Sau khi nhìn thấy bức ảnh, người đàn ông mới đầu chỉ là sửng sốt, bởi vì người đàn ông trên bức ảnh ngũ quan tuấn mỹ, khí tức lãnh khốc.
Tuy chỉ là một bức ảnh, nhưng loại bá đạo đó lại bủa vây xung quanh anh, khí tức lạnh lẽo đó lại đập thẳng vào mặt, giống như người này đứng ở trước mặt mình vậy.
Điều càng quan trọng hơn là diện mạo của người đàn ông này rất quen.
“Đây… đây là?”
Phản ứng khác thường này khiến Hàn Minh Thư tưởng ông ta biết Dạ Âu Thần, thậm chí chính là một trong những người còn sống đã tìm được.
Người đàn ông trung niên đứng ở bên cạnh ông ta vô thức liếc nhìn về phía này, một cái nhìn này liền bất giác trợn to mắt: “Đây, đây không phải là cậu Dạ sao?”
Có người biết anh? Ánh mắt của Hàn Minh Thư mang theo hy vọng nhìn sang ông ta, mà người đàn ông vừa rồi nói chuyện với Hàn Minh Thư, cũng bỗng nhiên vỗ đầu một cái, giống như bỗng dưng ngộ ra.
“Tôi nói sao mà quen như vậy, thấy ông vừa gọi như vậy, thật sự nhớ ra rồi, đây không phải là cậu Dạ sao?” Cảm xúc của ông ta có chút kích động, có điều rất nhanh lại ý thức tới tính nghiêm trọng của chuyện này, ánh mắt và sắc mặt bỗng trở nên nặng nề.
Ông ta lại ngẩng đầu nhìn sang Hàn Minh Thư, giọng nói có hơi khàn khàn.
“Cô gái, ý của cô sẽ không phải… cậu Dạ cũng ở trên chiếc máy bay này chứ?”
Một câu nói, trong nháy mắt khiến ánh sáng ở đáy mắt của Hàn Minh Thư vụt tắt, trước đó khi thấy biểu cảm của bọn họ, cô còn tưởng Dạ Âu Thần tìm được rồi, cô sắp có thể gặp anh rồi.
Nhưng hai người bọn họ hiện nay lại hỏi ngược lại cô, Dạ Âu Thần cũng ở trên chiếc máy bay này sao?
Cô phải trả lời như nào? Cô thật sự hy vọng Dạ Âu Thần không ở trên chiếc máy bay này…
Nếu không…
Cơ thể gầy guộc của Hàn Minh Thư lắc lư trong bóng sáng, suýt nữa ngã rúi về trước, may mà Hàn Đông đỡ lấy cô, mím môi, sau đó lạnh giọng nói: “Xem ra bọn họ là chưa có tìm được Dạ Âu Thần rồi, Minh Thư, chúng ta ở đây cũng không giúp được cái gì, không bằng tìm nơi nghỉ ngơi ở gần, nghỉ ngơi một đêm, sau đó đợi tin tức.”
Dưới sự phản quang của ánh đèn, sắc mặt của Hàn Minh Thư mang theo vài phần trắng bệch, cô cắn môi dưới lắc sức lắc đầu.
Rõ ràng nước mắt đã tụ trong hốc mắt rồi, nhưng không có rơi xuống, hốc mắt vô cùng đỏ, nhưng Hàn Minh Thư vẫn sống chết cắn chặt môi dưới, lắc đầu, không lên tiếng.
Ương ngạnh giống như một đứa trẻ tùy hứng.
Hàn Đông: “…”
Anh ta chỉ có thể thở dài một tiếng trong lòng, liếc nhìn người đối diện.
Ông chú trung niên phản ứng lại, sau khi đưa mắt nhìn nhân viên phụ trách bên cạnh, dường như không nhẫn tâm mở miệng.
“Mợ Dạ, thật ra cô không cần lo lắng, theo tôi được biết, cậu Dạ là một người rất thông minh, hôm nay chúng tôi đã tìm được rất nhiều người còn sống. Trong đó còn có một số là người già, trẻ con, bọn họ đều có thể sống sót, càng đừng nói người lợi hại như cậu Dạ, chắc chắn sẽ không có chuyện.”
“Đúng.”
Một người khác nghe vậy, cũng phụ họa theo: “Cậu Dạ là một người có bản lĩnh, cô yên tâm đi, trước tiên đi tìm chỗ nghỉ ngơi một đêm, nói không chừng ngày mai chúng tôi sẽ tìm được cậu ấy.”
Hàn Minh Thư không nói chuyện, vẫn đứng ở đó, bóng dáng mảnh khảnh lại có lực lượng kinh người.
Tìm kiếm cứu hộ ở khu vực nguy hiểm này là một chuyện rất nguy hiểm.
Càng đừng nói, đêm khuya rồi, xung quanh nhìn không rõ.
Tiếp tục tìm nữa, có khả năng người không tìm được, nếu như gặp nguy hiểm hoặc phiền phức gì đó, người của đội tìm kiếm cứu hộ còn rất có khả năng sẽ bỏ mạng.
Cho nên, vào lúc đêm đã rất khuya, người của đội tìm kiếm cứu hộ liền quay trở lại.
Đương nhiên, cũng mang về được một số người may mắn còn sống.
Hàn Minh Thư tự nhiên không có đi, Hàn Đông hết cách với cô, cũng không thể trực tiếp cưỡng ép đưa cô đi, chỉ có thể luôn ở bên cô, bảo Tô Cửu nghĩ cách lấy ít nước ấm cho cô làm ấm bụng.
Chắc là biết phải giữ thể lực, cho nên Hàn Minh Thư đối với việc Hàn Đông kêu người đưa đồ tới đều không có từ chối, cho cái gì thì ăn cái đó, chỉ có điều thứ ăn vào giống như đều là đồ ăn không có mùi vị gì cả.
Dáng vẻ như này, chỉ sẽ khiến người khác nhìn mà càng thêm xót xa.
Khi nhân viên của đội tìm kiếm cứu hộ lên bờ, Hàn Minh Thư luôn ngồi ăn đột nhiên buông đồ ăn trong tay xuống, sau đó nhấc tà váy lao tới.
“Minh Thư, cẩn thận chút!”
Hàn Đông thấy cô bịch bịch chạy về phía trước, trong đó còn suýt nữa bị ngã do giẫm vào tà váy của mình, dọa cho Hàn Đông mặt mày đều trắng rồi, đứng dậy đi đỡ cô.
Sau khi người của đội tìm kiếm cứu hộ lên bờ, ngẩng đầu lại nhìn thấy một cô gái mặc váy cưới, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh tế xinh đẹp, tuy tóc tai và lớp trang điểm đều đã rối bời rồi , nhưng cô ở trong bóng đêm lại trắng giống như ánh đèn biết di động, giống như tự mang theo ánh đèn sáng rực rỡ.
“Xin lỗi, chồng của tôi cũng là người ngồi trên chiếc máy bay này, tôi muốn tìm xem có anh ấy hay không.”
Hàn Minh Thư sau khi lao tới liền chủ động giải thích một câu.
Đám người đó liền hiểu, một người trong đó gật đầu nói: “Cô nếu muốn tìm thì theo chúng tôi cùng tới bệnh viện gần đây đi, những người này có người sặc người, có người chịu kinh sợ, tóm lại trạng thái đều không quá tốt, bác sĩ bên ngoài sau khi làm công tác sơ cứu đơn giản, những người này đều sẽ đưa tới bệnh viện.”
Đối phương đã nói như vậy rồi, Hàn Minh Thư tự nhiên là có thể lý giải, những người còn sống này đều là vừa mới cứu lên, lúc này tự nhiên là đang ở giữa ranh giới tử thần, nếu như cô lúc này đi tới sẽ làm chậm trễ thời gian của bọn họ, cho nên chỉ có thể gật đầu.
“Được, vậy tôi đến bệnh viện.”
“Cảm ơn đã hiểu cho.”
Hàn Minh Thư chỉ đành lùi lại mấy bước, sau đó xoay người theo Hàn Đông đi ra ngoài chờ đợi.
Bởi vì rất muộn rồi, trước khi người của đội tìm kiếm cứu hộ đi, chính phủ liền tìm người phong tỏa nơi này lại, trước khi trời sáng không cho phép bất kỳ ai lại gần.
Chắc là vì Hàn Minh Thư tới khiến bọn họ ý thức được, về sau khả năng còn sẽ có người thân họ hàng của người xảy ra chuyện tìm tới đây, sợ xảy ra chuyện, cho nên chỉ có phong tỏa lại.
Sau khi Hàn Minh Thư lên xe, tài xế liền chạy theo xe cấp cứu đằng trước tới bệnh viện gần đây.
Thật ra trái tim của cô đều treo lơ lửng, bởi vì cô không biết Dạ Âu Thần sẽ ở trong chiếc xe đằng trước hay không, người còn sống đã cứu trở về mọi người đều cần phải chữa trị, cô cũng không thể ích kỷ vào lúc đó mà xông tới xem, sau đó để mọi người chờ đợi như vậy được.
Mạng người quan trọng.
Sau khi tới bệnh viện, đám người Hàn Đông luôn ở bên cô, bởi vì chuyện này đã đăng phát ra, bệnh nhân trong bệnh viện cũng có nghe nói, cho nên nhìn thấy những người thân, thậm chí là khi Hàn Minh Thư mặc váy cước nhếch nhác chạy tới bệnh viện chờ đợi, cũng không có cảm thấy kỳ lạ, chỉ là ánh mắt khi nhìn cô có hơi đau lòng và tội nghiệp.
Dù sao, nếu như không cần thiết, ai sẽ mặc váy cưới chạy tới bệnh viện chứ?
Cũng không biết đợi bao lâu, Hàn Minh Thư đứng tới mức chân đều sắp tê hết rồi, cuối cùng nhận được tin tức nói có thể vào thăm bệnh nhân, bởi vì người còn sống đều đã ổn định lại rồi.
Hàn Minh Thư mới đầu e ngại đi tìm từng phòng một, sợ sẽ làm phiền người khác, chỉ đành lấy ra bức ảnh hỏi y tá, ý tá sau khi nhìn bức ảnh của Dạ Âu Thần, trong mắt lúc đầu vụt qua một tia kinh diễm, sau đó lắc đầu.
“Trong số những người vừa đưa tới hình như không có ai trông như này cả…”
Sắc mặt của Hàn Minh Thư hơi thay đổi, Hán Đông ở bên cạnh cô tiến lên một bước: “Cô y tá, cô hãy nghĩ kỹ lại, dù sao người ngâm trong nước biển lâu khả năng sẽ nhếch nhác, chắc chắn không có người này sao?”
CHƯƠNG 715: MƯA RỒI
Được Hàn Đông nói như vậy, y tá ngược lại có hơi không chắc chắn rồi, cô ta mím đôi môi đỏ của mình lại, sau đó nhìn kỹ bức ảnh đó một lúc lâu, mới khẽ nói: “Như thế này đi, các bệnh nhân đều đang nghỉ ngơi, một mình cô đi vào tìm thử, động tác cẩn thận một chút là được. Anh này cũng nói không nói, dù sao bọn họ đều đã rất mệt rồi, chắc chắn có khác biệt với ảnh, nói không chừng… là tôi không có nhận ra.”
Nói xong, cô y tá lại liếc nhìn bức ảnh đó.
Người đàn ông trên bức ảnh gương mặt tuấn tú, là thuộc loại tuýp người đàn ông nhìn một lần thì sẽ không quên được, nếu như vừa rồi trong số người còn sống được cứu trở về có người như anh, cô y tá cảm thấy mình chắc chắn sẽ không quên.
Chỉ có điều… những lời đó của Hàn Đông khiến cô ta cũng không chắc chắn được.
Người ta tìm người thân, cô ta cũng không thể dứt khoát hy vọng mà kết luận như vậy.
“Cảm ơn, vậy chúng tôi đi tìm thử.” Hàn Đông đưa tay cất điện thoại của Hàn Minh Thư đi, sau đó nhẹ nhàng đẩy vai của cô: “Động tác nhẹ một chút, anh đi cùng em xem thử.”
Hàn Minh Thư mặt mày trắng bệch gật đầu: “Được, được.”
Âm cuối của lời này còn mang theo một tia run rẩy, Hàn Đông ôm vai của cô đi vào trong phòng bệnh, bởi vì sự cố lần này, gần đây lại chỉ có một bệnh viện này, hơn nữa còn không phải là loại bệnh viện rất lớn, cho nên giường nằm có hạn, chỉ có thể ở trong phòng bệnh đặt thêm giường nằm, thậm chí có chỗ đã đặt cả ở hành lang.
Hàn Đông dẫn Hàn Minh Thư đi nhìn từng người một, những từ đầu tới cuối đều không có nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Hàn Minh Thư không chết tâm, khi đi nhận mặt cũng không có nói gì, trầm mặc tìm một vòng rồi lại một vòng, không có nhìn thấy Dạ Âu Thần, vì thế cô lại tìm một vòng nữa, sợ mình vừa rồi bỏ sót.
Vòng thứ nhất…
Vòng thứ hai…
Vòng thứ ba…
Cũng không biết tìm mấy vòng, Hàn Minh Thư vẫn đang tìm, Hàn Đông thật sự không nhịn được nữa, kéo cổ tay trắng nõn của cô, cưỡng ép cô dừng lại.
“Không cần tìm nữa, Dạ Âu Thần cậu ta không có ở đây.”
Hàn Minh Thư: “…”
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt sững sờ dừng trên mặt của Hàn Đông.
“Anh, khả năng là chúng ta tìm sót thì sao, nếu như anh ấy không ở đây… vậy anh ấy có thể đi đâu?”
Vượt ngoài dự liệu, ánh mắt và biểu cảm của Hàn Minh Thư đều rất bình tĩnh, bình tĩnh tới mức khiến người ta nghi ngờ, Tô Cửu ở một bên thấy vậy cũng không nhịn được mà bước lên.
“Phải đó cô Minh Thư, cơ thể quan trọng, giữ gìn sức khỏe của chính mình, mới có sức tìm anh Dạ.”
Cô ta nói như vậy là hy vọng Hàn Minh Thư có thể giữ gìn sức khỏe của mình trở về khách sạn nghỉ ngơi, nhưng chiêu số như nhau, sao có thể sẽ sử dụng được hai lần chứ? Hàn Minh Thư sau khi nghe lời cô ta nói thì lắc đầu.
“Tôi không ngủ được.”
Sau đó cô đột nhiên ngoảnh đầu nhìn sang Hàn Đông, túm lấy tay áo của anh ta: “Em muốn quay lại xem thử.”
Hàn Đông thật sự không chịu nổi cô rồi, giọng nói trở lạnh: “Em còn muốn tùy hứng tới khi nào nữa? Trời đã tối như vậy rồi, nơi đó gió to, em không nghe cảnh sát nói nơi này nước chảy rất xiết, rất nguy hiểm sao? Huống chi, cho dù em đi rồi, lại có thể làm cái gì? Canh ở nơi đó? Canh cả một đêm? Thì Dạ Âu Thần có thể trở về rồi sao?”
Giọng nói của anh ta bỗng trở nên đanh thép, giống như một trưởng giả nghiêm khắc.
Tô Cửu ở một bên nhìn mà kinh hãi.
Theo lý mà nói bộ dạng hiện nay của Hàn Minh Thư cần nên an ủi cô nhiều hơn, dù sao sau khi chuyện này xảy ra, cô là người buồn bã nhất, nhưng cô đến bây giờ đều không có rơi một giọt nước mắt, cũng không có ngã gục, ngược lại kiên cường theo mọi người chạy tới rất nhiều nơi.
Không ngờ Hàn tổng vậy mà sẽ vào lúc này nói lời nặng lời như vậy với cô, Tô Cửu nghĩ rồi, vội vàng đi tới đỡ cánh tay của Hàn Minh Thư, nhẹ giọng giải thích: “Cô Minh Thư, anh trai của cô không có ý trách móc cô, chỉ có điều nơi đó khi chúng ta tới bệnh viện đã bị phong tỏa rồi, cho dù chúng ta bây giờ quay lại, cũng không vào được nơi đó. Chính vì như vậy, không bằng chúng ta trở về khách sạn nghỉ ngơi một đêm trước, đợi nghỉ ngơi ổn rồi, ăn xong bữa sáng, chúng ta lại tới đó xem thử, được không.”
Hàn Đông đứng ở một bên, ánh mắt lạnh lùng nhìn.
Hàn Minh Thư cụp mắt, giọng nói khẽ khàng: “Tôi biết hai người là vì tốt cho tôi, nhưng… tôi về khách sạn, cũng không ngủ được, hai người biết…”
“Tôi biết chúng tôi đều biết.” Tô Cửu khoác vai của cô, tiếp tục dịu giọng dỗ: “Nhưng cô cũng không thể xem thường sức khỏe của mình được, cô nghĩ xem… bây giờ trời tiết đã lạnh rồi, cô hôm nay mặc váy cưới chạy khắp nơi thì đã rất mệt rồi. Cộng thêm bây giờ đã khuya rồi, khí lạnh chắc chắn rất sâu, nếu như cô lúc này còn muốn chạy ra ngoài, đến lúc đó khí lạnh nhiễm vào người, thật sự bệnh rồi… thì phải làm sao? Cô Minh Thư, không phải là tôi muốn nói cô cái gì cả, chỉ có điều… tôi cảm thấy cho dù là muốn tìm, cũng phải về khách sạn thay đồ, tắm rửa, ngủ một lúc, bao lâu cũng được, dưỡng đủ tinh thần, chúng ta ngày mai… xem có thể lên thuyền của đội tìm kiếm cứu hộ, cùng nhau đi tìm thử không?”
Lời nói đằng sau đó đã đả động tới Hàn Minh Thư.
“Có thể không?”
Tô Cửu suy nghĩ: “Đến lúc đó tôi nói chuyện với người của chính phủ, cố gắng thử xem.”
Hàn Minh Thư lúc này mới gật đầu.
“Được, vậy tôi… trở về khách sạn, tắm rửa nghỉ ngơi.”
Thấy cô cuối cùng cũng thỏa hiệp, Tô Cửu cuối cùng cũng lộ vẻ nét tươi cười: “Như thế mới đúng, cô Minh Thư, xe đã đợi chúng ta ở bên ngoài, vậy chúng ta đi thôi.”
“Được.”
Tô Cửu đỡ Hàn Minh Thư đi ra ngoài, Hàn Đông khựng ở đó mất ba giây, sau đó mới đi theo.
Trời đã trở lạnh rồi, đặc biệt là sau khi tới buổi đêm, khi ra khỏi bệnh viện gió lạnh thổi vào, cho nên khi lên xe liền vô cùng ấm áp, Hàn Minh Thư sau khi lên xe thì rúc vào trong góc ôm lấy bả vai của mình, bộ dạng nhìn trông rất cô lập lại bất lực.
Xe lái khoảng được 10 phút, bên ngoài vậy mà lộp bộp mưa.
“Mưa rồi…” Tô Cửu nhìn bên ngoài cửa sổ, bất giác lẩm bẩm một câu.
Nói xong, cô ta hình như nghĩ cái điều gì đó, lập tức im lặng.
Trời mưa như này…
Không phải là chuyện gì tốt.
Tô Cửu vô thức nhìn sang Hàn Minh Thư.
Quả nhiên, Hàn Minh Thư vốn dĩ co rúc ở đó không nhúc nhích, sau khi nghe thấy tiếng mưa, cô bỗng ngồi thẳng người dậy.
“Mưa rồi.”
Tô Cửu liếc nhìn bên ngoài cửa sổ, an ủi: “Chỉ là mưa nhỏ, loại mưa này… chắc sẽ không lâu.”
CHƯƠNG 716: TRẬN MƯA NÀY, SẼ TẠNH SAO
Nói xong, Tô Cửu thuận tiện lấy điện thoại ra tra tình hình thời tiết nơi này, phát hiện hôm nay lại có mưa to, nhìn tình hình này…e rằng cũng không còn lâu nữa.
Việc gấp trước mắt là đưa Hàn Minh Thư về khách sạn, sau đó dỗ cô ngủ.
Như vậy thì đến lúc đó cho dù có mưa to thì cô cũng đã trong giấc ngủ rồi, hôm nay cô chạy cả ngày, mệt mỏi như vậy…
Tô Cửu thầm tính toán.
Nhưng Hàn Minh Thư lại nhìn ra cơn mưa bên ngoài, lòng đầy lo lắng.
Sao lại như vậy?
Đã nghèo còn gặp cái eo sao? Mưa lúc này, dù chỉ là mưa nhỏ thì cũng khiến cô rất lo lắng.
Lúc đến khách sạn, Hàn Minh Thư xuống xe đứng ở cửa không muốn vào lắm, quay đầu nhìn cơn mưa nhỏ tí tách.
“Trận mưa này sẽ tạnh sao?” Cô thì thào hỏi một câu, cũng không biết đang hỏi ai.
Tô Cửu đứng phía sau cô, nhìn cơn mưa nói: “Sẽ, cô Minh Thư, mưa đã dần nhỏ lại rồi, theo tình thế này thì không bao lâu sau mưa sẽ tạnh.”
Hàn Minh Thư vẫn đứng đó không nhúc nhích, Tô Cửu bước tới khoác tay cô: “Chúng ta vào trước đi, mưa nhất định sẽ tạnh.”
Hàng người bước vào khách sạn.
Hàn Minh Thư vào phòng, Hàn Đông không theo vào, hai người mặc dù là anh em, nhưng nam nữ vẫn là có khác biệt, cho nên Hàn Đông liền giao hết toàn quyền cho Tô Cửu giúp anh chăm sóc Hàn Minh Thư.
Tô Cửu đồng ý, sau khi vào phòng liền chuẩn bị nước nóng cho Hàn Minh Thư, thử độ ấm rồi giúp cô cởi váy cưới, vừa kéo dây kéo vừa khẽ nói: “Cô Minh Thư, ngâm nước nóng thả lỏng cơ thể một lát, tôi đã cho ngươi đưa bữa khuya tới rồi, ngâm xong ra ngoài cô ăn chén cháo ấm người, sau đó thì có thể nghỉ ngơi rồi.”
Hàn Minh Thư như rối gỗ mặc cô ấy giúp mình cởi váy cưới, tay chân Tô Cửu rất linh hoạt, rất nhanh thì trên người Hàn Minh Thư chỉ còn lại nội y, Tô Cửu chủ động nói: “Tiếp đây thì phải dựa vào cô Minh Thư rồi, khoảng hai mươi phút nữa tôi sẽ lại tới nhắc cô.”
Nói xong, Tô Cửu bèn ra ngoài.
Hàn Minh Thư ngây ngốc đứng trong phòng tắm, cô luôn nghĩ chuyện đổ mưa, cho tới khi rùng mình một cái cô mới phản ứng lại, vội cởi quần áo còn lại, sau đó bước vào bồn tắm.
Nước nóng vừa khéo, xâm nhập vào cơ thể, cơ thể cứng ngắc cả một ngày cuối cùng được thả lỏng, dù trái tim vẫn còn treo lơ lửng nhưng cơ bắp căng cứng quả thực đã được thư giãn.
Hàn Minh Thư chậm rãi dựa ra sau, để thân thể chìm vào trong nước.
Hai chân lại vì căng cơ, cô không kịp phòng bị trượt về phía sau, lực nổi của nước rất lớn, cô phản ứng theo điều kiện vươn tay bắt lấy hai bên thành bồn, lúc ngồi dậy thì đã sặc rồi, cô hít thở hổn hển.
Chỉ là chiếc bồn tắm nho nhỏ đổ đầy nước, sơ suất một chút thôi thì lực nổi của nước đã có thể khiến cô cảm nhận được tay chân luống cuống.
Vậy nếu…là đại dương vô bờ thì sao?
Hơn nữa, còn là hải vực đầy sóng gió.
Nếu…Dạ Âu Thần thật sự rơi vào đó, anh…có thể cứu được không?
Trong đầu không ngừng xoay chuyển, Hàn Minh Thư càng nghĩ càng tuyệt vọng, cô không ngâm nổi nữa, trực tiếp đứng dậy, ngay cả giọt nước trên người cũng không lau sạch đã khoác áo lung tung lên người, sau đó mở cửa phòng tắm ra ngoài.
Tô Cửu ở bên ngoài đang gọi điện thoại.
“Dạ, Hàn tổng, cô Minh Thư đang tắm, anh yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, dạ…không vấn đề gì, về phần…”
Cô ấy đang báo cáo tình hình của Hàn Minh Thư cho Hàn Đông, cửa phòng tắm phía sau bỗng mở ra, Tô Cửu nghiêng đầu sang, phát hiện trên người Hàn Minh Thư vẫn còn giọt nước, quần áo còn ướt thì đã bước ra.
Sắc mặt Tô Cửu biến đổi: “Cô Minh Thư.”
Đầu kia điện thoại, Hàn Đông cau mày: “Sao vậy?”
“Tôi không nói nữa, cô Minh Thư ra rồi.”
Nói xong, Tô Cửu nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó đặt điện thoại xuống đi về phía Hàn Minh Thư, vừa khéo chặn trước mặt cô.
Cô ấy vừa ra không tới ba phút thì Hàn Minh Thư đã ra rồi, chuyện này chứng minh cô căn bản không ngâm mình, hơn nữa quần áo trên người cũng ướt.
“Cô Minh Thư, sao cô lại ra nhanh vậy? Có phải nước nóng không thích hợp không? Còn nữa, sao cô không lau sạch người rồi hãy…”
Lời cô ấy còn chưa nói xong thì đã bị Hàn Minh Thư nắm lấy cánh tay.
“Dẫn tôi tới hiện trường.”
Tô Cửu: “…”
“Lực nổi của nước biển lớn như vậy, lỡ anh ấy không chịu được thì sao? Cả đêm dài, nếu hi vọng cầu sinh của anh ấy vừa khéo ở đêm nay thì sao?”
Tô Cửu: “Cô Minh Thư…”
“Tô Cửu, tôi không muốn chờ ở đây nữa, tôi muốn ra ngoài.”
“Cô Minh Thư, bây giờ bên ngoài còn đang mưa, tôi khuyên cô không nên đi, cô vẫn nên nghe lời đề nghị của tôi, tắm xong rồi nghỉ ngơi đi.”
Hàn Minh Thư rất hận.
Cô thật sự rất hận, hận mình vô dụng.
Hận mình ban đầu tại sao không đi cùng anh, nếu vậy thì ít nhất dù Dạ Âu Thần có xảy ra chuyện thì cô cũng sẽ ở bên cạnh anh.
Hai người có thể đồng sinh cộng tử.
Mà không phải như bây giờ, cô không biết anh ở đâu, là sống hay chết.
Nếu không phải xảy ra chuyện này, Hàn Minh Thư cũng không biết, mình đã yêu anh đến mức muốn cùng anh đồng sinh cộng tử.
Trước đây tách ra chỉ là tách ra, ít nhất biết anh sống bình thường, anh còn sống, anh sống ngày càng tốt, cho nên cô có thể ở chỗ tối nhìn anh.
Nhưng bây giờ…
Cô phát hiện mình không có anh thì thật sự sắp điên rồi.
“Thư ký Tô.” Giọng Hàn Minh Thư khó được bình tĩnh trở lại, sắc mặt cô tái nhợt nhìn Tô Cửu trước mắt, bờ môi không chút huyết sắc chậm rãi nói: “Cô có thể hiểu không?”
Tô Cửu: “…”
Cô nói rõ ràng, nhưng lại không nhận được đồng cảm.
Vậy cô cần gì nói chứ? Thư ký Tô cho rằng cô sẽ tranh chấp với mình, ai biết cô lại xoay người đi, yên lặng quay về phòng tắm.
Cô không ngâm mình nữa, mà là đứng xối nước nóng, sau đó lại tìm bộ quần áo sạch sẽ thay, Hàn Minh Thư biết, mình cứ mãi thế này thì Tô Cửu sẽ không để cô ra ngoài.
Xem ra tối nay chỉ có thể ở đây một đêm thôi.
Đêm dần sâu.
Sắc đêm đen kịt, dù nơi xa có ánh đèn, nhưng vẫn không thể chiếu sáng tới đây, đêm không trăng mây đen che phủ, thật sự đen đến vươn tay cũng không thấy năm ngón.
Ầm ầm– Bầu trời tối tăm bỗng xẹt tia chớp, tiếng sấm cũng liền theo tới, cơn mưa nhỏ trước đó sau khi tích tụ vài giờ đã hóa thành hạt mưa cỡ hạt đậu, lộp bộp rơi xuống.
Trận mưa to gió lớn cứ bắt đầu như vậy.
Mưa to vô tình rửa sạch những đen tối vô tận này, đêm nay đối với rất nhiều người mà nói, là một đêm tuyệt vọng mà lại buồn bực.
Thân nhân người bệnh dần tới.
Có người liên lạc xong thì vội tới bệnh viện, nhìn thấy người đường xá xa xôi tới còn một hơi thở, vui đến phát khóc.
Có người, ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy.
Hải vực sóng gió đó, đêm nay…cũng bị trận mưa to công kích.