“Không ai nói cho em biết, không nên dùng thủ đoạn tương tự lần thứ hai sao?”
Mà lần này, Hàn Minh Thư đã không thành công.
Dạ Âu Thần như thể biết trước động tác của cô, anh chế trụ hai chân của cô, dễ dàng khống chế động tác của cô.
Thực lực giữa hai người chênh lệch rất nhiều, sở dĩ trước đó Hàn Minh Thư có thể khiến anh bị thương là vì lúc đó Dạ Âu Thần đang đắm chìm trong mùi thơm ngọt ngào của cô, hơn nữa anh không dự liệu được cô sẽ đột nhiên tung cước, cho nên mới không cẩn thận trúng chiêu.
Nhưng thủ đoạn tương tự, nếu sử dụng lần hai thì hiệu quả… vô cùng nhỏ.
Hàn Minh Thư bị anh áp chế, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Thả tôi ra”
Dạ Âu Thần nở nụ cười có chút quỷ dị: “Sau khi thả ra thì sao? Em sẽ tiếp tục tung cước? Em tưởng tôi ngốc thế sao? Sẽ bị em lừa sao hả?”
Hàn Minh Thư hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại.
Cô cắn môi dưới, khẽ nói: “Anh Dạ, tôi bảo đảm sẽ không làm chuyện như vậy nữa, làm ơn thả tôi ra được không, chúng ta có thể nghiêm túc bàn chuyện công việc, được không?”
“Bàn chuyện công việc?” Dạ Âu Thần cười khẽ, “Được thôi, bàn đi”
Lúc đầu Hàn Minh Thư còn tưởng anh đã đồng ý, nhưng ai biết sau khi nói xong câu đó anh cũng không có động tĩnh gì, vẫn đè cô khiến cô không thể động đậy được.
Hàn Minh Thư đưa tay đẩy mạnh anh ra, nhưng cái người đè trên người mình vẫn không nhúc nhích.
“..Anh Dạ, anh đang đùa tôi sao?” Hai mắt Hàn Minh Thư cuối cùng cũng lạnh đi.
Đôi mắt Dạ Âu Thần cũng tối sầm lại, anh cúi đầu, chỉ cách cô một khoảng nhỏ: “Em cảm thấy tôi giống như đang đùa sao?”
Áp suất thấp trên người anh tản ra làm ảnh hưởng đến nhiệt độ xung quanh, khiến toàn bộ căn phòng làm việc trở nên rét mướt, giống như trời đông tháng chạp lạnh giá.
Cốc cốc…
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Hàn Minh Thư lạnh lùng nói: “Có người tới.”
“Nếu không có lệnh của tôi, anh ta sẽ không vào…”
Chưa kịp dứt lời, cánh cửa phòng làm việc đã bị đẩy ra, hai cổ đông đang tranh chấp với nhau nhăn nhó đi vào.
“Chúng ta tìm Dạ tổng xem chuyện này giải quyết thế nào? Dù sao tôi cũng không đồng ý với ý kiến của ông!”
“Được thôi, vậy đi hỏi xem Dạ tổng nghĩ thế nào! Tôi không tin Dạ tổng sẽ nghe ông!”
Kết quả hai người nghênh ngang đi vào trong, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trên ghế sô pha thì bỗng dừng lại, hai mắt trợn tròn không thể tin được, há hốc mồm, rõ ràng là đang chết lặng.
Hàn Minh Thư nghiến răng: “Không phải anh nói sẽ không vào sao?”
Khóe miệng Dạ Âu Thần giật giật, hai tên lão già chết tiệt này!
Đáy mắt xẹt qua một tia sắc bén, khóe miệng Dạ Âu Thần khẽ giật: “Chờ tôi một chút.”
Nói xong, hai tay to vòng qua lưng Hàn Minh Thư, nhanh chóng kéo cô ra phía sau mình, nhanh đến mức không để cho hai người kia nhìn thấy mặt của Hàn Minh Thư.
“Tổng, Dạ tổng?” Một người trong số đó có chút xấu hổ, theo bản năng nắm chặt râu của mình.
Người kia híp mắt cười: “Ô, Dạ tổng của chúng ta lại…”
“Cút ra ngoài” Tuy nhiên giây tiếp theo, biểu cảm trên mặt hai bọn họ liền đông cứng lại, bởi vì Dạ Âu Thần đột nhiên không chút lưu tình mở miệng nói bọn họ cút xéo.
Sắc mặt hai người đều thay đổi, người vừa nảy còn cười híp mắt liền lập tức trở nên nghiêm nghị: “Âu Thần! Cho dù cậu có là Dạ tổng thì cũng không nên bất kính với trưởng bối như vậy! Cái gì mà cút xéo?”
Người còn lại tuy sắc mặt thay đổi nhưng cũng không khoa trương như người kia, ngược lại còn tiến lên kéo ông ta: “Chúng ta đã làm gián đoạn chuyện tốt của Dạ tổng nên đương nhiên cậu ấy không vui rồi, cho dù bảo chúng ta cút xéo thì đó cũng là chuyện đương nhiên.”
“Ông nói cái gì?”
“Ý tôi là, bây giờ chúng ta có thể cút xéo rồi”
“Ông, ông, ông, ông, bất đồng ý kiến với tôi trong công việc cũng thôi đi, ngay cả loại chuyện này mà ông cũng…”
“Được rồi ông kia, chúng ta quấy rầy thanh niên trẻ rồi, còn không mau đi thôi, nhìn ánh mắt giết người của Dạ tổng kìa, chậc chậc chậc chậc…”
Hai người họ nửa kéo nửa đẩy bước ra khỏi phòng làm việc trước ánh mắt giết người của Dạ Âu Thần.
Ánh mắt Dạ Âu Thần vẫn lạnh lùng, không gian vốn thuộc về hai người đột nhiên bị chen ngang, trong lòng anh cảm thấy không vui.
Rầm!
Cửa phòng làm việc đóng lại, Dạ Âu Thần nhếch môi quay đầu lại.
Lại phát hiện Hàn Minh Thư đứng cách anh rất xa, cô đang đứng ở bên kia sô pha chỉnh lại quần áo. Bởi vì vừa rồi bị đè ở trên sô pha nên quần áo và đầu tóc đều rối tung, Hàn Minh Thư cẩn thận chỉnh lại sau đó giơ tay vén vài sợi tóc lòa xòa trên má ra phía sau.
Trong lúc cô giơ tay nhấc chân tản tra khí chất vô cùng quyến rũ khiến Dạ Âu Thần không thể rời mắt.
Tuy rằng năm năm trước anh đã biết người phụ nữ này rất xinh đẹp, nhưng anh không ngờ cô thật sự đã thay đổi, lại còn thay đổi lớn như vậy.
Dạ Âu Thần giống như ma, nhìn cô chằm chằm.
Cho đến khi…
Hàn Minh Thư đã sửa sang lại xong và quay lại nhìn anh.
“Anh Dạ, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện công việc một cách nghiêm túc không?”
Đầu lưỡi Dạ Âu Thần liếm liếm hàm trên, anh có chút bất mãn vì không được hôn cô. Nhưng mà mọi chuyện vẫn phải từ từ, tương lai còn dài, anh có thời gian để anh chen chân vào thế giới của cô.
Nghĩ đến đây, Dạ Âu Thần đút một tay vào túi quần: “Đương nhiên.”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư bước ra cửa, hành động này khiến Dạ Âu Thần bất giác nhíu mày.
Sau đó, Hàn Minh Thư mở cửa phòng làm việc ra rồi lại đi vào, Dạ Âu Thần bỗng bật cười: “Có cần phải sợ tôi như vậy không? Chẳng lẽ em sợ tôi ăn thịt em?”
Động tác của Hàn Minh Thư bởi vì câu nói của anh mà ngừng lại một lát, mặt cô không chút cảm xúc, nhưng trong lòng lại có hàng vạn câu MMP lẽ nào sẽ không?
Ánh mắt khi đè cô trên ghế sofa vừa rồi giống như dã thú.
Đây có lẽ là thủ đoạn làm nhục cô của anh.
Hàn Minh Thư lấy tài liệu đã chuẩn bị từ trước ở trong túi ra, sau đó đặt trên bàn.
“Chúng ta có thể bắt đầu rồi.”
Dạ Âu Thần bước đôi chân dài thẳng tắp tới và ngồi xuống chiếc ghế sofa trước mặt cô.
“Về thiết kế lần này, anh Dạ định thiết kế quần áo cho bản thân anh? Hay cho người nhà?”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần không khỏi nhướng mày: “Người nhà? Minh Thư muốn tìm hiểu tình trạng gia đình của tôi?”
Hàn Minh Thư: “..”
Một lúc sau cô cười nói: ‘Anh Dạ hiểu lầm rồi, là nhà thiết kế của anh, tôi có quyền biết mong muốn của anh. Ngoài ra… anh hãy gọi tôi là Shelly.”
Dạ Âu Thần: “Ồ, Minh Thư không phải là tên của em?”
Minh Thư đúng là tên của cô, cái tên do nhà họ Hàn đặt cho cô sau khi cô từ biệt cái tên Thẩm Cửu đó.
Nghe Hàn Đông nói, cái tên này do người nhà họ Hàn cùng nhau chọn, có ý nghĩa phi thường.
Đối với Hàn Minh Thư, cái tên này ngoài việc gia đình đặt cho thì nó còn tượng trưng cho sự tái sinh và niết bàn.
Thuộc về một mình cô… tái sinh.
Cô không còn là Thẩm Cửu trước đây nữa, sẽ không yêu Dạ Âu Thần nữa.
“Lúc làm việc, tôi thích khách hàng gọi tôi là Shelly, cảm ơn.”