Hàn Minh Thư nghi ngờ nhìn anh, Dạ Âu Thần cúi đầu cười cười.
"Giống một cô vợ đang nghi ngờ chồng ngoại tình."
Nhưng lời anh nói khiến Hàn Minh Thư như hóa đá, cô nhìn vào mắt Dạ Âu Thần rồi nói: "Ý anh là đang muốn nói anh rất đáng ngờ sao?"
Dạ Âu Thần không làm chuyện gì thẹn với lòng, Hàn Minh Thư nói vậy là có ý muốn thử anh, nhưng anh lại không nhận ra điều đó, dù sao anh cũng đâu có xem nhật ký cuộc gọi đâu, vả lại anh cũng chẳng có quan hệ tình cảm gì với cái cô Đoan Mộc Tuyết đó hết.
Vậy nên đương nhiên anh không hề cảm thấy chột dạ gì cả.
"Đúng không?" Thấy anh không nói lời nào, Hàn Minh Thư lại tiếp tục tra hỏi, cô không biết dáng vẻ này của cô trong mắt anh sốt ruột nóng nảy đến nhường nào.
Dạ Âu Thần cúi mắt hỏi: "Không phải em đã ngửi thấy hết rồi sao? Hửm?"
Hàn Minh Thư không biết nên nói gì.
Đúng thật là trên người anh chỉ có mỗi mùi hương của anh, không hề xen lẫn thứ gì khác.
Nhưng cũng bời vì quá sạch sẽ nên mới càng đáng nghi hơn, với cả cô cũng đã nghe thấy giọng nói của người phụ nữ kia rồi.
Giọng nói của người phụ nữ kia dịu dàng biết bao nhiêu, vừa nghe là biết ngay đó là một cô gái nhỏ tuổi hơn cô.
Nghĩ tới đây, Hàn Minh Thư bỗng nhận ra một vấn đề rất quan trọng.
Đã năm năm trôi đi rồi, cô đã không còn trẻ nữa.
Đối với phụ nữ thì cô đã bắt đầu bước vào tuổi lão hóa rồi, nhưng Dạ Âu Thần không giống như cô, anh bây giờ đang vào độ tuổi chín nhất của một người đàn ông, hoàn toàn khác với cô.
Ánh mắt của cô chợt lạnh ngắt, cô đẩy anh ra.
Tâm trạng của cô dường như đã trở nên tồi tệ hẳn đi chỉ trong chớp mắt, Dạ Âu Thần nhận ra điều đó ngay lập tức, thấy cô quay lưng toan bỏ đi thì anh liền ôm lấy cô từ phía sau rồi lại tựa đầu vào vai cô.
"Không tin tôi sao?"
Hàn Minh Thư quay mặt đi, cô thoáng liếc nhìn Dạ Âu Thần đang tựa đầu vào vai mình, cuối cùng cô cũng chịu hé môi:
"Anh chưa nghe câu này sao? Càng trong sạch hoàn mỹ thì càng dễ tìm ra dấu vết."
Dạ Âu Thần nhíu mày hỏi: "Ai nói câu này vậy?"
"Anh không cần quan tâm hai nói đây, anh thay áo rồi đúng chứ? Cũng tắm rồi phải không? Vậy anh có khử trung toàn thân luôn không vậy?"
Nói tới đây Dạ Âu Thần lại châm chọc cười: "Xóa bỏ hết những dấu vết đó, khiến bản thân trở nên sạch sẽ hoàn hảo, lừa gạt những người khác và cũng lừa gạt chính bản thân mình, anh không thấy nhàm chán hay sao?"
Anh vốn tưởng là cô đang nói đùa, nhưng bây giờ lại nghe thấy giọng điệu châm chọc của cô, Dạ Âu Thần nhận ra cô đang rất nghiêm túc.
Lúc này đôi mày của Dạ Âu Thần không còn khẽ nhíu nữa, anh cau chặt mày rồi nghi hoặc hỏi cô: "Em không tin tôi?"
"Tin anh gì chứ?" Hàn Minh Thư vừa nghĩ đến giọng nói nhẹ nhàng đáng yêu kia là lại nổi giận, càng lúc lại càng tức hơn, tự như một mồi lửa trên đồng cỏ vậy, một khi bùng cháy thì không cách nào dập tắt được.
Từ khi trời đổ mưa to.
Hàn Minh Thư đẩy bàn tay anh đang đặt trên eo, đoạn cô xoay người nhìn vào mắt Dạ Âu Thần rồi nở một nụ cười đầy châm biếm:
"Suốt mấy ngày liền biến đâu mất tích, nói là ra nước ngoài công tác vậy thôi chứ tôi nghĩ không phải vậy đâu nhỉ."
Dạ Âu Thần lẳng lặng nhìn cô, đôi mày cau chặt, vẻ mặt anh lạnh như tiền khiến người khác khó lòng đoán biết.
Cô tức giận đến thế luôn so?
Là vì anh dùng chiêu lạt mềm buột chặt à?
Lời ông béo kia nói có hiệu quả thật sao?
Tuy rằng ánh mắt của cô có vẻ rất châm chọc, và cả khuôn mặt của cô đang thể hiện rõ một điều là cô đang rất tức giận.
Thế nhưng trong lòng Dạ Âu Thần lại mừng rỡ vô cùng, bởi vì anh biết nếu Thư không quan tâm đến anh thì còn lâu cô mới tức giận như vậy.
"Em đang sợ anh có người khác ở nước ngoài sao?" Cuối cùng Dạ Âu Thần cũng hỏi điều khiến anh thắc mắc.
Hàn Minh Thư thấy anh vẫn bình tĩnh hỏi ngược lại mình, trong ánh mắt anh không hề có chút vẻ bối rối nào, hoàn toàn không giống như một người bị bắt ngoại tình chút nào.
Vậy rốt cuộc anh và người phụ nữ kia có quan hệ gì với nhau.
Nên hỏi anh không?
Nếu hai người họ thật sự có quan hệ gì thì dù cô có hỏi thì anh cũng sẽ không trả lời.
Hơn nữa nếu cô hỏi thì khác nào tự rước lấy nhục chứ?
Nghĩ rồi Hàn Minh Thư lùi về sau vài bước rồi lắc đầu nói:
"Không, anh có quan hệ với ai tôi chẳng thèm quan tâm."
"Vậy sao em lại giận tôi?"
"Tôi có giận gì anh đâu." Hàn Minh Thư nhắm mắt lại, nhớ ra trên cổ mình vẫn đang đeo chiếc vòng cổ mà lúc nãy anh đeo lên, thế nân cô liền đưa tay định tháo ra trả lại cho anh.
"Sắp tới giờ làm rồi, anh vừa nói hai ngày nay không được nghỉ mà, anh quay về ngủ đi."
Cô ra sức kìm nén nỗi tức giận trong lòng mình, cố gắng tỏ vẻ bản thân rất thoải mái, không thèm để ý gì hết.
Nhưng Hàn Minh Thư lại quên mất một việc, tuy lời nói cô có thể giả vờ không quan tâm, song thái độ của cô lại thể hiện quá rõ ràng.
Tháo vòng cổ anh vừa mới tặng xuống trả lại cho anh, tỏ ra không thèm để ý gì cả, bảo anh hãy quay về nghỉ ngơi đi.
Còn lâu anh mới tin đó.
Dạ Âu Thần lẳng lặng nhìn cô một lúc lâu rồi mới đưa tay ra nhận lấy chiếc vòng, Hàn Minh Thư anh đã nhận vòng cổ thì chuẩn bị rút tay về, nhưng ngay lúc này anh lại quơ tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.
Sau đó anh kéo tay lại, Hàn Minh Thư loạng choạng ngã về phía trước, cứ thế lao thẳng vào trong lòng ngực của anh.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, tay anh đã ôm chặt lấy eo cô.
"Bởi vì tôi không liên lạc nên em thấy không vui? Hay là em không thích chiếc vòng cổ này?"
Hàn Minh Thư vội nói: "Buông ra..."
"Không nói rõ thì tôi sẽ không buông ra." Nói rồi anh lại càng ôm chặt cô hơn.
Hàn Minh Thư thấy anh như vậy thì không hiểu sao lại nghĩ đến cảnh anh ôm người con gái trước, hơn nữa người đó còn đẹp đẽ và trẻ trung hơn cô.
Lửa giận lại bùng lên, Hàn Minh Thư cố đẩy vào lần nhưng đều không được, thế là cô nhếch môi cười khẩy:
"Bình thường anh cũng làm vậy với những người phụ nữa khác hay sao?"
Dạ Âu Thần nhíu mày hỏi lại: "Em nói vậy là sao?"
"Tôi muốn nói." Hàn Minh Thư kề sát lại anh, vươn ngón trỏ lau đi vết son của cô dính trên môi anh, đoạn cô nhìn vệt màu đỏ trên ngón tay mình rồi nở nụ cười khinh khi: "Lúc anh ở cũng người phụ nữ khác, anh cũng mặt dày như vậy sao? Năm năm nay anh đã học được điều đó như vậy sao?"
Cuối cùng Dạ Âu Thần cũng phần nào nhận ra ý cô muốn nói.
Lúc trước anh không thấy chột dạ nên cảm thấy những lời cô nói không có gì đáng sợ cả, nhưng bây giờ ngẫm lại mới thấy nhưng lời cô nói đều rất bất thường.
Câu trước câu sau câu nào cũng có ý thử và châm chọc anh là người lăng nhăng.
Dạ Âu Thần cũng không rõ, chẳng qua anh chỉ biến mất vài hôm thôi mà, sao cô lại nghĩ về anh như thế chứ?
Như vừa nghĩ đến điều gì, anh híp mắt lại, trông có vẻ rất đáng sợ:
"Có phải có ai nói gì với em không?"
Thấy anh bỗng nhiên híp mắt rồi nhìn mình với vẻ mặt đáng sợ như vậy, Hàn Minh Thư cho rằng mình đã đoán đúng rồi, cô cắn răng nói: "Ai nói thì có mắc gì tới anh không? Dạ Âu Thần, tôi không ngờ anh là loại người như vậy!"
Cô ra sức đẩy anh, vừa đẩy vừa mắng: "Anh ác thật đấy. Đã ở bên người phụ nữ khác rồi lại tới ôm hôn tôi, bệnh sạch sẽ của anh biến đâu mất rồi? Uổng công tôi tưởng anh bị bệnh sạch sẽ thật, không ngờ anh là hàng người bà đâu chơi đó! Buông ra."
- ----------------------