kiểu này, hắn lại chẳng có cách nào, chỉ có thể cắn răng mà chịu, ngày qua ngày cố gắng kiên trì, bất kể khó khổ bao nhiêu đều phải chịu đựng.
Chịu đựng đúng như lời hắn từng nói trước mộ Tước Nhi.
Ăn viên Nạp Thần đan thứ hai, hắn ra ngoài phòng, ngồi lên một tảng đá có rêu xanh phủ kín nửa, bắt đầu đả tọa hấp thu linh khí.
Mấy ngày nay, nhờ có Nạp Thần đan trợ giúp thần trí được bảo trì, tốc độ tu hành của hắn quả thật nhanh hơn không ít. Thế nhưng sát thương từ loại tu luyện cực hạn này lại không bởi vì một viên thuốc tê mà triệt tiêu.
Từng tia linh khí nhanh chóng hội tụ vào cơ thể, hóa thành linh lực. Linh lực từ trong cơ thể thì cuồn cuộn trào ra bên ngoài. Hai hướng va chạm, khiến mỗi một tấc da thịt đều truyền tới cảm giác đau đớn, tựa hồ Nạp Thần đan cũng đã không thể hoàn toàn miễn trừ thống khổ.
Lại thêm có một luồng khí nóng xông lên não, điên cuồng giày vò ý thức từ lâu đã không còn quá thanh tỉnh.
Đợi khỉ đá hoàn thành một canh giờ tu hành, tinh thần lại sát tới biên giới muốn sụp đổ, thì thấy Phong Linh bưng một đĩa trái cây đã gọt sẵn, cười híp mắt đi tới trước mặt hắn.
Mở to mắt, cố không thở dốc, cắn răng làm bộ như không có chuyện gì, khỉ đá đi đến cạnh giếng, lại dội một gàu nước, kết thúc lần tu hành này.
Chờ lấy lại sức lực, khỉ đá ngồi tới cạnh Phong Linh, bắt đầu ăn trái cây, chỉ là cánh tay nắm trái cây còn run nhè nhẹ!
Nhét nhồm nhoàm trái cây vào miệng, khỉ đá liếc trộm Phong Linh một cái, hình như cô bé cũng không phát hiện điều này.
Từ khi đến Lăng Yến lý, phòng bếp lại ở bên cạnh, mỗi ngày tự tay giúp khỉ đá chuẩn bị đồ ăn đã thành thói quen của Phong Linh.
- Thế nào?
Phong Linh thân thiết hỏi.
- Không sai biệt lắm, cảm giác chừng hai ba ngày nữa là có thể hoàn thành quá độ từ cảnh giới Ngưng Thần tới cảnh giới Nạp Thần. Nhanh hơn dự tính một chút.
Phong Linh khẽ nhíu mày.
Đây rõ ràng là chuyện vui, nhưng tại sao cô bé lại chỉ thấy được từ mắt khỉ đá sự lo âu đây?
Nhưng loại lo lắng này cũng chỉ xuất hiện rồi biến mất tức thì. Tốt xấu gì bây giờ khỉ đá cũng không thống khổ như trước khi dùng Nạp Thần đan.
- Hai ba ngày? Hừ, theo ta thấy ngươi cả đời đều tu không đến cảnh giới Nạp Thần.
Một giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên. Khỉ đá ngẩng đầu, thấy Dương Thiền từ đằng xa khoanh tay chậm rãi dạo bước đến.
Vẫn là tà áo trắng nhẹ bay, khuôn mặt xinh đẹp mà lạnh như băng, nhưng có vẻ có độ ấm hơn so với dĩ vãng.
- Ngươi nói bậy! Khỉ sẽ lập tức tu tới cảnh giới Nạp Thần!
Phong Linh trừng mắt với Dương Thiền, phản bác.
Khỉ đá lại chỉ trầm mặc, tiếp tục cúi đầu gặm trái cây, đợi cho Dương Thiền bước thong thả tới trước mặt mới hỏi:
- Nói thử xem, ngươi có kiến giải gì?
Vừa nghe hỏi, Dương Thiền hơi nhếch khóe miệng, Phong Linh thì lại cứng đờ người ra.
- Nếu hiện tại Nạp Thần đan hoàn toàn mất hiệu lực, ngươi chỉ sợ sẽ lập tức bất tỉnh chứ hả?
Dương Thiền chìa ngón tay thon dài, điểm điểm lên vai khỉ đá, ý vị sâu xa nói.
Khỉ đá hơi run lên, nhưng vẫn làm như không có việc gì, tiếp tục gặm trái cây.
Phong Linh muốn phản bác, nhưng lại thấy khỉ đá trầm mặc, khiến dự cảm bất thường lúc nãy của cô bé như được xác thực, cả kinh không nói ra lời.
Đưa mắt nhìn Phong Linh đang kinh hãi, Dương Thiền thu tay về, lạnh lùng nói:
- Biết không? Thân thể của ngươi đã tiếp cận cực hạn. Mặc cho Nạp Thần đan hiệu quả như thế nào, chỉ cần thân thể tới cực hạn, ngươi sẽ hoàn toàn mất đi tri giác. Đương nhiên, chết chắc chắn là không. Điểm này ngươi có thể yên tâm. Có Tu Bồ Đề ở nơi này, ngươi tuyệt đối không chết được. Nhưng chờ khi ngươi tỉnh lại... sẽ phát hiện, những thông đạo vốn trùng kích xong đã hoàn toàn nghẽn lại, tất cả lại bắt đầu lại từ đầu.
Đó là một... vòng tuần hoàn chết?
Khỉ đá không còn làm vẻ mặt bình tĩnh được nữa.
Nếu tiến vào cái vòng tuần hoàn này, tu hành giả đạo còn có ý nghĩa gì đây?
- Nói hưu nói vượn! Ngươi tu cũng là ngộ giả đạo, làm sao biết chuyện của hành giả đạo? Cho dù thực sự có tai hại như thế, Lăng Vân Tử sư thúc không có khả năng không nói rõ ràng!
Phong Linh hô lớn.
Cánh tay đang cầm quả táo của khỉ đá khựng lại, cái miệng đã há rộng không có cắn xuống. Hắn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Dương Thiền.
Nhìn khỉ đá mặt không chút thay đổi, lại nhìn Phong Linh bối rối, trên mặt Dương Thiền hiện vẻ tươi cười khó gặp, một vẻ tươi cười khinh miệt:
- Ta tu ngộ giả đạo không có sai, mà Lăng Vân Tử biết luyện đan tu cũng là ngộ giả đạo. Nạp Thần đan, hắn nhất định là chưa từng ăn. Hắn sở dĩ không nói, là bởi vì thế gian này không nhiều người tu hành giả đạo gặp tình huống này. Hành giả đạo tu khó tới đâu liên quan tới tư chất của người tu hành. Chưa từng gặp qua, cho nên hắn cũng không rõ ràng lắm.
Dí sát mặt mình vào mặt khỉ đá, Dương Thiền mị nhãn như tơ, hơi thở như lan, chậm rãi nói:
- Có thể gặp loại tình huống này đều là kỳ tài có một không hai, người như thế có được tốc độ hấp thu linh khí không thể tưởng tượng. Có tin hay không là tùy ngươi. Nếu muốn cách giải quyết thì tới tìm ta.
Dứt lời, Dương Thiền xoay người đi. Mới được vài bước, nàng ta bỗng xoay người, dùng ngón trỏ miết miết môi son, ra vẻ tự hỏi, nói:
- À, quên nói, biết Nạp Thần đan là kiệt tác của người nào không?
Khỉ đá dựng lỗ tai lên.
- Người luyện đầu tiên gọi là Ngọc Đỉnh. Người ăn đầu tiên, gọi là Dương Tiễn.
- Dương... Dương Tiễn!
Phong Linh kinh ngạc.
Trong làn gió nhẹ buổi sớm mai, nhìn chăm chú bóng Dương Thiền đang rảo bước đi xa, khỉ đá bỗng mở to mắt, tay hơi buông lỏng, quả táo nắm trong lòng bàn tay lặng yên rơi xuống.
. . .
Ở chỗ sâu trong Tiềm Tâm điện, Tu Bồ Đề đang nhắm mắt tu hành khẽ lắc đầu, miệng nhếch lên vẽ một nụ cười bất đắc dĩ.
. . .
Dương Thiền vừa mới ngồi xuống bên trong phòng chung của mình và Phong Linh, thì khỉ đá đã thở hồng hộc chạy tới cửa.
- Suy nghĩ nhanh nha.
Dương Thiền đổ nước nóng vào ấm trà, rót một chén, bưng lên, thổi thổi hơi nóng, đưa lưng về phía khỉ đá, nhàn nhã nói:
- Ngưng Thần hậu kỳ, chạy vài bước đã thở hồng hộc, kinh mạch trong cơ thể phải gánh chịu quá nặng rồi hả? Dưới tình huống này còn có thể kiên trì, cũng không đơn giản đấy. Ta rất tò mò, đến cùng là ngươi có mục đích gì, phải liều mạng như vậy.
- Nói cho ta biết, giải quyết như thế nào?
Khỉ đá cắn răng nói.
- Được, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện.
- Điều kiện gì?
- Đáp ứng ta một yêu cầu, còn yêu cầu gì, ta chưa nghĩ ra. Chờ ta nghĩ xong, sẽ nói cho ngươi biết. Ta muốn một lời hứa của ngươi, hứa nhất định thực hiện. Kỳ thật ta đã cứu mạng của ngươi, vốn muốn chút gì đó từ ngươi cũng không tính quá phận. Thế nhưng, ta hy vọng có được lời hứa chính thức.
Dương Thiên từ từ nói, mặt mang ý cười, vẻ mặt kia giống như đang nói những chuyện sinh hoạt vụn vặt hàng ngày cùng khuê mật.
Bộ dáng này rõ ràng là muốn lừa đảo!
- Có ý nghĩa sao?
Khỉ đá lạnh nhạt hỏi:
- Muốn hứa hẹn từ một kẻ chỉ có cảnh giới Ngưng Thần, có ý nghĩa sao?
- Đương nhiên có ý nghĩa.
Dương Thiền chậm rãi xoay người lại, nhấp một ngụm trà, cười nói:
- Ta nghe được lời đồn, lần trước ngươi lẻn vào Tàng Kinh các cũng không bị Tu Bồ Đề xử phạt, còn khiến ngũ sư huynh của ngươi đóng cửa không ra. Các đạo đồ hận ngươi thấu xương, mắng chửi không dứt. Nếu gặp người không biết, còn tưởng rằng Tu Bồ Đề hồ đồ rồi, lại đi thu một đồ đệ làm xằng làm bậy như ngươi.
Dừng một chút, nàng thu nụ cười lại, nheo mắt nhìn khỉ đá, nói tiếp:
- Nhưng cái nhìn của ta khác bọn họ. Ta không tin Tây phương thượng cổ đại tiên Tu Bồ Đề danh vang thiên hạ lại tùy tiện đối xử đặc biệt với một đệ tử, hơn nữa ta thấy được tốc độ hấp thu linh lực của ngươi. Cho nên, lời hứa của ngươi có ý nghĩa.
- Chẳng may đến lúc đó ta không thực hiện thì sao?
- Không biết.
Dương Thiền nhấp một ngụm trà, cười nói:
- Trong tay áo của ngươi có một cái lông chim, là màu vàng hơi đỏ. Nếu ta nhớ không lầm, con chim hoàng yến kia cũng có màu như vậy. Nếu chỉ muốn tu tiên, ngươi sẽ không liều mạng như giờ. Ta đoán thử, hoàng yến kia chết rồi, mà ngươi có hứa hẹn với nó, đúng không?
Nghe đến đó, mặt khỉ đá rúm ró lại:
- Đủ rồi!
Phản ứng của hắn đã xác thực phán đoán của Dương Thiền. Điều này làm nụ cười trên mặt nàng ta càng đậm, nụ cười của người thắng.
Đặt chén trà lên mặt bàn, dựa lưng vào ghế, nhìn khỉ đá, nàng ta nói:
- Ta đề nghị, trước khi tu vi của ngươi đến cảnh giới nhất định thì không nên rời khỏi Tà Nguyệt Tam Tinh động. Bằng trạng thái hiện tại của ngươi, chỉ cần liếc mắt một cái, đối phương có thể thấy rõ trên người ngươi có thứ gì. Nếu không phải ta phát hiện ngươi từng là con khỉ ta gặp qua, lại phát hiện trong tay áo ngươi còn giữ chiếc lông chim kia, ta cũng sẽ không muốn lời hứa của ngươi. Thế nào, điều kiện của ta, đồng ý không?
Nữ nhân này, quả nhiên rất nguy hiểm!
Khỉ đá nghiêm mặt, lạnh lùng nói:
- Không cần, ta nghĩ ta không cần Nạp Thần đan cũng có thể tu đến cảnh giới Nạp Thần, chẳng qua thời gian dài hơn thôi. Ta có thể chờ!
Hắn xoay người định đi, lại nghe tiếng cười của Dương Thiền từ phía sau:
- Mơ mộng hão huyền. Tốc độ hấp thu linh lực, bất kể áp chế thế nào thì hiệu quả cũng có hạn. Hạn chế tốc độ hấp thu linh lực, đây chính là nan đề của ngộ giả đạo mấy ngàn năm qua. Tốc độ quá nhanh tức là ngươi không thể tu luyện liên tục. Lẽ nào ngươi không phát hiện, mỗi lần tu luyện xong, chỉ cần vừa ngừng lại, thì thông lộ vốn bắt đầu mở ra sẽ lại bắt đầu khép kín sao? Suy nghĩ thật kỹ đề nghị của ta đi, về sau còn gặp phải rất nhiều vấn đề, những vấn đề khác hẳn người khác. Mà Tu Bồ Đề tựa hồ không để ý tới ngươi, chỉ ta có thể giúp ngươi. Vì để cho lời hứa của ngươi trở nên có giá trị, ta sẽ đem hết toàn lực giúp ngươi.
Cũng không quay đầu lại, nghe xong mấy lời này, khỉ đá bước nhanh ra khỏi căn phòng.
Phong Linh vẫn đứng ở ngoài phòng vội vàng đuổi theo.