Trên không, cuồng phong thổi đến.
Khỉ Đá đối mắt với Na Tra đang ôm Tăng Trưởng Thiên Vương.
Không thể phủ nhận, Na Tra không nắm chắc có thể ngăn trở Khỉ Đá, thậm chí không nắm chắc mang theo Tăng Trưởng Thiên Vương trốn được, bởi vì, tốc độ chính là ưu thế của Khỉ Đá.
Nhưng Na Tra không thể cứ vậy rời đi. Bất kể thế nào, Tăng Trưởng Thiên Vương cũng là đồng liêu. Tuy Na Tra không thích Tăng Trưởng Thiên Vương, nhưng tam thái tử không làm nổi việc bỏ đồng liêu chạy trốn.
Hít sâu một hơi, Na Tra dùng linh lực bao bọc lấy Tăng TrưởngThiên Vương, nâng lên phía sau mình. Từng ngọn lửa hội tụ lại, Na Tra lại làm phép ba đầu sáu tay, xuất ra toàn bộ pháp khí.
Mắt Khỉ Đá híp lại thành một đường nhỏ.
Tất cả mọi người ngửa đầu, ngơ ngác nhìn cả hai.
- Cô nói, hắn sẽ giết Na Tra sao?
Đoản Chủy hỏi.
Dương Thiền ngơ ngác, khóe miệng hơi run run, nói:
- Ta cũng không biết.
Nếu là bình thường, Khỉ Đá chắc chắn sẽ không xuống tay với Na Tra, nhưng giờ lại dính tới Tăng Trưởng Thiên Vương...
Đến tận bây giờ Dương Thiền vẫn còn nhớ rõ ngày đó, sau khi Khỉ Đá giết lão Bạch Viên, được Ác Giao phong làm Xa Kỵ tướng quân, tới khi về phủ đệ, ánh mắt hắn lạnh đến mức nào.
Hận ý trong đó, không có từ ngữ nào đủ để hình dung.
Hắn sẽ vì Na Tra mà bỏ qua cơ hội hiếm có để giết Tăng Trưởng Thiên Vương như vậy sao?
Có lẽ là sẽ, nhưng Dương Thiền thật sự không dám xác định.
Trên thực tế, vào giây phút này, bằng hành động của Khỉ Đá vừa rồi, tất cả đều nhận định Khỉ Đá sẽ không thu tay lại.
Chỉ thấy Khỉ Đá chậm rãi giơ Kim Cô bổng:
- Đây là ngươi tự chuốc lấy.
- Đến đây đi!
Na Tra nhìn chằm chằm Khỉ Đá, bày tư thế tử chiến.
Lập tức Khỉ Đá biến thành một luồng sáng vàng đánh tới, Na Tra cũng hóa một luồng sáng đỏ vọt lại nghênh chiến.
Ngay khi hai người va chạm, Khỉ Đá nháy mắt cải biến phương hướng, phóng xuất đất. Cú va chạm trong dự liệu không phát sinh.
Trong nháy mắt đó, Na Tra ngây người.
Trán Na Tra không ngừng toát mồ hôi lạnh, bởi Na Tra biết một kích này, Khỉ Đá thực sự là đã vận toàn lực, nhưng tại sao...
Đợi đã...!
- Không tốt ~!
Na Tra rống lên.
Nhưng đã trễ rồi.
Mục tiêu của Khỉ Đá bây giờ đã không phải là Tăng Trưởng Thiên Vương, càng không phải là Na Tra. Kỳ biến vừa rồi thu hút ánh mắt của mọi người. Cho dù không rõ tại sao, nhưng tất cả đều đã cho rằng hắn không muốn buông tha cho Tăng Trưởng Thiên Vương.
Đúng là hắn thù dai, nhưng hắn còn không đến mức váng đầu.
Vào giây phút này, dẫn dụ Na Tra ra xa, hắn lại lần nữa tới trước mặt Lý Tịnh. Mà bất kể là Lý Tịnh, Đa Văn Thiên Vương hay là Trì Quốc Thiên Vương, đều không kịp có phản ứng.
Kim Cô bổng giơ cao, một gậy thật mạnh đánh lên chiếc ô phòng hộ của Đa Văn Thiên Vương.
Một tiếng vang thật lớn, tia lửa tung tóe, sóng xung kích lan tràn quét lên mặt đất.
Chúng yêu trong yêu thành không tự chủ được nhắm mắt lại, thiên binh trên chiến hạm cảm thấy một dòng khí mãnh liệt ập tới, còn đám yêu vương trốn trong rừng cây thậm chí cảm giác mặt đất dưới chân đang run rẩy.
Chịu một gậy này, Đa Văn Thiên Vương kiệt lực, phun ra một ngụm máu tươi lên ô báu.
Trong cơn kinh hãi, Lý Tịnh và Trì Quốc Thiên Vương đưa tay muốn tăng thêm phòng ngự cho chiếc ô.
Đáng tiếc, đã trễ.
Trong nháy mắt, lại một gậy.
Hai gậy nặng nề, Đa Văn Thiên Vương không cản nổi nữa, cả người lẫn ô cùng rơi xuống mặt đất. Trong hỗn loạn, Trì Quốc Thiên Vương thậm chí chưa kịp ra tay đã bị Khỉ Đá tung một cước trúng bụng, bay ra ngoài.
Na Tra không có tâm trí để ý tới Tăng Trưởng Thiên Vương nữa, hóa thành một quả cầu lửa bay nhanh tới.
Bụi mù tán đi, Đa Văn Thiên Vương che ngực chậm rãi đứng lên, lại phun một ngụm máu tươi, ngẩng đầu nhìn lên.
Trì Quốc Thiên Vương cũng vất vả lắm mới khựng đà bay lại, lơ lửng trên không.
Thế nhưng, cả hai đều hít vào một hơi.
Phải nói là tất cả đều hít vào một hơi.
Bởi vì trước mắt bọn họ, Khỉ Đá đang bóp chặt lấy cổ Lý Tịnh.
Lý Tịnh mặt không chút máu, điên cuồng giãy giụa, hoảng sợ muốn gạt tay Khỉ Đá khỏi cổ mình. Nhưng đừng nói hiện giờ gã đang trọng thương, dù là lúc toàn thịnh, gã cũng không có cách nào so khí lực với Khỉ Đá.
Chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, liếc nhìn Linh Lung bảo tháp đang thu dần hào quang, từ từ nhỏ lại, Khỉ Đá cười lớn, nhìn Lý Tịnh nói:
- Mười trượng, chỉ còn thiếu năm thước là khởi động xong. Thật tiếc nhỉ, Lý Tịnh, Lý Thiên Vương. Ha ha ha ha.
Tất cả sợ ngây người.
- Hắn... hắn bắt Lý Thiên Vương?
Đứng trên chiến hạm, một thiên quân mở to hai mắt nhìn, khóe miệng co rúm.
- Lý Thiên Vương còn bị bắt, chúng ta làm sao bây giờ?
- Sao có thể như vậy chứ?
Mười tám vạn thiên quân nháo nhào lên. Vào lúc này, không ai biết nên làm gì.
Với Thiên Đình, đây là chuyện mấy ngàn năm qua chưa bao giờ phát sinh. Hai quân chưa giao phong, chủ tướng đã bị bắt.
Từ trong yêu thành bộc phát những tiếng hoan hô kinh thiên động địa. Tất cả yêu quái đều hét lên, âm thanh bay thẳng đến chân trời.
Ngay cả Đoản Chủy, Lữ Lục Quải, vào giây phút này cũng tru lên như dã thú.
Đám yêu vương trốn trong rừng, tròng mắt sắp rớt cả ra rồi.
Quả thật, đây mới là cách nhanh nhất để chấm dứt chiến đấu. Nhưng lại không ai nghĩ tới.
Chỉ cần một lần tập kích bất ngờ, bắt được Lý Tịnh đã sớm bị đánh tới hấp hối là được. Từ khi Lý Tịnh xuất hiện bắt Na Tra trở về, gã đã phạm một sai lầm trí mạng.
Không, phải là từ khi gã phái Na Tra khiêu chiến, gã đã phạm phải sai lầm trí mạng mới đúng. Na Tra thua trận không về, mới dẫn tới việc gã không thể không tự mình xuất trận.
Có lẽ một trận chiến này còn chưa phân thắng bại, nhưng ít ra ngày hôm nay, Hoa Quả Sơn thắng, đại thắng!
- Sao? Kế tiếp các ngươi định làm như thế nào?
Cửu Đầu Trùng chống tay đầu gối, chậm rãi đứng lên.
- Làm sao bây giờ? Dựa theo ước định lúc trước, chờ thiên quân lui lại, chúng ta sẽ đi tiến công hoa quả sơn!
Giao Ma Vương thất kinh quát to:
- Thiên quân không có tan tác, có lẽ Thiên Đình sẽ nhanh chóng phái thiên tướng mạnh hơn tới thay thế Lý Tịnh! Chúng ta vẫn có thể dựa theo kế hoạch lúc đầu.
- Vậy sao?
Cửu Đầu Trùng nhìn phía Ngưu Ma Vương:
- Ngươi cũng nghĩ vậy sao?
Ngưu Ma Vương im lặng.
Không hề nghi ngờ, nếu là lục đại yêu vương liên thủ với Cửu Đầu Trùng, muốn chiếm Hoa Quả Sơn hoàn toàn không thành vấn đề.
Thế nhưng...
-Tất yếu phải vậy sao?
Cửu Đầu Trùng gãi gãi cằm.
Đúng vậy. Tất yếu sao?
Thản nhiên cười cười, Cửu Đầu Trùng nói:
- Theo ta thấy, con khỉ này không tồi. Thực lực đủ mạnh, cũng có tâm kế, không phải yêu quái bình thường sánh được. Nếu hắn có thể đối kháng thiên quân, các ngươi cần gì liều sống liều chết chiếm Hoa Quả Sơn chứ? Nếu ta nhớ không nhầm, lúc thảo luận chiếm Hoa Quả Sơn, các ngươi cho rằng con khỉ này không ngăn được thiên quân, không nên để tài nguyên lãng phí trong tay hắn. Nhưng hiện tại ta cảm thấy, coi như các ngươi đến, cũng không nhất định có thể làm tốt hơn hắn. Nếu hắn không ngăn được thiên quân, phỏng chừng các ngươi cũng vậy... Hắc hắc, không bằng nhân cơ hội này qua chào hỏi hắn, làm quen một chút đi.
Cửu Đầu Trùng bước tới gần Ngưu Ma Vương, vỗ nhẹ vai Ngưu Ma Vương, nói:
- Đây là một đồng minh không tệ, nên quý trọng.
- Ngươi đi đâu vậy?
Ngưu Ma Vương vội hỏi.
- Không phải vừa nói sao, đi chào hỏi hắn một câu. Ta không cần lãnh địa lãnh thổ gì cả. Con khỉ này đủ mạnh, có thể làm quen. Ít nhất trong mắt ta, hắn đáng làm quen hơn các ngươi. Ha ha ha ha.
Cửu Đầu Trùng cũng không quay đầu lại, nghênh ngang rời đi, lưu lại sáu yêu vương đứng nguyên tại chỗ ngẩn người.
- Làm sao bây giờ?
Bằng Ma Vương thấp giọng hỏi:
- Nếu chỉ có sáu chúng ta, sau khi hạm đội Nam Thiên Môn rút lui, ngươi cảm thấy chúng ta có thể chiếm được Hoa Quả Sơn không?
Ngưu Ma Vương mặt căng thẳng hỏi ngược lại:
- Nếu Cửu Đầu Trùng giúp Hoa Quả Sơn thì sao?
Nhất thời, lặng yên không một tiếng động.
Một lúc sau, Mi Hầu Vương đồng dạng không có khái niệm lãnh địa, móc móc lỗ tai nói:
- Kỳ thật ta cảm thấy Cửu Đầu Trùng nói không sai. Nếu có người hỗ trợ chống đỡ thiên quân, chúng ta tội gì nhất định phải đương đầu chứ?
Nói vậy không sai, nhưng...
Bằng Ma Vương mở to hai mắt nhìn nhìn phía Ngưu Ma Vương, Ngưu Ma Vương lại chỉ im lặng.
Sự im lặng này làm cho Giao Ma Vương cực kỳ bất an.
"Nếu thật sự liên hợp với Hoa Quả Sơn, ta đây... nên làm cái gì bây giờ?" Gã nghĩ.
Trước cửa thành, Na Tra nhìn Lý Tịnh giãy giụa không nói được lời nào, hỏi:
- Ngươi muốn thế nào?
- Muốn thế nào?
Khỉ Đá tăng thêm sức ở bàn tay đang bóp cổ Lý Tịnh. Mọi người ở đây sợ tới mức thiếu chút nữa hô lên.
Na Tra cắn răng nói:
- Muốn thế nào mới có thể thả cha ta?
Khỉ Đá quay đầu lại nhìn thoáng qua mười tám vạn thiên quân, bật cười:
- Dẫn mười tám vạn thiên quân tới chắn cửa nhà ta, sau đó hỏi ta làm thế nào mới bằng lòng thả hắn? Ngươi hẳn là nên đổi lại vấn đề, trước hết hỏi ta, làm thế nào để tha cho hắn một mạng.
- Ta có thể hạ lệnh lui binh!
- Vậy sau này thì sao?
- Tuyệt đối không đến tiến công!
Khỉ Đá chậm rãi lắc đầu.
- Sao? Ngươi không tin ta?
- Ngươi thì có thể, nhưng ta không tin hắn.
Khỉ Đá nhìn chằm chằm Lý Tịnh, nói:
- Hiện giờ ngươi hạ lệnh khẳng định không thành vấn đề. Nhưng một khi ta thả hắn, ngươi sẽ không làm chủ được rồi, không phải sao?
Na Tra im lặng một lúc, mới mở miệng nói:
- Dùng ta đổi ông ta được không?
Lời này vừa nói ra, bất kể là Trì Quốc Thiên Vương hay là Đa Văn Thiên Vương, thậm chí là Lý Tịnh đều hơi sửng sốt.
Quan hệ giữa Na Tra và Lý Tịnh không quá tốt, đặc biệt là sau khi Na Tra giết Đông Hải tam thái tử Ngao Bính, Lý Tịnh lại giao Na Tra cho Đông Hải Long Vương xử lý, thì quan hệ giữa hai người đã càng khó hòa hoãn. Tuy nói sau cuộc chiến Phong Thần mọi thứ đều đã giải quyết tốt, nhưng nhiều khi Na Tra có hành vi hoang đường, thích gây chuyện sinh sự, tựa như hỗn thế ma vương trên Thiên Đình, theo như Dương Thiền nói, trong đó có nguyên do lớn là cố ý chọc tức Lý Tịnh.
- Ta không nghe nhầm chứ?
Khỉ Đá chau mày hỏi.
- Ngươi không nghe nhầm, ta cũng không nói nhầm. Tuy ta không thích ông ta, nhưng ta không muốn bởi vì sai lầm của ta mà khiến ông ta bị bắt. Dùng ta đổi ông ta, chỉ cần ta ở trên tay ngươi, ta đảm bảo ông ta sẽ không tiến công Hoa Quả Sơn.
Na Tra nhìn chăm chú Lý Tịnh, ngơ ngác nói.
Lúc này, Lý Tịnh vẫn không thể mở miệng, nhưng nước mắt đã tuôn đầy mặt.