Không ngờ, Tiểu Nhan lại nghĩ ra cách giúp cô, Thẩm Cửu vui vẻ gật đầu: “Được”
Mấy người xung quanh nghe xong liền nhanh chóng nói: “Hôm nay cậu Dạ đúng là đến công ty, vì vậy hai người nên đến công ty tìm anh ấy”
“Cảm ơn”
Trước khi rời đi, Thẩm Cửu cảm ơn bọn họ, sau đó rời đi với Tiểu Nhan.
Nhìn bóng lưng của cô rời đi, bọn họ cùng nhau thì thào.
“Tôi thấy cô chủ quả thật không tệ, ít nhất cô ấy tốt với tất cả chúng ta”
“Đúng vậy, lần đầu cậu Dạ dãnphụ nữ đến đây, tôi còn nghĩ…”
“Suyt, không nói chuyện nữa. Chỉ có bọn họ mới biết rõ mọi chuyện. Chúng ta chỉ cần làm việc của mình thôi”
Khi Thẩm Cửu và Tiểu Nhan đến công ty nhà họ Dạ, quả nhiên Dạ Âu Thần không ra lệnh cấm cô vào công ty, vì vậy Thẩm Cửu và Tiểu Nhan cùng nhau vào công ty, sau đó lên thang máy, tim Thẩm Cửu vẫn không ngừng đập thình thịch.
“Tớ còn nghĩ… anh ấy thậm chí sẽ không cho tớ vào công ty” Thẩm Cửu ôm ngực, nói với biểu cảm vừa sống sót qua tai nạn.
Tiểu Nhan nghe câu này, cười khoái trá: “Chỉ cần may mắn là có thể vào được, tớ sẽ cùng cậu lên trên đó tìm cậu Dạ, cậu cứ nói cho rõ, không cần nhường nhịn”
“Ừm” Thẩm Cửu hít một hơi thật sâu để lấy thêm dũng khí cho bản thân: “Tớ sẽ tận dụng cơ hội này”.
“Cố lên!”
Thang máy đi lên từng tầng, Thẩm Cửu cuối cùng cũng tích lũy được rất nhiều dũng khí với sự động viên của Tiểu Nhan. Khi lên đến tầng cao nhất, cô hít một hơi thật sâu, bước ra ngoài. Tiểu Nhan suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên nói: “Tớ đi xuống phòng tài vụ dưới tầng, chờ cậu nói hết sự tình với anh ấy rồi xuống cùng tớ nhé.”
Thẩm Cửu suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được rồi, cậu xuống phòng tài vụ trước đi, lát nữa tớ tìm cậu sau”
Sau khi cô tạm biệt Tiểu Nhan, cửa thang máy lại đóng lại, Thẩm Cửu hít một hơi thật sâu, rồi đi thẳng về phía văn phòng.
Đây là nơi cô làm việc trước đây nên rất quen thuộc, vừa đến cửa, cô đã thấy Dạ Âu Thần ở bên trong.
Chỉ cần tìm anh, nói chuyện rõ ràng với anh là được.
Thẩm Cửu mỉm cười đi tới văn phòng, sau đó vươn tay gõ cửa.
Bên trong không có tiếng trả lời, Thẩm Cửu do.
dự một lúc rồi lại gõ cửa, bên trong vẫn yên lặng.
Ngay khi Thẩm Cửu cảm thấy kỳ lạ muốn đẩy cửa đi vào, cửa thang máy đột nhiên mở ra, Tiểu Nhan từ bên trong chạy ra ngoài, thở hổn hển nói: “Vừa rồi khi đi xuống, tớ mới biết cậu Dạ đã đi họp, anh ấy và Lang An đều đang ở phòng họp. “
“Phòng họp?”
“Ừm, cuộc họp diễn ra còn khoảng một giờ, bây giờ không thích hợp để cậu vào…”
“Tớ sẽ đợi anh ấy trong văn phòng”
“Được, cậu đợi ở đây, khi có tin tớ sẽ gửi tin nhắn qua Facebook cho cậu”
Thẩm Cửu biết trong phòng làm việc có phòng chờ, trước tiên cô cứ chờ ở đó, chỉ cần cô ở đó chờ một lúc, cô có thể chờ Dạ Âu Thần về để nói rõ ràng với anh.
Sau khi Tiểu Nhan rời đi, Thẩm Cửu đẩy cửa văn phòng bước vào, sau đó bước thẳng đến phòng chờ.
Phòng chờ rất rộng, đợi cả tiếng đồng hồ cũng thật là tàn nhẫn với cô, Thẩm Cửu nằm xuống ghế sofa.
Cô nghĩ, dù sao thì mình cũng phải đợi một tiếng…
Vậy nên cô có thể lén ngủ một lúc, chờ khi Dạ Âu Thần trở về, cô sẽ dậy.
Chẳng mấy chốc, Thẩm Cửu chìm vào giấc ngủ Vốn dĩ cô chỉ muốn chợp mắt, không ngờ lại ngủ quên mất. Khi Dạ Âu Thần trở về sau cuộc họp, Lang An đi theo sau anh bước vào, nghe anh chế nhạo: “Hôm nay Dạ Y Viễn vẫn không đến công ty? Chậc, đúng là anh em.”
Lang An hiểu ngay ý của anh sau câu nói đó, trầm mặc một lát mới giải thích: “Cậu Dạ, cô chủ có lế cũng không ở bên cạnh anh ấy, có lẽ … là có chuyện gì đó”
“Khi nào thì cậu mới ngừng nói hộ người khác vậy?” Diệp Mộ hít sâu, không để tâm đến lời nói của Lang An.
Lang An theo sau nói: “Cậu Dạ, không phải Lang An tôi muốn nói hộ ai, mà là cô chủ đêm đó thực sự đã chờ ngoài cửa cả đêm, hơn nữa…”
“Chờ cả đêm?” Dạ Âu Thần chế nhạo: “Tôi bảo cô ấy đợi? Tôi đợi cô ấy cả đêm cậu không nói? Hơn nữa ai nói cô ấy đợi tôi cả đêm? Sáng hôm sau tại sao không thấy bóng dáng đâu?”
Lang An trong lòng khinh khỉnh, không phải tại anh không về, nên người ta mới đi sao?
Lúc Lang An đi ra sau, rõ ràng anh ta nghe bảo vệ nói, anh ta nghĩ cô rời đi cũng đúng, dù sao Dạ Âu Thần vẫn còn tức giận, ai biết sau đó anh lại trở về, cậu Dạ đột nhiên hỏi cô Thẩm Cửu đang ở đâu, Lang An không thể trả lời ngay được.
Dạ Âu Thần im lặng một lúc, mới giễu cợt: “Sau khi nhận được hợp đồng đã đi rồi phải không? Thực ra muốn nhanh chóng ly hôn như vậy sao?”
“Cậu Dạ, mọi chuyện không như anh nghĩ, mợ chủ, cô ấy..”
Nhưng mà, anh ta chưa kịp nói những lời sau đó, lại bị Dạ Âu Thần cắt lời.
“Không phải tôi nói cô ấy không còn là mợ chủ của nhà họ Dạ nữa hay sao? Cậu đang gọi ai vậy?”
Lang An: “Tôi biết rồi, tôi sau này sẽ không gọi như vậy nữa”
Muốn kiêu ngạo thì cứ tiếp tục kiêu ngạo, dù sao anh ta cũng không phải người khổ sở.
Anh ta cũng rất mệt mỏi với vai trò trung gian rồi, anh ta có rất nhiều điều muốn nói nhưng không thể, anh muốn nói thì Dạ Âu Thần không cho anh cơ hội để nói ra.
“Tôi sẽ sắp xếp tài liệu cho cuộc họp hôm nay, tôi sẽ gửi nó sau“Nói xong, Lang An quay người bước ra khỏi văn phòng, anh thở dài bất lực, đóng cửa lại.
Dạ Âu Thần là người duy nhất còn lại trong văn phòng.
Anh mím đôi môi mỏng, sắc mặt lạnh lùng ngồi trước văn phòng, tà trên bàn được sắp xếp ngăn nắp, những thứ này đều do Lang An đã sắp xếp.
Khi Thẩm Cửu vẫn còn là trợ lý của anh, Thẩm Cửu mới là người phụ trách những việc này.
Nhưng bây giờ…
Mắt Dạ Âu Thần tối đi một chút khi nghĩ đến người phụ nữ đó.
Sau một lúc, khóe môi anh lại cong lên đây chế giễu.
Dạ Âu Thần, từ khi nào, anh lại nhớ kỹ khuôn mặt người phụ nữ thất thường đó đến vậy?
Quên cô ấy đi!
Từ nay về sau, cô sẽ không bao giờ liên quan đến anh, dù sao cô vốn gả vào nhà họ Dạ thay em gái, còn ôm trong lòng bóng hình một người khác, không có gì là hiếm thấy.
Anh là Dạ Âu Thần… anh muốn tìm loại phụ nữ nào mà không được? Thế nào lại vấp phải người phụ nữ này.
Nực cười!
Nhưng Dạ Âu Thần càng nghĩ càng thấy phiền phức, bởi vì khi anh muốn làm việc, trong đầu anh lại luôn hiện ra dáng vẻ của người phụ nữ đó, anh càng muốn loại bỏ cô ra khỏi tâm trí của mình, thì bóng dáng người phụ nữ đó càng hiện rõ.
Suy nghĩ của Dạ Âu Thần, mọi thứ anh đều có thê kiểm soát rất tốt, nhưng trước mặt Thẩm Cửu, tất cả những thứ này đều bị đánh bại.
Điều này khiến anh ấy … rất khó chịu.
Chỉ là phụ nữ thôi, anh là Dạ Âu Thần hà cớ gì phải như thế?
Nghĩ đến đây, Dạ Âu Thần ném cây bút trong tay sang một bên, sau đó mặt lạnh lăn bánh xe về phía phòng nghỉ.
Thật ra mấy ngày gần đây anh vãn luôn ngủ không ngon, bởi vì chuyện của người phụ nữ kia, chất lượng giấc ngủ của anh hoàn toàn giảm xuống, mỗi tối nhắm mắt lại, đường nét ngũ quan của người phụ nữ kia sẽ không ngừng hiện lên rõ ràng trước mắt anh, sau khi anh vất vả lắm mới vứt bỏ được dáng vẻ của cô, cô lại lẻn vào trong giấc mơ của anh để quấy nhiễu anh.
Cho nên mấy ngày gần đây Dạ Âu Thần đều không ngủ ngon, hơn nữa cả ngày tỉnh thần cũng không yên, lúc này… Phía dưới vành mắt đã xuất hiện quầng thâm, vừa nhìn đã biết do thức đêm mà có.
Sau khi đẩy cửa phòng nghỉ ra, động tác của Dạ Âu Thần lập tức dừng lại, lông mày vẫn chưa thực sự giãn ra nhíu chặt lại.
Trong không khí quanh quẩn một mùi thơm ngát nhàn nhạt, không thuộc về nơi này.
Bởi vì đối với Dạ Âu Thần mà nói, trong phòng nghỉ của anh đều có chuyên gia quét dọn, hơn nữa nơi này là nơi anh nghỉ ngơi, yêu cầu của anh đối với nơi này cũng rất cao, cho nên mùi cũng đặc biệt mãn cảm.
Trong không gian này đột nhiên xuất hiện một mùi thơm ngát nhàn nhạt, Dạ Âu Thần lập tức nhận ra.
Sau khi nhíu mày không lâu, Dạ Âu Thần lại lập tức nhận thấy hơi thở này hơi quen thuộc, ánh mắt anh lạnh lẽo, quét nhìn bốn phía, nhưng không trông bóng dáng quen thuộc.
Cuối cùng, ánh mắt Dạ Âu Thần nhanh chóng đặt ở trên ghế sofa đưa lưng về phía anh.
Tiếng bánh xe lăn rất nhẹ, nhưng trong phòng nghỉ yên tĩnh vẫn khá đột ngột, cả người Thẩm Cửu chìm sâu vào ghế sofa mềm mại, căn bản không nghe được thanh âm nào đang đến gần mình.
Một giây, hai giây…
Cuối cùng Dạ Âu Thần cũng đến trước mặt ghế sofa, quả nhiên thấy được người phụ nữ nằm ở bên trong.
Người đó không phải là người phụ nữ mà anh mặc dù căm tức nhưng ngày nhớ đêm mong sao?
Lúc này nhìn thấy Thẩm Cửu, trong nháy mắt Dạ Âu Thần cảm giác phẫn nộ và tức giận trong lòng hai ngày nay hơi buông lỏng, kế tiếp anh đã không còn tự chủ được nữa mà đến gần Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu đang ngủ vô cùng yên tĩnh, ngũ quan trên khuôn mặt trắng nõn nổi bật lên, lông mi dài mà cong ở bốn phía ánh mắt của cô tạo thành một cái bóng hình quạt, rèm cửa sổ trong phòng nghỉ kéo một nửa, ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào khiến cả người cô đều trở nên vô cùng đẹp đẽ.
Mà Thẩm Cửu hít sâu một hơi, làn da trắng nõn lại mịn màng, thoạt nhìn… Có một loại cảm giác năm tháng yên tĩnh.
Chính người phụ nữ này đã cướp đi trái tim anh.
Từ sau khi cô đến nhà họ Dạ, đã khiến trái tim anh đủ đầy, sau khi hai người cãi nhau chiến tranh lạnh, anh không thể quên cô một phút nào.
Nếu như… Cô có thể vẫn luôn giống như bây giờ, yên lặng ở bên cạnh anh, không cần hỏi bất cứ chuyện gì, không cần lui tới với bất kỳ ai, đặc biệt là Dạ Y Viễn thì tốt biết bao.
Nhưng hết lần này tới lần khác…
Nghĩ đến chuyện hai ngày trước, con ngươi vốn bình tính một nửa của Dạ Âu Thần lại đột nhiên trở nên mãnh liệt.
Tựa như một vùng biển yên tĩnh, đột nhiên sóng biển quay cưồng, hơn nữa ngươi căn bản không đoán được giây tiếp theo có trở nên sóng lớn ngập trời hay không.
Thẩm Cửu ngủ rất yên ổn, mấy ngày nay cô đều ngủ không ngon, cho nên đến đêm khuya, cô tất nhiên an tâm ngủ.
Nhưng bầu không khí xung quanh dường như có gì đó không đúng, vì sao lại đột nhiên trở nên lạnh lẽo…
Thẩm Cửu theo bản năng ưm một tiếng, đôi mi thanh tú nhíu lại, cả người cuộn lại.
Mặc dù như thế, nhưng sự rét lạnh quanh thân cũng không đỡ hơn, cô vẫn cảm thấy rất lạnh, cuối cùng… Thẩm Cửu cảm thấy không ổn, chậm rãi mở mắt ra.
Cô vừa tỉnh ngủ, đôi mắt một mảnh sương mù.
Dạ Âu Thần nhìn thấy đôi mắt này thì sửng sốt một chút.
Giống như cô đã đến một thế giới băng tuyết, nhưng trong thế giới băng tuyết này đột nhiên lại nổi lên sương mù, sương mù mông lung khắp nơi, khiến người ta không thể phân biệt được phương hướng.
Dần dần, sau khi Thẩm Cửu nhìn thấy Dạ Âu Thần ở trước mặt, sương mù trong mắt cũng dần dần tản ra, sau đó vén mây thấy trăng.
“Đêm, đêm khuya… Ưm..”
Tên chỉ mới được gọi ra khỏi miệng, cổ tay Thẩm Cửu đã bị người ta dùng sức khống chế, không đợi cô kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, cả người đã bị người từ trên ghế sofa kéo dậy, sau đó ngã vào trong một cái ôm cứng răn lại lạnh như băng.
Sau đó, môi cô bị hung hăng chiếm lấy.
Thẩm Cửu trừng to mắt, nhìn vẻ mặt chống đỡ của Dạ Ân Thần.
Anh không nhắm mắt lại, mà mở to đôi mắt sâu thẩm nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sắc bén như chim ưng, khiến cô hoảng hốt.
Rõ ràng bốn môi chạm nhau, nhưng Thẩm Cửu lại không cảm thấy một chút tình ý ấm áp, không khí giữa hai người chỉ là vô tận lạnh lẽo.
Cô giống như rơi vào hầm băng, hơn nữa không có sức đánh trả.
Trên môi truyền đến đau đớn nóng rát làm cho.
lý trí của Thẩm Cửu khôi phục một chút, cô mở to mắt, ưm một tiếng muốn đẩy Dạ Âu Thần ra.
Nhưng giờ phút này, Dạ Âu Thần giống như một ngọn núi lớn bất động.
Sức lực của cô nhỏ bé trước mặt anh.
Cũng không biết qua bao lâu, Dạ Âu Thần mới lui về môi lưỡi của mình, sau đó dùng sức đẩy cô ra.
Ầm!
Thẩm Cửu ngã xuống ghế sofa lúc trước, cả người hơi chật vật không chịu nổi.
“Người phụ nữ sáng năng chiều mưa như cô, còn đến phòng nghỉ của tôi làm gì?”
Sau khi Dạ Âu Thần đẩy cô ra, giơ ngón trỏ lau đi máu tươi trên môi mình, khóe môi mang theo nụ cười tà mị và lạnh lẽo, dộ dáng này lại xinh đẹp đến cực hạn.
Không đúng… Thẩm Cửu lắc đầu, bây giờ không phải lúc quan sát cái này.
Cô đến tìm Dạ Âu Thần là để nói rõ ràng.
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu bất chấp đau đớn trên môi, sốt ruột mở miệng nói: “Dạ Ân Thần, tôi có lời muốn nói với anh”
“Có chuyện muốn nói với tôi sao?” Dạ Âu Thần cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh như băng nhìn cô: “Cô dựa vào cái gì cảm thấy, tôi có thời gian nghe cô nói? Hay là nói, cô cho rằng cô vẫn là mợ chủ của nhà họ Dạ sao?”
Thẩm Cửu: “..7 Cô cắn môi dưới, quật cường nhìn anh: “Bản thỏa thuận kia mặc dù tôi đã lấy được, nhưng không có nghĩa là tôi đã đồng ý ly hôn”
“Ha, phần hiệp nghị kia chỉ là thông báo cho cô, chứ không phải hỏi ý kiến của cô. Phụ nữ ấy mà, tốt nhất cô nên biết rõ thân phận địa vị của mình, trò chơi này cho tới bây giờ chỉ do một mình tôi định đoạt”
“Vì sao?” Thẩm Cửu đột nhiên lớn tiếng chất vấn anh: “Trước đây không phải vẫn tốt sao? Chỉ vì tôi không đi dự tiệc để anh đợi tôi một đêm, anh sẽ ly hôn với tôi sao? Dạ Âu Thần, từ khi nào anh trở nên hẹp hòi như vậy?”
“Hẹp hòi?” Ánh mắt Dạ Âu Thần đột nhiên trở nên sóng lớn ngập trời, anh cười lạnh liếc nhìn cô, đột nhiên giơ tay lên năm lấy cằm cô: “Lúc tôi để em lựa chọn, em đã lựa chọn gì? Tôi đã cho em thời gian một đêm mà em không xuất hiện, anh ta tốt như vậy sao?
Tốt đến mức khiến em lưu luyến không rời, thế nào cũng phải ở cùng anh ta một buổi tối, cũng không muốn đến yến hội nhìn tôi một cái?”
Sau khi nghe được những lời sau đó của anh, Thẩm Cửu ngừng thở, cô kinh ngạc nhìn anh.
“Anh… Anh có biết đêm đó tôi đi gặp Dạ Y Viễn không?”
“Dạ Y Viễn? Gọi rất thân mật, sao không dứt khoát bỏ họ luôn đi?”
Thẩm Cửu chớp mắt, hàng mi cong cũng chớp.
chớp, cô suy nghĩ nửa ngày.
“Hôm đó anh biết tôi đi gặp Dạ Y Viễn, tại sao anh không nói sớm”
“Tôi cũng đâu muốn che giấu anh!”
Cô cắn môi dưới, trong lòng vô cùng hối hận.
Cô vấn đang nghĩ, anh rốt cuộc sao lại tức giận như vậy, hơn nữa lúc anh hỏi mình thì biểu cảm và ánh mắt cũng quái quái, cô mới luôn để ý, cho nên cô mới nôn nóng muốn tới bữa tiệc.
Nhưng không nghĩ tới…sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
“Không muốn che giấu tôi?” Ánh mắt Dạ Âu Thần trào phúng rơi trên mặt cô: “Thật là người phụ nữ biết nói dối, trước khi cô ra ngoài nói với tôi thế nào?
Cô đã hẹn với Tiểu Nhan rồi? Không muốn thất hứa.
Còn nói với Lang An cô sẽ tới bữa tiệc đúng giờ, kết quả thì sao? Cả buổi tối cô đều không xuất hiện!”
“Tôi đã đi!” Thẩm Cửu vội giải thích thay mình: “Tối hôm đó tôi thật sự đã đi, chỉ là tối đó xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, cho nên tôi tới khá trễ. Hơn nữa tối đó tôi quả thực đi gặp Tiểu Nhan, mặc dù tôi có gặp Dạ Y Viễn, nhưng Tiểu Nhan cũng có mặt! Tôi không lừa anh!”
“Vậy tại sao cô không trực tiếp nói với tôi?”
Thẩm Cửu rất lớn tiếng giải thích thay mình, giọng chất vấn của Dạ Âu Thần càng lớn hơn.
Thẩm Cửu bị anh quát sững sờ, ngây ngốc nhìn anh nửa ngày mới bất lực rũ mắt: “Là tôi không tốt, tôi không nên giấu anh…tôi vốn không muốn giấu anh, nhưng mà…tôi sợ nói ra anh sẽ hiểu lầm tôi”
Quan hệ giữa anh và Dạ Y Viễn vốn mẫn cảm, cho nên cô không dám nhắc tới trước mặt anh chính là vì nguyên nhân này.
“Thật là lý do hay” Dạ Âu Thần cười lạnh, lại kháy cô một câu.
Thẩm Cửu ngẩng đầu nhìn anh: “Chuyện này là tôi không xử lý tốt, tôi xin lỗi anh, Dạ Âu Thần…tôi..”
Câu sau đó cô lại làm sao cũng không nói ra được.
Thẩm Cửu cảm thấy rất gian nan, cô hít sâu một hơi, yên lặng nhìn anh.
Ánh mắt anh vẫn lạnh như băng, không có chút độ ấm nào, gần như đông cứng trái tim cô.
Đối diện với anh như vậy, cô cảm thấy dũng khí mà mình không dễ dàng gì mới có được đang dần tiêu tán, cô có chút sợ hãi, nếu…nếu cô còn không nói, có phải…sau này sẽ càng không có can đảm mở miệng không?
Nghĩ tới đây, cô dùng sức cắn răng, nói: “Dạ Âu Thần, chúng ta..”
“Ly hôn đi”
Dạ Âu Thần lại bỗng mở miệng cắt ngang lời cô.
Còn lại chỉ có sự kinh ngạc.
“Bản hợp đồng đó đã đưa cho cô rồi, trước đây không phải cô luôn muốn có nó sao? Bây giờ như ý nguyện của cô, cô cầm hợp đồng rời đi, sau này muốn ở cùng ai thì ở cùng người đó, không còn bất kỳ quan hệ gì với Dạ Âu Thần tôi”
Thẩm Cửu mở to mắt, sững sờ tại chỗ.
“Anh, anh nghiêm túc sao? Anh không phải chỉ đang tức giận tôi, anh…thật sự muốn ly hôn với tôi?”
Dạ Âu Thần nhếch miệng cười: “Cô xem tôi giống đang đùa sao?”
Thẩm Cửu nói không ra lời, cổ họng nghẹn lại, giống như có thứ gì đó chặn ở cổ họng.
“Đi đi, nơi này không thích hợp với cô. Thẩm Cửu, cô vốn là gả thay em gái mình không phải sao?
Bây giờ cô tự do rồi”
Cô tự do rồi.
Nơi này không thích hợp với cô, cô đi đi.
Những lời này giống như một con dao từng chút khứa vào trái tim Thẩm Cửu.
Anh nói rất thản nhiên, cô lại tiếp nhận cực kỳ gian nan.
Dạ Âu Thần nói xong liền xoay người muốn lăn xe lăn rời đi.
Thẩm Cửu cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, bỗng đứng dậy chân trần nhảy xuống sofa đi tới chặn trước mặt anh: “Anh muốn đuổi tôi đi như vậy, chẳng lẽ anh không thích tôi chút nào sao? Dạ Âu Thần, trước đây là ai nói muốn tôi tin tưởng anh ta, bây giờ anh lại đuổi tôi đi, tôi làm sao có thể tin anh?”
Ánh mắt anh lạnh lẽo: “Tùy cô, không liên quan tới tôi”
“Không liên quan tới anh2”-Thẩm Cửu cũng cười lạnh, cô chỉ vào bờ môi bị căn nát của mình: “Vậy anh có thể nói cho tôi biết lúc nãy tại sao anh hôn tôi không? Đã muốn ly hôn với tôi, đã ghê tởm tôi như vậy, vậy anh hôn tôi làm gì?”
Dạ Âu Thần mặt không chút cảm xúc nhìn cô.
Cô quật cường nhìn lại anh, hai người cứ cố chấp nhìn nhau như vậy.
Giây lát sau, anh bỗng nhiên vươn tay kéo cô vào lòng, nụ hôn nghiêng trời lệch đất lại rơi xuống.
Thẩm Cửu kinh ngạc nửa ngày mới thuận theo nhắm mắt lại.
Cô vừa muốn vươn tay ôm cổ anh thì anh lại đột nhiên thô bạo đẩy cô ra, Thẩm Cửu ngã phịch xuống thảm.
“Nhìn thấy rồi chứ?”
Anh vươn tay lau khóe môi mình, ánh mắt lạnh lùng không chút gợn sóng, không chút cảm xúc nào.
Cánh môi Thẩm Cửu khẽ mở, thật lâu sau mới rũ mắt cười khổ: “Đây là ý gì? Trào phúng tôi sao? Anh là đang nói cho tôi biết dù chán ghét tôi cũng có thể ôm tôi hôn tôi, anh căn bản chính là xem tôi thành một món đồ chơi, đúng không?”
“Đã biết rồi, thì cút”
Dù cảm giác hôn cô rất tốt đẹp, nhưng Dạ Âu Thần ghét nhất là người khác phản bội anh.
Khổ sở mẹ gặp phải anh nhìn rõ trong mắt, anh tuyệt đối sẽ không bước vào vết xe đổ của bà.
Tâm tính cô đã không xác định như vậy thì để anh tự tay kết thúc tất cả đi: Để cô đến bên người cô muốn.
Thẩm Cửu ngồi trên đất không phản ứng, dáng vẻ rũ mắt ôm đầu ngồi đó giống như một con thỏ thất thểu, hình ảnh rất đặc biệt.
Một lúc lâu sau, cô chậm rãi đứng dậy.
“Anh biết không, Dạ Âu Thần, hôm nay tôi…vốn đến hòa giải với anh, tôi biết tối đó là bản thân tôi làm sai, cho nên tôi phải trả giá bồi thường. Dù anh giận tôi, thì đó cũng là chuyện nên làm. Bởi vì tôi không đến như hẹn. Tôi bằng lòng nhận trừng phạt, chỉ cần…không ly hôn là được”
Con ngươi Dạ Âu Thần bỗng co rút, người phụ nữ này nói gì?
“Em thật sự thích anh..” Thẩm Cửu run rẩy nói ra câu này, nước mắt tràn hốc mắt: “Tối đó quả thực là chuyện xảy ra có nguyên nhân, sau đó em cũng đã quyết định rồi, em phải ở cùng anh”
Cô ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn anh: “Cho nên, đừng đuổi em đi, được không?”
Dạ Âu Thần: “..”
Cô bỗng nhào tới, hai tay ôm chặt cổ anh, có thể nói là treo toàn bộ cơ thể lên cổ anh.
Thân thể anh luôn ngồi rất vững vàng, bị cô nhào tới như vậy khiến toàn thân và xe lăn đều lùi về phía sau, cảm nhận được bàn tay mềm mại vô lực của cô quấn lấy cổ mình, tiếng khóc vang lên bên tai.
Trái tim lạnh lẽo như vì vậy mà tan chảy.
“Cho em thêm một cơ hội nữa, lần này em nhất định sẽ không đi gặp anh ta nữa, có được không?”
Thẩm Cửu ôm chặt anh, không nhìn thấy ánh mắt của anh nữa, cô cuối cùng đã có thể dũng cảm nói ra rồi.
Chỉ cần cô từng cố gắng thì sẽ không nuối tiếc.
Dạ Âu Thần, xin anh…cho em thêm một cơ hội nữa!
Một lần là đủ!
Nếu lần này anh đẩy em ra, em…thật sự sẽ không còn dũng khí dựa vào anh nữa.
Cho nên, tuyệt đối…tuyệt đối đừng đẩy em ra.
Cầu anh.
Đừng đẩy em ra, cầu anh.
Thẩm Cửu nhắm mắt lại, luôn mặc niệm câu này trong lòng.
Cô cũng hi vọng lúc này Dạ Âu Thần có thể đọc được suy nghĩ trong lòng cô.
Nhưng không…
Anh bỗng nắm lấy cánh tay gầy yếu của cô, muốn kéo cô ra, Thẩm Cửu ý thức được anh muốn làm gì, cô hoảng loạn vươn tay dùng sức ôm chặt lấy cổ anh, không muốn buông ra.
“…” Anh cau mày, người phụ nữ này lúc nào thì học được công phu quấn lấy người khác này? Trước giờ không thấy dáng vẻ này của cô, bây giờ cô lại…
Anh nhíu mày, trầm giọng nói: “Buông ra!”
Thẩm Cửu cắn chặt môi dưới, nhắm mắt, biểu cảm liều chết nói: “Không buông.”
“Cô có buông hay không?”
“Không buông, chết cũng không buông. Dạ Âu Thần, em muốn quấn lấy anh, em và anh đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn rồi, anh không thể đối xử với em như vậy.”
“Ha…” Anh bỗng thấp giọng cười, tiếng cười tràn đầy trào phúng: “Kỹ thuật diễn thật tốt, nếu không phải tôi biết trước, e rằng thật sự bị cô lừa.”
Thẩm Cửu kinh ngạc, động tác trong tay có chút buông lỏng.
Tranh thủ lúc này, Dạ Âu Thần bắt lấy tay cô đẩy cô ra.
Cô lùi về phía sau hai bước mới đứng vững được cơ thể, cô nhìn anh, anh quả nhiên vẫn đẩy cô ra.
Anh quả nhiên…thật sự muốn ly hôn với cô sao?
“Xem ra, cô không biết chân tướng thì sẽ không bỏ cuộc, đi theo tôi.”
Dạ Âu Thần lăn xe lăn ra khỏi phòng nghỉ, Thẩm Cửu đứng nguyên tại chỗ nửa ngày mới chậm rãi đi theo.
Cô theo anh tới phòng làm việc đầu ngoài, thấy anh đến trước bàn kéo ngăn kéo, sau đó lấy ra túi hồ sơ vứt lên bàn.
“Xem đi, xem xong thì cút.”
Giọng điệu ác liệt như vậy…
Thẩm Cửu bỗng tâm tàn ý lạnh.
Cô đứng nguyên tại chỗ bất động nhìn anh.
Ánh mắt đó khiến Dạ Âu Thần bất giác cau mày: “Sao vậy?”
“Bất kể bên trong là gì, dù sao cũng đều là lý do anh khuyên em rời đi, không phải sao?”
Dạ Âu Thần mím môi không lên tiếng, ánh mắt u ám nhìn cô.
“Cho nên…” Cô cười: “Em không xem.”
“Dù sao thì anh muốn khiến em rời đi có thể có trăm ngàn lý do, em cũng đã thấp hèn cầu anh như vậy rồi, anh vẫn muốn đẩy em ra, vậy…thì như ý nguyện của anh đi.”
Cô không bước tới cầm tài liệu, cô đã không muốn biết bên trong là gì nữa rồi.
Chuyện hôm nay cô làm đã đủ nhiều rồi.
Nhưng Dạ Âu Thần vẫn không có ý quay đầu.
Một chút cũng không có.
Cô còn ở lại làm gì?
Tự tìm nhục nhã?
“Khoảng thời gian này đã làm phiền anh rồi, em sẽ nhanh chóng biến mất trước mắt anh, vĩnh viễn cũng sẽ không xuất hiện nữa.”
Nói xong, cô cố gắng ép nước mắt sắp rơi xuống về, nở nụ cười thật tươi với Dạ Âu Thần.
Cô cười chảy nước mắt, mặc dù ý cười bên môi rất nhạt, nhưng biểu cảm và ánh mắt đó lại khiến người ta cảm thấy được sự tuyệt vọng.
Là cô tự mình lựa chọn, cô bây giờ sao lại biểu hiện ra dáng vẻ này cho anh xem?
Khóe môi Dạ Âu Thần khẽ nhúc nhích, cuối cũng lại không nói câu nào.
Thẩm Cửu chậm rãi xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Lúc ra ngoài, vừa khéo đụng phải Lang An đi vào.
Thấy cô mặt đầy nước mắt, Lang An tràn đầy kinh ngạc: “Mợ hai, mợ…”
Thẩm Cửu như không nhìn thấy anh ta, lướt qua người anh ta.
Lang An kỳ quái sao cô lại xuất hiện ở đây, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, anh ta vội xông vào phòng làm việc, muốn mở miệng hỏi thì Dạ Âu Thần lại trực tiếp mở miệng cắt đứt tất cả nghi vấn của anh ta.
“Xử lý những tài liệu này, sau này không cho phép cô ấy tới tập đoàn Dạ thị nữa.”
Lang An sững sờ nửa ngày mới phản ứng lại: “Cậu Dạ, cậu là…định cắt đứt triệt để với mợ hai sao? Thật sự không hối hận sao?”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần nhướn mày, giọng nói sắc bén: “Lúc nào thì tới phiên cậu chất vấn quyết định của tôi rồi?”
Lang An: “…Nhưng mà cậu Dạ, chuyện này…”
“Ra ngoài.”
“Cậu Dạ!”
“Cút!!!” Dạ Âu Thần lại bỗng nhiên nổi giận, giơ tay gạt hết đồ trên bàn xuống đất.
Rầm rầm rầm!
Máy móc trên bàn bị anh gạt xuống đất, phát ra tiếng vang cực lớn, tuy nhiên Thẩm Cửu đã đi xa rồi, căn bản không nghe thấy những tiếng động này.
Lang An ngây ngốc nhìn một màn này thật lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng, xoay người ra ngoài.
Tiểu Nhan ở phòng tài vụ đợi đến gấp gáp, cô đợi thật lâu cũng không đợi được Thẩm Cửu quay lại, thế là cô ấy liền suy đoán, lâu như vậy còn không quay lại, có phải đã làm hòa với Dạ Âu Thần rồi, sau đó hai người anh anh em em với nhau rồi không?
Nghĩ tới cảnh hai người đó âu yếm bên nhau, Tiểu Nhan liền cảm thấy rất vui mừng.
Nếu vậy thì cô sau này không cần lo lắng nữa, trải qua chuyện nghiêm trọng như vậy, hai người họ nhất định có thể tu thành chín quả!
Thế là Tiểu Nhan lại nghĩ tới, đợi họ làm hòa rồi thì cô nhất định phải hung hăng tống tiền Thẩm Cửu một trận mới được, dù sao thì mấy ngày nay cô vì Thẩm Cửu mà chạy lên chạy xuống cũng rất cực khổ.
“Tiểu Nhan, không phải cô và Thẩm Cửu cùng tới công ty sao?”
Đang nghĩ đến xuất thần thì bỗng có đồng nghiệp hỏi cô một câu.
Tiểu Nhan sực tỉnh, gật đầu: “Đúng vậy, tôi cùng cô ấy đến, nhưng làm sao cô biết?”
“Tôi nhìn thấy, lúc hai người vào tôi vừa khéo xuống lầu, nhưng mà…hôm nay không phải cô xin nghỉ phép sao, sao lại tới công ty?”
“Tôi thích, tôi xin nghỉ quay về công ty chơi.”
“…Vậy cô không đi cùng Thẩm Cửu nữa à?”
“Cô không thấy tôi đang đợi cô ấy à?”
“Nhưng chúng tôi vừa nãy nhìn thấy cô ấy dưới lầu, hình như cô ấy đi rồi.”
“Cái gì?” Tiểu Nhan lập tức nhảy dựng lên: “Cô ấy đi rồi? Lúc nào?”
“Thì vừa nãy…”
Đậu xanh!
Tiểu Nhan lập tức chạy nhanh ra ngoài, chạy được một nửa lại vòng ngược về.
“Đợi chút, các người vừa nãy lúc nhìn thấy cô ấy dưới lầu, cô ấy là đi một mình, hay là có người đi cùng cô ấy?”
Cô phải hỏi rõ mới được, nếu không hỏi rõ đã trực tiếp chạy xuống dưới tìm người, đến lúc đó quấy rầy người khác thì làm sao?
“Cô ấy nhất định là đi một mình rồi, hơn nữa hình như cảm xúc không đúng lắm, tôi còn đang nghĩ…đây là làm sao vậy đây?”
“Còn cần nói sao? Cô ta dạo này không tới công ty, trước đây không phải đều đồn cô ta bám được Dạ tổng sao? Bây giờ xem ra đại khái là bị Dạ tổng bỏ rồi.”
Có đồng nghiệp khác nghe thấy, không nhịn được vui vẻ khi người gặp họa bổ thêm một đao.
Rất nhanh đã có người bổ thêm đao nữa: “Thật đó, tôi thấy cô ta khóc thành như vậy, e rằng là bị bỏ thật rồi, tôi đã nói mà, Dạ tổng sao lại thích dạng phụ nữ như vậy, đại khái là công phu ở phương diện đó tốt, muốn vui vẻ nhất thời đi? Bây giờ cảm giác tươi mới qua rồi, đương nhiên là không cần cô ta nữa.”
Đám người bắt đầu cười to ha hả.
Sắc mặt Tiểu Nhan lập tức biến đổi, hét to: “Các người đang nói linh tinh gì đó? Thẩm Cửu mới không phải như các người nói! Cô ấy và Dạ tổng là người yêu rất đơn thuần! Các người cho rằng ai cũng dơ bẩn như các người à! Thật đê tiện!”
Tiểu Nhan mắng xong bọn họ thì quay người chạy ra ngoài, hơn nữa bước chân rất nhanh.
Nghe bọn họ nói, Cửu Cửu đại khái là tan vỡ với Dạ Âu Thần rồi, cho nên mới như vậy đúng chứ?
Vậy bây giờ cô hẳn là rất thương tâm, cho nên mới quên mất mình vẫn đang ở bộ phận tài vụ đợi cô?
Cô ta phải nhanh chóng tìm được Thẩm Cửu, nếu không cô ấy mà ra ngoài với bộ dạng đó, sẽ rất nguy hiểm!
“Tiểu Nhan này bị sao vậy? Trong bộ phận chúng ta nhiều người như vậy, sao cô ta lại chạy đi làm bạn với người phụ nữ đó chứ? Còn nói giúp cô ta nhiều như vậy nữa?”
“Xía, chắc là nhìn thấy cô ta là tâm phúc bên cạnh Dạ tổng bên muốn thân cận để vớt vát lợi ích thôi. Con người mà, dù sao ai cũng đều muốn trèo lên trên, cô ta muốn thấy người sang bắt quàng làm họ thôi, chút tâm tư này không khó đoán chút nào.”
Tiểu Nhan mới không thèm quan tâm bọn họ nói cái quỷ gì, cô xông vào trong thang máy ấn lầu một, sau đó sốt sắng mà chờ đợi.
Đợi đến thang máy vừa ngừng, Tiểu Nhan lại nhanh bước xông ra ngoài đi tìm Thẩm Cửu.
Tiểu Nhan tìm bóng ảnh của Thẩm Cửu ở khắp nơi, bên dưới lầu làm sao mà còn nhìn thấy Thẩm Cửu nữa, cô chỉ có thể chạy đi hỏi bảo vệ.
Bảo vệ có quen biết với Thẩm Cửu, dù sao cũng có rất nhiều người trong công ty đều bàn luận.
“Cô nói cô ấy à, cô ấy mới vừa đi về phía bên đó rồi…cũng không biết là có chuyện gì mà trông rất kỳ lạ.”
Bảo vệ chỉ về hướng con hẻm nhỏ ở đối diện: “Tôi thấy lúc qua đường cũng không có nhìn xe, cũng may không xảy ra chuyện gì, sau đó đi vào con hẻm đó rồi, cô mau đi xem thử đi, coi chừng xảy ra chuyện đó.”
“Cảm ơn.” Tiểu Nhan nhanh chóng rời khỏi, cô xuyên qua con đường đến con hẻm đó, con hẻm không có nhiều lối rẽ, nhưng cong cong quẹo quẹo, cô ta lại đi nhanh, quả nhiên rất nhanh đã tìm thấy Thẩm Cửu rồi.
Thẩm Cửu thực ra đi được một hồi thì đã mệt rồi, sau đó tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, cũng chả quan tâm mặt đất xung quanh có bẩn hay không, khi Tiểu Nhan tìm thấy cô, cô đang ngồi trên mặt đất lạnh băng.
Cô ta mệt mỏi thở hổn hển, chậm rãi đi đến trước mặt Thẩm Cửu.
“Cuối cùng cũng tìm được cậu rồi, Cửu…cậu thật sự dọa chết tớ rồi, sao lại ngồi ở đây thế? Mau dậy đi, theo tớ về.”
Thẩm Cửu không nhúc nhích, cô rũ mí mắt, trông cực kỳ an tĩnh.
Tiểu Nhan thở dài một hơi, ngồi xổm xuống trước mặt cô.
“Đừng buồn nữa, theo tớ về trước đi có được không, chuyện sau này chúng ta nói sau có được không?”
Thẩm Cửu ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ bừng mà nhìn chăm chăm vào cô ta.
Cho dù Tiểu Nhan là phụ nữ đi nữa, thì nhìn bộ dạng này của cô cũng cảm thấy đau lòng chết đi được, thật không biết Dạ Âu Thần rốt cuộc là bị làm sao nữa, trong tình huống này mà anh ta còn chia tay với Thẩm Cửu nữa chứ.
Tiểu Nhan cũng không hỏi gì khác, chỉ kéo tay cô: “Đứng dậy trước đi, tớ đưa cậu về.”
Thẩm Cửu không nhúc nhích, chỉ yên lặng mà nhìn cô ta.
Đôi mắt đó đỏ bừng, giống như một con thỏ vậy, nhưng nước mắt cứ giữ mãi ở bên trong đó không có rơi xuống.
Sau một hồi, Tiểu Nhan nghe thấy cô nhẹ nhàng mở miệng nói: “Tiểu Nhan, chỉ e tớ phải làm phụ lòng sự kỳ vọng của cậu rồi.”
Tiểu Nhan đau lòng: “Cửu Cửu cậu…”
“Tớ chia tay với anh ấy rồi.”
Thẩm Cửu lại nhàn nhạt cười một cái, nước mắt cuối cùng vẫn rơi xuống từ khóe mắt: “Lần này, anh ấy thật sự không cần tớ nữa.”
Tiểu Nhan lập tức khó chịu đến không nói nên lời, cô ta biết lúc này lời an ủi chỉ là vô ích, nói càng nhiều thì Thẩm Cửu sẽ chỉ càng thêm khó chịu thôi: “Chúng ta khoan nói cái này đã, cậu theo tớ về nhà trước đi.”
Cô ta muốn kéo Thẩm Cửu dậy, nhưng Thẩm Cửu không chịu, Tiểu Nhan đau đầu vô cùng: “Cậu theo tớ về trước đi có được không? Những chuyện khác đợi chúng ta về rồi thảo luận, nhất định vẫn còn cách mà.”
“Không, không còn cách nữa rồi, anh ấy sẽ không quay đầu lại nữa, hơn nữa…tất cả dũng khí của tớ đều đã dùng sạch rồi.”
Thẩm Cửu rũ mí mắt xuống, cô ôm lấy đầu gối của mình vùi đầu vào đó: “Tớ không muốn chủ động tìm anh ấy nữa, không muốn…”
“Được, vậy chúng ta không tìm anh ta nữa, chúng ta tìm một người đàn ông giỏi hơn anh ta gấp trăm lần có được không? Cậu xem Dạ Y Viễn đó, anh ta đối với cậu tốt biết bao nhiêu chứ…”
Dạ Y Viễn!
Nói đến tên của Dạ Y Viễn, Tiểu Nhan đột nhiên phản ứng lại.
Đúng rồi, bây giờ tìm anh ta đến giúp đỡ đi.
Nếu không nhìn bộ dạng này của Thẩm Cửu, cô ta thật sự sợ mình không xử lý được.
Dù sao đáy mắt của cô đã tràn đầy tuyệt vọng, khiến người ta nhìn mà lo lắng.
Sau khi có chủ ý, Tiểu Nhan liền nói với cô: “Được, vậy cậu ở đây đợi tớ một lát, tớ về ngay.”
Sau đó cô ta lấy điện thoại đi đến chỗ xa một chút để gọi cho Dạ Y Viễn, sau đó nói rõ tình hình của Thẩm Cửu hiện tại cho Dạ Y Viễn nghe.
“Tôi biết rồi, tôi lập tức đến ngay.”
“Được, nhanh chút đó, bây giờ bộ dạng của cậu ấy có chút kinh khủng, tôi lo…tôi không lo được cậu ấy.”
Nói xong, Tiểu Nhan liền cúp điện thoại, khi cầm lấy điện thoại đi về chỗ lúc nãy, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi dữ dội: “Cửu Cửu?”
Thẩm Cửu lúc nãy còn ngồi xổm trên mặt đất lúc nãy đã không thấy đâu nữa.
“Cửu Cửu!”
Nhà họ Thẩm.
“Mẹ, mẹ đi nói với chị đi, con muốn đăng ký lớp mỹ thuật bên ngoài, nhưng trường tư đó đắt quá, mẹ giúp con nói với chị đi, chỉ cần 450 triệu là được rồi.”
“Nhã à!” Mẹ Thẩm bất lực mà nhìn Thẩm Nhã một cái, thở dài nói: “Không phải mẹ không muốn giúp con, nhưng con cũng nhìn thấy dáng vẻ chị con lần trước đến rồi đó, bây giờ nó ngay cả một người mẹ như mẹ mà cũng không muốn quan tâm nữa. Thật đúng là vong ân bội nghĩa mà, uổng công mẹ nuôi nó lớn tới như vậy, sau khi nó gả đến nhà họ Dạ làm bà chủ thì lại muốn đá chúng ta đi rồi.”
Nghe vậy, Thẩm Nhã lập tức có chút phẫn nộ bất bình: “Nhớ lúc trước cái vị trí này là do con nhường cho chị ấy đó chứ, chị ấy có thể làm mợ chủ nhà họ Dạ còn không phải nhờ con sao, nếu như không phải con nhường vị trí cho chị ấy, thì chị ấy làm gì có ngày hôm nay chứ? Mẹ nhất định phải nói với chị, bảo chị ấy nộp học phí này cho con, nếu không…chúng ta sẽ vạch trần thân phận của chị ấy.”
Mẹ Thẩm liền lóe lên một suy nghĩ: “Ý con là…”
“Đúng đó, nếu như người nhà họ Dạ biết chị ấy là Thẩm Cửu chứ không phải Thẩm Nhã, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình thôi! Hơn nữa không phải chị đã từng ly hôn qua rồi sao? Chỉ cần chúng ta lấy cái này đi uy hiếp chị thì chị nhất định sẽ ngoan ngoãn lấy tiền ra thôi.”
Kiến nghị này khiến mẹ Thẩm nghe mà vui không kể xiết: “Không hổ là con gái của mẹ, nói đúng ý của mẹ rồi.”
“Nhưng mà….” Thẩm Nhã nép vào lòng mẹ Thẩm: “Nếu chúng ta làm như vậy có phải là có chút không được hay lắm không, dù sao…”
“Không hay cái gì? Nếu như không phải con nhường hôn sự này cho nó thì nó sẽ có ngày hôm nay ư? con người là phải biết ơn! Nó có thể có thành tựu hôm nay hoàn toàn là công lao của chúng ta. Nhã à con yên tâm, mẹ nhất định sẽ đi nói rõ với nó, học phí của con cũng không cần lo nữa.”
“Vậy thì cảm ơn mẹ!”
Ding ring ring-
“Mẹ, có người bấm chuông cửa, con đi xem là ai tới.”
Thẩm Nhã đứng dậy đi mở cửa, sau khi mở cửa ra nhìn thấy người đến thì sững sờ: “Các người…các người là ai thế?”
Bên ngoài có mấy người đàn ông mặc đồ vest đi giày da, sắc mặt nghiêm túc mà vây ở hai bên. Trong đó có một người đàn ông có ánh mắt thâm sâu, khí chất xuất chúng nhìn cô ta: “Xin chào, xin hỏi chỗ này là nhà họ Thẩm đúng không?”
Thẩm Nhã chưa phản ứng lại kịp, thì nghe thấy mẹ Thẩm vừa đi tới vừa lớn tiếng hỏi: “Là ai vậy Nhã Nhã?”
Lúc đi tới cửa, mẹ Thẩm nhìn thấy bên ngoài có một đám đàn ông, hơn nữa toàn bộ đều là người lạ mặt, sắc mặt bà ta lập tức thay đổi dữ dội, nói: “Nhã mau đóng cửa lại!”
Thẩm Nhã chưa phản ứng kịp, mẹ Thẩm đã nhanh chóng nhấc tay lên muốn đóng cửa lại.
Nhưng động tác của bọn họ quá chậm, đã có người tiến lên trước một bước, đưa tay lên chặn cửa lại.
Mẹ Thẩm đóng cả nửa ngày cũng không đóng cửa được, bà ta sợ hãi mà lảo đảo lùi về sau, thấy Thẩm Nhã còn ngây ngốc đứng ở bên cửa, thì vội vàng tiến lên trước kéo Thẩm Nhã ra sau mình, sau đó lớn tiếng nói: “Các người muốn làm gì!! Nếu các người muốn tiền thì đi tìm con gái tôi, con gái tôi là mợ chủ nhà họ Dạ, nó có thể cho các người rất nhiều tiền.”
Sau khi nghe xưng hô mợ chủ nhà họ Dạ này, người đàn ông khí chất sang trọng dẫn đầu đó khẽ nhíu mày lại: “Bà nói cái gì?”
Mẹ Thẩm sững sờ một hồi, híp mắt lại: “Sao? Tôi nói các người không tin à? Các người đến đòi nợ đúng chứ? Tôi đã nói tôi không có tiền rồi, nếu như các người muốn số tiền đó thì đi tìm con gái lớn của tôi, nó là mợ chủ của nhà họ Dạ, cho dù là bao nhiêu tiền thì nó cũng đều sẽ cho các người.”
“Mẹ.” Thẩm Nhã nhìn người đàn ông dẫn đầu đó, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Anh ta chắc không phải là đám đó đâu, mẹ đừng nói bậy nữa.”
Nói xong, Thẩm Nhã nhẹ nhàng đẩy mẹ Thẩm ra, tiến lên trước mỉm cười với người tới: “Thật xin lỗi, mẹ tôi hai ngày nay bị bệnh nên có chút hồ đồ, nói bậy đủ kiểu, xin hỏi các anh là?”
Cộp cộp-
Lúc này, một người phụ nữ đi giày cao gót đi ra từ phía sau đám người, sau khi hiểu tình hình hiện trường, cô ta khẽ cười một cái: “Cô Thẩm, thực sự ngại quá vì đã làm phiền hai người, nhưng chúng tôi không có ác ý, cũng không phải đến đòi nợ, xin hai vị không cần lo lắng.”
Nói xong, Tô Cửu đưa danh thiếp của mình: “Tôi tên là Tô Cửu.”
Thẩm Nhã bán tín bán nghi mà nhận danh thiếp tới xem một cái, sau khi nhìn thấy cô ta là thư ký của Hàn tổng tập đoàn Hàn Thị, Hàn Đông, ánh mắt cô ta liền sáng lên.
Nếu như nói tên tuổi nổi tiếng nhất Bắc Thành thuộc về tập đoàn Dạ Thị, nhưng tập đoàn Hàn Thị chỉ ở bên dưới mỗi Dạ Thị thôi, chỉ cần tình thế mạnh hơn một chút thì gần như có thể cao hơn rồi, chỉ có điều Dạ Thị có Dạ Âu Thần nắm giữ, Hàn Thị vẫn bị bỏ rơi một khúc.
Nhưng điều này vốn không ảnh hưởng đến địa vị của tập đoàn Hàn Thị ở Bắc Thành.
Càng huống hồ Thẩm Cửu trước đây còn là bạn tốt của Hàn Tuyết Linh, Thẩm Nhã lúc đó hâm mộ chết đi được, hâm mộ người ta vậy mà lại là thiên kim bị lưu lạc bên ngoài của tập đoàn Hàn Thị, cô ta thậm chí có nhiều lúc còn đang nghĩ, nếu như hôm nào đó có người đến nói với cô ta, cô là thiên kim lưu lạc bên ngoài của tập đoàn chúng tôi, bây giờ cô hãy theo chúng tôi về kế thừa tập đoàn đi.
Vậy thì tốt biết mấy.
“Chào cô.” Vừa thấy đối phương là thư ký của tập đoàn Hàn Thị, thái độ của Thẩm Nhã có thể nói là lập tức xoay 180 độ, cô ta vội vàng cất danh thiếp đi, sau đó ánh mắt nhìn sang người đàn ông khí chất sang trọng ở đằng sau cô ta.
“Xin hỏi các người có chuyện gì sao?”
Tô Cửu khẽ mỉm cười, ánh mắt rơi trên người mẹ Thẩm ở đằng sau cô ta: “Cô Thẩm, chúng tôi tìm bà Thẩm có chút chuyện muốn hỏi.”
Mẹ Thẩm lúc này mới ý thức ra đối phương không phải đến đòi nợ, hết cách. Bà ta gần đây bị dí nợ dí đến sợ rồi, cho nên khi nhìn thấy bọn họ đứng một đám người ở cửa thì sợ hãi, theo bản năng cảm thấy là đối phương đến đòi nợ.
Không ngờ…
“Nhã, con có quen với bọn họ à?”
Nói xong, ánh mắt của mẹ Thẩm cũng nghi hoặc mà rơi trên mặt của người đàn ông đó.
Một thân đồ vest màu đen khiến thân hình anh ta thêm thon dài, tướng mạo anh tuấn, khí chất sang trọng lộ ra trên người vừa nhìn là biết không phải người bình thường rồi, người bình thường sao có thể có loại khí phách này chứ? Khí phách trên người loại người này đại khái chỉ có người đã ở lâu trên quyền cao chức trọng mới có được thôi.
Hơn nữa sau khi biết bọn họ không phải tới đòi nợ, mẹ Thẩm lập tức thay mặt.
“Người đến đều là khách, các vị mau vào ngồi đi, Nhã, còn không mau đi pha trà đãi khách đi.”
Thẩm Nhã phản ứng lại, lập tức mỉm cười gật đầu: “Dạ được thưa mẹ, con đi ngay.”
Thẩm Nhã đi pha trà, mẹ Thẩm chiêu đãi Hàn Đông ngồi xuống.
Trên mặt Hàn Đông từ đầu đến cuối không có biểu cảm gì, từ sau khi đi vào cửa đến ngồi xuống, ánh mắt anh ta đều không có bất kỳ gợn sóng nào, lúc Thẩm Nhã đi tới đưa trà còn cố ý dựa vào bên cạnh anh.
Hàn Đông nhíu mày, lặng lẽ tránh né sự đụng chạm của cô ta.
Chính là nhà này sao?
Mí mắt Hàn Đông khẽ ngước lên, ánh mắt nghiêm nghị thanh lãnh quét qua hai người Thẩm Nhã và mẹ Thẩm.
Hoàn toàn không giống với trong tưởng tượng của anh ta.
Dù sao Thẩm Cửu ở trước mặt anh ta, hoàn toàn là hai loại người với hai người trước mắt đây.
Tô Cửu là thư ký của Hàn Đông, lại là người cực kỳ thông minh, sao mà không nhìn ra được thái độ thay đổi của Thẩm Nhã và mẹ Thẩm chứ?
“Chào bà Thẩm, thực ra là như vậy, Hàn tổng chúng tôi có chút vấn đề muốn thỉnh giáo bà Thẩm một chút, nhưng mà….” Cô ta quét nhìn Thẩm Nhã một cái, nhàn nhàn mỉm cười: “Mấy vấn đề này đều vô cùng quan trọng, có thể mời cô Thẩm ra ngoài đợi một chút trước được không?”
Nghe vậy, sắc mặt hai người đều thay đổi, sau khi đối mắt nhìn nhau một cái, Thẩm Nhã vội vàng ngồi bên cạnh mẹ Thẩm, mím đôi môi đỏ: “Tôi là con gái mẹ tôi, có chuyện gì không thể cho tôi biết được chứ? Hay là, mẹ tôi đã phạm lỗi gì? Vậy tôi thay mẹ xin lỗi các người, xin các người đừng làm khó mẹ tôi.”
Mẹ Thẩm ôm chặt con gái ngoan nhà mình, trong lòng cảm động cực kỳ: “Đúng đó đúng đó, Nhã là con gái ruột của tôi, không có gì là không được nghe hết, có chuyện gì các người cứ nói đi.”
Hàn Đông im lặng không nói gì, chỉ là khí tức trên người rõ ràng đã có chút biến chuyển, ánh mắt anh ta bình tĩnh mà rơi trên mặt Thẩm Nhã: “Cô Thẩm hiểu lầm rồi, tôi tìm bà Thẩm chỉ là có mấy vấn đề muốn hỏi thôi, chứ không phải bà Thẩm đắc tội chúng tôi, nếu như tiện thì cô Thẩm có thể tránh đi một chút không?”
Ánh mắt anh ta như có lực hút hồn, khi nhìn Thẩm Nhã, Thẩm Nhã lập tức cảm giác mình bị anh ta làm mê muội đến thần điên bát đảo rồi, trước đó cô ta còn muốn ở lại xem bọn họ muốn làm gì, thì lúc này đã bị cái thanh âm trầm thấp của anh ta xung kích đến 9 tầng mây rồi, sau đó gật gật đầu e thẹn dưới ánh mắt của anh.
“Vậy được, ngài Hàn và mẹ cứ nói chuyện đi, tôi ra ngoài mua chút nước, sẽ về ngay.”
Mẹ Thẩm sao mà không nhìn ra tâm tư của con gái nhà mình cho được? Chỉ là trong lòng đang nghĩ, Thẩm Nhã là người có bạn trai mà, sao có thể đối xử như vậy với người đàn ông khác được chứ? Nhưng mà… tuy người bạn trai kia của cô ta cũng có tiền, nhưng so với người trước mắt này…căn bản là một trời một vực.
Nếu như…trong lòng mẹ Thẩm lại bắt đầu có tính toán.
Sau đó mỉm cười híp mắt mà gật đầu: “Đi đi Nhã, về sớm chút.”
Sau khi Thẩm Nhã đi, mẹ Thẩm mỉm cười rạng rỡ mà đối diện với Hàn Đông vô cảm: “Ngài Hàn, ngài có vấn đề gì thì bây giờ có thể hỏi rồi đó.”
Ánh mắt Hàn Đông trầm tĩnh, anh trầm tĩnh một hồi rồi đưa một ánh mắt ra hiệu cho Tô Cửu.
Tô Cửu lập tức hiểu ý, lấy tấm ảnh đã chuẩn bị trước ra đặt lên bàn.