Chúc mừng ngày Phụ nữ Việt Nam - Boom quả 8/10
Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Viên bèn nói với mọi người rằng vì lặn lội đường xa, tất cả mọi người đều mệt mỏi cho nên quyết định ở chỗ này tĩnh dưỡng một ngày.
Kỳ thật dưới tình thế này còn cần phải nghỉ ngơi gì chứ?
Càng đến gần Ác Long đàm thì càng dễ bị phát hiện. Chỉ có tiến đến phạm vi một trăm dặm quanh Ác Long đàm mới tính là an toàn chút ít.
Có điều không ai nói gì cả, bởi vì đã biết rõ nguyên nhân cả rồi. Chuyện này đã được truyền bá giữa đám tiểu yêu từ lâu.
Phía trước, là một vùng thảo nguyên.
Lão Bạch Viên cả đêm không ngủ, lại không nghĩ ra được biện pháp nào.
Nói cho cùng, lão cũng chỉ là một con vượn trắng thành tinh bình thường mà thôi. Chút ít năng lực đó không thể giữ vững cái mộng tưởng thật to kia được.
Từ xa nhìn lại, cái bóng dáng lưng còng ngồi xổm trên tảng đá kia rất giống như một lão nông gặp phải năm thiên tai mà phát sầu vì sinh kế.
Tối hôm qua, sau khi Khỉ Đá nói chuyện xong với Dương Thiền, hắn cũng chạy xa hơn mười dặm đi xem vùng thảo nguyên mà Đoản Chủy nói. Quả nhiên là vô biên vô hạn.
Kỳ thật không phải là không có cách, chỉ là...
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Khỉ Đá, nhưng hắn không suy nghĩ tiếp nữa.
Ban ngày, đám tiểu yêu sợ chết lẩn trốn ở mấy nơi hẻo lánh, không dám tùy hiện đoạt động. Đoản Chủy vẫn bận rộn điều tra như trước. Lão Bạch Viên lúc nào cũng ngẩn người. Đại Giác nằm sấp trên đồng cỏ ngủ khò khè rung trời. Sài Lang thì lôi kéo Lão Ngưu lén lút chạy ra một nơi xa xa.
Khỉ Đá đang chơi đùa với tiểu hồ yêu vẫn luôn chú ý tới hai gia hỏa này, cho nên lúc này hắn cũng lặng lẽ đi theo.
Đến khi vào tới phiến rừng rậm bên trong, Sài Lang và Lão Ngưu dừng bước.
Lão Ngưu hùng hùng hổ hổ mà cười nói:
- Hắc, để xem Bạch Viên có thể làm gì? Cái tên chó đẻ đó, không có đầu óc, bây giờ lão có mọc thêm cánh cũng vô dụng. Tiểu yêu trời sinh trời dưỡng, đâu chờ tới lão làm người tốt. Hừ!
Sắc mặt Sài Lang tức thì khó coi.
Thấy Sài Lang không nói tiếng nào, Lão Ngưu hỏi:
- Ngươi làm gì thế? Bây giờ không phải cuối cùng cũng chọn theo cách của chúng ta hay sao? Sớm muộn gì lão Bạch Viên cũng nghĩ thông đấy. Đến lúc đó không chừng lão còn phải đi khuyên Khỉ Đá và Đoản Chủy cùng đi với chúng ta. Coi như lão yêu tốt chết tiệt đó có muốn cùng chết với đám tiểu yêu kia, cũng không muốn kéo đám Khỉ Đá, Đoản Chủy và Đại Giác chôn cùng đấy. Ha ha ha ha, thật không biết làm sao lão sống được tới hơn ba trăm tuổi.
Sài Lang đưa mắt lên liếc nhìn Lão Ngưu, khẽ than thở:
- Phải không? Vấn đề là nếu như tên không có đầu óc đó mất năm ba ngày mới nghĩ thông suốt thì chẳng phải chúng ta cũng phải chờ đợi thêm năm ba ngày nữa hả? Hôm kia chúng ta vừa giết thêm một tổ tuần thiên tướng, mà tới giờ mới đi được hơn mười dặm...
Sắc mặt Lão Ngưu lập tức khẽ biến đổi, cả kinh nói:
- Ngươi nói là... Lão không ngu thế chứ? Ngốc ở đây năm ba ngày thì có khác gì muốn chết đâu?
Sài Lang liếc gã một cái:
- Có lúc nào lão thông minh chưa? Mấu chốt là, để đảm bảo sinh tồn của đám tiểu yêu, chắc chắn lão không sớm đi khuyên bảo Khỉ Đá và Đoản Chủy, bảo bọn họ đi cùng với chúng ta.
Dứt lời, gã cười lạnh hai tiếng, đến ngồi trên tảng đá.
- Nếu không, ngươi tìm Đoản Chủy nói chuyện đi. Bảo y đi cùng với chúng ta?
- Không có tác dụng đâu, ta có nói vài lần rồi. Y bảo Khỉ Đá đi thì mới đi.
Lão Ngưu thở phì phò nặng nề, cắn răng một cái, đánh một quyền qua cành cây gần đó. Tán cây rung loạn một hồi.
Bỗng nhiên Sài Lang u ám nói:
- Thực ra, cũng không phải là hoàn toàn không có cách.
- A?
- Ta có một cách, chẳng qua là, có chút mạo hiểm.
- Đến lúc này rồi còn quản mạo hiểm hay không mạo hiểm! Ta chỉ biết là ở lại đây chỉ có chờ chết! Nhất định nơi này sẽ bị tăng cường tuần tra. Chỉ cần bị tuần thiên tướng phát hiện, sẽ nhanh chóng có thiên binh Thiên Đình lùng bắt đến! Không thể có chuyện lần nào chúng ta cũng như cá lọt lưới mà đi được! Đến lúc đó nhất định cả đám chúng ta đều xong đời!
Lão Ngưu lộ vẻ nóng nảy.
Ánh mắt Sài Lang khẽ híp lại thành một đường nhỏ, gã nhìn thẳng phía trước, lạnh lùng nói:
- Nếu như... Để cho tuần thiên tướng phát hiện ra bọn chúng...
Trên mặt Lão Ngưu đầy vẻ kinh ngạc.
Sài Lang Chậm rãi giương mắt nhìn xem Lão Ngưu, trên mặt lộ ra một nụ cười giảo hoạt:
- Với một đám yêu tinh chạy trốn tứ phía, ngươi nói xem, có thể hấp dẫn chú ý của tuần thiên tướng trong vòng ngàn dặm quanh đây hay không?
- Ngươi nói là...
Lão Ngưu há to miệng. Đề nghị này quả thật quá ác độc, đến gã cũng có chút do dự.
Sài Lang tiếp lời:
- Chỉ cần chúng ta giết chết Bạch Viên và Đoản Chủy, như vậy đám tiểu yêu khó mà không bị phát hiện được.
Trong bụi cỏ cách đó không xa, Khỉ Đá âm thầm nắm chặt Hành Vân côn trong tay.
Xem ra, không chỉ có một mình hắn nghĩ đến biện pháp này.
. . .
Lúc mặt trời ngả sang bờ Tây, Lão Ngưu và Sài Lang mới trở về nơi trú quân.
Bước vào nơi trú quân, cặp mắt Lão Ngưu nhìn Khỉ Đá mơ hồ có chút lập loè. So ra thì Sài Lang lại đặc biệt trấn định, thần sắc không khác gì với ngày thường cả.
Khỉ Đá cúi đầu xuống, nói với tiểu hồ yêu đang chơi đùa bên cạnh mình:
- Đêm nay tìm một chỗ kín đáo trốn đi. Trừ phi ta kêu muội, bằng không dù có nghe được cái gì cũng không được chui ra, biết chưa?
- Dạ!
Tiểu hồ yêu yên lặng gật đầu.
Đêm xuống, Khỉ Đá chọn một nơi cách Bạch Viên và Đoản Chủy không xa mà ngồi, nhắm mắt lại tỉ mỉ cảm giác. Từ xa nhìn lại, chỉ thấy hắn như ngồi tu hành bình thường.
Lúc này, từng cử động của đám yêu quái còn chưa hiểu được thu liễm yêu khí đều nằm cả trong lòng bàn tay hắn.
Đợi cho đêm khuya, Khỉ Đá cảm giác thấy Lão Ngưu rón rén bò ra, cầm cửu hoàn đại đao lặng lẽ đi về phía Đoản Chủy.
Hắn thoáng mở mắt, nhấc theo Hành Vân côn, ẩn mình vào trong bóng đêm.
Lúc này Đoản Chủy cũng không ngủ. Thường lúc nửa đêm không có việc gì, y sẽ bay đến một thân cây, ngẩn ngơ đậu ở đó, không rõ là đang tu hành hay chỉ ngẩn người.
Lão Ngưu lặng lẽ đi đến dưới cây, nhẹ nhàng dùng sống đao gõ vào thân cây.
- Này, xuống đây.
- Chuyện gì vậy?
Đoản Chủy cúi đầu hỏi.
- Có việc thương lượng.
- A? Trễ thế này rồi.
- Xuống xuống, chớ nói nhảm nữa.
Đoản Chủy cũng không suy nghĩ nhiều, giương cánh nhảy từ trên cây đi xuống.
- Chuyện gì hả?
- Ta nghĩ ra một cách có thể thuận lợi băng qua thảo nguyên, giải quyết được vấn đề hiện nay rồi.
Vươn tay, Lão Ngưu ý bảo Đoản Chủy ghé tai tới.
- Thật chứ?
Đoản Chủy bán tín bán nghi, ghé tai qua.
Ngay trong nháy mắt này, Lão Ngưu mạnh mẽ đưa tay chộp tới Đoản Chủy. Bàn tay to lớn nhanh chóng bịt kín miệng y lại.
Bị một chiêu đột ngột như vậy, Đoản Chủy nhất thời ngẩn ra, con mắt trợn tròn dọa người.
- Huynh đệ chớ trách, ai bảo ngươi không cùng đi theo cơ chứ? Giải quyết xong ngươi rồi, chúng ta còn phải giải quyết Bạch Viên, coi như là ngươi cũng có đồng bạn lên đường.
Lão Ngưu hạ giọng bên tai Đoản Chủy.
Nghe câu nói này, Đoản Chủy sợ tới mức giãy giụa mãnh liệt, hai chân huơ loạn trong không trung.
Nói về sức lực, làm sao y qua mặt được Lão Ngưu? Cho nên có giãy giụa thế nào, liều mạng thế nào đi nữa cũng chỉ để lại vài vệt máu trên bày tay gã, không thể nào tách ra được. Với y, bàn tay to lớn của Lão Ngưu không thua gì sắt thép cả.
Lúc này tay kia của Lão Ngưu lặng lẽ nhắc thanh cửu hoàn đặt lên cổ Đoản Chủy, mắt thấy yết hầu sắp bị cắt đến nơi.
"Choeng -!"
Một âm thanh chói tai không hề có dấu hiệu vang dội bầu trời đêm, đại đao trong tay Lão Ngưu rời khỏi tay, nặng nề chọc thẳng vào mặt đất bên cạnh.
Bạch Viên không ngủ được nằm cách đó không xa bật dậy, nhanh chóng nhìn lại nơi phát ra âm thành. Trong bóng tối sau lưng lão, hai thanh loan đao nhanh chóng rụt trở về.
Lão Ngưu trợn tròn hai mắt hoảng sợ nhìn thoáng qua đại đao đã bị đánh bay ra hơn ba trượng. Gã quay đầu. Dưới bóng trăng, gã nhìn thấy Khỉ Đá lạnh lùng đứng đó.
Tay gã khẽ run lên, Đoản Chủy bị nắm chặt lấy cũng nhanh chóng giãy thoát, nổi điên thét lên rồi trốn sau lưng Khỉ Đá, kịch liệt ho lên.
Hiển nhiên là Lão Ngưu đang sợ. Gã khẽ run, hai mắt trợn tròn nhìn, miệng há to lại không thốt nên lời.
- Làm sao? Muộn như vậy không ngủ, là muốn làm gì? Chẳng lẽ trâu cũng biến thành động vật về đêm rồi hả?
Khỉ Đá mỉm cười, nhìn chằm chằm Lão Ngưu, đi tới một bước.
Lúc này Lão Ngưu đã hoảng loạn rồi. Gã mãnh liệt lui về phía sau, hai mắt không ngừng đảo qua Khỉ Đá và thanh đại đạo đã rời khỏi tay mình.
Cách đó không xa, tiếng Bạch Viên truyền đến.
- Làm sao vậy, làm sao vậy?
Lão thở hồng hộc chạy đến, hoảng sợ nhìn Khỉ Đá và Lão Ngưu.
Đoản Chủy vất vả lắm mới ngừng ho khan, rít gào với lão Bạch Viên:
- Tên khốn kiếp này muốn giết ta! Gã muốn giết ta!
Lão Bạch Viên giật nảy mình, quay mặt nhìn chằm chằm vào Lão Ngưu tựa hồ như muốn tìm kiếm đáp án.
Còn phải cần có đáp án sao? Bộ dáng chột dạ của Lão Ngưu đã nói rõ hết thảy.
Gã ngẩng đầu hô lớn:
- Sài Lang! Sài Lang! Ngươi ở đâu?
- Gã đi rồi.
Khỉ Đá nhàn nhạt nói.
- Gã... Gã đi rồi?
Lão Ngưu thoáng bối rối, ngơ ngác lui về sau hai bước, vô lực dựa vào đại thụ sau lưng mình, miệng thì thầm:
- Rời đi... Sao có thể... Rời đi...
Gã ngẩng phắt đâu, con ngươi nhìn chằm chằm không chớp vào Khỉ Đá, nói:
- Đừng... Đừng giết ta được không? Ta biết sai rồi, sau này tất cả đều nghe theo ngươi!