“Cụ ngoại có thể hỏi Đậu Nành sao lại họ Hàn không?”
Đậu Nành: “Nếu cụ ngoại muốn biết, có thể hỏi mẹ cháu. Bà ấy biết rõ nhất. Nói cho cùng, khi Đậu Nành sinh ra, bên cạnh chỉ có mẹ, không có ba Uất Trì Thần vừa nghe, lập tức trừng mắt: “Không có ba? Ý con là…
“Hứ, cha xấu xa không chăm sóc Đậu Nành và mẹ, cụ ngoại, Đậu Nành là mẹ tự nuôi nấng.”
Nói xong, Đậu Nành còn làm vẻ mặt muốn khóc: “Khi đó mẹ ngoài làm việc ra, còn phải chăm sóc Đậu Nành, mỗi ngày đều rất vất vả.”
Trong khi giúp mẹ tạo ấn tượng tốt, Đậu Nành còn tàn nhẫn đào cho Dạ Âu Thần một cái hố.
Quả nhiên Uất Trì Thần sau khi nghe xong liền trầm lặng, chuyện liên quan tới Đậu Nành ông không hề điều tra ra, đứa trẻ này được bảo vệ rất tốt, có lẽ là nhận được sự bảo hộ của người nhà họ Hàn.
Chỉ có điều ông không ngờ chuyện lại như vậy.
Cho nên năm đó đã xảy ra chuyện gì, sao thằng bé lại là người phụ nữ đó tự mình nuôi?
Uất Trì Thần nhớ tới dáng vẻ của Hàn Minh Thư, mấy lần gặp mặt cô đều rất khách sáo với mình, cho dù biết mình không hài lòng với cô, nhưng cô lại không hề oán giận, còn rất tốt với ông.
Nếu không phải Tống An có mặt ngăn cản cô, có lẽ bữa cơm tất niên đó ông có thể ăn nhiều món mà cô tự tay hâm.
Bây giờ nghĩ kĩ lại, ánh mắt cô nhìn mình đầy cảm kích, chắc là có ý lấy lòng ông ngoại như mình.
Hơn nữa cô lại tự mình nuôi nấng Đậu Nành, còn dạy đứa trẻ này tốt như vậy.
Cách nghĩ của Uất Trì Thần về Hàn Minh Thư đã có thay đổi rất lớn.
Ông luôn cảm thấy, những người phụ nữ có thể một mình nuôi con lớn đều là những người phụ nữ vô cùng vĩ đại.
Suy cho cùng, chăm sóc một đứa trẻ không phải dễ dàng.
Hồi đó nuôi hai đứa con gái này, ông vô cùng phí tâm phí sức.
Ai biết được, hai đứa con gái cuối cùng vẫn bỏ ông mà đi.
Sau khi Tổng An nói chuyện điện thoại xong quay về, nhìn thấy Uất Trì Thần vậy mà ngồi lên chỗ ngồi của mình, liền ra bộ mặt không cảm xúc đưa tay khoanh lên ngực, giọng nói lạnh lùng nói: ” Tôi chỉ ra ngoài gọi điện thoại một chút thôi, vậy mà cũng mất chỗ ngồi?”
Uất Trì Thần bị con gái mình mắng mỏ, ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, sau đó đứng dậy ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi của mình.
Dù sao chỗ đó cũng là chỗ Tổng An vừa ngồi, nếu Tổng An không đồng ý cho ông ngồi, ông quả thực không được đụng vào.
Nhìn thấy Uất Trì Thần vậy mà lại ngoan ngoãn quay lại chỗ ngồi, dáng vẻ không dám nói lời nào. Tống An lại cảm thấy có chút buồn cười, nếu cảnh này mà cho người có dã tâm thấy, sẽ cho rằng bà đang ngược đãi ba mất.
Hữ, ngược đãi ba thì thế nào?
Năm đó nếu không có sự cố chấp của ông với những việc ông đã làm, đã không gián tiếp gây ra cái chết của chị gái cô. Đối với Tống An, Uất Trì Thần chính là hung thủ gián tiếp hại chết Tống Tâm.
Cho nên, cô không thể nào có thể dễ dàng tha thứ cho cô.
Cho dù hôm nay bà đến đây, cũng là nể mặt Đậu Nành và những người khác, bằng không…bà cả đời này cũng không muốn gặp lại Uất Trì Thần dù chỉ một lần! Tổng An quay về chỗ ngồi, lúc nhìn thấy Đậu Nành, sự thù hận trong đôi mắt cô mới tan đi một chút, nhưng sợ dọa đến đứa trẻ, cho nên chỉ có thể đem tất cả thù hận và lửa giận trong mắt tán đi, xong đó mới nhìn Đậu Nành dịu dàng nói: “Bà vừa gọi điện thoại cho ba con.”
“Ba con nghe máy không a?”
Nói đến đây, Tống An có chút bối rối, nhưng vẫn nói tiếp: ” Bắt máy chứ, ba con nói đã tìm thấy được bác sĩ chăm sóc Tiểu Nhan lúc trước, cho nên chúng ta không cần lo lắng.”
Điều bà khó hiểu là bà gọi hai,ba, cuộc điện thoại cho Dạ Âu Thần, anh cũng không tiếp. Bà gọi đến lần thứ tư, chuẩn bị nếu anh còn không nghe máy, Bà sẽ trực tiếp gọi điện thoại cho Hàn Minh Thư. Không ngờ lại gọi được, nhưng người nghe điện thoại của Dạ Âu Thần lại là trợ lý Tiêu Túc của anh.
Tổng An hỏi anh, sao Dạ Âu Thần không nghe điện thoại.
Tiêu Túc bình tĩnh trả lời, nói Dạ Âu Thần đang tắm, di động bật im lặng nên không nghe thấy, đúng lúc anh bước vào nên thấy, sau đó thay Dạ Âu Thần nghe điện thoại, sau đó hỏi bà có chuyện gì không, sẽ giúp bà chuyển lời lại sau.
Nghe đến đây, cũng rất hợp tình hợp lí, dường như cũng không có vấn đề gì.