Tấn Chi mang theo tâm tình vừa vui vẻ vừa rối bời mà đi.
Vui vẻ là vì Khỉ Đá vô cùng sảng khoái tiếp nhận cục diện rối rắm này, rối bời là vì không rõ rốt cuộc Khỉ Đá có làm được việc hay không.
Từ góc độ nào đó mà nói, thì đó chính là trạng thái vô cùng rối rắm.
Nếu Khỉ Đá làm không tốt, gã sợ. Bởi dù gì gã cũng là chủ soái, có lẽ Ác Giao sẽ chỉnh đốn Khỉ Đá. Có điều với tính khí Ác Giao, nhất định gã cũng sẽ bị chỉnh đốn.
Nếu Khỉ Đá làm xong xuôi, gã cũng sợ. Bởi vì Khỉ Đá hoàn thành chuyện mà gã không thể hoàn thành được, nhất định sẽ uy hiếp địa vị của gã.
Cho dù là như thế, gã cũng không có can đảm ngầm cản trở. Dù sao Ác Giao cũng không phải dễ trêu.
Hiện tại với gã mà nói, kết cục tốt nhất chính là Khỉ Đá làm ra chuyện dở dở ương ương, có thể giải quyết được nguy cơ trước mắt, nhưng kết quả không được tốt đẹp cho lắm.
Tấn Chi đi rồi, Khỉ Đá được đám quan lại văn chức dẫn vào bên trong doanh địa.
So ra, doanh địa nơi đây thoải mái hơn doanh địa của Khỉ Đá nhiều.
Từng căn nhà bạt được sắp xếp chỉnh tề, cờ xí phấp phới.
Ngay chính giữa là một đại doanh trướng với bán kính đến mười trượng. Mà bởi Tấn Chi không ở nơi này, cho nên doanh trướng tất nhiên sẽ thuộc về Khỉ Đá.
Khỉ Đá tiến vào lều lớn, ngồi vào chỗ của mình rồi hỏi:
- Lúc Tấn tướng quân không có ở nơi này, thì kẻ nào chủ sự?
Quan lại văn chức kia cung kính vái, cười nịnh nói:
- Tướng quân hỏi chủ sự văn lại, hay là võ lại vậy?
- Tất cả.
- Văn lại chính là tại hạ.
Quan lại văn chức kia cung kính chắp tay:
- Tại hạ Hủ Tăng, có điều đám đồng nghiệp đều gọi ta là lão Anh.
Lúc này Khỉ Đá mới ngẩng đầu tỉ mỉ dò xét con yêu quái trước mắt này.
Đây là một con anh vũ (vẹt lùn) thành tinh, một thân lông chim màu xanh lục phủ lấy bộ triều phục màu đen, mắt nhỏ, mỏ to, nhìn qua có chút cứng nhắc.
Cũng may lão luôn treo nụ cười vui vẻ, nên nhìn vào cũng không đến mức vô vị.
- Hủ Tăng đúng không?
- Đúng. Hủ Tăng tham kiến Xa Kỵ tướng quân.
- Ngươi chịu trách nhiệm về văn, còn chuyện võ thì là kẻ nào chịu trách nhiệm?
- Chuyện võ do Tô Hậu chịu trách nhiệm.
- Gã ở đâu? Gọi gã tới đây.
- Thuộc hạ đi ngay.
Hủ Tăng cười híp mắt chắp tay, quay người đi ra khỏi doanh trướng.
Ước chừng qua hai nén hương, một con chó săn thành tinh xốc tấm màn che, đứng ngay cửa ra vào nhìn quanh bên trong.
Con chó săn tinh này mặc kiểu áo giáp được chế tạo đồng bộ, thân cao tám thước, tứ chi thon dài, nhìn qua cao hơn Khỉ Đá không ít.
Vừa xốc rèm vải lên nhìn thấy Khỉ Đá bên trong, trên mặt gã chợt đơ cứng lại, đứng ngây ra tại chỗ một lúc. Mãi đến khi vẹt tinh đẩy tới, gã mới tiến vào bên trong doanh trướng.
- Tô Hậu đúng không?
- Đúng... Đúng!
Chó săn kia lập tức đập một quyền vào phần giáp ngực, quì xuống, thực hiện một kiểu chào theo nghi thức quân đội đầy tiêu chuẩn với Khỉ Đá:
- Mạt tướng Tô Hậu, tham kiến Xa Kỵ tướng quân.
Vẻ mặt của gã lại có chút mất tự nhiên.
- Mới nghe Tô Hậu, ta còn tưởng họ hàng xa của ta kia chứ.
Khỉ Đá khẽ cười cười:
- Tên ngươi là ai đặt cho vậy?
Chó săn tinh ngậm miệng không nói.
Vẹt tinh Hủ Tăng đứng một bên vội vàng chen miệng vào:
- Đây là Tấn tướng quân cấp cho.
- A...!
Khỉ Đá như thể bừng tỉnh mà nở nụ cười.
Là thân quân của Tấn Chi a.
Nụ cười này khiến cho cả người chó săn tinh đều không được tự nhiên.
Khỉ Đá chậm rãi đứng lên, đi đến bên người chó săn tinh vòng một vòng, cúi đầu hỏi:
- Hiện tại chuyện sắp xếp biên chế thế nào rồi?
Vẹt tinh vội vàng rút một quyển sách trong tay áo ra, lanh lảnh nói:
- Hôm nay chỉnh biên nhập ngũ tới số một ngàn hai trăm năm mươi.
- Sao? Ít như vậy sao?.
- Tướng quân có điểm không biết, lời đồn hiện nay đã nổi khắp bốn phía, đám yêu quái ngoài thành đều đang chờ xem đấy.
- Vậy ngươi có cách nào sao?
- Cái này..
Vẹt tinh khẽ rũ đầu xuống, nhỏ giọng nói ra:
- Thứ cho thuộc hạ vô năng...
- Ngươi thì sao?
Khỉ Đá lại cúi đầu nhìn chó săn tinh đang còn quỳ trên mặt đất.
Chó săn tinh kia không đáp lời, vẹt tinh lại chen miệng vào.
- Tướng quân, Tô Hậu chỉ phụ trách hộ vệ doanh địa và phân phát vũ khí, còn có huấn luyện tân binh. Còn việc thu nạp thì gã không quản.
- Từ giờ trở đi, là do gã quản.
Dứt lời, Khỉ Đá cúi người xuống túm lấy giáp lưng của chó săn tinh, một tay nhấc gã đứng dậy.
Chó săn kia bỗng nhiên cả kinh, vội vàng đứng vững, vẫn không nói một lời như trước.
Khỉ Đá lại lần nữa đi tới trước bàn chỗ ngồi của mình, ngẩng đầu hỏi:
- Hiện tại một ngàn tinh binh trú đóng trong doanh đều do ngươi thống lĩnh sao?
- Bẩm tướng quân, phải.
- Được, ngươi mang theo một ngàn tinh binh kia đi ra ngoài trưng binh đi.
Nghe được câu này, hai con yêu tinh lập tức kinh ngạc một hồi.
Khỉ Đá ngẩng đầu, cười ruồi nhìn hai yêu quái này hỏi:
- Sao nào, các ngươi không biết thế nào gọi là bắt tráng đinh hay sao?
- Bắt.. Bắt tráng đinh...
Vẹt tinh kia liền vội vàng tiến lên chắp tay:
- Tướng quân, làm như vậy, sau này nhất định sẽ sinh lời oán hận a!
- Vậy ngươi cho ta một kế sách nào không phải sinh lời oán hận?
- Cái này...
- Thời gian không nhiều lắm, cứ làm như thế. Nếu ai còn nhắc đến lời đồn kia, cứ chém tại chỗ cho ta. Sau này có kẻ nào truyền bá lời đồn, khép vào ngang tội mưu nghịch!
Dứt lời, hắn một chưởng vỗ vào trên bàn.
Ước chừng hai canh giờ sau, một ngàn quân lực mà Tấn Chi đáp ứng cũng kéo tới, cộng thêm số lượng lúc đầu trong quân doanh, chỉ lưu lại bốn trăm trông coi doanh địa, còn lại một ngàn sáu trăm binh chia thành mười sáu đội bắt đầu tiến đến càn quét doanh địa của tất cả thủ lĩnh.
Trong lúc nhất thời, ngoài thành vang lên tiếng gào khóc thảm thiết.
Khỉ Đá lại không đi cùng, chỉ đứng ở bên trong rào chắn doanh địa mà nhìn về phía xa xa.
Còn vẹt tinh thì cung kính đứng sau lưng, hỏi:
- Tướng quân... Làm như vậy có quá...dù sao trước giờ chưa từng như vậy a.
Khỉ Đá hừ lạnh một tiếng, nói:
- Trước khác nay khác, lúc trước chưa từng như thế đơn giản là không cần phải như thế.
- Thế nhưng.... nếu làm như thế, thu nạp vào dưới trướng rồi, oán hận quá nhiều, chỉ sợ sau đó lại sẽ xuất hiện đào binh.
- Có đào binh thì bắt lại, bắt được thì đem chém. Chém cho mấy tên khác nhìn vào. Cái này còn cần ta dạy cho ngươi sao?
- Vâng... Vâng, tướng quân nói rất đúng.
Vẹt tinh đành cúi đầu xuống, không nói thêm nữa.
Đêm đó, đám binh sĩ này đã quét sạch mười hai doanh địa thủ lĩnh, khiến cho toàn bộ ngoài thành đều không được yên bình, trong đó động thủ với ba tên. Chó săn quả thật đã tuyên đọc mệnh lệnh trước toàn chúng về chuyện cấm truyền bá lời đồn.
Lần này thì hay rồi, lời đồn truyền đi càng thêm hung mãnh.
Chỉ có điều địa đầu nơi này là Ác Giao, đám thủ lĩnh cũng sớm nghe đến chuyện phần lớn những kẻ bỏ trốn đều không rõ mà mất tích cả; lại thêm yêu binh của Tấn Chi cũng không phải để trưng cho đẹp, cho nên đám thủ lĩnh này có không tình nguyện đến mấy vẫn bị cứng rắn áp vào đội ngũ.
Nhìn đám yêu chúng bị yêu binh giải vào trong doanh từ xa xa, Khỉ Đá đã phát hiện sắc mặt của bọn chúng đều phát tím cả lại, ánh mắt nhìn đám yêu binh như thể nhìn thấy kẻ thù giết cha vậy.
Trên mặt hắn không hiểu sao lập tức hiển hiện nét vui vẻ.
Giằng co một đêm kéo dài tới bình minh, một đêm xuất chinh đã thu được ba ngàn binh.
Tin tức nhanh chóng truyền tới tai Ác Giao và Tấn Chi.
Ác Giao coi như thoả mãn. Dù sao gã không quan tâm chuyện có oán hận hay không, đằng nào thì đám này cũng sẽ nhanh chóng bị bán cho Thiên Đình, sau này có muốn oán hận cũng không có chỗ mà oán hận.
Về phần Tấn Chi, gã cũng rất hài lòng. Bởi vì cách làm của Khỉ Đá không có chút nào gọi là cao minh cả, thậm chí còn có vẻ ngu xuẩn nữa. Vì vậy ngoài việc thỏa mãn, gã còn tự cho là đã hiểu bản sự của Khỉ Đá nữa.
Đương nhiên, bản sự đó cũng không tính là có trình độ gì mấy. Có điều trên đại điện, Ác Giao hỏi gã có biện pháp tốt gì tốt hơn không, gã không đáp được. Cuối cùng bị Ác Giao ập xuống mắng một trận, rằng không giải quyết được chuyện gì cả.
Còn chưa tới giữa trưa, Ác Giao đã nóng vội hạ thêm mệnh lệnh mới, phân phối thêm một ngàn binh lực trong số hai ngàn binh lực thủ hạ của Tấn Chi giao cho Khỉ Đá. Hơn nữa Ác Giao còn giao trách nhiệm Khỉ Đá phải mau chóng hoàn thành việc trưng binh.
Chuyện này đã khiến Tấn Chi thầm cảm thấy không công bằng rồi, mắt thấy bản thân đã đến gần chức danh tư lệnh buôn nước bọt, gã đành phải chạy trở lại doanh trướng ngoài thành.
- Ừm... Chỉnh biên là trọng yếu nhất, bổn tướng càng phải tự mình đôn đốc mới phải.
Gã nói như vậy với Khỉ Đá.
Lúc trước là hiệp trợ, hiện tại thoáng cái đã đổi giọng biến đôn đốc, rõ ràng là hành vi đoạt công. Thế nhưng Khỉ Đá cũng chỉ là cười cười, vui vẻ chấp nhận.
Đến lúc này, đám binh tướng lại báo cáo trực tiếp với Tấn Chi, còn Khỉ Đá lại bị mất quyền lực.
Dù sao cũng không còn việc gì, đến lúc hoàng hôn, Khỉ Đá tự mình trở về phủ đệ tu luyện. Chuyện này ngoài trừ vẹt tinh có nói thoáng qua, thì không ai chất vấn hắn cả.
Vì vậy, quay đi quay lại vẫn là cục diện Tấn Chi tự mình dẫn đội vây công tất cả khu vực doanh địa thủ lĩnh. Ngoài thành chìm trong hỗn loạn, vô số yêu quái bắt đầu bỏ đi, có điều lại đụng độ đám tuần thiên tướng đã chờ sẵn ở ngoại vi.
Cù cưa kéo dài ba ngày, hơn hai vạn yêu quái ngoài thành chỉ cần hoàn chỉnh tứ chi đều bị thu nạp vào cả. Thậm chí đến Lão Ngưu và Đoản Chủy cả người bị trọng thương không thể hoạt động bình thường, cả tiểu hồ yêu tay trói gà không chặt cũng bị thu vào trong doanh.
Ba ngày sau, công tác thu nạp coi như hoàn thành. Chỉ là đám quân góp nhặt lộn xộn này có thể làm được gì đây?
Hầu như vừa đêm xuống đã có đào binh. Mỗi đêm đều vang lên từng tràng tiếng khóc thảm thiết. Sáng ngày hôm sau có thể nhìn thấy mười cái đầu lâu bị treo nơi cửa doanh.
Khủng hoảng lại lan tràn thêm một bước nữa.
Cuối cùng, Tấn Chi đành phải điều thêm năm trăm thủ thành quân của bản thân tới đây, chỉ để lại năm trăm thủ thành quân. Thế nhưng vậy cũng đã rất loay hoay bận rộn.
Toàn bộ công cuộc trưng binh tựa hồ đã hoàn toàn biến thành một cục diện rối rắm.
Thế nhưng có liên quan gì đâu? Cho tới bây giờ kẻ nào cầu mong đội quân này mang lại sức chiến đấu gì chứ? Thậm chí càng yếu lại càng tốt.
Mạnh cũng được, yếu cũng được, bị thương cũng được, đều bán đi hết cả, bán cũng đều theo một giá cả.
Ba ngày sau, đang lúc Tấn Chi vừa đau đầu vừa vui vẻ, thì Khỉ Đá cũng đã đến thời điểm đột phá lên cảnh giới Luyện Thần.
. . .
Cùng lúc đó, có một chi hạm đội chính khổng lồ bên trong Thiên Hà đang chậm rãi vận chuyển.
Trên đầu chiến hạm chỉ huy, có một bóng người cao lớn đang chống kiếm đứng đó.
Một thân áo giáp màu bạc tản ra hào quang nhàn nhạt, trên mũ giáp uy vũ là kí hiệu đám mây và mặt trăng. Hai bên tóc mai là mảng lông đuôi lấy từ trên thân Cửu Vĩ hồ yêu màu trắng rủ xuống tới hông. Sau lưng là một chiếc áo choàng trắng phấp phơ theo gió.
Khuôn mặt nửa ẩn dưới chiếc nón trụ kia lạnh như băng, nhìn không ra hỉ nộ.
- Ngươi nói là, Tăng Trưởng Thiên Vương lại xuất kích rồi hả?
Thiên Bồng nhìn thẳng về phía tinh hải mênh mông phía trước, chậm rãi hỏi.
- Vâng.
Một Thiên tướng quỳ một gối xuống sau lưng y đáp:
- Mạt tướng cũng vừa lấy được tin tức, mục tiêu vẫn là đầm Tử Vân Bích Ba.
- A.
Trên mặt Thiên Bồng lập tức hiện lên vẻ giống như cười mà không phải cười:
- Tăng Trưởng Thiên Vương là cuồng chơi đến phát nghiện rồi a? Một đầm Tử Vân Bích Ba lại cứ tiêu diệt đi tiêu diệt lại. Đoạn thời gian này hắn lại thêm chiến công hiển hách, được ban thưởng dư thừa. Chỉ là... Cho rằng chúng ta không có mắt nhìn hay sao?
Thiên tướng sau lưng cúi đầu trầm mặc không nói.
Chậm rãi đùa nghịch chuôi kiếm được chế từ sừng của tê giác thành tinh, Thiên Bồng thở dài:
- Lý Tịnh a Lý Tịnh, càng lúc càng lắm chiêu trò vậy sao... Chuẩn bị cho ta mấy chiếc khoái hạm!
- Nguyên soái là định...
- Đến đầm Tử Vân Bích Ba xem trò vui!