Dạ Âu Thần nhíu mày, không vui nhìn chằm chằm cô gái đứng cách mình không xa.
“Cô lặp lại lần nữa?”
Thẩm Cửu cười khổ: “Lặp lại lần nữa thì sao? Có thể thay đổi suy nghĩ của anh về tôi sao? Dạ
Âu Thần, anh đã không thèm để ý đến tôi, vậy anh cũng đừng quan tâm đến chuyện của tôi nữa!”
“Mặc kệ cô?” Dạ Âu Thần cười nhạo, tròng mắt đen ánh lên ánh sáng nguy hiểm: “Nói như vậy,
cô muốn như hình với bóng với Dạ Y Viễn sao? Tôi ngăn cản hai người sao?”
“Phải!” Thẩm Cửu không biết lấy đâu ra can đảm, lại trực tiếp đáp lời anh, muốn chống đối anh
đến cùng: “Phải thì sao?”
Trong nháy mắt, tận sâu trong con ngươi Dạ Âu Thần đột nhiên phóng to ra, sau đó lại bắt đầu
co rút lại, nghe thấy cô chính miệng thừa nhận xong, có thứ gì đó leo lên ngực anh, sau đó bóp chặt
trái tim anh, khiến anh suýt nữa không thở được nữa.
Người phụ nữ đáng chết này!
Thế mà lại thừa nhận ngay trước mặt anh, cô muốn ở bên cạnh anh cả sao?
Không đợi anh bình ổn cảm xúc, Thảm Cửu đã quay lưng đi.
“Tôi vốn đã thích anh cả, anh cả dịu dàng quan tâm, lại nho nhã lịch sự, so với loại người kiêu
ngạo đến mức không ai sánh nổi, vĩnh viễn chỉ muốn khống chế người khác như anh, tốt hơn quá
nhiều. Dạ Âu Thần, anh vẫn cho rằng tôi thích anh, thật ra anh sai rồi, tôi hoàn toàn không thích anh.
Loại người như anh, cả đời này cho dù những người đàn ông khác đều chết sạch, tôi cũng sẽ không
thích anh một chút nào”
Nói xong, Thẩm Cửu cũng mặc kệ người đứng sau có phản ứng gì, cất bước đi thẳng.
Dạ Âu Thần ngồi trên xe lăn, tim đột nhiên giống như bị kim châm, cảm giác khó hiểu này
khiến anh khó chịu nhíu chặt đôi mày rậm, đưa tay đè xuống ngực mình.
Là… Trái tim anh đang đau sao?
Vì cô gái kia? Thật sự là quá mức nực cười!
Dạ Âu Thần nhìn qua bóng lưng cô, lát sau đôi môi mỏng nhếch lên thành độ cong lạnh lùng
trào phúng.
Chẳng qua là một cô gái mà thôi, đối với Dạ Âu Thần anh mà nói không có gì đáng phải để ý,
trên con đường của Dạ Âu Thần anh, từ xưa đến nay không cần đến sự tồn tại của phụ nữ.
Tuy rằng nói như vậy, khi Thẩm Cửu nằm trong chăn đệm của mình dưới đất, nước mắt vẫn
không kiềm chế được ướt đẫm vành mắt.
Cô nói những lời kia rất quyết tuyệt nhưng cô lại biết thật ra những lời kia chỉ tổn thương mình,
có lẽ Dạ Âu Thần hoàn toàn không quan tâm cô nói cái gì.
Sau đó nghe thấy anh đi tắm rửa, Thẩm Cửu như nghĩ đến cái gì, vẫn ngồi dậy, lau nước mắt
trên mặt mình, sau đó đứng dậy đi về phía bộ âu phục anh đặt trên kệ.
Bộ âu phục kia là bộ anh mặc lúc trước, nếu anh tặng đồ đi rồi, vậy cái hộp kia sẽ không còn
trong đó nữa.
Động tác Thẩm Cửu cẩn thận, giống như ăn trộm, cô đưa tay luồn vào bên trong hai túi áo sờ
nắn, lát sau sờ được một chiếc hộp nhỏ cứng rắn.
Vậy mà… Vẫn còn ở chỗ anh sao?
Thẩm Cửu khựng lại một lát, lấy hộp ra.
Quả nhiên là cái hộp nhỏ cô nhìn thấy hôm ấy, sao vẫn còn ở chỗ anh vậy?
Chẳng lẽ là cô hiểu lầm anh rồi sao?
Trong nháy mắt từ tận đáy lòng Thẩm Cửu xuất hiện cảm giác vô cùng áy náy, nếu quả thật cô
hiểu lầm anh, vậy những lời nói tổn thương anh mà cô vừa nói kia…
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu vươn tay ra mở hộp, sau đó cô sững sờ tại chỗ.
Lát sau, cô cười khổ đóng nắp hộp lại, như không có việc gì thả cái hộp vào túi âu phục như
trước.
Thân thể Thẩm Cửu lảo đảo đi về phía trước.
Khi nằm xuống, cô nhắm mắt lại, nước mắt tuyệt vọng chảy xuống.
Cái hộp kia… Trống rỗng.
Đôi bông tai màu hồng kia đã không còn ở bên trong từ lâu rồi.
Nó đeo lên lỗ tai Hàn Mai Linh.
Khi Hàn Mai Linh nhắc đến đôi bông tai này, mặt mũi tràn đầy e thẹn, sau đó muốn nói lại thôi,
sau đó lại bảo cô phải tin tưởng cô ấy.
Tin tưởng cô ấy cái gì? Bây giờ Thẩm Cửu cũng không rõ.
Thẩm Cửu nhắm mắt lại, những lời nói và mọi chuyện của Hàn Mai Linh và Dạ Âu Thần trong
quá khứ lướt qua đầu cô như cưỡi ngựa xem hoa, dần dần Thẩm Cửu rơi vào giấc ngủ.
Nửa đêm, Thẩm Cửu thức giấc một lần, sờ lên mới phát hiện gối mình đã ướt hết rồi.
Rơi vào đường cùng, cô đành phải lật gối lại để ngủ, trong phòng yên tĩnh, cô xoay người nằm
nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, một lát sau lại chậm rãi nhắm mắt lại.
Được rồi, cứ như vậy đi.
Hoàn thành ước nguyện cho người khác, cũng coi như một chuyện tốt.
Dù sao, phụ nữ hai đời chồng, lại có con với người khác như cô.
Từ trước đến nay đều không xứng có được hạnh phúc.
Ngày mai cô tìm Hàn Mai Linh nói cho rõ ràng.
Sau khi nghĩ thông suốt, Thẩm Cửu phát hiện lòng mình bình tĩnh lại, một đêm ngủ ngon, đợi
đến khi ngày hôm sau khi cô tỉnh lại, cô bình tĩnh tỉnh táo đứng dậy thay quần áo, rửa mặt, sau đó
khó được một lần ngồi trước bàn trang điểm, nhìn vào gương nghiêm túc trang điểm cho mình.
Khi Dạ Âu Thần nhìn thấy cảnh tượng này, không kiềm chế được nhíu chặt lông mày.
Cô gái này hôm nay đổi tính rồi sao? Kết hôn lâu như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy cô ngồi trước
gương trang điểm.
Thật ra Thẩm Cửu rất ít khi trang điểm, nhưng không có nghĩa là cô không biết, trước đây khi
còn con gái tất cả mọi người ở cùng nhau, cũng thích trang điểm, chỉ là sau đó thời gian không cho
phép, mà cô cũng chẳng có thừa tâm tư.
Cô nhìn vào gương nghiêm túc kẻ mắt, tay cũng không run, kẻ mắt rất mảnh rất xinh đẹp, lập
tức kẻ mắt xong, đường kẻ mắt màu đen vẽ thêm chút khói cho đôi mắt lạnh lùng trong trẻo, Thẩm
Cửu lại bắt đầu kẹp lông mi, sau đó chuốt mi.
Sau đó lại đến son môi, sau khi cô tô son xong, còn mím môi với gương, cả bờ môi trở nên vô
cùng đỏ tươi.
Đặt son môi xuống, Thẩm Cửu phát hiện mình còn chưa đánh bóng, khi đang định đánh bóng
cho mình, lại phát hiện sau lưng mình có thêm bóng người nữa.
Là Dạ Âu Thần…
Thông qua tấm gương, Thẩm Cửu nhìn thấy Dạ Âu Thần sắc mặt tối sâm nhìn mình chằm
chằm.
“Đây là lần đầu tiên cô trang điểm” Giọng nói anh trầm thấp, vẻ mặt khó coi.
Trong lòng Thẩm Cửu đã suy nghĩ rõ ràng, nên nhếch môi cười với anh trong gương: “Không
đẹp sao? Tôi trang điểm xinh đẹp, đương nhiên cũng tăng thể diện cho anh, có điều… Chắc là sau này
anh cũng không cần đến nữa”
Câu nói đằng sau cô nói rất nhỏ, Dạ Âu Thần không nghe rõ, chỉ mơ hồ nghe thấy một chút,
nhíu mày không vui hỏi: “Cô vừa nói cái gì đó?”
Thẩm Cửu lấy lại tinh thần, cười với anh trong gương: “Tôi nói gì sao? Không phải à? Tôi chỉ nói
là, không phải anh rất sĩ diện sao? Tôi ăn mặc đẹp, chẳng phải cũng cho anh có mặt mũi hơn còn gì?”
Nói xong, Thẩm Cửu đứng dậy đi đến tủ treo quần áo chọn một chiếc váy dài màu xanh lam ra
thay, lúc đi ra còn thuận tay thả tóc xuống, mái tóc đen đến eo cứ như vậy tản xuống bờ vai, khiến cô
tăng thêm mấy phần quyến rũ.
Nhìn thấy Thẩm Cửu như vậy, trong lòng Dạ Âu Thần lập tức cảm thấy rất khó chịu.
Anh nhếch môi mỏng, giọng lạnh lùng chất vấn: “Cô muốn ra ngoài sao?”
Thẩm Cửu nghe vậy gật đầu: “Đúng vậy, tôi định… Hôm nay hẹn Mai Linh ra ngoài, chúng tôi…
Lâu lắm rồi không cùng đi dạo phố”
Nghe thấy tên Hàn Mai Linh, biểu cảm trên mặt Dạ Âu Thần hơi thay đổi, ánh mắt dường như
hơi mất tự nhiên.
“Cô tìm cô ấy sao?”
CHƯƠNG 248: TOÀN THÂN ĐỀU KHÔNG ỔN
Thẩm Cửu gật đầu: “Có vấn đề gì không?”
Khi hỏi câu này, Thẩm Cửu nhìn chằm chằm vào Dạ Âu Thần, muốn nhận ra cảm xúc gì đó
khác lạ từ phía anh.
Mà lần đầu tiên, Dạ Âu Thần không nhìn thẳng vào mắt cô, mà nhìn sang hướng khác, giọng
nói lạnh lùng: “Không có”
“Ờ, vậy hôm nay tôi tiếp tục xin nghỉ, tôi ra ngoài trước đây”
Thẩm Cửu nói xong lập tức cầm túi xách của mình lên đi ra ngoài cửa.
“Đứng lại” Dạ Âu Thần đột nhiên gọi cô lại.
Bước chân Thẩm Cửu dừng lại, Dạ Âu Thần hoàn toàn không chú ý thấy Thẩm Cửu quay lưng
về phía anh, không có chút tươi cười nào, và khi đối mặt với anh hoàn toàn giống như hai người khác
nhau.
“Cô chắc chắn là cô chỉ đi tìm một mình cô ấy? Không gặp ai khác?”
Thẩm Cửu nghe vậy quay đầu lại, cười với Dạ Âu Thần.
“Chẳng lẽ anh cảm thấy tôi sẽ đi tìm người đàn ông khác hẹn hò sau lưng anh sao?”
Dạ Âu Thần không vui nhíu mày, ánh mắt như chim ưng sắc bén nhìn cô chằm chằm.
“Yên tâm đi, tôi không có hứng thú kiểu đó. Huống hồ, cho dù tôi thật sự đi hẹn hò với người
đàn ông khác, cũng sẽ không rêu rao trước mặt anh như vậy đâu”
Thẩm Cửu nói xong những lời này, lập tức ra khỏi phòng.
Dạ Âu Thần nhìn thấy bóng lưng của cô, không biết tại sao anh lại có cảm giác như sắp mất đi
thứ gì đó.
Cảm giác này khiến anh có phần không trở tay kịp.
Thẩm Cửu đi xuống tầng đúng lúc gặp được Dạ Y Viễn đang định ra ngoài.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, trong ánh mắt lạnh lùng của Dạ Y Viễn
hiện lên vẻ kinh diễm, nhưng nhanh chóng biến thành nghi ngờ, bình thường cô rất giản dị sao đột
nhiên lại trang điểm thành ra thế này?
Không đợi anh ta phản ứng lại, bước chân anh ta đã đi về phía cô.
“Cửu Cửu, định ra ngoài sao?”
Anh ta hỏi.
Thẩm Cửu gật đầu: “Vâng, chào anh cả”
Tiếng gọi anh cả này khiến ánh mắt Dạ Y Viễn ảm đạm, một lát sau dường như anh ta nghĩ
thông chuyện gì, giống như bật cười: “Chào, hôm nay trang điểm xinh đẹp như vậy ra ngoài, muốn gặp
ai quan trọng sao?”
“Không có, chỉ là đi dạo phố với bạn thôi”
“Cần tôi tiễn em một đoạn không?” Dạ Y Viễn giơ chìa khóa trong tay lên: “Đúng lúc tôi cũng
định đi ra ngoài.”
Ban đầu Thẩm Cửu định từ chối thẳng luôn, nhưng vừa ngẩng đầu lên, khóe mắt lại liếc thấy
bóng dáng quen thuộc, Thẩm Cửu khựng lại một lát, sau đó nói: “Được”
Dạ Y Viễn không phải không chú ý đến phản ứng của cô, anh ta nhếch môi: “Vậy đi thôi”
“Ừm” Thẩm Cửu đi ra đằng trước, Dạ Y Viễn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt xa xăm nhìn theo
bóng người trên tầng, đúng lúc nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén như chim ưng kia.
Anh ta vẫn luôn rất ôn hòa, lúc này lộ ra một nụ cười đắc ý, sau đó quay người đuổi theo bước
chân Thẩm Cửu đi song song với cô: “Ăn sáng chưa? Lát nữa có muốn tiện đường đi ăn sáng luôn
không?”
Thẩm Cửu chớp mắt, sau đó gật đầu: “Được”
Dạ Y Viễn không biết giữa Thẩm Cửu và Dạ Âu Thần đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại xảy ra thay
đổi lớn như vậy, nhưng điều này cũng chẳng có quá nhiều ý nghĩa với anh ta, chỉ cần Thẩm Cửu bằng
lòng cho anh ta có cơ hội đến gần, anh ta sẽ có thời gian có thể thổ lộ tấm lòng của mình.
Chỉ vậy thôi cũng đủ rồi.
Sau khi lên xe, Thẩm Cửu mới lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Hàn Mai Linh, hẹn cô
†a hôm này đến cửa hàng trà sữa gần trường học gặp mặt.
Nghe thấy cô nói đến cửa hàng trà sữa, Hàn Mai Linh nhắn lại một dấu chấm hỏi.
Sau đó nhanh chóng gửi tin nhắn đến: “Tại sao lại đột nhiên hẹn gặp tại cửa hàng trà sữa?”
Thẩm Cửu mặt mũi tỉnh táo đáp lại một câu: “Tớ muốn đến đó uống trà sữa, cậu bằng lòng đi
với mình không?”
Bên kia im lặng một lúc lâu, sau đó đáp lại cô một chữ “được”, Thẩm Cửu nói giờ hẹn với cô ấy,
sau đó đặt điện thoại di động sang bên cạnh.
“Hẹn bạn sao?” Thấy cô để điện thoại di động xuống, Dạ Y Viễn vô tình hỏi một câu.
Thẩm Cửu dựa vào ghế xe nhìn kiến trúc cây cối không ngừng lùi lại phía sau bên ngoài cửa
sổ, nhẹ nhàng gật đầu.
Mặc dù lúc này mặt trời đã lên cao, mà thành phố này lại rất đông đúc, cô cũng mặc quần áo
rất dày, nhưng Thẩm Cửu vẫn cảm thấy rét lạnh, lại còn… Rất cô đơn, quạnh quẽ.
Dạ Y Viễn lái xe nhìn cô, phát hiện hôm nay cảm xúc cô khang khác, cảm giác không ổn lắm.
Anh ta nhíu mày, lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Thẩm Cửu nghe vậy hơi khựng lại, sau đó lắc đầu: “Không có chuyện gì xảy ra cả”
“Hôm nay toàn thân em đều không ổn”
“Vậy sao?” Thẩm Cửu cười nhạt, nhếch môi: “Chắc có liên quan đến chuyện ăn mặc của em
thôi:
Cô nói rất trôi chảy, dường như từ trước đến giờ đều không để ý đến chuyện này.
Dạ Y Viễn hỏi mà không có được câu trả lời, hơn nữa cô cũng không có ý định nói, Dạ Y Viễn
đành phải từ bỏ: “Muốn ăn sáng gì nào?”
“Anh cả quyết định là được, tôi sao cũng được” Thẩm Cửu mệt mỏi trả lời một câu, sau đó
nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Dạ Y Viễn thấy dường như cô rất mệt mỏi, nên không tiếp tục nói chuyện nữa, tăng nhanh tốc
độ.
Cũng không biết bao lâu, xe mới dừng lại, Thẩm Cửu ngủ thiếp đi, Dạ Y Viễn gọi mấy tiếng mới
tỉnh, sau đó cô mở to đôi mắt nhập nhèm nhìn sang Dạ Y Viễn, anh ta không có cách nào cưng chiều
nhìn cô chằm chằm: “Đến nơi rồi, chuẩn bị xuống xe thôi”
Thẩm Cửu ngơ ngác nhìn anh ta chằm chằm một lúc mới từ từ tỉnh táo lại.
“Được”
Cô cởi dây an toàn, sau đó định dụi mắt, tay lại bị Dạ Y Viễn nắm chặt, cô ngạc nhiên ngẩng
đầu nhìn anh ta.
“Anh cả?”
Dạ Y Viễn cười khẽ, vươn ngón tay gõ lên trán cô: “Nghĩ gì vậy? Em trang điểm còn lấy tay dụi,
trang điểm ở mắt sẽ lem ra”
Giọng nói anh ta dịu dàng đến không chịu nổi, giống như bông cuốn vào đáy lòng Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu nghe anh ta nói như vậy mới ý thức được hôm nay mình trang điểm, nếu dùng tay
dụi đúng là sẽ lem ra thật.
Cô nghĩ đến đây, gật đầu: “Tôi biết rồi”
Sau đó rút tay mình lại, chỉ hơi nháy nháy mắt, sau đó cùng xuống xe với Dạ Y Viễn.
Khi ăn sáng, Thẩm Cửu vẫn không yên lòng như trước, vô số thức ăn bày trước mặt cô tỏa ra
đủ thứ mùi vị, nhưng trên mặt cô từ đầu đến cuối đều lộ vẻ thờ ơ, không nhúc nhích chút nào.
Dạ Y Viễn gắp một miếng sủi cảo thả vào bát cô: “Dường như em chẳng hứng thú lắm với thức
ăn:
Anh ta nói chuyện với mình, thần trí Thẩm Cửu mới bị kéo về.
“A cũng tạm, cũng được” Cô cười xấu hổ, sau đó ăn hết miếng sủi cảo kia.
Giống như đang ăn thứ chẳng có mùi vị gì vậy, Dạ Y Viễn nhìn thấy cảnh tượng này, cuối cùng
cũng không kiềm chế được nữa, buông đũa xuống.
“Cửu Cửu, nói cho anh cả biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Cửu ngơ ngác nhìn sang anh ta.
“Giữa em và Dạ Âu Thần, tối hôm qua… Thế nào? Đừng nghĩ đến chuyện giấu tôi, hôm nay em
thay đổi thành một người hoàn toàn khác hẳn”
Thẩm Cửu suy nghĩ một lúc rồi mới cười nhạt: “Anh cả anh nghĩ nhiều quá rồi, vừa nấy tôi chỉ
nghĩ sẽ đi đâu dạo phố với bạn mình thôi, cho nên mới hơi mất tập trung, cũng không có chuyện gì
xảy ra giữa tôi và Dạ Âu Thần đâu”
Nói đến đây cô dừng lại, sau đó nhìn chằm chằm Dạ Y Viễn: “Anh cả, tối hôm qua chính anh đã
nói, chẳng lẽ quên mất rồi sao? Anh sẽ không ép tôi làm bất cứ chuyện gì tôi không muốn, vậy cũng
sẽ không ép tôi phải nói cái gì chứ?”
Dạ Y Viễn nghẹn lời, lát sau đành chịu mở miệng: “Em đang trách tôi xen vào việc của người
khác đúng không?”
CHƯƠNG 249: LÀ TÌNH ĐỊCH SAO
“Được rồi, nếu em không muốn nói, anh cả cũng không ép em” Dạ Y Viễn lại gắp một miếng sủi
cảo nữa thả vào bát cô: “Chỉ là em gầy quá, phải ăn nhiều vào”
“Ừm, cảm ơn anh cả” Thẩm Cửu nói cảm ơn anh ta, sau đó lại ăn thêm miếng nữa.
Thẩm Cửu cứ không yên lòng như vậy ăn hết bữa sáng, đến lúc chào tạm biệt Dạ Y Viễn vẫn
không yên tâm cô đi một mình, dặn dò rất lâu mới để cho cô đi một mình.
Cuối cùng Thẩm Cửu lên xe buýt một mình, khi ở trên xe buýt, cô lại suy nghĩ miên man.
Hôm nay rốt cuộc cô phải nói rõ ràng chuyện này với Hàn Mai Linh như thế nào đây?
Trên đường đi Thẩm Cửu cứ ngẩn ngơ, xe buýt quá mấy trạm cũng không biết, đến tận khi cô
phát hiện được mình đi quá trạm rồi mới đột nhiên kêu dừng lại, sau đó xuống xe.
Sau khi xuống xe, Thẩm Cửu toàn thân phiền muộn, vươn tay day mi tâm đau nhức của mình.
Điện thoại rung lên, Thẩm Cửu cúi đầu nhìn thấy Hàn Mai Linh gửi tin nhắn đến, hỏi sao cô còn
chưa đến.
Thẩm Cửu đành phải nhắn tin trả lời: “Tớ bị quá mấy trạm, sẽ đến ngay đây!”
Sau đó khi chuẩn bị đi sang đối diện đón xe buýt, một chiếc xe dừng lại trước mặt cô, sau đó
cửa sổ xe hạ xuống.
“Lên xe đi” Dạ Y Viễn vẻ mặt dịu dàng, không có cách nào nhìn cô.
Nhìn thấy Dạ Y Viễn, Thẩm Cửu hơi bất ngờ, kinh ngạc nhìn chằm chằm anh ta: “Sao anh cả lại
ở đây? Không phải là anh đã..”
Đi rồi sao? Rõ ràng cô đã quá mấy trạm, hẳn là anh ta sẽ không xuất hiện ở đây mới phải.
“Cô bé ngốc, tôi thấy em sáng sớm đã mất hồn mất vía, làm sao yên tâm để em ngồi xe buýt
một mình được? Nhưng em lại không đồng ý để tôi đưa em đi, tôi đành phải đi theo em thôi”
Nói xong Dạ Y Viễn lại cười, dịu dàng nói: “Nhanh lên xe đi”
Hàn Mai Linh đang chờ cô rồi, nếu còn đợi nữa sợ rằng sẽ mất khoảng mười phút, Thẩm Cửu
cũng không tiện để cô ấy đợi, đành phải nhanh chóng lên xe.
Sau khi lên xe, Dạ Y Viễn nhắc cô thắt chặt dây an toàn, sau đó đưa cô đến nơi hẹn.
“Đi thôi, chú ý an toàn”
Dạ Y Viễn xoa đầu cô, để cô rời đi, Thẩm Cửu ngơ ngác nhìn anh ta một cái, sau đó gật đầu rời
đi.
Chỗ này còn cách điểm hẹn hai phút đi đường nữa, Thẩm Cửu bước nhanh hơn đến chỗ đã
hẹn.
Mặc dù rời trường không bao lâu, có điều số lượng khách cũ của cửa hàng trà sữa này rất
đông, mà phần lớn đều là sinh viên gần đây, cách ăn mặc của Thẩm Cửu cực kỳ nổi bật, khi vào trong
cửa hàng còn hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người, trong cửa hàng có mấy chàng trai dáng vẻ lông
bông còn huýt sáo với cô.
Thẩm Cửu làm như không nhìn thấy trực tiếp lách qua, cô đã nhìn thấy Hàn Mai Linh đang
ngồi trong góc.
Hôm nay Hàn Mai Linh vẫn mặc một chiếc váy màu hồng, váy hơi phồng lên, nhìn phảng phất
có dáng vẻ công chúa.
Hàn Mai Linh đang cực kỳ nhàm chán chọc trân châu trong cốc, trên mặt lộ ra vẻ mất kiên
nhẫn, có chàng trai muốn đến hỏi số điện thoại của cô ấy, lại bị cô ấy cười khẩy sau đó trách mắng:
“Cút đi đồ xấu xí, cũng không xem lại xem dáng vẻ mình thế nào, xứng với tôi chắc?”
Chàng trai kia bị cô ấy mắng đến mức đỏ mặt: “Cô, cô không cho thì thôi, tại sao lại còn mắng
người ta?”
Hàn Mai Linh kiêu ngạo liếc nhìn anh ta: “Biết tôi là ai không? Lại dám xin số điện thoại của
tôi? Nếu còn lằng nhằng nữa tôi sẽ không mắng nhẹ nhàng đơn giản như vậy nữa đâu!”
Chàng trai không thể làm gì, nhưng lại nhát gan, đành phải xoay người rời đi, ai ngờ quay đầu
lại đụng phải Thẩm Cửu đang đi tới, Thẩm Cửu bị anh ta va đến mức lùi ra sau hai bước, suýt nữa
ngã xuống.
“A thật xin lỗi!” Chàng trai nhận ra mình va vào người khác lập tức vội vàng xin lỗi, khi ngẩng
đầu nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Cửu, kinh ngạc mở to hai mắt đứng tại chỗ, trong mắt lộ ra vẻ kinh diễm.
Không ngờ được hôm nay anh ta may mắn như vậy, vừa bị một người đẹp từ chối, đã va vào
một người đẹp khác.
“Chào người đẹp, tôi là..” Chàng trai vừa định bước lên bắt chuyện với Thẩm Cửu, Hàn Mai Linh
đã đứng dậy trực tiếp lướt qua anh ta, giọng điều không kiềm chế được nói: “Anh tránh sang bên cạnh
cho tôi, Cửu Cửu, sao bây giờ cậu mới đến, cậu có biết tớ đợi cậu…”
Nói đến đây Hàn Mai Linh dừng lại.
Cô ấy ngơ ngác nhìn Thẩm Cửu mặc váy dài trước mặt mình: “Cậu, sao cậu…”
Thẩm Cửu cười với cô ấy, sau đó lại nói khẽ với chàng trai bên cạnh: “Tôi không sao, anh đi đi”
Nói xong lập tức bước đến ngồi xuống đối diện với Hàn Mai Linh, Hàn Mai Linh vẫn đang ngẩn
ra, chàng trai kia lại bị gương mặt Thẩm Cửu làm cho mê mẩn, đứng tại chỗ rất lâu mà chưa tỉnh táo
lại được.
Trời ạ, đúng là nữ thần!
Lại còn dịu dàng như vậy, nụ cười cũng rất xinh đẹp!
Rất lâu sau Hàn Mai Linh mới phản ứng lại được, ánh mắt cô ấy phức tạp nhìn Thẩm Cửu,
trước đây cô không trang điểm nên không biết, bây giờ Thẩm Cửu nghiêm túc ăn diện như vậy, khí
chất thật sự lập tức lộ ra, rất lóa mắt.
Mặc dù cô chỉ trang điểm đơn giản.
Nhưng mà nụ cười ấm áp, cùng với đôi mắt lạnh lùng trong trẻo trên mặt cô đều lộ ra khí chất,
thật sự… Giống người phụ nữ trong bức ảnh kia như đúc.
Lúc giơ tay nhấc chân… Chẳng lẽ đây chính là sức mạnh của huyết thống sao?
Hàn Mai Linh nghĩ đến đây, trong lòng chấn động, không được! Thẩm Cửu như thế này thật sự
quá giống bà Hàn, nếu để cho Hàn Đông nhìn thấy Thẩm Cửu như thế này, nhất định sẽ có chuyện xảy
ra.
Nhưng bây giờ không có cách nào, Hàn Mai Linh chỉ có thể kiềm chế bối rối trong lòng, cười
gượng với Thẩm Cửu: “Cửu Cửu, cậu… Sao hôm nay cậu lại có tâm trạng ăn diện vậy? Hơn nữa còn
trang điểm xinh đẹp như vậy?”
Thẩm Cửu nghe vậy nhìn cô ấy kỳ quái: “Không phải trước đây cậu vẫn luôn hy vọng tớ có thể
tự ăn diện cho mình sao? Bây giờ tớ nghĩ thông rồi, phụ nữ hẳn là phải yêu thương bản thân mình”
Nói xong, Thẩm Cửu còn cười với cô ấy: “Mai Linh, cậu cảm thấy tớ như vậy không đẹp sao?”
Biểu cảm trên mặt Hàn Mai Linh cứng ngắc, khó khăn gật đầu: “Rất đẹp, thật sự rất đẹp”
Chỉ là cô trở nên xinh đẹp, sẽ trở thành sự đe dọa cho cô ta.
Đột nhiên Hàn Mai Linh phát hiện ác ma trong lòng mình lại đang bắt đầu điên cuồng nhảy
loạn.
Thẩm Cửu không biết trong lòng cô ta đang suy nghĩ cái gì, nhưng từ những gì cô ta lộ ra ngoài
vẫn có thể nhận ra chút gì đó, thế là cô giả vờ hỏi một câu: “Hình như cậu không vui vẻ cho lắm?”
Hàn Mai Linh nghe vậy sắc mặt thay đổi, tranh thủ thời gian thanh minh cho mình: “Cái gì? Sao
có thể như vậy được? Sao tớ lại không vui được chứ? Cậu trở nên xinh đẹp, tớ vui mừng còn không
kịp mà”
“Thật sao? Vậy cậu nói xem… Sau khi tớ trở nên xinh đẹp, Dạ Âu Thần có thể thích tớ hay
không?”
Lần này trên mặt Hàn Mai Linh hoàn toàn không kiềm chế được nữa, cô kinh ngạc nhìn Thẩm
Cửu: “Cửu Cửu, cậu… Cậu thật sự thích anh ấy rồi sao?”
Thẩm Cửu cười nhạt: “Đúng vậy, tớ thật sự thích anh ấy”
“Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?”
..“ Hàn Mai Linh muốn nói lại thôi, trước mặt lại hiện lên cảnh tượng trước đây cô cứu mình,
phát hiện những lời kia đến miệng lại không thốt ra thành lời được.
Thẩm Cửu thấy cô im lặng nhìn mình rất lâu, nụ cười trên mặt dần dần nhạt đi, lát sau cô nói
thẳng: “Nhưng mà cậu cũng thích anh ấy, cho nên chúng ta biến thành tình địch, đúng không?”