Khóe miệng Tiểu Nhan giật giật, nhẹ giọng giải thích: “Cậu Dạ, Minh Thư nói cậu ấy rất buồn ngủ, tôi còn chưa khuyên cậu ấy thì cậu ấy đã ngủ mất rồi. Hay là…”
Lời còn lại còn chưa kịp nói xong, Tiểu Nhan đã tự động thu lại.
Bởi vì cô ấy đã thấy Dạ Âu Thần đỡ Hàn Minh Thư dậy, sau đó trực tiếp ôm cô lên rồi nhìn sang Tiểu Nhan.
Tiêu Nhan lập tức nói: ‘Cậu Dạ yên tâm, anh đưa Minh Thư về nghỉ ngơi trước đi, sau khi chúng tôi ăn xong thì tự về nhà mà”
Dù sao cô ấy cũng không phải phụ nữ mang thai, dù cho mệt cũng có thể chịu đựng được.
Dạ Âu Thần mím môi, gật gật đầu rồi nói một cách thản nhiên: “Trễ giờ thì để Tiêu Túc đưa cô về”
“Được thôi.”
Tiểu Nhan đồng ý trong vô thức, sau khi đồng ý xong thì cảm thấy có gì đó không đúng. Cô ấy làm gì mà phải nhờ Tiêu Túc tiên, cô ấy có thể một mình bắt taxi về mà.
Sau khi Dạ Âu Thần đưa Hàn Minh Thư đi, trên bàn ăn chỉ còn lại Tiêu Túc và Tiểu Nhan.
Tiểu Nhan cũng đã ăn gần hết, cho nên sau khoảng hơn một phút cô ấy buông đũa trong tay xuống: “Tôi ăn xong rồi, tôi về trước đây, anh cứ ăn thông thả”
Nói xong cô ấy nhanh chóng đứng dậy xách vali bước ra ngoài.
Ai biết được Tiêu Túc cũng đứng dậy theo.
“Để tôi đưa cô về”
“Không, không cần!” Tiểu Nhan ra sức vẫy vẫy tay: “Anh không cần đưa tôi về, tự tôi về nhà được rồi.
Nghe thấy vậy, Tiêu Túc không khỏi nhíu mày: “Tiểu Nhan, cô đang trốn tránh tôi?”
Tiểu Nhan: “..”
Đúng là chuyện không nên nói lại bị khui ra, nhưng Tiểu Nhan vẫn gượng cười phủ nhận: “Không có đâu, làm sao tôi lại trốn tránh anh được, hơn nữa tôi trốn tránh anh làm gì chứ?”
Tiêu Túc đi về phía trước vài bước và đến gần cô ấy, luồng khí của người đàn ông bao quanh cô ấy, Tiêu Túc nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô ấy.
“Đúng vậy, tôi cũng muốn biết tại sao cô lại trốn tránh tôi.”
Cậu ta đột nhiên lại gần như vậy, Tiểu Nhan cảm thấy lòng mình trở nên căng thẳng, trong vô thức cô ấy lui về phía sau một bước: “Anh bị thần kinh à, sao tôi có thể trốn tránh anh chứ?”
“Vậy thì để tôi đưa cô về”
Tiểu Nhan: “..”
Suy cho cùng, anh ta chỉ muốn đưa mình về thôi sao?
“Đi nào.”
Tiêu Túc vừa nói vừa xách va li của cô ấy đi về phía trước, Tiểu Nhan hoàn hồn, nhanh chóng đi theo.
Tiêu Túc là một người đàn ông, trên tay xách hai chiếc vali nhưng không hề khó khăn chút nào, hơn nữa còn bước đi rất nhanh, Tiểu Nhan phải chạy chậm mới đuổi kịp cậu ta.
Cuối cùng khi đi ra ngoài, Tiểu Nhan không nhịn được mà hét gọi cậu ta.
“Tiêu Túc, anh đứng lại!”
Bước chân của Tiêu Túc dừng lại, quay đầu nhìn cô ấy với ánh mắt nghi ngờ.
“Tôi không cần anh đưa tôi về!” Tiểu Nhan thở hổn hển đi tới, vừa giật lấy vali của mình từ trên †ay cậu ta, vừa nói: “Tôi tự có tay có chân, hơn nữa giao thông bây giờ thuận tiện như vậy, tôi bắt một chiếc taxi là có thể đến nhà rồi, sao lại phải nhờ anh đưa về? Tự tôi đi về còn tiện hơn, không cần làm phiên anh”
“Tôi không ngại phiền phức.”
Tiêu Túc khản giọng nói.
Tiểu Nhan khuếch đại giọng nói: “Nhưng tôi không muốn dây dưa mập mờ với anh!”
Tiêu Túc sửng sốt.