“Hửm?” Dạ Âu Thần nhíu mày.
Hàn Minh Thư tiếp tục nói: “Hơn nữa chúng ta lúc trước cũng không nói là năm phút này là bao gồm cả thời gian em đi bộ nha, anh không thể vu oan cho em được, em thật sự không nói gì cả”
“Không nói gì cả?” Dạ Âu Thần hơi nheo mắt lại: “Không nói gì cả, mà cần phải mất hơn năm phút?”
Hàn Minh Thư: “Thì chỉ hỏi một ít chuyện hàng ngày, còn có quan tâm một chút đến anh trai em.
Nói thế nào thì anh ấy cũng đều là người nhà , anh cũng không thể để em ngay cả những chuyện này cũng không thể nói với anh ấy chứ?”
Lời nên nói cũng nói hết luôn rồi, nếu như Dạ Âu Thần còn nói gì nữa, vậy thì nói không được nữa rồi.
Trong trí nhớ của anh tuy rằng không có người tên Hàn Thanh, nhưng dù sao anh ta cũng là anh trai của Minh Thư, quá đáng quá thì lại không hay cho lắm.
Cho nên Dạ Âu Thần nghe vậy liền dịu lại, anh nắm lấy eo Hàn Minh Thư kéo cô vào lòng mình.
“Nói xong rồi?”
Hàn Minh Thư trừng mắt nhìn anh: “Nói xong .”
rồi: “Về nhà thôi”
Sau khi ký hợp đồng với Lâm Hứa Chính, Chu Tiểu Nhan cũng đã cảm ơn đối phương, còn tuyên bố nếu đối phương thích mì cô ấy làm ngày hôm đó, chỉ cần anh ta đến cửa hàng hoặc là anh ta muốn ăn, cô ấy lúc nào cũng có thể làm cho.
Lâm Hứa Chính đang cười nhạt, yên lặng đồng ý.
Sau đó Tiểu Nhan bắt đầu mở cửa hàng. Bản thân mở cửa hàng chỉ là một ý nghĩ của cô ấy, nhưng nếu đã thực hiện rồi vậy có rất nhiêu chuyện không thể không nghiêm túc, còn có rất nhiều chuyện cần cô ấy chạy tới chạy lui lo liệu.
Không chỉ có cô ấy, còn có La Tuệ Mỹ cũng phải cùng giúp cô ấy tiếp đãi.
Nhưng mà bởi vì Ba Chu còn chưa xuất viện, cho nên bọn họ sau khi chạy hai ngày quyết định tạm gác lại vài hôm, tất cả đợi đến khi Ba Chu xuất viện rồi nói sau.
Ba Chu sau khi biết được, bất lực không nói gì Xua xua tay.
“Không có việc gì, các con cứ đi làm việc của các con đi, lão già ba cũng không chết được, không cần lo cho ba”
“Ba, như vậy không được, chúng con vẫn nên chăm sóc tốt cho ba trước, chuyện mở cửa hàng đã quyết định rồi, ba cũng không cần lo lắng về chuyện đó”
La Tuệ Mỹ ngồi bên cạnh ăn nho, nghe vậy gật đầu phụ họa: “Đúng vậy đó”
Nói xong, bà ấy lại tìm một quả nho nhét vào miệng. Ba Chu nhìn thấy bộ dáng này của bà ấy, có chút bất đắc dĩ nhắm mắt lại nói: “Em đó, đừng chỉ lo ăn, giúp đỡ nhiều cho con gái chúng ta đi, sau khi con bé trở về đây thì gầy đi rất nhiều , ở nhà chăm cũng được một thời gian dài như vậy rồi sao cũng không thấy béo lên chút nào vậy chứ? Không béo lên thì cũng thôi đi, sao thoạt nhìn lại gầy nhiều như vậy nữa rồi?”
Nghe vậy, La Tuệ Mỹ không vui, lập tức trả lời: “Cái gì mà nói tôi chỉ biết lo cho mình? Không phải tôi nói ông đó ông Chu, lời nói này của ông cũng quá đáng lắm rồi nha? Con gái ông gầy gò có liên quan gì đến tôi? Bữa ăn hàng ngày đều rất ngon ông ăn vào bao nhiêu tự ông biết rồi đó , còn nữa tôi phải nói cho rõ ràng đã, nếu không phải con gái ông mỗi ngày chạy tới chăm sóc cho ông, con bé có thể gây đến như vậy không hã?”
Ông Chu: “..”
Tiểu Nhan: “… Ba, mẹ, mẹ đừng nói nữa, con gầy vì con đang giảm cân, không liên quan gì đến cũng gọi điện thoại cho Đậu Nành, nói cho cậu bé rằng hai ngày nữa sẽ phái người đến đón cậu và Uất Trì Thần trở về.
Bởi vì không có gọi video call, cho nên hai bên không thể nhìn thấy biểu hiện của nhau.
Nhưng giọng nói của Đậu Nành vui mừng đến nỗi làm người ta có thể tưởng tượng được biểu hiện trên mặt cậu bé sẽ như thế nào.
“Ba, nếu như con với ông cố ngoại qua hai ngày nữa thì trở về, vậy thì chắc ba đã xử lý xong những chuyện bên đó rồi ạ?”
“Ừm”
Dạ Âu Thần gật đầu, anh đã xử lý xong mọi chuyện.
Đậu Nành tiếp tục hỏi: “Ba xử lý như thế nào thế ạ?”