CHƯƠNG 158: TẠI SAO BẢO TÔI CƯỚI THAY?
Nghe cô ta nói giả tạo, nét mặt của Thẩm Cửuđột nhiên trở nên khó coi.
"Tiểu Nhan, cô nói nhảm cái gì vậy?"
Tiểu Nhan phản ứng lại: "Đúng, đúng, tôi không thể nói thế trước mặt cô."
Cô ta cười khúc khích, hoàn toàn không quan tâm chút nào: "Sao cô lại chạy ra ngoài? Bạn cô đến tìm à?"
“Ừ.” Sắc mặt Thẩm Cửu có chút tốt hơn khi nghe đến từ “bạn, cúi đầu liếc nhìn túi xách trên tay: “Cổ nói là có quà tặng cho tôi.”
“Đồ gì thế?” Tiểu Nhan cầm lấy túi liếc mắt một cái, không khỏi cảm thán nói: “Mẫu mới nhất năm nay của LV, woaaa, người bạn này của cô giàu thật đó nha.”
Thẩm Cửu không biết đồ hiệu, cũng không biết nó trị giá bao nhiêu, có điều thấy đôi mắt sáng rỡ của Tiểu Nhan thì cô cũng đã biết đây là một chiếc túi có giá trị, vì vậy cô lấy lại xem một chút rồi nói: Nếu nó đắt vậy thì tôi sẽ tìm cơ hội trả lại cho cậu ấy."
“Tại sao lại muốn trả lại chứ?” Tiểu Nhan liếc cô một cái, đột nhiên nói: “Tự dưng tặng cô một thứ quý giá như vậy, có phải là cô ta đã làm chuyện có lỗi với cô không hả?
Nghe vậy, trong lòng Thẩm Cửu cảm thấy chột dạ, không ngờ Tiểu Nhan thế mà lại có cùng suy nghĩ với mình lúc trước.
Mặc dù cô ta chỉ thuận miệng nói những lời đó mà thôi.
Trước đây Hàn Mai Linh rất thân với cô, nhưng giữa họ chưa bao giờ có chuyện tặng quà qua lại cho nhau, Hàn Mai Linh càng sẽ không mua những món quà đắt tiền cho cô. Đây là lần đầu tiên cô đột nhiên được tặng một món quà đắt tiền như vậy.
“Cô lại nói nhảm rồi!” Thẩm Cửu ngẩng mặt lên, thực sự tức giận.
Tiểu Nhan vội vàng cười xin lỗi: "Xin lỗi mà, tôi chỉ là tùy tiện đùa vậy thôi, cô đừng nóng giận như vậy chứ."
Thẩm Cửu thực sự tức giận, xoay người rời đi, Tiểu Nhan nhanh chóng đuổi kịp cô: "Cửu Cửu, đừng giận tôi, tôi thực sự đang nói đùa thôi, tôi không có ác ý mà."
Đang đi, bước chân của Thẩm Cửu đột nhiên dừng lại.
Bởi vì cô chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc trước cửa công ty, ló đầu nhìn vào trong công ty, nhưng bị bảo vệ chặn lại không cho vào.
Nhưng bóng dáng đó, Thẩm Cửu rất quen thuộc, đã lâu rồi Thẩm Cửu không gặp người đó, mẹ Thẩm!
Vẻ mặt Thẩm Cửu tự nhiên trở nên phức tạp, cô đứng yên nhìn bà.
Không phải bà ấy đã bảo cô cút khỏi nhà họ Thẩm rồi sao, sao bây giờ còn tới công ty tìm cô nữa?
Có phải vì ... cảm thấy có lỗi với cô nên đến gặp cô để xin lỗi? Hay vì cô đã không về nhà quá lâu nên mẹ Thẩm nhớ cô rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Cửu cảm thấy tốt hơn một chút.
Đang suy nghĩ, người đó bỗng quay đầu lại và tình cờ bắt gặp ánh mắt của Thẩm Cửu.
Sau đó, mẹ Thẩm nở một nụ cười và bước nhanh về phía Thẩm Cửu.
“Tiểu Nhan, tôi gặp một người quen, cô vào trước đi.” Trước khi mẹ Thẩm đi tới, Thẩm Cửu đã đưa chiếc túi trong tay cho Tiểu Nhan và nhờ cô ta cầm vào công ty giúp mình, Tiểu Nhan thấy vẻ mặt cô không ổn bèn rời đi trước.
Mẹ Thẩm nhanh chóng đến trước mặt Thẩm Cửu với nụ cười trên môi.
"Cửu Cửu, con quả nhiên làm việc ở đây, người công ty con không cho mẹ vào."
Cổ họng Thẩm Cửu như chết lặng, cô không thể phát ra âm thanh, chỉ ngây người nhìn bà.
Mẹ Thẩm bị ánh mắt của cô làm cho có chút áy náy, vô thức không mở to mắt, ho nhẹ: "Ờ... chúng ta tìm một chỗ ngồi đi."
Quán cà phê gần đấy.
Bởi vì đây là khu vực kinh doanh sầm uất, lại gần tập đoàn Dạ Thị do Bắc Thị đứng đầu nên ngay cả những quán cà phê gần đó cũng rất cao cấp, đây là lần đầu tiên mẹ Thẩm vào một quán cà phê như vậy, lúc bà ngồi bên trong thưởng thức không khí mát lạnh của điều hòa và bộ sofa da thật, bà không khỏi cảm thán thành tiếng.
"Đây là cuộc sống của những người giàu có ư?”
Thẩm Cửu không nói, cô hít sâu một hơi rồi uống một ngụm cà phê.
Hy vọng nó có thể làm ẩm cổ họng khô khốc của mình.
Một lúc sau, mẹ Thẩm nói tiếp: "Cửu Cửu, giờ con đang hưởng phúc rồi nhỉ, ngày nào con cũng đến quán này uống cà phê hả?"
Thẩm Cửu làm sao có thể đến được đây? Còn không đợi cô trả lời, mẹ Thẩm đã tiếp tục: "Con sống tốt, mẹ cũng rất vui!"
Cổ họng nghẹn ngào, Thẩm Cửu càng không nói nên lời.
Vốn dĩ từ nhỏ cô đã có rất ít tình cảm yêu thương, thế nên lúc nào cô cũng cố gắng chăm chỉ làm tốt mọi việc để mong được mẹ khen nhiều hơn, lần này có được thiện ý thật sự vui vì cô của mẹ Thẩm, Thẩm Cửu đột nhiên không kìm được cảm xúc.
Chỉ là không đợi cô bộc lộ hết những cảm xúc này, mẹ Thẩm đã bất an nhìn cô một cái, sau đó thì thào nói: “Mẹ vốn tưởng gả con vào nhà họ Dạ là làm hại con, nhưng không ngờ bây giờ lại tốt cho con như vậy. Cửu Cửu, con có thể cho mẹ một ít tiền không?"
Cảm xúc vừa mới dâng lên của Thẩm Cửu lập tức bị nghẹn lại, cô ngây người nhìn người trước mặt.
Mẹ Thẩm ho nhẹ một tiếng: "Mẹ định cho em gái con chuyển đến một trường tốt hơn, nhưng mà ở nhà cũng chẳng còn được mấy để hỗ trợ vào nữa rồi, vậy nên mong con..."
“Vậy đây là mục đích hôm nay mẹ đến đây?” Thẩm Cửu cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng giọng nói của cô lại khô khốc đến đáng sợ, giọng điệu cũng có run run.
"Cửu Cửu, đừng trách mẹ nói những lời này, con xem giờ con đã giàu có rồi, mọi người có phúc cùng hưởng thì có gì sai chứ? Vốn dĩ cuộc hôn nhân này thuộc về em gái con, cái phúc này phải là em con hưởng. Mà bây giờ những thứ này đều giao cho con cả rồi, con đã có gia đình tốt như vậy rồi, có gì sai khi giúp em gái hả?"
Vì sợ rằng cô sẽ từ chối, mẹ Thẩm bắt đầu nói về cô không ngừng.
“Con còn tưởng… Lần trước con rời nhà lâu như vậy, lần này mẹ thật sự tới để thăm con.” Thẩm Cửu lẩm bẩm, đôi mắt có chút đỏ lên: “Có phải mẹ thật sự nghĩ rằng con gả vào nhà họ Dạ là có phúc? Hôm nay mẹ đã được tận mắt chứng kiến rồi đấy, mẹ nghĩ đây đều là những thứ mà con hưởng thụ ư? Vậy có bao giờ mẹ nghĩ xem con ăn có no không, cuộc sống có tốt không chưa? Mẹ đã từng hỏi con những điều này chưa?"
"Có thể gả vào nhà họ Dạ đứng đầu Mạc Thành này thì sao có thể có cuộc sống tồi tệ được? Thẩm Cửu, bây giờ con giàu có rồi nên không muốn lo cho chúng ta nữa đúng không?"
“Nhà họ Dạ đứng đầu Mạc Thành.” Thẩm Cửu cười, giọng đầy tự giễu: “Thật sự là nhà họ Dạ đứng đầu, nếu mà tốt như vậy, tại sao lúc đầu lại để con đi kết hôn thay em?”
Nói đến đây, Thẩm Cửu nhướng mắt, kiên định nhìn mẹ Thẩm: "Mẹ có thể nói cho con biết, nếu nhà họ Dạ thực sự tốt như vậy, tại sao mẹ không để cho Thẩm Nhã kết hôn?"
Đột nhiên, mẹ Thẩm không nói nên lời, lúng túng nhìn Thẩm Cửu.
"Cửu Cửu, mẹ không có ý đó. Mẹ thật sự không nghĩ nhiều như vậy. Nếu con vì thế mà trách mẹ, mẹ xin lỗi con có được không hả? Chỉ là..."
Bà còn chưa kịp nói hết lời thì đã bị Thẩm Cửu cắt ngang.
"Đều là con gái của mẹ cả, chỉ vì con đã từng ly hôn mà mẹ để con gả vào nhà họ Dạ thay em. Lúc đó ... thật sự trong lòng mẹ nghĩ cho lợi ích của con chứ không phải là để thay Thẫm Nhã gả đi gánh nạn sao?"