Phía chân trời thoáng hiện những tảng mây đen tụ hội, mơ hồ phát ra tiếng đì đùng.
Bên trong Ngũ Trang quan, Trấn Nguyên Tử hơi ngửa đầu, đưa tay kẹp lấy chiếc lá khô đang rơi bên cạnh tai.
Cúi đầu nhìn lại, chiếc lá kia chậm rãi hóa thành vụn nhỏ, tan biến trong tay.
Hít một hơi thật sâu, Trấn Nguyên Tử thở dài:
- Ngay cả đồ tôn của mình cũng mang ra đánh cược, Tu Bồ Đề này thực là...
Một đồng tử nâng khay trà chậm rãi đi tới cạnh Trấn Nguyên Tử, khom người nói:
- Sư phụ, trà của người.
- Không uống.
Trấn Nguyên Tử nhíu mày, nói:
- Vi sư cần đi về phía Đông một chuyến, các con nhớ coi kỹ nhà, sắp tới sẽ có đại biến, chớ để người nhân cơ hội nổi lòng xấu xa.
Đồng tử nghe vậy thì hơi sửng sốt.
Không đợi nó tỉnh hồn lại, Trấn Nguyên Tử đã hóa thành ảo ảnh, biến mất phía chân trời.
. . .
Trên đinh núi, Thái Thượng Lão Quân chạm mười đầu ngón tay vào nhau, nháy mắt đã thi triển ra hơn mười loại thủ thế.
Một quả cầu từ gió nháy mắt bọc lấy ông ta, chậm rãi trôi lơ lửng, cuốn theo đầy lá rụng.
Trong không khí mơ hồ có những tia chớp lách tách.
. . .
Trên vách núi cách đó hơn hai mươi dặm, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên Giáo Chủ không hẹn mà cùng mở to mắt nhìn.
- Lão hồ ly này muốn làm gì?
Nguyên Thủy Thiên Tôn lạnh nhạt nói:
- Muốn khóa giác quan thứ bảy của chúng ta.
Thông Thiên Giáo Chủ cười lạnh:
- Khóa chúng ta? Lấy tu vi hiện tại của hắn, khóa giác quan thứ bảy của chúng ta xong thì bản thân còn có thể làm được cái gì?
- Hắn tự tin nữ oa nhi kia sẽ tự động đến bên cạnh hắn sao?
Nguyên Thủy Thiên Tôn nghi ngờ tự hỏi.
. . .
Cắn ngón tay một cái, một vòi máu phun ra, rồi hội tụ trong không khí thành một đồ án pháp trận phức tạp, phập phồng theo gió như gợn sóng trên mặt nước.
Thái Thượng Lão Quân lẩm bẩm, ánh mắt cũng tập trung về hướng Tề Thiên cung.
Ngay sau đó, Thái Thượng đánh một chưởng lên đỉnh pháp trận. Toàn bộ pháp trận hóa thành một làn sương máu mỏng manh, điên cuồng khuếch tán, biến mất.
Một luồng linh lực màu da cam xuất hiện từ vị trí sương máu cũ, gào thét phóng về hướng Tề Thiên cung.
Ngay lập tức, Nhị Thanh đứng trên vách núi đằng xa liền cảm thấy thần thức của mình không có cách nào vươn xa hơn một dặm.
Liền sau đó, linh lực màu da cam kia im ắng chui vào thư phòng của Khỉ Đá, bám vào mệnh bài kia.
Trên vách núi, mắt Thông Thiên Giáo Chủ giật giật, cắn răng nói:
- Hắn lại dám làm thật. Tình huống như vậy, hắn còn định thực hiện đại kế thế nào?
- Bị bức nhiều cũng phải có lúc nôn nóng, huống hồ, hiện giờ đã thành một vũng nước đục, dù gì cũng tốt hơn so với ban đầu.
Nguyên Thủy Thiên Tôn cười ha hả.
Đang lúc này, Phong Linh đi tới vùng biên của Tề Thiên cung, giang hay tay nhảy xuống, giữa không trung thi triển thuật pháp, một đám mây mù bay qua, nháy mắt mất đi bóng dáng ngay trước mắt Nhị Thanh.
(Tề Thiên cung lơ lửng trên không, bên dưới là lãnh thổ thuộc Hoa Quả Sơn)
Thông Thiên Giáo Chủ không khỏi trợn mắt há hốc mồm:
- Đúng là phối hợp lão hồ ly kia rồi. Nữ oa nhi này nhỏ như vậy đã gấp gáp tìm chết thế sao? Lão hồ ly kia cho tốt gì chứ?
- Đệ còn nhớ rõ lúc trước đệ và con khỉ kia đàm phán thế nào lại không thành không?
Thông Thiên Giáo Chủ nheo mắt nghĩ sơ, nói:
- Hắn nói muốn hồi sinh một người bạn, còn muốn Hoa Quả Sơn được yên ổn. Hồi sinh một người không là gì, nhưng đồng ý Hoa Quả Sơn yên ổn thì....
Nguyên Thủy Thiên Tôn cười khẽ, vuốt râu dài nói:
- Xem chừng, hẳn là đồng ý hôn sự của con khỉ này với Dương Thiền, cộng với bảm đảm an toàn cho Hoa Quả Sơn rồi.
- An toàn yên ổn cho toàn bộ Hoa Quả Sơn...
Nghe vậy, Thông Thiên Giáo chủ không khỏi kinh hãi:
- Thần tiên động lòng phàm chưa tính, lại còn dùng chuyện tích trữ linh khí của cả tam giới để đổi một thân tu vi của hắn... Thật đúng là xa hoa!
Nguyên Thủy Thiên Tôn liếc Thông Thiên Giáo Chủ một cái, nói:
- Bằng không thì còn là cái gì?
- Coi như đúng là thế đi, vì sao nữ oa nhi kia không nghĩ tìm chúng ta nói chuyện? Nếu Lão Quân có thể đồng ý, vì cái gì chúng ta không thể?
- Bởi vì chúng ta và Lão Quân khác nhau. Con khỉ kia có thể kiềm chế Lão Quân, chứ không kiềm chế được chúng ta. Cho dù Lão Quân đã khôi phục tu vi Thiên Đạo, cũng có lý do không thể không thực hiện ước định. Mà chúng ta... Đệ có thể để toàn bộ đại năng khác cùng chung ý kiến sao?
Nghe vậy, Thông Thiên Giáo Chủ chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài:
- Xem ra nữ oa nhi kia đã hoàn toàn đứng ở phía hắn. Chúng ta làm sao bây giờ? Trực tiếp tiến vào Hoa Quả Sơn?
Nguyên Thủy Thiên Tôn chậm rãi lắc đầu nói:
- Tốt nhất không cần, tính cách con khỉ kia thế nào không phải đệ không biết. Lấy thần thức của hắn, chỉ sợ đã đạt tới một dặm, vạn nhất bắt gặp, chúng ta đều không giải thích rõ được. Trò chơi này là đang so xem ai có thể di chuyển ở trong nước mà lại không ướt thân. Chúng ta chỉ có thể đợi thời cơ mà động...
Trên đỉnh núi, Thái Thượng Lão Quân cúi đầu nhìn miệng vết thương trên ngón tay, nhẹ nhàng xoa một cái, miệng vết thương liền biến mất.
Vuốt vuốt râu, Thái Thượng bất đắc dĩ cười cười, lắc đầu thở dài:
- Lần này cược hơi lớn rồi... Lần đầu tiên trong đời, lão phu mặc cho số phận.
Vào giây phút này, Tam Thanh đã không ai biết được những chuyện xảy ra ở Hoa Quả Sơn nữa.
. . .
Trên đường phố tại Hoa Quả Sơn, yêu chúng còn đang hân hoan chúc mừng vì hôn lễ của Đại Thánh gia.
Lẫn trong dòng yêu chen chúc, Phong Linh cúi đầu, bước nhanh đi.
Trong điện đường, Lăng Vân Tử đang xem lễ chợt giật mình phát hiện Phong Linh vẫn đứng cạnh mình đã không thấy đâu.
Nao nao, Lăng Vân Tử vội nhắm mắt, lại phát hiện hoàn toàn không cảm nhận được khí tức của Phong Linh.
- Tiểu ny tử này chạy đâu rồi?
Lấy ngọc giản ở bên hông ra, Lăng Vân Tử vội vàng rót linh lực vào đó, tức thì mặt ngây dại.
- Ngọc giản cũng mất hiệu lực... Chuyện này... Không xong rồi, muốn xảy ra sự cố!
Tiếng của Lăng Vân Tử tức thì bị chôn vùi trong tiếng hoan hô của yêu chúng.
- Phu thê giao bái ~!
Lữ Lục Quải cao giọng hô lớn.
Nắm lụa đỏ, Khỉ Đá và Dương Thiền đối mặt với nhau, chậm rãi dập đầu, vẻ hạnh phúc không cần nói cũng hiểu.
Các yêu quái lại hô rú lên một tràng đinh tai nhức óc.
Lăng Vân Tử kéo U Tuyền Tử chen ra bên ngoài đại điện. Hai vị sư huynh phía sau nhất thời đều sững sờ không hiểu tại sao.
- Sư huynh! Không ổn, có... có người dùng bí thuật phạm vi rộng.
Còn chưa đứng lại, Lăng Vân Tử đã nhét ngọc giản liên hệ với Phong Linh vào tay U Tuyền Tử.
U Tuyền Tử cầm lấy ngọc giản, thoáng cảm nhận, nhíu mi nói:
- Đây là bí thuật gì?
- Ngay cả sư huynh cũng không biết?
- Mới thấy lần đầu, chưa từng nghe qua.
- Vậy làm sao bây giờ?
- Mệnh bài! Đi lấy mệnh bài!
Lăng Vân Tử lập tức nhảy bật lên, bay vút về phía thư phòng.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách . com)
. . .
Trên con đường núi hẹp dài, Phong Linh nương theo cây cối che khuất leo dần lên.
. . .
- Nếu cứ để mặc không làm gì, vạn nhất... Cơ hội chúng ta đợi cả ngàn vạn năm chẳng phải là thành hư không sao? Có lẽ chúng ta cứ đến ngọn núi kia đi, cùng lắm đối mặt đánh một trận với lão hồ ly kia!
Thông Thiên Giáo Chủ cắn răng quát lên:
- Chúng ta liên thủ, không sợ không chỉnh được hắn!
Nghe vậy, Nguyên Thủy Thiên Tôn lại chỉ là cười cười, chậm rãi lắc đầu nói:
- Chúng ta làm đã nhiều, muốn lật nhào hắn không chỉ chúng ta, để người khác ra tay đi. Những người sớm đã bày bố kia, lẽ nào lại khoanh tay đứng nhìn?
Cau chặt lông mày, Thông Thiên Giáo Chủ đánh một quyền lên gốc cây to bên cạnh. Cổ thụ trăm năm trong khoảnh khắc sụp nát như đá vụn, bốc lên cát bụi đầy trời.
. . .
Lăng Vân Tử đạp cửa chạy cuống vào phòng, chật vật cầm lấy mệnh bài.
Phía sau, U Tuyền Tử đã vội vã đuổi tới.
- Sao rồi?
- Không thích hợp, mệnh bài này lại cũng không có phản ứng.
Lăng Vân Tử đã có chút hốt hoảng:
- Sư đệ nhờ đệ để ý Phong Linh... sao tự dưng vừa xem lễ quay ra đã mất rồi... Đây là chuyện quái quỷ gì vậy?
Không đợi U Tuyền Tử trả lời, Lăng Vân Tử đã cầm mệnh bài vội vã chạy ra khỏi thư phòng.
. . .
Vén lá cây sang hai bên, Phong Linh bước khỏi rừng cây.
- Lão tiên sinh, con tới rồi.
Thái Thượng Lão Quân chậm rãi xoay người lại, yên lặng gật gật đầu.
Trên đường núi, một đám thiên tướng do Lý Tịnh dẫn đầu cứ quanh quẩn mãi, cuối cùng rời khỏi phạm vi Hoa Quả Sơn.
Cự Linh Thần đi ở sau cùng, giơ Tầm Tiên bàn:
- Sao thế nhỉ? Lúc trước còn khóa mục tiêu tại Tề Thiên cung, giờ lại mất phản ứng rồi? Lẽ nào Phong Linh kia đã chết?
- Đại khái là hỏng rồi.
Lý Tịnh bất đắc dĩ thở dài nói:
- Đừng để ý tới vật kia nữa.
Đúng lúc này, Cự Linh Thần bỗng mở to hai mắt nhìn, cả kinh kêu lên:
- Có phản ứng! Có phản ứng!
- Có phản ứng cũng không cần ngạc nhiên như vậy.
- Nàng ta... Nàng ta đang ở trên đỉnh núi kia!
Cự Linh Thần chỉ vào ngọn núi cao cách đó chưa đến một dặm, nói.
. . .
Lăng Vân Tử cầm mệnh bài vội vàng chạy vào trong điện, trông thấy khỉ Đá đang được các yêu quái chúc mừng, nhất thời có chút bàng hoàng.
"Có nên nói cho sư đệ vào lúc này không đây? Có lẽ... có lẽ Phong Linh chỉ tránh mặt đi thôi."
Ngẫm nghĩ mãi, Lăng Vân Tử cứ chần chừ không biết nên làm gì.
. . .
Trên đỉnh núi, Thái Thượng Lão Quân cầm một khúc cây vẽ một pháp trận khổng lồ trên mặt đất, rồi lấy từ trong tay áo ra một cái bình nhỏ, lại đổ một giọt chất lỏng từ trong bình xuống bên cạnh pháp trận.
Nháy mắt, chất lỏng màu đen kia sôi trào lên như suối phun, chảy dọc theo pháp trận, lấp đầy mỗi đường nét trên mặt đất.
Phong Linh ngơ ngác đứng ở một bên nhìn.
Thái Thượng Lão Quân đưa hai viên đan dược màu đen cho Phong Linh.
- Ăn đan dược này, đứng ở trung tâm pháp trận, niệm chú văn lão phu đưa cho ngươi. Một canh giờ sau, tất cả những gì có quan hệ tới ngươi sẽ biến mất khỏi thế gian.
- Tất cả?
- Đúng, bao gồm ký ức của người khác về ngươi, dấu vết trên sổ Sinh Tử, trên cây Nguyệt, toàn bộ liên tới tới ngươi sẽ biến mất. Con khỉ kia sẽ chỉ nhớ rõ Tước Nhi, mà không nhớ gì về Phong Linh. Cho dù có một ngày hắn mở được phong ấn trên sổ Sinh Tử, cũng là một tờ giấy trắng.
- Lão tiên sinh đã hứa với con...
- Lão phu cả đời chưa bao giờ sai hẹn. Lời hứa với ngươi, lão phu nhất định làm được. Co như liều mạng này, tu vi không có cũng nhất định làm được. Chỉ là, ngươi phải ghi nhớ, một khi bí pháp này bắt đầu thì bất kỳ kẻ nào cũng không thể can thiệp, dù là lão phu cũng không có cách nào làm ngừng lại, trừ phi tự bản thân ngươi tán đi. Nhưng dù có tán đi, ngươi cũng sẽ rơi vào kết cục hồn phi phách tán. Cho nên...
Phong Linh ngơ ngác đứng, mím chặt môi, đưa tay nhận lấy đan dược.
- Vậy là... Khỉ Đá sẽ không nhớ con đã từng tồn tại?
- Đúng, hơn nữa tuyệt đối không sinh nghi, bởi vì... Trong thiên hạ, chỉ có lão phu thông hiểu bí pháp này, đến cả hai sư đệ của lão phu cũng không biết thế gian còn có bí pháp như vậy. Bọn hắn chỉ cho là lão phu muốn lấy hồn phách của ngươi, khiến ngươi hồn phi phách tán, mới tìm đủ cách cản trở.
Hơi dừng lại, Lão Quân hít một hơi thật sâu, nhìn chăm chú Phong Linh, nói khẽ:
- Ngươi... còn có tâm nguyện gì chưa xong, muốn lão phu lo liệu thay ngươi không?
Trong đầu Phong Linh chậm rãi hiện lên khuôn mặt của Khỉ Đá. Mọi chuyện cứ như một cuốn phim quay chậm, lần lượt trôi qua.
Gió êm dịu vỗ về mái tóc dài.
Nàng cúi đầu, nhẹ giọng nói:
- Nếu có thể... Nhờ lão tiên sinh treo ở trước của sổ của hắn một cái chuông gió (phong linh), được không?
Lão Quân yên lặng gật gật đầu.
Nàng cười, nước mặt lại rơi như mưa.
- Như vậy, là mỗi ngày hắn đều nhìn thấy con.
Bình thản cười, si ngốc cười, vẫn là nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời kia.
- Cảm ơn người... lão tiên sinh.
Run rẩy, nàng chậm rãi cho đan dược kia vào trong miệng.
Xa xa, tiếng đại pháo nổ vang bắn từng viên đạn màu lên trời cao. Những cơn mưa hoa từ trên không rơi xuống.
Toàn bộ Hoa Quả Sơn đắm chìm trong tiếng pháo nổ và tiếng hoan hô hết đợt này tới đợt khác.
Nàng mỉm cười, chậm rãi nhắm đôi mắt như phỉ thúy.
----------------------------------------------------
☼ Mời đọc thêm các bộ đã Full trong khi chờ chap mới:
- [Tiên Hiệp Cổ Điển - không cày cuốc] Hoàng Đình
- [Võng Du - Hài] Tây Du Nhất Mộng
- [Đô Thị - Hài] Sử Thượng Đệ Nhất Yêu
- [Võng Du] Tử Thần Chi Tiễn
- [Tiên Hiệp - Hài] Tối Cường Hệ Thống
- [Huyền huyễn] Ngộ Không Truyện