Trong huyệt động, một đám yêu vương sớm nói không ra lời.
Ngay cả Ngưu Ma Vương cũng không ngờ thủy quân Thiên Hà sẽ sử dụng ôn thủy. Chính xác hơn, trước đây cả đám căn bản không biết thủy quân Thiên Hà còn có thứ gọi là ôn thủy.
Hiện tại xem ra, bất kể chuyện Ngưu Ma Vương đã làm nhiều ngày nay, hay chuyện sáu yêu vương tụ tập yêu quái chiếm núi xưng vương, tất cả đều chỉ là một trò cười.
Thiên Đình, thật sự cường đại hơn sáu yêu vương tưởng tượng rất nhiều. Không kể tới những đại tướng cốt lõi của Thiên Đình, chỉ tính thủy quân Thiên Hà cũng chưa bao giờ thèm xuất ra đòn sát thủ.
Con đường trước mắt căn bản là nhìn không thấy bờ, đây là tuyệt vọng cỡ nào?
Có lẽ trải qua lần này, sáu yêu vương sẽ không còn tâm trí nào đối kháng với Thiên Đình nữa.
Ngưu Ma Vương lo lắng đi đi lại lại.
Giao Ma Vương cầm cái chén không, ngồi im lặng.
Mi Hầu Vương chống gậy lên đất, mắt vô thần móc móc lỗ tai.
Sư Đà Vương ngồi xếp bằng trên chiếu, ngơ ngác nhìn thanh đại đao sáng bóng của mình.
Ngu Nhung Vương im lặng ngây ngốc ở một góc ánh sáng không chiếu tới nổi.
Bằng Ma Vương vẫn còn bị thương nặng thì vẫn bộ dáng hấp hối, cúi thấp đầu, xiêu vẹo dựa vào cạnh bàn tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó, kỳ thật trong đầu trống rỗng.
Cả huyệt động lặng thinh, chỉ có tiếng thở dốc và bước chân của Ngưu Ma Vương.
- Làm sao bây giờ?
Bằng Ma Vương ngửa đầu hỏi.
Không có người trả lời.
Một lúc sau, tiểu yêu được phái đi điều tra chạy vội vào trong động, cúi người quỳ rạp xuống đất.
- Khởi bẩm chư vị đại vương, không có gì lạ thường.
- Không có gì lạ thường?
Ngưu Ma Vương duỗi thẳng cổ, trợn tròn mắt.
- Đúng vậy ạ, không có lạ thường.
Tiểu yêu thật cẩn thận đáp.
- Không có lạ thường, vậy có phải là tin tức giả không?
Sư Đà Vương nhìn những yêu vương khác.
Bầu không khí tựa hồ ngưng lại.
- Hẳn không phải là giả. Con khỉ kia không cần đưa tin tức giả cho chúng ta. Nếu chúng ta chạy, hắn sẽ chẳng có lợi lộc gì. Từ giờ tới lúc trời sáng còn mấy canh giờ...
Hít một hơi thật sâu, Ngưu Ma Vương phất tay nói:
- Tiếp tục kiểm tra!
- Rõ!
Tiểu yêu kia lại vội vàng chạy ra ngoài.
Giao Ma Vương vẫn cầm chén, nở nụ cười lạnh:
- Nếu đã biết không phải giả, còn kiểm tra làm gì nữa? Không bằng sớm tính toán thì hơn.
- Tính toán cái gì đây?
Bằng Ma Vương trừng mắt nhìn Giao Ma Vương:
- Chạy, đúng không? Nếu không phải bởi vì ngươi, chúng ta đã sớm hợp tác với Hoa Quả Sơn rồi, làm sao lại rơi vào tình cảnh này chứ?
- Vậy sao? Vậy ngươi nói cho ta biết xem, dựa vào cái gì hợp tác với Hoa Quả Sơn sẽ không rơi đến nước này? Hoa Quả Sơn làm bằng sát chắc? Ngươi nên may mắn không hợp tác với Hoa Quả Sơn. Nếu lẫn một chỗ với Hoa Quả Sơn, sợ là muốn chạy cũng không chạy được!
Giao Ma Vương nghiêng mặt đi, đáp trả.
- Con lươn này!
Bằng Ma Vương trợn mắt, cố nén đau nhức từ miệng vết thương định đứng lên.
- Đừng cãi nhau nữa!
Một tiếng rống to, toàn bộ động phủ yên tĩnh trở lại.
- Cãi vã có ý nghĩa sao? Cả ngày chỉ biết nội đấu! Mẹ nó, coi lão tử là cái gì hả? Các ngươi suốt ngày như một đám trẻ con ị đùn xong chỉ biết kêu inh ỏi!
Chỉ Bằng Ma Vương, Ngưu Ma Vương nổi giận nói:
- Con mẹ nó, ngươi đến cùng là có coi chúng ta thành huynh đệ hay không? Có phải là đợi một ngày nào đó lão Ngưu ta cản trở ngươi, ngươi cũng muốn giết luôn? Lời thề lúc kết bái, ngươi cho chó ăn cả rồi sao? Nếu không muốn cùng một đường với chúng ta, bây giờ ngươi có thể đi, lão tử tuyệt không ngăn cản!
Thấy Ngưu Ma Vương nổi giận, mặt Bằng Ma Vương cứng đờ, khẽ run lên, không lên tiếng nữa.
Giao Ma Vương đang định nói chêm vào, nhưng không ngờ Ngưu Ma Vương lại xoay người quát:
- Còn ngươi, ta không biết ngươi và con khỉ kia từng có xung đột, nhưng xung đột ấy là vì chuyện ở thành Ác Long, đó là chúng ta cùng quyết định, không trách ngươi. Ta đã nói bảo vệ ngươi thì sẽ bảo vệ đến cùng, ngươi sợ cái gì chứ? Cứ chuyện gì liên quan tới Hoa Quả Sơn, bất kể tốt hay xấu là đều khăng khăng phản đối. Cả ngày lời mặn lời nhạt, ngươi là không tin được đại ca như ta, hay là óc nằm ở trên mông thế hả?
Giao Ma Vương cũng ngẩn người, nuốt lại câu vừa lên đến miệng định thốt ra.
Nhìn quanh, Ngưu Ma Vương nổi giận nói:
- Còn mấy người các ngươi nữa! Sáu người, tất cả chúng ta mới chỉ có mẹ nó sáu thôi! Chỉ sáu, vẫn không thể một lòng, cả ngày nghi kỵ! Hành động cho con khỉ kia xem, lại chỉ có mình ta chạy lên chạy xuống! Con mẹ nó chứ, các ngươi chết hết cả rồi hay sao? Hay là nói kết nghĩa cũng chỉ mình lão Ngưu ta kết? Cái gì mà cộng hưởng vinh hoa... Mấy năm nay, các ngươi đã làm được cái quái gì? Hừ! Lão tử lúc trước ăn lắm óc heo nên mới hồ đồ, bằng không sao lại đi kết nghĩa huynh đệ với đám các ngươi!
Nói đến khó thở, Ngưu Ma Vương nắm cái chén trên bàn đập mạnh xuống đất. "Choang" một tiếng, mảnh vụn tung tóe.
Một đám yêu vương xung quanh hít một hơi khí lạnh.
Cộc cằn như trâu... không sai tí nào.
Động phủ chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của Ngưu Ma Vương.
Năm yêu vương còn lại chỉ biết lẳng lặng ở đó, rất lâu sau cũng không có ai dám nói chuyện.
Dần bình tĩnh lại, Ngưu Ma Vương chậm rãi nhắm mắt, lạnh lùng nói:
- Dù sao một trận chiến này ta sẽ tiếp tục đánh, còn muốn chạy, hiện tại có thể biến, đừng ở lại tự mất mặt. Còn nữa, đi rồi, về sau không phải là huynh đệ của lão Ngưu ta.
Dứt lời, Ngưu Ma Vương hừ lạnh một tiếng, vác Hỗn Thiết côn, xoay người đi ra ngoài động.
Một đám yêu vương nhìn nhau, nửa ngày cũng không biết nói gì cho phải.
. . .
Ở chỗ sâu trong động phủ, Tiểu Bạch Long bị trói như khúc giò, bị ném trong một căn phòng đá không có bất cứ thứ gì, lẳng lặng nghe tiếng vang bên ngoài.
Nghe được tiểu yêu xung quanh đã đi hết, y đưa mắt ra hiệu cho Bạch Tố.
Bạch Tố hiểu ý, rút miếng vải trắng trong miệng y ra.
- Phù phù!
Tiểu Bạch Long thở hổn hển, dùng sức lắc đầu, nói khẽ:
- Giúp ta mở khóa Tỳ Bà, nơi này không ở được nữa rồi, ta dắt ngươi cùng đi.
Nói xong, Tiểu Bạch Long quay đầu vai về hướng Bạch Tố.
Bạch Tố cúi đầu nhìn móc sắt đâm qua xương bả vai của Tiểu Bạch Long, lắc đầu.
- Ngươi điên rồi sao? Thủy quân Thiên Hà dùng đến cả ôn thủy rồi, ở lại chỗ này chỉ có đường chết!
Tiểu Bạch Long mở to hai mắt, hung ác nói.
Vẻ mặt này quả thực dọa sợ Bạch Tố.
Thấy vậy, Tiểu Bạch Long lại hạ giọng nói:
- Ngươi theo ta về Tây Hải đi, bao ngươi vinh hoa phú quý hưởng cả đời.
- Tố Tố không cần vinh hoa phú quý.
- Vậy ngươi muốn cái gì? Ngươi muốn gì ta cũng cho ngươi!
Tiểu Bạch Long vội vàng nói.
- Tố Tố muốn cha mẹ an khang.
Tức thì, Tiểu Bạch Long nhíu chặt mày.
- Ngươi bị ngốc à? Ngươi là yêu, bọn họ không có sinh ra ngươi! Được rồi, coi như là sinh ra đi. Thật sự không được thì ta đón cả bọn họ... Ngươi muốn làm gì? Ô ô ô...
Miệng Tiểu Bạch Long lại bị nhét vải.
Ngồi xổm cạnh Tiểu Bạch Long, ôm đầu gối, Bạch Tố nhỏ giọng nói:
- Tố Tố biết cha mẹ không phải thân sinh phụ mẫu, thế nhưng công ơn nuôi dưỡng nặng như núi, Tố Tố không thể không để ý sống chết của cha mẹ. Kính xin tam thái tử tha thứ.
- Ô ô... ô ô...
Cúi đầu, Bạch Tố nói khẽ:
- Tố Tố hiểu ý của tam thái tử. Chúng ta có thể dẫn bọn họ theo, nhưng còn đệ tử trong lớp, còn người trong thôn... Chỉ cần chúng ta hành động sai một chút... Tố Tố không thể đặt cược với tính mạng của họ.
Tiểu Bạch Long hoảng sợ mở to hai mắt, nhìn chăm chú tiểu cô nương vẻ mặt kiên định trước mặt.
Y thật sự không ngờ Bạch Tố vốn luôn hướng về phe mình, lại bởi vì một câu uy hiếp của Ngưu Ma Vương liền...
Thế giới bên ngoài quả nhiên là quá nguy hiểm.
. . .
Dưới ánh trăng, một bông hoa dại màu vàng khẽ đung đưa trong gió. Đột nhiên gió mạnh thổi qua, đẩy nó sát xuống mặt đất.
Trong cuồng phong, Khỉ Đá bê cái bình lớn lấy từ U Tuyền cốc lướt đi cực nhanh, mặt lạnh như băng.
Dưới chân hắn, núi đá liên miên, rừng cây xanh tốt không ngừng lướt về sau.
- Ôn độc... Ha ha ha ha.
Hắn cười như phát điên.
Trận chiến này, đã không kiêng dè bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào rồi.
- Một khi đã như vậy, đừng ai khách khí nữa.
Hắn cẩn thận mở nắp bình, mặc ôn độc có độ tinh khiết cao chảy ra, cuối cùng rơi vào một con sông chảy xiết.
Một hành động đơn giản này, cuối cùng sẽ chết bao nhiêu sinh linh đây?
Không có ai biết, cũng không cần biết.
Đây là chiến tranh. Đối với yêu mà nói, ngoại trừ thắng lợi, tranh được hy vọng sống sót, những thứ khác đều là vô nghĩa!
. . .
Trong nháy mắt, Sương Vũ sơn đã ở trước mắt.
Từng chi hạm đội của thủy quân Thiên Hà tập trung lại. Vô số thiên binh bay lượn bốn phía, chi chít như châu chấu.
Cảnh giới nghiêm ngặt hơn bất cứ lúc nào, nhưng không có động tác gì khác.
Những thiên binh thiên tướng này đều đang đợi trời sáng, lúa chín, bắt đầu thu hoạch được.
Sương Vũ sơn đêm nay tĩnh lặng hơn bất kỳ đêm nào khác, ngay cả tiếng yêu quái tru lên ngẫu nhiên bắt gặp thường ngày cũng không có.
Đang ở sườn núi sưởi ấm, Cửu Đầu Trùng thấy Khỉ Đá trở về, vội vàng đón chào:
- Thế nào? Có giải dược không?
- Không có.
Khỉ Đá lắc lắc đầu.
- Không có sao?
Cửu Đầu Trùng ngẩng đầu lên hít một hơi thật sâu:
- Vậy kế tiếp làm sao bây giờ? Báo cho sáu tên kia lui lại sao?
- Không, tiếp tục đánh.
Khỉ Đá mặt không thay đổi đáp.
- Còn có thể tiếp tục?
- Đương nhiên có thể.
Nhếch môi cười nhạt, Khỉ Đá lắc lắc cái bình trong tay:
- Còn lại hơn nửa bình.
- Hả?
Chỉ thấy Khỉ Đá dùng sức ném, cái bình kia giống như một vì sao bay về phía hạm đội thiên quân.
Ngay sau đó, Khỉ Đá chỉ một ngón tay. Một luồng linh lực không thể dò xét từ ngón tay hắn phóng ra, nháy mắt đánh trúng cái bình đã bay tới giữa hạm đội.
Chỉ nghe "choang" một tiếng. Không đợi một đám thiên binh thiên tướng kịp phản ứng, ôn độc trong bình đã hóa thành những giọt mưa không thể né tránh rơi xuống bốn phía.
- Hơi phối chế lại ôn độc một chút, còn lại nửa bình, tặng toàn bộ cho bọn chúng. Đến khi tất cả phát bệnh, phải nhìn xem mạng ai quý giá hơn rồi.
----------------------------------------------------
☼ Mời đọc thêm các bộ đã Full trong khi chờ chap mới:
- [Tiên Hiệp Cổ Điển - không cày cuốc] Hoàng Đình
- [Võng Du - Hài] Tây Du Nhất Mộng
- [Đô Thị - Hài] Sử Thượng Đệ Nhất Yêu
- [Võng Du] Tử Thần Chi Tiễn
- [Tiên Hiệp - Hài] Tối Cường Hệ Thống
- [Huyền huyễn] Ngộ Không Truyện