Trước đây lần ở công ty, Uất Trì Thần tự tìm đến cửa, bảo Vu Ba đưa chi phiếu cho cô, bảo cô rời khỏi Dạ Âu Thần, nhưng mà lúc đó cô giả ngây giả dại, giống như cũng không sợ gì cả. Hơn nữa cô cảm thấy, ông ngoại của Dạ Âu Thần cũng không giống kiểu đặc biệt khó đối phó.
Nhưng… cô không thường xuyên nói chuyện với Uất Trì Thần, hoàn toàn cũng là do Dạ Âu Thần bảo vệ cô rất tốt. Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư mỉm cười thản nhiên nói: “Không có gì là khổ cả, anh ấy có thể còn sống đã là tâm nguyện lớn nhất tôi rồi. Ông trời cho tôi gặp lại anh ấy lần nữa, cho tôi một cơ hội nữa để thuận lợi quay lại cạnh anh ấy, xem như bây giờ tôi có găp chút khó khăn cũng là bình thường. Với lại… tôi cũng không ghét ông ngoại.”
Ngược lại, cô còn vô cùng cảm kích Uất Trì Thần.
Ánh mắt Hàn Minh Thư yên lặng nhìn qua Uất Trì Thần đang ngồi trên salon trong phòng khách.
Tiểu Nhan: “Phục cậu thật, ông cụ cứng đầu ngoan cố như thế mà cậu cũng không ghét, lần đầu tiên tớ gặp ông ấy tớ đã cảm thấy người này rất khó đối phó rồi.”
Nói xong, Tiểu Nhan lại tò mò hỏi: “Nhưng vì sao cậu không ghét ông ấy?”
Hàn Minh Thư rủ tầm mắt xuống, cảm xúc như trầm xuống mấy phần.
“Bởi vì ông ấy đã cứu mạng Âu Thần.”
Biểu cảm của Tiểu Nhan lúc đầu còn lơ đãng, sau khi nghe được câu này, biểu cảm trên mặt Tiểu Nhan trong nháy mắt ngừng lại, sau đó một câu cũng không thể nói ra được.
Lúc trước máy bay xảy ra chuyện, có bao nhiêu người bỏ mạng, ngay cả thi thể cũng không thể tìm thấy.
Hóa ra chuyện lớn như thế, tất cả mọi người đều nghĩ Dạ Âu Thần không quay về được, nhưng… anh vẫn còn sống tốt, chỉ là sửa họ đổi tên mà thôi.
Cũng nhờ trời đất phù hộ, anh mới có thể sống sót.
Mà người cho Dạ Âu Thần một sinh mệnh mới là Uất Trì Thần.
Nếu như không phải đúng lúc Uất Trì Thần cứu được anh?
Nghĩ đến đây Tiểu Nhan rùng mình một cái, trong nháy mắt không dám nghĩ đến, cô nhìn thoáng qua ông lão Uất Trì Thần trên salon, một câu trách móc cũng không nói ra được.
Nếu như nghe theo những lời Hàn Minh Thư nói, Uất Trì Thần… cũng không làm người ta ghét đến thế.
Dù sao, đối với Hàn Minh Thư mà nói, trong hoàn cảnh tuyệt vọng nhất như thế này thì hi vọng lớn nhất chính là Dạ Âu Thần.
Đừng nói là ghét ông lão, chắc chắn là vô cùng cảm ơn.
“Tớ biết rồi, sau này tớ chắc chắn sẽ không nói gì ông ấy nữa, cậu yên tâm đi Minh Thư!”
Hàn Minh Thư quay đầu nhìn Tiểu Nhan cười một chút, cô vẫn luôn tốt bụng như thế.
Trong mắt Hàn Minh Thư, cô chưa bao giờ muốn thù địch với Uất Trì Thần, dù ông lão không thích cô, cô cũng sẽ cố hết sức dùng cách ôn hòa để giải quyết với ông, để ông chấp nhận mình.
Nhưng cô mãi mãi cũng sẽ không chán ghét ông lão này, cô không quan tâm người khác nghĩ gì, nhưng cô sẽ không thay đổi.
*
Lúc mọi người quây quần một chỗ chuẩn bị ngồi xuống ăn cơm tất niên, Uất Trì Thần nhìn qua cảnh tượng trước mắt, giật mình lo lắng.
Bao nhiêu năm rồi…
Lúc ông ăn cơm, chưa bao giờ ăn một mình, luôn có người hầu đứng bên cạnh, thay ông bận trước bận sau, nhưng bên cạnh ông… chưa bao giờ có người thân ngồi cùng.
Có đôi khi Uất Trì Thần sẽ nói vài lời trong lòng với Vu Ba, nhưng dù sao Vu Ba cũng là người đã có gia đình, ngày lễ quan trọng cũng không thể ở mãi bên cạnh ông.
“Chú Vu, uống bát canh làm ấm dạ dày trước đã.”
Uất Trì Thần nghe được giọng Hàn Minh Thư thì lấy lại tinh thần, ngước mắt lên liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Hàn Minh Thư, cô đang bưng một bát canh nóng cho Vu Ba, Vu Ba nhanh chóng đứng lên đưa hai tay ra nhận bát canh, sau đó nói: “Cảm ơn mợ chủ.”
Hàn Minh Thư có chút xấu hổ: “Chú Vu, chú gọi cháu là Minh Thư là được.”
Ông vốn là trưởng bối, gọi thẳng mình một câu là cô chủ thật sự rất xấu hổ, hơn nữa còn gọi trước mặt Uất Trì Thần, gọi một câu như nhắc nhở một lần.
Quả nhiên Uất Trì Thần lập tức nhếch bộ râu lên, bộ dạng có vẻ tức giận.
Cũng không biết là tức giận vì câu gọi cô chủ của Vu Ba kia hay là bởi vì Hàn Minh Thư chưa bưng canh cho ông.
Ngay lúc trong lòng Uất Trì Thần dần trở nên không thoải mái, một bát canh nóng được bưng đến trước mặt ông.
“Ông ngoại.”
Uất Trì Thần ngẩng đầu, vừa vặn mặt đối mặt với khuông mặt của Hàn Minh Thư.