Đầu mùa xuân. Cái lạnh của mùa đông còn chưa tan hết thì Hoa Quả Sơn đã tới mùa mưa, vạn vật ướt sũng.
Dưới trời chiều. Trên con đường núi nằm ở phía Tây Bắc của Hoa Quả Sơn, bên cạnh kho củi chất chồng như núi, vài chục yêu quái cơ bắp cuồn cuộn đang tụ tập cùng một chỗ ăn tối, kẻ nào cũng ăn như hổ đói.
Đại đa số yêu quái này đều mới gia nhập Hoa Quả Sơn chưa bao lâu.
Hiện nay số lượng yêu quái trong thành đông đảo, ngoại trừ những trường hợp đặc biệt, cũng chỉ có yêu quái mới gia nhập mới phải làm công việc thuần thể lực này. Lấy tu vi của bọn chúng, nếu chịu khó làm lụng một thời gian đủ lâu, thì vào quân đội mưu cầu một vị trí kha khá là không thành vấn đề.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bọn chúng qua được kỳ thi văn hóa. Đây chính là khác biệt lớn nhất giữa yêu quái vừa gia nhập và yêu quái gia nhập đã lâu.
Rõ ràng, không nói việc tìm trong đám yêu quái mới gia nhập một kẻ qua được kỳ thi văn hóa, chỉ riêng biết đọc sách viết chữ đã là khó như lên trời. Không thể không cảm thán lúc trước Khỉ Đá có thể ở trong "trại tập trung tiểu yêu" gặp được Lữ Lục Quải, quả thực là một loại duyên phận.
Yêu quái thế giới này chưa bao giờ thiếu sức lực. Thứ bọn chúng thiếu chỉ là đầu óc. Cũng bởi vì thế, Hoa Quả Sơn quan tâm tới văn hóa còn vượt lên trên tu hành.
Trong bữa cơm tối này cũng có thể thấy được có yêu quái vừa bưng bát, vừa liếc nhìn sách vở trên mặt đất. Bởi vì bọn chúng biết, muốn đổi sang công việc tốt hơn thì mình nhất định phải qua được kỳ thi văn hóa cơ bản nhất.
Không cầu ngâm thơ đối câu, chỉ cầu có thể nghe nói đọc viết.
Liệu có yêu quái nào cảm thấy tình trạng này đã quá tốt, có được bát cơm nóng để ăn là không tệ không?
Đáp án dĩ nhiên là không có.
Bởi vì đốn củi cũng không phải là công việc kém cỏi nhất ở Hoa Quả Sơn. Ngược lại, công việc này có thể cung cấp cho những yêu quái mới một cơ sở để tìm công việc tốt hơn. Thêm nữa, bỏ sức lực nhiều, thức ăn được cấp cũng sẽ tương đối đầy đủ, còn đều là đồ ăn nóng hổi.
Ở vị trí này, nếu qua một thời gian dài mà vẫn không thi nổi kỳ thi văn hóa, bọn chúng có thể sẽ bị nhóm mới tới chiếm chỗ. Như đã nói trước đó, các yêu quái không thiếu sức lực, yêu quái chờ thế chỗ bọn chúng còn nhiều.
Đến lúc đó, bọn chúng chỉ có thể xuống thành ngầm, đi mở đường hầm.
Nơi đó cũng không thoải mái như ở đây, không thấy được ánh sáng mặt trời, hơn nữa lúc nào cũng có thể bị sập hầm chôn vùi. Thậm chí đồ ăn cũng khó có thể nuốt nổi. Không phải Hoa Quả Sơn không chuẩn bị nổi cơm nước, cũng không phải Hoa Quả Sơn không thể cung cấp cho bọn chúng hoàn cảnh thoải mái, mà là cần có sự chênh lệch mới có động lực.
Một con voi tinh vừa bưng cái chậu lớn đầy cơm và lấy và để, vừa dùng cái vòi lật lật quyển sách nhỏ toàn những ký tự như thiên thư với mình, thỉnh thoảng lại lấy vòi cuốn lên đoạn que gỗ mà vẽ vẽ trên mặt đất.
Lúc trước là nhóm năm yêu quái cùng tới đây, giờ cũng chỉ còn mình voi tinh đốn củi.
Bồ câu tinh thì không cần phải nói, tự thân đã biết một ít chữ, được đưa thẳng vào học đường, thành tích xuất sắc nhất, tiến bộ thần tốc, rất nhanh được phân đến bộ phận thám báo trong quân, nhận chức lính liên lạc.
Đãi ngộ đó... nghĩ thôi là lại thấy hâm mộ rồi.
Ngoài voi tinh ra, những yêu quái cùng nhóm từng cùng đốn củi giờ đã vào hết trong quân đội. Bởi vì trên đường tới đây đã trải qua đủ loại tôi luyện, nên bọn họ cũng mạnh hơn yêu quái bình thường rất nhiều, ở trong quân đều được nhận cương vị không tệ.
Ngược lại, voi tinh là lão đại mà giờ số chữ nhận ra được chưa quá hai trăm, đương nhiên cũng chỉ có thể tiếp tục ở lại nơi này.
Ài...
Đều do chính gã lúc trước không thức thời, nghĩ rằng lực lượng đủ mạnh thì nhất định đến Hoa Quả Sơn sẽ được trọng dụng. Ai biết được bố trí phân công công việc và chủ trì học đường ở Hoa Quả Sơn lại cùng là một người, càng áp dụng thủ đoạn kiên quyết đả kích với yêu quái miệt thị văn hóa như gã.
Thậm chí chính gã thật vất vả nhờ bồ câu tinh thương lượng với Hắc lão đại của quân đoàn thám báo (Hắc Tử) để vào đó cũng không được.
Con sóc tinh chết tiệt kia lấy quy định ra nói chuyện, cứ thế áp gã - một yêu quái cảnh giới Luyện Thần đốn củi ở nơi này, một chút mặt mũi cũng không cấp. (Nói Lữ Lục Quải)
Cũng còn may là sóc tinh không có ném gã xuống thành ngầm đào đường, đã xem như vạn hạnh trong bất hạnh rồi.
Ài...
Nếu có thể mặc một thân áo giáp xông pha chiến đấu thì thật tốt a.
Đừng nói tiểu đội trưởng một thân áo giáp phối trí uy vũ, dù là tiểu binh thông thường cũng tốt rồi. Đó mới là việc chính mình nên làm.
Voi tinh ngẩng đầu lên nhìn trời chiều, lặng yê tưởng tượng cảnh mình mặc một thân giáp trụ.
- Ô, sao tự dưng Tiểu Bạch lại hiện ra trong đầu?
Voi tinh chớp mạnh đôi mắt, tiếp tục nhìn lên không, kinh hô:
- Không phải! Đúng là Tiểu Bạch!
Chỉ thấy bồ câu tinh đang từ hướng Tây bay về phía gã, thỉnh thoảng không ngừng quay đầu lại.
Bồ câu tinh thần sắc kích động đáp xuống cạnh gã, gấp gáp nói với voi tinh và những yêu quái xung quanh:
- Mau lên, nấp cả đi.
Voi tinh vẫn cầm bát đũa đứng lên:
- Sao vậy?
- Đừng hỏi nữa, tóm lại, nghe ta đi!
Dứt lời, bồ câu tinh vỗ cánh tiếp tục bay về hướng Đông.
Hơn chục yêu quái to lớn vội vàng vọt đến nấp sau những thân cây to hơn người mình, nhưng vẫn duỗi thẳng cái đầu ra xem.
Rất nhanh, bọn chúng thấy được một tiểu đội thám báo yêu binh bay vọt qua đỉnh đầu.
- Chuyện gì thế nhỉ?
Ai nấy nhìn nhau, không hiểu có chuyện gì.
Một lát sau, chỉ thấy ở cuối con đường xuất hiện một bóng người.
Người này mặt đẹp như ngọc, mặc một bộ áo bào trắng viền vàng hoa lệ, tóc dài phiêu dật buộc gọn, phe phẩy một cái quạt giấy có đề thư pháp không biết từ vị thư pháp đại gia nào ở phàm giới, thong thả bước tới dưới gió chiều.
Rất tiêu sái!
Vào giây phút này, ngay cả voi tinh cũng có thể nhìn thấy được phía sau người kia có rất nhiều yêu binh ẩn nấp. Nhưng bạch y công tử kia giống như là đang dạo chơi, không trông thấy.
- Lẽ nào hắn không biết mình đã đến hang ổ yêu quái sao?
Voi tinh nhíu mày.
. . .
Mới vừa bước trên mảnh đất này, Ngao Liệt với tu vi Hóa Thần sơ kỳ đã cảm giác được bốn phía có những đôi mắt lặng lẽ nhìn chăm chú mình. Thậm chí theo sau bước chân của mình, một vòng vây đã yên lặng hình thành.
Nhìn hạm đội lơ lửng ở chân trời, y biết đây là nơi đang cực kỳ căng thẳng. Người bình thường nếu tới đây rồi chẳng may phát sinh sai lầm gì đó, lúc nào cũng có thể đầu lìa khỏi cổ.
Thế nhưng y lại chẳng phải người bình thường.
Nhàn nhã bước từng bước về hướng yêu thành, đi qua những quặng mỏ của Hoa Quả Sơn, đi qua kho củi, đi thẳng tới nơi cách yêu thành chừng hai mươi dặm, một đám yêu binh chắn trước mặt y. Dẫn đầu là Hắc Tử, còn có một trong ba đại yêu cảnh giới Hóa Thần là Đại Giác được gọi tới trợ uy.
- Người nào đang tới, mau chóng xưng tên ra!
Hắc Tử giơ trường đao quát to.
Ngao Liệt hơi ngẩn ra, nhìn về phía khoảng không.
Trong tầm mắt y, một con yêu quái loại bọ cánh cứng không thuộc Hoa Quả Sơn lặng lẽ bay đến cạnh một yêu binh đang vây quanh Ngao Liệt, nói:
- Vị đại ca này, ta là tới nương nhờ Mỹ Hầu Vương, lại không biết nên chạy đi đâu.
Yêu binh kia đánh mặt chỉ phía sau nói:
- Đi thẳng hướng này là có thể nhìn thấy chỗ an trí.
- Cảm tạ vị đại ca này, cảm tạ vị đại ca này.
Con yêu quái bọ cánh cứng chắp tay, bước vòng qua đám yêu binh, chạy về hướng vừa được chỉ.
Ngao Liệt tức thì nhíu chặt mày:
- Này, sao ngươi lại cố ý cản ta?
- Bởi vì nhìn thế nào ngươi cũng không giống đi nương nhờ.
Hắc Tử mặt không thay đổi nói.
Ngao Liệt cúi đầu nhìn quần áo hoa lệ của mình, lại nhìn con yêu y phục rách rưới, khuôn mặt tiều tụy vừa đi, yên lặng gật gật đầu:
- Nói cũng không sai.
Hắc Tử hừ lạnh một tiếng nói:
- Biết là tốt rồi! Còn không nhanh chóng xưng tên ra. Còn nữa, ngươi đến Hoa Quả Sơn làm gì?
- Ta tới tìm người.
- Tìm ai?
- Cái này sao, tìm... Tìm mấy người cơ.
Ngao Liệt sờ lên cằm suy nghĩ.
Đại bá nói Thính Tâm tỷ đã ở Hoa Quả Sơn, vậy giờ nói tìm Thính Tâm tỷ sao? Chỉ sợ không được. Thân phận của Thính Tâm tỷ có chút đặc biệt, nếu nói ra mà đám tiểu yêu làm việc lặt vặt này không biết thì chẳng phải không ổn?
Không bằng nói tìm Dương Thiền tỷ đi?
Dương Thiền tỷ ở đây hẳn là công khai chứ?
Trời ạ, vấn đề này tam tỷ không nói kỹ, quên hỏi rồi.
Nhìn Hắc Tử với bộ dáng hung thần ác sát, Ngao Liệt nhất thời cảm giác rất không sảng khoái.
Y nói từng chữ:
- Ta tìm Mỹ Hầu Vương Tôn Ngộ Không!
- Ngươi tìm đại vương?
Nghe câu này, cả đám yêu quái tức thì mở to hai mắt.
Hắc Tử lấy lại bình tĩnh, nhìn chằm chằm Ngao Liệt, cẩn thận hỏi han:
- Ngươi nói tìm đại vương nhà ta, vậy là ngươi ai?
- Hừ.
Ngao Liệt đưa tay vuốt vuốt mái tóc dài của mình, cao ngạo ngẩng đầu lên nói:
- Ngươi nên hỏi, ta là thế nào với đại vương nhà ngươi mới phải.
Một lời này càng khiến đám yêu quái bối rối.
Hắc Tử do dự một hồi, hỏi:
- Vậy ngươi là thế nào với đại vương?
- Ngươi còn dám hỏi thật sao?
Ngao Liệt trừng mắt nhìn Hắc Tử, xem thường nói:
- Được rồi, nếu ngươi đã hỏi, ta không đáp, lại giống như là ta nói dối. Nghe cho kỹ!
Phe phẩy quạt giấy, y lớn tiếng nói:
- Ta là tiểu cữu tử của đại cữu tử (em vợ của anh vợ) của đại vương nhà ngươi.
Dứt lời, khéo miệng y nhếch lên cao.
Sau thoáng tĩnh lặng, đám yêu quái bao vây lấy y chợt cười ồ lên.
- Cái gì tiểu cữu tử đại cữu tử? Ngươi đang chơi đố vui đấy à?
Tức thì mặt Ngao Liệt đỏ bừng, xếp quạt giấy chỉ vào Hắc Tử quát:
- Cười cái gì mà cười? Không tin cứ đi hỏi đại vương nhà ngươi, nói là Ngao Liệt tới rồi, xem hắn có gặp hay không!
Hắc Tử dùng vẻ mặt trêu chọc nhìn Ngao Liệt nói:
- Chuyện hạt đậu củ khoai gì cũng đi hỏi đại vương, chẳng phải đại vương nhà ta mệt chết?
Một con dơi tinh đứng cạnh Hắc Tử khẽ kéo tay Hắc Tử, nói nhỏ vào tai gã:
- Không bằng cứ hỏi thử xem, nếu như là thật... sợ là không dễ nói chuyện.
Nghe thế, Hắc Tử hơi sửng sốt, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn lấy ngọc giản đưa lên môi.
. . .
Khỉ Đá đang ở dưới thành ngầm xem xét súng mới được sản xuất, chợt hơi khựng người, vừa xoa xoa ống đồng trong tay, vừa lấy ngọc giản ra.
- Chuyện gì thế?
- Khỉ Đá ca, có chuyện muốn hỏi huynh một chút. Huynh có phải là có một... tiểu cữu tử của đại cữu tử không?
- Đại cữu tử... tiểu cữu tử...?
Khỉ Đá nhăn mày, nói:
- Hắc Tử, đệ đang nói cái gì thế?
- Ách, đổi cách nói, Khỉ Đá ca có lão bà sao?
Khỉ Đá nhớ tới Tước Nhi, thuận miệng đáp:
- Có.
- Cái gì, Khỉ Đá ca có lão bà sao? Sao đệ chưa bao giờ thấy huynh nhắc tới?
Hắc Tử chợt phát hiện chính mình vừa hỏi ra một bí mật kinh thiên, kinh hô lên.
- Đệ chỉ muốn hỏi cái này? Muốn chết phải không?
Khỉ Đá trầm giọng quát.
- Không không! Khỉ Đá ca, đệ là muốn hỏi, lão bà của huynh có ca ca không? Hoặc là nói, lão bà của ca ca của lão bà của huynh có đệ đệ sao?
Khỉ Đá ngẩn ra.
Tước Nhi có ca ca sao? Hình như không nghe Tước Nhi nói qua.
Ca ca của nàng cưới vợ sao? Chuyện này càng phức tạp hơn rồi.
Còn nữa, đệ đệ của lão bà của ca ca Tước Nhi là chuyện gì?
Nghĩ, mặt Khỉ Đá tối sầm, mắng:
- Đệ mới cầm ngọc giản nên thích nghịch lắm phải không? Đây là cái rắm chó gì? Lần sau nếu còn hỏi mấy chuyện kiểu này, ta sẽ tịch thu ngọc giản của đệ.
Dứt lời, hắn lập tức thu hồi ngọc giản.
. . .
- Thế nào? Đại vương nói như thế nào?
Một đám yêu quái mở to mắt nhìn Hắc Tử thu hồi ngọc giản. Bọn chúng chỉ nghe được lời của Hắc Tử, chứ không nghe được lời của Khỉ Đá.
Về phần Ngao Liệt đứng ở đối diện thì không khỏi thở phào.
Theo những gì vừa nghe được, y tin tưởng Hắc Tử vừa mới biết chuyện Mỹ Hầu Vương có lão bà.
May mà chưa nói là Dương Thiền tỷ, bằng không là khó giải thích rồi.
Hóa ra Dương Thiền tỷ ở Hoa Quả Sơn cũng phải ẩn mình, bằng không những tiểu yêu này sao lại không biết Mỹ Hầu Vương đã kết hôn chứ?
Nghĩ vậy, y không khỏi tán thưởng sự thông minh của mình, đầu ngẩng cao đợi Hắc Tử nịnh nọt.
Đúng lúc này, dưới cái nhìn chăm chú của đám yêu, Hắc Tử lại rút thanh trường đao mới cắm vào vỏ ra, chỉ Ngao Liệt, hét lên giận dữ:
- Mẹ nó, vương bát đản này, hại lão tử bị Khỉ Đá ca mắng. Ngươi nhất định phải chết! Các huynh đệ, lên cho ta!
- Chờ đã, các ngươi muốn làm gì? không được chạm vào ta, ta với đại vương các ngươi là... Ái! Đừng đánh vào mặt! Cứu mạnggggg...