Thiên Bồng cúi đầu, ngơ ngác nhìn Nghê Thường đang khóc nức nở trong lòng mình. Thân thể nàng đang ở trong lòng gã, hô hấp chân thật đến vậy, mùi hương thoang thoảng quanh quẩn, men theo khoang mũi, ngấm vào lục phủ ngũ tạng của gã... nhưng bàn tay giữa không trung lại chỉ khẽ run, không có đủ dũng khí để ôm lấy sự hạnh phúc chớp mắt là biến mất này. Huyền Trang lẳng lặng đứng đó, chậm rãi nhắm hai mắt, chắp hai tay nhẹ giọng niệm: - A di đà Phật. Ngao Liệt và...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.