Anh liếc mắt nhìn Kiệt Sâm một cái, người đàn ông trước mặt như một con sư tử dễ tức giận dễ nổi cáu. Tiêu Túc lại nói anh ta là bạn tốt trước kia của anh.
Bây giờ anh thực sự nghi ngờ, mình thực sự có thể kết bạn với người đàn ông kiểu này sao? Vừa nghĩ đến điều đó, cảm giác có chút không thể tưởng tượng.
” Nhìn tôi kiểu gì đấy? Cho dù khó chịu nhưng hôm nay anh cũng không thể làm được tiếp rồi, Tiêu Túc, anh mang anh ta về đi, trở về nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai lại đến. Tối nay tôi lại nghĩ thêm xem có biện pháp nào hữu dụng mà không nguy hiểm không.”
Tiêu Túc chỉ có thể đến đỡ Dạ Âu Thần.
” Cậu Dạ, nghe lời Kiệt Sâm giờ chúng ta về nghỉ ngơi đi, có thể ngày mai Kiệt Sâm nghĩ được biện pháp tốt hơn, anh cũng không phải chịu khổ thế này nữa.”
Không còn cách nào, Dạ Âu Thần cũng cảm thấy lúc này trạng thái tinh thần cả người rất tệ, nghe thấy lời Tiêu Túc liền đứng dậy cùng Tiêu Túc rời đi.
Kiệt Sâm đưa mắt nhìn theo hai người rời đi, nhịn không được chửi một câu.
“Kẻ điên! Đều là kẻ điên!”
Chưa từng gặp qua kẻ nào điên đến vậy.
Gần mười hai giờ đêm, Dạ Âu Thần và Tiêu Túc đứng ở cửa nhà Uất Trì, bảo người giúp việc chuyển lời, nói đến đón Đậu Nành về.
Ban đầu Tiêu Túc muốn đưa Dạ Âu Thần về khách sạn nghỉ ngơi trước, để anh một mình tới đón, nhưng Dạ Âu Thần không nói lời nào, cầm lấy chìa khóa bước ra cửa.
Bây giờ anh ngồi ở trên ghế phụ, vẻ mặt và ánh mắt đều vô cùng mệt mỏi.
Tiêu Túc nhịn không được nói: “Cậu chủ nhỏ như vậy thông minh, nếu nhìn thấy cậu Dạ bộ dạng như vậy, nhất định sẽ nghi ngờ.”
Nghe xong, Dạ Âu Thần mím môi mỏng, ánh mắt trầm ngâm một chút.
” Sau khi lên xe, cậu nói chuyện hấp dẫn lực chú ý của nó, dù sao đèn bên trong xe cũng tối, cổ gắng không cho thắng bé nhìn thấy mặt tôi là được.”
Bây giờ sắc mặt của anh rất tệ, Đậu Nành thông minh lém lỉnh như vậy, nhất định vừa nhìn là phát hiện vấn đề rồi.
Đậu Nành phát hiện ra gì cũng không sao, điều anh lo lắng chính là khi Đậu Nành biết sẽ ra trước mặt Hàn Minh Thư nói linh tinh gì đó, đến lúc đó ảnh hưởng cái gì sẽ không tốt lắm.
Chuyện anh đã quyết, nhất định không thể thay đổi.
Huống hồ chuyện này còn rất quan trọng. Tiêu Túc có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn đồng ý theo lời anh.
Chẳng qua thừa dịp Đậu Nành vẫn chưa đến, Tiêu Túc cảm thấy mình cần phải đem mọi việc nói rõ ràng.
“Cậu Dạ, tôi cảm thấy chuyện này không nên tiếp tục như vậy, hôm nay anh mới thử một lần mà sắc mặt khó coi như vậy, nếu như buổi sáng ngày mai thức dậy sắc mặt vẫn như vậy…Trừ khi cậu Dạ không trở về, nếu không cô chủ rất nhanh sẽ phát hiện ra.”
Dù sao không phải là ngốc, loại chuyện này có thể lừa gạt được một lần, nhưng không lừa được một đời.
Điểm quan trọng ở đây, Dạ Âu Thần khẳng định không thể không về nhà, không chỉ có như thế, anh mỗi ngày đều phải quay về.
Dạ Âu Thần nghe vậy ánh mắt tối sầm lại một chút, nhìn về phía Tiêu Túc.
* Vậy cậu có đề nghị gì không?”
Tiêu Túc ngập ngừng nói: ” Nếu không, đi một ngày, nghỉ ngơi vài ngày?”
“Không được.”
Đi một ngày nghỉ ngơi vài ngày, não bộ có thời gian nghỉ ngơi, như vậy trí nhớ của anh đến tận khi nào mới có thể khôi phục?
Trên thực tế, hôm nay sau khi ngâm đầu vào nước, anh cảm thấy đầu óc như một mảnh hỗn độn, đặc biệt là khi tai, mắt và mũi đầy nước, anh thực sự cảm thấy một nỗi sợ hãi đặc biệt sâu sắc.
Nỗi sợ hãi này đến từ nơi sâu thẳm nhất trong trái tim vụt lên.
Anh biết, nhưng anh không biết tại sao anh lại sợ hãi như vậy.
Ở trong nước, anh đang sợ hãi cái gì?
Dạ Âu Thần không hiểu nổi, mình lại dễ dàng sợ hãi đến vậy.
Tuy nhiên, ngoại trừ nỗi sợ hãi, một chút kí ức hiện ra cũng không có.