“Cửu Cửu!” Hàn Mai Linh cực kỳ sợ hãi.
So với cô, Thẩm Cửu bình tĩnh một cách bất ngờ.
“Cậu không nói được, tớ sẽ nói thay cậu.”
Sắc mặt Hàn Mai Linh trở nên cực kỳ tái nhợt, giống như nhìn thấy ma nhìn cô chằm chằm.
Thẩm Cửu cười khẽ, vươn tay nhéo gương mặt lạnh buốt của cô: “Cần gì làm ra vẻ kinh ngạc như vậy?”
“Cậu, cậu đừng nói linh tinh.” Hàn Mai Linh kéo tay cô xuống, liều mạng lắc đầu: “Tớ và Dạ Âu Thần không có gì hết, tớ cũng không thích anh ấy! Chúng ta không phải tình địch, chúng ta là chị em tốt mà.”
“Chị em tốt…” Thẩm Cửu nhắc lại ba chữ này, cúi đầu, giọng nói càng ngày càng trầm xuống: “Chúng ta thật sự là chị em tốt, nhưng mà tớ cũng không ngờ được thế mà chúng ta lại cùng thích một người, hơn nữa, cậu, thế mà lại lừa gạt tớ.”
“Tớ không lừa cậu!” Hàn Mai Linh rất bối rối, quanh quẩn trước mặt cô kéo tay cô, vội vàng giải thích: “Cửu Cửu, có phải cậu nghe ai nói bậy hay không? Là Tiểu Nhan kia đúng không? Có phải cô ấy lại châm ngòi linh tinh rồi đúng không? Cậu phải tin tớ, tớ thật sự không cùng với Dạ Âu Thần…”
Khi ngẩng đầu, Thẩm Cửu nhìn thấy đôi bông tai màu hồng kia phản xạ ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời trên lỗ tai cô, giống như đang châm chọc Hàn Mai Linh.
“Mai Linh, cậu biết không?” Thẩm Cửu nắm chặt tay cô, ánh mắt bình tĩnh không dao động chút nào nhìn cô: “Đôi bông tai màu hồng trên lỗ tai cậu kia, tớ đã từng nhìn thấy rồi.”
Một câu hoàn toàn khiến tất cả động tác của Hàn Mai Linh đều phải dừng lại.
Cô ta hơi há miệng ra, dường như định nói gì đó với Thẩm Cửu, nhưng mà rất lâu sau cũng không nói thành lời câu nào.
Thẩm Cửu cười thoải mái, bình tĩnh nói: “Chuyện tình cảm là chuyện trái tim không nghe theo ý mình, tớ sẽ không trách cậu, nhưng mà… Tớ cũng sẽ không tha thứ cho cậu.”
Nói xong, Thẩm Cửu xoay người, không nhìn Hàn Mai Linh nữa, ánh mắt sâu xa nhìn ra ngoài cửa.
“Sau này, chúng ta cũng không thể làm chị em tốt được nữa.”
Sau khi Thẩm Cửu rời đi, Hàn Mai Linh sững sờ tại chỗ rất lâu, mới nhớ ra chạy về phía trước giải thích, nhưng mà khi đuổi đến nơi đã không còn thấy bóng dáng Thẩm Cửu đâu nữa rồi.
Nhất thời Hàn Mai Linh căng thẳng đến mức không biết phải làm như thế nào, cô ta không ngờ được chuyện này lại bị Thẩm Cửu phát hiện nhanh như vậy, cô ta còn muốn lừa gạt thêm một thời gian nữa, chỉ cần cô ta không nói, với tính cách Thẩm Cửu hẳn là sẽ không hỏi mới phải.
Ai biết hôm nay cô lại thẳng thắn như vậy.
Hàn Mai Linh đành phải lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Thẩm Cửu, nhưng mà điện thoại của cô lại tắt máy, hết cách rồi, Hàn Mai Linh trong lòng sốt ruột, đành phải vội vàng đi khắp nơi tìm kiếm.
Tìm rất lâu mà cô ta vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Thẩm Cửu, rơi vào đường cùng, Hàn Mai Linh đành phải đi về phía trước, ai ngờ nửa đường lại nhận được điện thoại của Lang An, nói Dạ Âu Thần muốn gặp cô ta.
Hàn Mai Linh vừa nãy tâm trạng còn phiền muộn, nghe thấy tin Dạ Âu Thần muốn gặp cô ta, lập tức quên sạch toàn bộ con người và cảm xúc liên quan đến Thẩm Cửu, hưng phấn hỏi địa điểm sau đó lập tức chạy đến.
Đợi đến khi cô ta chạy đến nơi mới phát hiện ra ánh mắt Dạ Âu Thần nhìn cô ta lạnh như băng, nhưng Hàn Mai Linh vẫn lộ ra nụ cười mềm mại đi tới: “Âu Thần, anh tìm tôi sao?”
Lang An nhìn thấy Hàn Mai Linh, không tự chủ được lùi sang bên cạnh hai bước, cố gắng cách cô ta xa hơn một chút.
Mặc dù biết mọi chuyện từ đầu đến cuối, nhưng mà anh ta vẫn không thể nào thích cô gái này được, nhìn là thấy phiền, thế mà lại đi phá hoại hạnh phúc của chị em tốt của mình, hơn nữa còn hành động đương nhiên như vậy, nhìn thấy Dạ Âu Thần là đôi tròng mắt như muốn dính lên người anh luôn.
Dạ Âu Thần không trả lời cô ta, ánh mắt chỉ quét qua cô ta một lượt, đã thấy được đôi bông tai màu hồng trên lỗ tai cô ta, đôi mắt lập tức sắc bén như chim ưng, đột nhiên giữ chặt cổ tay cô ta kéo đến bên cạnh mình.
“Ai bảo cô đeo đôi bông tai này?”
Giọng nói của anh rét lạnh như băng, như ẩn chứa lưỡi đao.
“A, đau!” Cổ tay Hàn Mai Linh bị anh siết đến mức xuất hiện vết đỏ, đau đến mức sắc mặt trắng bệch, nhưng Dạ Âu Thần vẫn không có ý sẽ buông ra: “Ai cho phép cô động linh tinh vào đồ đạc của tôi? Nói!”
Hàn Mai Linh đau đến mức nước mắt cũng chảy ra: “Đêm hôm đó rơi từ trong túi âu phục của anh ra ngoài, tôi nhìn thấy rất thích, cho nên mới…”
“Không hỏi mà lấy chính là ăn trộm! Cô cả nhà họ Hàn lại thiếu một đôi bông tai đến vậy sao?”
Nhìn thấy đôi bông tai kia đeo lên lỗ tai cô ta, không biết tại sao, Dạ Âu Thần luôn có cảm giác đôi bông tai kia đã bị bẩn rồi.
Lúc ấy Thẩm Cửu đeo lên, anh đã cảm thấy vô cùng xinh xắn đáng yêu, nhưng mà ai ngờ được cô quay đầu bước đi, không mua. Thế là anh quay lại mua về, chuẩn bị tìm cơ hội đưa cho cô.
Nhưng mà ai biết lại bị cô gái này nhanh chân đến trước!
“Tôi xin lỗi!” Hàn Mai Linh cảm thấy tay mình sắp bị bóp gãy, đau đến mức nước mắt cô ta lập tức chảy xuống, chỉ có thể không ngừng xin lỗi Dạ Âu Thần: “Tôi thật sự xin lỗi, tôi thật lòng rất thích đôi bông tai này, cho nên mới lấy ra đeo thử, nếu anh giận vậy tôi trả nó lại cho anh.”
Nói xong cô ta duỗi tay còn lại đi tháo đôi bông tai kia.
Ai ngờ Dạ Âu Thần lập tức hất tay cô ta ra, giọng nói lạnh lùng: “Không cần, cho dù cô có tháo xuống, đôi bông tai này cũng chẳng có tác dụng gì nữa rồi.”
Hàn Mai Linh nghe vậy động tác khựng lại, cô ta kinh ngạc nhìn Dạ Âu Thần: “Nói vậy nghĩa là sao?”
Lang An đứng bên cạnh nghe không kiềm chế được bổ thêm một đao: “Có nghĩa là cô đã làm bẩn đôi bông tai này rồi, còn là cô cả nhà họ Hàn nữa cơ đấy, sao nhân phẩm lại đáng ghê tởm như vậy? Không hỏi mà cứ thế lấy đồ của người khác luôn vậy sao? Có phải là cô cả nhà họ Hàn không đấy, đồ giả à?”
Vốn dĩ là một câu cười nhạo, nhưng câu nói này lại đâm vào đáy lòng Hàn Mai Linh, ánh mắt cô ta lập tức trở nên hung dữ, trừng mắt lườm Lang An: “Anh nói linh tinh gì đấy?”
Lang An bị ánh mắt hung dữ của cô ta dọa sợ: “Ánh mắt cô vậy là sao chứ?”
Ánh mắt Dạ Âu Thần quét đến, Hàn Mai Linh lập tức thay đổi dáng vẻ vừa nãy, trở về dáng vẻ sạch sẽ đáng thương: “Âu Thần, tôi rất xin lỗi… Không phải tôi cố tình muốn đeo đôi bông tai kia đâu, chẳng qua lúc đó tôi vừa tỉnh ngủ, nhìn thấy, sau đó tôi cảm thấy cực kỳ đẹp, tôi tưởng rằng anh cho tôi, cho nên tôi mới… Đeo lên, tôi thật sự không cố ý đâu, nếu anh không thích, sau này tôi sẽ không động linh tinh vào đồ đạc của anh nữa.”
Nói xong Hàn Mai Linh vội vàng tháo bông tai xuống thả vào lòng bàn tay Dạ Âu Thần.
“Trả lại cho anh, còn có tôi cam đoan với anh, chỉ cần anh không cho tôi động vào, tôi tuyệt đối sẽ không động vào.”
Đôi bông tai màu hồng kia quay lại bàn tay Dạ Âu Thần, Dạ Âu Thần nhìn thấy càng chán ghét hơn, cười khẩy nói: “Đeo cũng đeo rồi, cô cảm thấy tôi còn cần nữa sao?”
Vẻ mặt Hàn Mai Linh trở nên trắng bệch, ngay cả môi cũng không còn chút màu máu nào, cô cắn môi dưới, giọng nói run rẩy: “Tôi biết rồi, anh mua đôi bông tai kia cho Cửu Cửu đúng không? Tôi rất xin lỗi, nếu tôi biết anh chuẩn bị đưa cho Cửu Cửu, bất kể thế nào tôi cũng sẽ không động vào đôi bông tai kia đâu!”
Hàn Mai Linh nói xong lập tức đưa tay tát một cái lên mặt mình: “Là tôi không đúng, tôi không nên xuất hiện trước mặt anh, bây giờ tôi lập tức đi tìm Cửu Cửu, nhận lỗi với cô ấy!”
CHƯƠNG 251: THÀ RẰNG CHƯA TỪNG GẢ CHO ANH TA
“Đứng lại!” Dạ Âu Thần ngăn cô ta lại, bước chân Hàn Mai Linh dừng lại không dám cử động, cô ta không quay đầu lại.
Giọng nói lạnh lùng của Dạ Âu Thần vang lên phía sau lưng: “Không được để cô ấy biết chuyện này!”
Hàn Mai Linh cười chế nhạo trong lòng, Thẩm Cửu người ta sớm đã biết chuyện rồi, chỉ là không biểu hiện ra bên ngoài thôi, yếu ớt quay đầu nhìn Dạ Âu Thần: “Được, anh yên tâm, tôi sẽ không nói cho cậu ấy biết đâu.”
Dạ Âu Thần lười không muốn nói thêm gì với cô ta, lạnh lùng nhìn Lang An: “Đi.”
Lang An bước tới đẩy chiếc xe lăn của Dạ Âu Thần, ngay lúc chuẩn bị rời đi, Hàn Mai Linh đột nhiên nói: “Anh có từng nghĩ rằng, giấy cuối cùng cũng không giữ được lửa. Nếu thật sự một ngày nào đó Thẩm Cửu biết được chuyện này, anh tính làm thế nào?”
Nói đến đây, Hàn Mai Ling ôm bụng, cắn môi nói: “Nhưng tôi đang mang thai con của anh.”
Nghe thấy lời này, ngay lập tức, Dạ Âu Thần nheo mắt lại đầy nguy hiểm: “Cô nói cái gì?”
Hàn Mai Linh nghe thấy tiếng tim mình đập rất nhanh, không sai, cô ta đang nói dối. Nhưng biểu hiện của Dạ Âu Thần hôm nay chứng minh điều gì, nếu như đôi khuyên tai đó thật sự là để tặng cho Thẩm Cửu, điều đó chứng minh tình cảm Dạ Âu Thần dành cho Thẩm Cửu đã rất sâu nặng rồi, chỉ là anh ta vẫn chưa nhận thấy điều đó.
Cô ta nhất định phải ngăn lại, không để hai người họ ở bên nhau.
Dạ Âu Thần!
Là người đàn ông mà Hàn Mai Linh cô ta để ý, nếu cô ta đã đi bước đầu tiên, thì buộc phải đi hết những bước còn lại, tuyệt đối không để bất kỳ ai, kể cả Thẩm Cửu, cướp đi người đàn ông mà Hàn Mai Linh cô thích!
Lang An nghe thấy câu đó, kinh ngạc không chịu được, Hàn Mai Linh có thai sao? Vậy…chẳng phải mọi chuyện sẽ loạn lên sao?
Hàn Mai Linh bước tới, đứng lặng trước Dạ Âu Thần.
“Nếu như anh không tin, ngay bây giờ chúng ta có thể đến bệnh viện kiểm tra. Hoặc nếu anh cảm thấy sự tồn tại của đứa trẻ này là vô nghĩa, tôi sẽ lập tức bỏ cái thai này, tuyệt đối sẽ không làm khó anh và Thẩm Cửu.”
Lang An: “Cậu Dạ, chuyện này…”
Dạ Âu Thần ngước nhìn cô ta, môi mím chặt: “Trước khi tôi điều tra rõ chuyện này, cô hãy ở yên đây.”
“Đi.”
Lang An đẩy Dạ Âu Thần rời khỏi biệt thự với tâm trạng hỗn loạn, suốt cả quãng đường anh đều nghĩ đến chuyện cái thai trong bụng Hàn Mai Linh là con của Dạ Âu Thần! Nhưng cái thai trong bụng mợ hai là của người khác, khi phải chọn một trong hai người, thông thường người đàn ông đều biết mình sẽ chọn ai?
Thế nhưng không biết vì điều gì, từ trong đáy lòng…anh vẫn luôn hướng về phía Thẩm Cửu.
Anh luôn cảm thấy Hàn Mai Linh đó không phải là người tốt, hơn nữa còn có gì đó lạ lạ.
“Cậu Dạ, cậu nghĩ sao về chuyện này? Có cần tôi phái người đi điều tra xem những gì cô ta nói là thật hay không?”
“Điều tra.” Dạ Âu Thần lạnh lùng nói: “Mặc dù cô ta nói thời gian địa điểm chính xác, nhưng mọi thứ đều quá trùng hợp.”
Đôi khi quá bình thường lại chính là điều bất thường.
“Vậy bên phía mợ hai…”
“Chuyện này không được để cô ấy biết.”
“Không, cậu Dạ, ý của tôi là, nếu như điều tra ra chuyện đó là thật? Hàn Mai Linh là chị em tốt của mợ hai, nếu như chuyện này…một khi bại lộ, thực sự sẽ gây ra tổn thương lớn với mợ hai.”
Dĩ nhiên Dạ Âu Thần biết việc này, vì vậy anh muốn giấu Thẩm Cửu chuyện này.
Nhưng chuyện cần làm lúc này là tìm hiểu rõ những gì mà Hàn Mai Linh nói có đúng sự thật không.
Rất có khả năng là cô ta đang nói dối.
Sau khi Thẩm Cửu rời khỏi quán trà sữa, cô đi dọc đường đá, vì chỗ này gần trường học, nên rất nhiều học sinh đi lại, hết nhóm này đến nhóm khác, nói cười rôm rả.
Cô ngẩn ngơ nhớ lại khoảng thời gian khi còn học đại học cùng Hàn Mai Linh, hai người lúc đó rất thân thiết, vì điều kiện gia đình của Hàn Mai Linh không tốt, nên cô ta bị rất nhiều bạn cùng lớp chèn ép, hơn nữa bản thân cô ta cũng không giỏi giao tiếp, nên đã làm mất lòng người khác.
Có một lần cô ta bị bạn cùng lớp đánh đến suýt chết, Thẩm Cửu đã ra tay giúp đỡ cô ta.
Về sau, Hàn Mai Linh lúc nào cũng xuất hiện trước mặt cô ta, thể hiện các mức độ tình cảm khác nhau, sau đó hai người trở thành bạn tốt dính lấy nhau như hình với bóng, dần dần trở thành chị em tốt, thường xuyên đi học tan học cùng nhau.
Sau này, giữa hai người xảy ra rất nhiều chuyện, mãi đến sau này khi người nhà Hàn Mai Linh đột nhiên xuất hiện, bỗng nhiên cô ta trở thành cô cả của nhà họ Hàn.
Sau này, mối quan hệ giữa hai người cũng không có gì thay đổi, ngược lại Hàn Mai Linh còn đối xử với cô tốt hơn, có bất cứ thứ gì tốt cũng đều nghĩ đến cô. Cô có xảy ra chuyện gì thì Hàn Mai Linh sẽ là người đầu tiên giúp đỡ cô.
Trước giờ cô chưa từng hối hận khi hai người trở thành chị em tốt, nhưng đối với chuyện cùng thích chung một người đàn ông , lần đầu tiền trong đời Thẩm Cửu cảm thấy ông trời đang trêu đùa với cô.
Hàn Mai Linh vậy mà lại yêu chồng của cô, nhưng hai người họ hết lần này đến lần khác tâm đầu ý hợp.
Vậy cô có thể nói gì được? Có thể oán trách điều gì?
Chuyện hai người họ tâm đầu ý hợp, cô có thể chia rẽ người ta được sao?
Vậy nên, cô không trách Hàn Mai Linh.
Nhưng, cô cũng không tha thứ cho cô ấy, hai người họ cũng không có cách nào làm chị em tốt như trước được.
Dù sao cô cũng không phải là người phụ nữ khoan dung độ lượng…
Nghĩ đến đây, bước chân của Thẩm Cửu đột nhiên dừng lại, nhìn về phía người đàn ông đứng cách đó không xa.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, dáng người cao gầy đứng ở đó, ánh nắng chiếu vào người anh, giống như một tầng ánh sáng ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, khiến anh trở nên dịu dàng ôn nhu hơn.
Dạ Y Viễn, không ngờ đó lại là anh ta.
Không ngờ người xuất hiện trước mặt cô hết lần này đến lần khác, đều là anh ta.
Thẩm Cửu nhìn vẻ mặt dịu dàng nuông chiều của anh, nước mắt chợt trào ra, cô nhìn Dạ Y Viễn với đôi mắt đỏ hoe.
Dạ Y Viễn sững lại một lúc, một lúc sau anh bước về phía cô.
“Mọi chuyện đều được giải quyết rồi sao?”
Giọng nói của anh nhẹ nhàng, giống như đàn anh đang quan tâm đàn em vậy, lúc này Thẩm Cửu đột nhiên cảm thấy mình cần một bờ vai để dựa vào, nhưng...Dạ Y Viễn dù sao cũng là anh trai của Dạ Âu Thần.
Sau khi suy nghĩ đó hiện lên rõ nét trong đầu, Thẩm Cửu mím môi, sau đó xoay người rời đi.
Dù có yếu đuối đến đâu, cô cũng không muốn nương tựa vào ai đó.
Lâm Tuấn, Dạ Âu Thần...
Cô căn bản không xứng đáng có được tình yêu của những người đàn ông đó.
Từng người từng người một...
Tay bị giữ chặt, Dạ Y Viễn chặn đường không để cô đi.
“Em mãi chỉ biết chạy trốn thôi sao?”
Thẩm Cửu sửng sốt, dùng sức giãy dụa, nhưng Dạ Y Viễn đã kéo cô vào lòng mình.
“Em xem hai ngày nay đi, cậu ta đã từng tới tìm em chưa? Nếu em có một chút vị trí trong lòng cậu ta, cậu ta sẽ không bỏ mặc em mà không thèm hỏi han thế này!”
Lời nói của anh giống như ngàn mũi kim đâm vào tim cô, Thẩm Cửu khó khăn đẩy anh ra: “Không phải việc của anh.”
“Em nói không phải việc của tôi sao, tôi cũng không muốn quản chuyện của em, nhưng ngoài tôi ra, còn ai quan tâm đến việc em sống chết ra sao? Thẩm Cửu, em có thể quay đầu nhìn tôi được không? Tôi mới là người luôn đứng phía sau em, là người đã trao trọn trái tim này cho em, thật lòng thích em, em có thể đem tình yêu của mình với cậu ta chuyển sang cho tôi được không?”
Nghe xong, Thẩm Cửu cảm thấy buồn cười, quay đầu nhìn anh ta: “Hình như tình cảm của anh đến nhanh đi cũng nhanh, tình cảm dễ dàng thay đổi vậy sao? Anh cho rằng tôi muốn thích anh ta sao? Nếu có thể, tôi thà rằng tôi chưa từng gả đến nhà họ Dạ!”
CHƯƠNG 252: GHÉT TÔI KHÔNG?
Câu nói này khiến Dạ Y Viễn sững lại một lúc.
“Em hối hận rồi sao?”
Thẩm Cửu không tiếp lời, tay vẫn liên tục giãy dụa, Dạ Y Viễn đột nhiên nói: “Vậy tôi đưa em đi nhé.”
“Anh nói gì cơ?”
“Tôi đưa em rời khỏi nơi đây, rời khỏi Mạc Thành, cao chạy xa bay.
Thẩm Cửu: “...Dạ Y Viễn anh điên rồi sao? Sao anh có thể nói ra những lời như vậy chứ, dù sao tôi cũng là em dâu anh đấy!”
“Cũng chẳng phải là em dâu thật sự, hà tất phải giả bộ trước mặt tôi? Hay là em muốn dùng cái cớ này để từ chối tôi?” Dạ Y Viễn siết chặt tay cô, kéo cổ tay cô lên cao, nghiêm túc nhìn cô.
“Em nghĩ rằng, chuyện của em và cậu ta tôi không biết gì sao? Cậu ta ép em phải ký hợp đồng, sau nửa năm tự động rời khỏi nhà họ Dạ, đúng không?”
Nghe xong, Thẩm Cửu trợn mắt kinh ngạc, chuyện này vốn là bí mật giữa cô và Dạ Âu Thần, ngoài Lang An và dì Tống Thiến, cô cũng chỉ nói cho Hàn Mai Linh biết, những người khác không thể nào biết được.
Sao anh ta lại biết được chứ?
“Có phải em rất hiếu kỳ tại sao tôi lại biết chuyện này đúng không?” Đôi mắt và vẻ mặt ôn nhu của Dạ Y Viễn lộ ra vẻ nghiêm nghị, giọng nói hơi trầm xuống một chút: “Thực ra nghĩ một chút em sẽ hiểu thôi, tại sao tôi lại biết chuyện hai người ly hôn, đơn giản là Âu Thần không có ý gì với em cả, nóng lòng muốn ly hôn với em.”
“Đừng nói nữa.” Thầm Kiểu ngắt lời anh ta, cắn môi dưới, nói: “Anh cả, tôi đã nói với anh từ lâu rồi, cứ cho là Âu Thần không thích tôi, tôi cũng không thích anh. 900 triệu tôi nợ anh, tôi sẽ nhanh chóng tìm cách trả lại cho anh, mong anh từ nay về sau đừng nói những lời kỳ lạ trước mặt tôi nữa. Chuyện ngày hôm nay tôi sẽ xem như nó chưa từng xảy ra, anh đi đi.”
Nói xong, Thẩm Cửu liền quay người rời đi.
Không biết có phải do Dạ Y Viễn bị những lời nói của cô kích động hay bị cô dồn ép đến đỉnh điểm, anh ta dùng bàn tay to lớn giữ chặt cô lại, cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đang dần tiến gần của anh, Thẩm Cửu hoảng sợ quay đi trước khi môi anh kịp chạm vào môi cô, và thế là đôi môi nhỏ nhắn của Dạ Y Viễn chạm vào má cô.
Dạ Y Viễn cũng không vì vậy mà từ bỏ mà ngược lại đã xuất hiện suy nghĩ muốn khắc chế sự trốn tránh của cô, một tay nắm lấy cằm cô, dường như đang muốn hôn cô.
Thẩm Cửu vừa nói thầm vừa trốn tránh. Đây đang trên đường phố, người người đi lại, nhưng không có ai đi tới.
Suy cho cùng thì vừa rồi hai người họ đứng đó nói chuyện một lúc lâu, hơn nữa Dạ Y Viễn dáng người cao ráo, ngoại hình tuấn tú, nhìn thế nào cũng thấy tướng mạo anh tuấn, không ai tin anh ta lại cưỡng hôn một người phụ nữ.
“Dạ Y Viễn!”
Khi khóe môi bị Dạ Y Viễn hôn, Thẩm Cửu tức giận đến mức không chịu được, cô giơ tay tát vào mặt Dạ Y Viễn.
Bốp
Cô gần như dồn hết sức vào cái tát của mình, trút hết sự xấu hổ và tức giận khi bị cưỡng hôn trên phố, Dạ Y Viễn cũng đau đớn, khuôn mặt bị tát lệch sang một bên.
Nhanh chóng, bàn tay năm ngón in hằn trên khuôn mặt tuấn tú của anh.
“Đánh tôi sao?” Một vệt máu trào ra từ khóe miệng Dạ Y Viễn, anh nhìn đôi mắt phải chịu tổn thương của Thẩm Cửu, một lúc sau lộ ra nụ cười đau khổ: “Chắc tôi khiến em ghét tôi lắm, đúng không?”
Nhìn khóe miệng anh chảy máu, trong lòng Thẩm Cửu có chút không chịu nổi, cô hé môi, cuối cùng thu tay lại.
“Tôi không cố ý, là do anh quá đáng thôi!”
“Quá đáng sao?” Dạ Y Viễn cười nhẹ: “Tôi đối xử thật lòng với em, còn em lại bỏ rơi tôi giống như vứt bỏ đôi giày rách nát, Âu Thần thì sao? Cậu ta đối xử với em như vậy, em vẫn đối xử chân thành với cậu ta, Thẩm Cửu, em nói xem có phải em rất ngốc không?”
“Tôi có ngốc cũng không phải việc của anh!” Thẩm Cửu hất tay anh ta ra: “Sau này anh còn như vậy nữa tôi sẽ không khách sáo với anh nữa đâu.”
Nói xong, cô đi đôi giày cao gót chạy mất, để lại Dạ Y Viễn một mình đứng đó, nhìn theo bóng lưng cô.
Ánh mắt của anh vẫn dõi theo cô đến khi bóng cô khuất dần ở góc phố, đứng đó được một lúc, một cô gái đứng bên cạnh anh, rụt rè nhìn anh: “Anh không sao chứ?”
Sau đó cô đưa khăn tay cho anh, nhìn chằm chằm vào khóe miệng anh: “Khóe miệng anh vẫn đang chảy máu kìa.”
Dạ Y Viễn dừng lại một lúc, anh không cầm chiếc khăn tay của cô ta mà đưa tay lên lau khóe miệng, một lúc sau anh liếm môi, có vị mặn chát.
Nỗi chua xót trong ánh mắt anh đậm hơn vài phần, không ngờ trông cô có vẻ yếu đuối nhưng ra tay khá nặng.
“Cái này, anh gì ơi…khăn tay này!” Cô gái lại một lần nữa lấy hết can đảm đưa khăn tay cho anh.
Dạ Y Viễn bình thường nhìn ôn nhu như ngọc, nhưng trong lòng thực ra rất lạnh lùng, anh liếc nhìn cô gái, ánh mắt lộ rõ sự xa cách: “Cảm ơn, không cần.”
Cô gái ngay lập tức đỏ mặt, khung cảnh bị từ chối khiến cô ta thấy xấu hổ, cô ta nắm chặt khăn trong tay, lắp bắp nói: “Được, xin lỗi, tôi cũng chỉ là quan tâm anh mà thôi, nếu anh không cần, vậy tôi đi đây.”
Dạ Y Viễn không thèm để ý tới cô, chỉ thản nhiên liếc cô một cái, sau đó thu ánh mắt lại, đi theo hướng mà Thẩm Cửu vừa rời đi.
Không biết cô gái ngốc nghếch đó có thể thuận lợi trở về nhà họ Dạ không, dù sao thì tâm trạng hôm nay của cô cũng không thoải mái, cho nên anh vẫn phải theo dõi xem sao.
Cô gái kia nhìn thấy anh không thèm quay đầu lại nhìn mình, hai mắt đỏ bừng lên: “Anh, anh vẫn muốn đi tìm cô ấy sao?”
Dạ Y Viễn cau mày dừng bước: “Cô còn chuyện gì sao?”
“Không, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh...có vẻ như cô ấy không thích anh, anh…nếu như anh vẫn cố chấp đi tìm cô ấy, có thể sẽ khiến cô ấy ghét anh hơn đấy.”
Nghe xong, sự không vui trong ánh mắt Dạ Y Viễn càng lộ rõ, một lúc sau, anh cười nhạt: “Cô gái, đây là chuyện của tôi, có liên quan gì đến cô chứ?”
Người phụ nữ đó không dám nói thêm câu gì, đến lúc này…cô ta trừng mắt nhìn Dạ Y Viễn, sau đó xoay người chạy mất.
Dạ Y Viễn rời đi với ánh mắt thờ ơ.
Thẩm Cửu không về nhà, vì lúc này cô không muốn nhìn thấy Dạ Y Viễn.
Thế là cô về nhà mẹ đẻ, định xem xem dạo này gia đình thế nào.
Ai ngờ được sau khi về nhà, mẹ Thẩm Cửu vừa nhìn thấy cô đã nhảy dựng lên ôm chầm lấy cô: “Cửu, cuối cùng con cũng về rồi, mẹ chuẩn bị đi tìm con đây.”
Thẩm Cửu cau mày nói: “Mẹ, sao vậy?”
Mẹ Thẩm Cửu ôm chặt cánh tay cô khóc lớn: “Đều do mẹ không tốt, đều là lỗi của mẹ!”
Thẩm Cửu chỉ biết nhìn về phía ba mình, ba Thẩm Cửu tức giận nói: “Bà ấy tự làm ra chuyện tốt rồi!”
Nói xong vung tay đi vào phòng, Thẩm Cửu đứng ngơ không nhúc nhích, không khí trong nhà thật khủng khiếp, mẹ Thẩm Cửu chỉ biết ôm lấy cô khóc không ngừng, cô không biết rốt cuộc ở nhà đã xảy ra chuyện gì.
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
“Cửu, đều là lỗi của mẹ…Mẹ thấy kinh tế gia đình không tốt, nên muốn liên kết với người khác để kinh doanh nhỏ lẻ, nhưng ai mà biết…bên kia đã ôm tất cả tiền vốn cao chạy xa bay rồi.”
Thẩm Cửu sửng sốt: “Chạy rồi sao? Mẹ mất bao nhiêu tiền?”
Mẹ Thẩm Cửu vừa khóc nức nở vừa nói: “Tất cả tiền trong nhà đều mất sạch rồi, cả tiền đi vay mượn cũng mất hết…”
Thẩm Cửu biến sắc, cô ra lệnh bản thân phải thật bình tĩnh.
“Mẹ đã báo cảnh sát chưa?”