Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 264: TÔI KHÔNG MUỐN NHÌN THẤY ANH NỮA

Cô căn bản cũng không muốn ở lại bên cạnh Dạ Âu Thần.

“Tớ đã đề cập với anh ta chuyện ly hôn rồi.” Thẩm Cửu nói.

Vừa mới dứt lời, Thẩm Cửu liền nghe thấy âm thanh hít khí lạnh của Tiểu Nhan, hơn cả nửa ngày Tiểu Nhan làm như là vẫn chưa tỉnh táo lại, một lát sau mới nói: “Cậu cậu cậu cậu thật sự đề cập đến chuyện ly hôn với anh ta? Vậy anh ta có đồng ý không?”

“Không có.”

Tiểu Nhan nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Cậu làm tớ sợ muốn chết luôn đó, tùy tiện nói ly hôn gì chứ, may mắn là anh Dạ không đồng ý.”

“Không có tùy tiện đâu.” Thẩm Cửu nghiêm túc nói: “Tớ đang nghiêm túc.”

Tiểu Nhan: “... Cậu nghiêm túc cái quỷ gì chứ, ly hôn gì chứ hả, cậu ly hôn chẳng phải là sẽ cho Hàn Mai Linh có cơ hội hả, loại người phụ nữ giống như cô ta ấy phải để cho cô ta không có cơ hội mới đúng! Nếu như cậu thật sự đi rồi thì đây còn không phải là làm cho đối phương vừa lòng hả dạ hả?”

Nghe nói đến đó, Thẩm Cửu vẫn giữ vững sự im lặng.

Có lẽ là quả thật không có ai muốn nhìn người khác hả dạ như thế.

Nhưng mà trong lòng của Thẩm Cửu lại không phải nghĩ như thế, cô cảm thấy một bàn tay vỗ không vang, chỉ cần Dạ Âu Thần không cho Hàn Mai Linh cơ hội thì hai người bọn họ cũng sẽ không tiến tới cùng nhau.

Nếu như bọn họ đã muốn chạy đến cùng nhau, vậy thì cô cứ giúp cho người khác hoàn thành ước vọng một lần, vậy thì có sao đâu chứ?

Dù sao thì đối với cô mà nói cô thật sự không có sức lực để tranh giành cái gì hết, cô cũng không cảm thấy là mình có thể thắng được cái gì, hơn nữa cho dù có thắng rồi thì trái tim của người đàn ông đó có thuộc về mình không?

Cô cảm thấy chuyện này rất thiệt thòi, không có lời lãi, sẽ chỉ làm cho cô cảm thấy mệt mỏi mà thôi.

“Tại sao cậu lại không nói chuyện? Cửu, cậu đang suy nghĩ cái gì vậy?”


“Tớ chỉ làm theo trái tim của mình thôi.” Thẩm Cửu lấy lại tinh thần thấp giọng trả lời một câu: “Cậu đừng có để ý đến chuyện này, Tiểu Nhan, đây là quyết định của chính tớ không có bất cứ người nào có thể thay đổi được nó.”

Tiểu Nhan không còn gì để nói, cuối cùng cũng chỉ có thể nói vài câu rồi liền cúp điện thoại.

Thẩm Cửu nghe thấy trong điện thoại di động truyền đến âm thanh tút tút, bất đắc dĩ cất điện thoại đi.

Xem ra là tối hôm nay cô thật sự không có chỗ đi rồi.

Chuông điện thoại di động bỗng nhiên lại vang lên, Tiểu Nhan lại gọi điện thoại trở về: “Không phải là cậu muốn đến nhà tớ ngủ à, đến đi, tối hôm nay tớ sẽ chứa chấp cậu.”

Lúc đầu Thẩm Cửu vẫn còn đang buồn khổ, sau khi nghe thấy câu nói này thì trời đầy mây đen không khỏi bừng sáng, cô vui vẻ nói: “Cảm ơn cậu nha Tiểu Nhan.”

“Đến nhanh lên đi, nếu như quá muộn thì sẽ có nguy hiểm đó.”

“Được rồi.”

Sau khi cất điện thoại di động đi, Thẩm Cửu nhanh chóng lấy túi xách rồi lại nhanh chóng đi ra bên ngoài.

Đúng lúc Dạ Âu Thần không có ở đây, cô đi ra ngoài rất thuận tiện, không có bất cứ người nào ngăn cản cô.

Nếu như nói một điểm tốt nhất sau khi cô đến nhà họ Dạ đó chính là cô có đi đến đâu cũng không có người nào hạn chế cô, hành động của cô vô cùng tự do.

Cho nên lúc này cho dù có ra khỏi nhà vào buổi tối cũng không có người nào ngăn cản cô.

Thẩm Cửu bắt một chiếc xe taxi đi thẳng đến nhà của Tiểu Nhan, lúc xe chạy đến nửa đường thì Tiểu Nhan gọi điện thoại cho cô hỏi cô đã đến chưa, Thẩm Cửu hỏi tài xế lái xe, tài xế biểu thị còn năm sáu phút nữa.

Tiểu Nhan nghe xong, chế nhạo nói: “Sao còn lâu như vậy hả, cậu là con rùa đen à?”

“Được rồi được rồi, đợi tớ thêm một chút nữa thôi, chỉ có mấy phút hà.”

Chờ đến lúc Thẩm Cửu đến địa điểm, từ phía xa xa đã nhìn thấy Tiểu Nhan mang theo một cái túi đứng ở dưới lầu, nhìn thấy xe tới cô ấy liền nhìn qua bên này, sau khi nhìn thấy Thẩm Cửu thì trong mắt của cô ấy mới lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm.

Sau khi Thẩm Cửu thanh toán tiền xe xong thì bước xuống xe, nghe thấy Tiểu Nhan phàn nàn với cô: “Cậu đúng là một con rùa đen mà, có biết là chị đây đã cầm theo túi đồ đứng chờ cậu dưới lầu bao nhiêu lâu rồi không?”

Thẩm Cửu đi qua cho cô ấy một cái ôm to lớn: “Xin lỗi nha, tài xế nói là đã lấy với tốc độ nhanh nhất rồi, cậu có thể chờ tớ ở trên lầu mà, tớ đến rồi thì sẽ gọi điện thoại cho cậu.”

“Xía, cậu cho rằng tớ muốn đợi cậu hả, còn không phải bởi vì tớ xuống lầu mua đồ, chị đây lười phải chạy tới chạy lui mấy chuyến mà thôi, cho nên mới đứng đây tiện đường chờ cậu luôn.”

“Mua cái gì vậy?”

“Này, điểm chú ý của cậu rất kỳ quái nha.”


Thẩm Cửu ngẩn người, một lát sau bật cười thành tiếng cô và Tiểu Nhan cùng nhau vào thang máy rồi sau đó đi vào nhà.

Gia đình của Tiểu Nhan là một gia đình bật trung, mặc dù không sánh bằng những gia đình lớn nhưng mà cuộc sống của cô ấy rất tươi đẹp, cô ấy là con gái một trong nhà, ba mẹ đã sớm mua cho cô một căn nhà để một mình cô sinh sống, học tập sinh hoạt.

Cho nên Thẩm Cửu đến ở nhờ nhà cô thật sự là một quyết định đúng đắn, bình thường Tiểu Nhan còn ghét bỏ một mình ở nhà rất cô đơn, nhưng mà lại không tìm được người bạn trai phù hợp cho nên vẫn luôn sống một mình.

Sau khi vào nhà, Tiểu Nhan đặt đồ vật lên trên bàn: “Nhìn dáng vẻ của cậu chắc là vẫn còn chưa tắm có đúng không, có phải là ngay cả tắm cũng không tắm liền trực tiếp chạy đến đây không vậy?”

Nghe nói như vậy, Thẩm Cửu buồn bực nhẹ gật đầu: “Tớ vội vã rời đi đó chứ, sao có thể còn tắm được nữa, tắm rồi lại tốn hết bao nhiêu thời gian.”

“Xí." Tiểu Nhan ghét bỏ hừ một tiếng, sau đó vừa đi vào trong phòng bếp vừa nói: “Vậy chúng ta ăn đồ ăn trước đi, ăn xong rồi thì tắm, bận quần áo của tớ, nhưng mà tớ nói trước đó nha quần áo của tớ đều là hàng vỉa hè cả thôi, không so sánh được mấy cái hàng hiệu của anh Dạ mua cho cậu đâu, nếu như cậu dám ghét bỏ chất lượng quần áo của tớ không tốt vậy thì tớ sẽ ném cậu xuống dưới lầu đó.”

Thẩm Cửu: “... Cậu nói hươu nói vượn cái gì vậy hả, mặc quần áo dễ chịu là được rồi, huống hồ chi những thứ mà cậu mặc còn tốt hơn những thứ trước đó tớ đã mặc.”

Chỉ là Dạ Âu Thần chê cô làm mất mặt mũi nhà họ Dạ cho nên mới mua cho cô nhiều quần áo đắt đỏ như vậy mà thôi.

Từ lúc đầu Thẩm Cửu đã không quen, sau đó bận cũng thành quen, dù sao thì cũng là một bộ quần áo dùng để che đậy mà thôi, cô cũng không có ý kiến nhiều.

Tính cách của Tiểu Nhan và Thẩm Cửu có thể được nói là gặp nhau còn hận là đã gặp muộn, một người thì vội vàng xao động, một người khác thì trầm ổn hơn, cho nên ở cùng một chỗ có thể bổ sung cho nhau, hai người ở cùng với nhau bầu không khí vô cùng tốt đẹp.

Buổi tối Thẩm Cửu và Tiểu Nhan dùng bữa khuya với nhau.

Sau đó Tiểu Nhan phấn chấn hẳn lên, thế mà còn đi xuống lầu mua rượu uống rượu với Thẩm Cửu.

Ngay từ đầu hai cô gái còn vừa nói vừa cười, kết quả cuối cùng hai người đều say đến nỗi ngã trái ngã phải.

Tiểu Nhan uống một hớp rượu thật nhiều, sau đó lớn tiếng mắng: “Thẩm Cửu, cậu nói thử xem cậu có phải là một kẻ ngu không vậy hả? Ức... Chồng của người ta bị người khác cướp đi thì người ta sẽ đến nhà tiêu diệt kẻ thứ ba, cậu thì hay lắm rồi, thế mà lại... Ức, thế mà lại... Còn chắp tay nhường chồng của cậu cho kẻ khác.”

Thẩm Cửu cũng đã uống say, gương mặt trắng nõn đỏ lên giống như là một quả táo chín, nghe nói như vậy thì cô nhịn không được mà cười hì hì rồi nói tiếp: “Tại sao tớ không thể chắp tay nhường cho người khác được chứ? Tranh giành chồng với người khác mệt mỏi biết bao nhiêu... Tớ, tớ mới không muốn đâu.”

“Hừ! Mệt mỏi thì phải từ bỏ hả? Ức... Tớ nói cho cậu biết nha, nếu như tớ là cậu thì hay rồi, tớ nhất định sẽ đánh chết Hàn Mai Linh đó... Ức, để cho cô ta biết kết cục của việc làm kẻ thứ ba, cũng cho cô biết sự lợi hại của tớ! Ức!”

Trước mặt đột nhiên xuất hiện hình bóng của Dạ Âu Thần, Thẩm Cửu híp mắt lại lắc lắc đầu, nhưng mà bóng dáng của Dạ Âu Thần vẫn còn ở trước mặt của cô, cô thở phì phò nói: “Dạ Âu Thần... Anh cút ngay cho tôi!”

“Cút đi cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh.”

Tiểu Nhan nhìn thấy tay của Thẩm Cửu đang vừa quơ lung tung vừa gọi tên của Dạ Âu Thần, cũng không nhịn được mà cười ngốc rồi nói: “Cửu, có phải là cậu rất thích anh Dạ không?”
CHƯƠNG 265: TÔI MUỐN ÔM ANH

“Thích... Thích Dạ Âu Thần?” Thẩm Cửu cảm thấy vấn đề này cũng khó chết mất, cả nửa ngày mới lắc đầu nói: “Không, tớ mới không thích anh ta đâu.”

“Ha ha, cậu nói dối.”

Tiểu Nhan vạch trần cô không do dự một chút nào, cười híp mắt nói tiếp: “Cậu thích anh ta thì có.”

“Không, tớ không thích anh ta.” Thẩm Cửu hào hùng phản bác lại lời của Tiểu Nhan, có làm như thế nào cũng không chịu thừa nhận chuyện mình thích Dạ Âu Thần.

Cho dù là bây giờ cô đã uống say nhưng mà trong tiềm thức của cô, chuyện thích Dạ Âu Thần thuộc về bí mật nhỏ của cô, cảm thấy... Cả đời này cô cũng nên cất giữ nó cho thật tốt, không thể để cho người khác biết được.

Dù sao thì chuyện cô thích Dạ Âu Thần đối với người khác mà nói đó là một chuyện vô cùng buồn cười.

Bởi vì cô không có cái gì hết, hơn nữa cô lại không đủ ưu tú, không xứng với loại người đứng trên tầng mây như là Dạ Âu Thần, loại người có chỗ bẩn giống như cô mà thích anh thật sự quá buồn cười.

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu nhịn không được bật cười thành tiếng, trong mắt mang theo nước mắt, dưới ánh đèn đang chiếu rọi đôi mắt với nước mắt giống như là một vùng biển cả mênh mông.

“Ôi, hình như là tớ nhìn thấy được một vùng biển.” Tiểu Nhan đột nhiên kêu lên một tiếng sau đó đưa tay nắm lấy Thẩm Cửu.

Không cẩn thận nắm phải tóc của Thẩm Cửu, Thẩm Cửu đau đến nỗi phải thét lên một tiếng: “Nè, cậu nắm tóc của tớ rồi đó.”

“Vậy hả? Xin lỗi nha.” Tiểu Nhan thu tay lại: “Nhưng mà lúc nãy tớ thật sự nhìn thấy biển mà... Ức.”

Nói đến đây, Tiểu Nhan lại ợ rượu.

Thẩm Cửu buồn bực sờ lên da đầu bị kéo đau của mình, sau đó ghé vào trên mặt bàn trong đầu lại suy nghĩ đến hình dáng tuấn mỹ của Dạ Âu Thần.

Anh thật sự rất đáng ghét, tại sao lại phải phiền mình vào lúc này vậy chứ, rõ ràng là mình đã muốn ly hôn với anh mà tại sao cô lại cứ suy nghĩ đến anh vậy chứ?

Chẳng lẽ... Sự yêu thích của cô đối với Dạ Âu Thần đã chuyển thành chán ghét rồi à?


“Reng reng reng..."

Điện thoại di động đang đặt ở trên bàn đột nhiên lại vang lên, vang lên một hồi lâu mà cũng không có người nào nghe, hai cô gái ở đây uống rượu say mèm, uống hết ly này đến ly khác, điện thoại đặt ở bên kia vang lên rồi lại yên tĩnh, yên tĩnh rồi lại vang lên.

“A, ồn ào quá đi thôi!” Cuối cùng Tiểu Nhan tức giận mắng chửi một tiếng, sau đó dùng sức đập bình rượu lên trên mặt bàn, đứng dậy cầm lấy điện thoại: “Ai vậy?”

Nổi giận đùng đùng.

Dạ Âu Thần ở đầu dây bên kia nghe thấy âm thanh này, không khỏi nhíu mày lại.

Giọng nói này rõ ràng không phải là của Thẩm Cửu, anh nhếch đôi môi lạnh lên rồi hỏi: “Cô là ai?”

“Hả?” Tiểu Nhan nghe thấy giọng nói này thì hình như có chút quen thuộc: “Mắc mớ gì tôi phải nói cho anh nghe chứ? Không phải là anh gọi điện thoại cho tôi hả, thế mà còn không biết xấu hổ hỏi tôi là ai, chém chết anh liền đó! Ức!”

Dạ Âu Thần: "..."

Một lát sau giọng nói lạnh lùng với truyền đến một lần nữa: “Cô là Tiểu Nhan?”

“Ủa? Sao anh lại biết tên của tôi?”

“Thẩm Cửu đang ở đâu?”

“Thẩm Cửu... Thẩm Cửu là ai chứ?” Tiểu Nhan vừa nói vừa ợ lên một tiếng, nói chuyện rõ ràng không đầu không đuôi, mơ mơ màng màng.

Đến bây giờ Dạ Âu Thần đã có thể kết luận được Tiểu Nhan đang uống say, hơn nữa lúc này còn đang cầm điện thoại của Thẩm Cửu mà nói mấy lời mê sảng, nói không chừng là Thẩm Cửu cũng...

Nghĩ đến đây, hơi thở trong người của Dạ Âu Thần bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng cường thế hơn mấy phần: “Nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu, nếu không thì... Tiền thưởng của cô sẽ không có đâu.”

Tiểu Nhan rất thích tiền, cho dù có uống say không biết gì thì cũng còn tiềm thức, nghe thấy chữ tiền thì lập tức kịp phản ứng lại.

“Cô ấy đang ở đây.” Cô đứng thẳng người dậy sau đó nhìn về vị trí của Thẩm Cửu rồi nói: “Thẩm Cửu... Đang ở nhà của tôi.”

Hai mươi phút sau.

Tiểu Nhan đứng ở cửa cúi người xuống nhìn một hồi lâu rồi mới mở cửa ra, cửa vừa mới được mở ra thân thể của cô liền không kiềm chế được mà ngã nhào ra phía trước, động tác của Dạ Âu Thần rất nhanh, anh tránh né qua bên cạnh không bỏ lại dấu vết.

Mắt thấy Tiểu Nhan sắp ngã trên mặt đất, Lang An đứng ở bên cạnh nhanh chóng đưa tay ra đỡ cô lại.

Vừa mới đỡ được cô, Tiểu Nhan giống như là một con bạch tuộc nhào vào trong lồng ngực của anh ta, sau đó hai cánh tay vòng qua cổ của anh ta: “Ôi chao, mấy người lại đến nhanh như vậy chứ. Hihi, cơ thể của anh thật là tuyệt vời, tôi có thể sờ cơ bụng của anh được không?”

Tiểu Nhan say rượu lập tức đùa giỡn Lang An, gương mặt của Lang An bỗng chốc đỏ lên, vô thức nhìn về phía Dạ Âu Thần, sau đó khẩn trương mở miệng nói: “Cô, cô xuống nhanh cho tôi.”


Nói xong anh ta đưa tay ra có ý đồ muốn gỡ Tiểu Nhan xuống từ trên người của mình.

“Không, thân thể của anh thật là ấm áp, tôi muốn ôm anh, hì hì.” Tiểu Nhan giống như là một đứa bé cọ qua cọ lại trên người Lang An, đôi môi cũng trực tiếp cọ ở cổ của anh ta, cả người đều mang theo mùi rượu.

Đáy mắt của Dạ Âu Thần không có một tia gợn sóng, căn bản cũng không thèm để ý đến cảnh tượng này. Anh nhếch đôi môi mỏng lên, sắc mặt lạnh lùng đẩy xe lăn đi vào trong.

Mới vừa đi vào, lông mày của anh liền nhíu chặt lại với nhau.

Bởi vì mùi rượu gay mũi ở trong phòng phả vào mặt, nồng độ cồn trong không khí vừa ngửi được liền biết là hai người đó rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu.

Đáng chết!

Người phụ nữ đó không biết sức khỏe của mình như thế nào à, thế mà lại không đặt lời dặn dò của bác sĩ vào trong lòng, còn chạy đến đây để uống rượu nữa chứ.

Thật sự là một người phụ nữ không sợ chết!

Dạ Âu Thần nổi giận đùng đùng đi qua cửa tiến vào trong nhà, vừa nhìn liền thấy Thẩm Cửu với biểu cảm đau khổ, sắc mặt tái nhợt đang ngã ở trên ghế sofa.

Trên mặt đất ở bên cạnh có rất nhiều vỏ chai rượu đang nằm đó, còn có mấy loại đồ nướng thức ăn khuya mà hai cô đã ăn, cả phòng hỗn loạn không chịu nổi.

Đối với người có chứng bệnh hết sạch sẽ như Dạ Âu Thần mà nói, nếu như trước kia nhìn thấy cảnh tượng này thì có lẽ anh đã quay người rời đi.

Nhưng mà ngày hôm nay không giống như vậy nữa, người phụ nữ ấy đang nằm trong một đống rác rưởi, mục đích anh đến đây đúng là vì người phụ nữ này, cho nên cho dù như thế nào anh cũng phải đi qua đó mang theo người phụ nữ ấy về.

Nhưng mà mùi hương trong căn phòng này quả thật làm cho người ta không quên.

Dạ Âu Thần ngừng thở, sau đó lăn bánh xe lăn đi qua, nếu như chú ý nhìn bánh xe lăn của anh thì thấy được gần như đều đang tránh đi những thứ rác rưởi dưới mặt đất mà đi về phía trước, đến cuối cùng dừng ở trước mặt ghế sofa, sắc mặt của Dạ Âu Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thẩm Cửu.

“Ưm."

Hình như là Thẩm Cửu rất đau đớn, che lấy bụng của mình rồi kêu lên một tiếng.

Dạ Âu Thần nhíu lông mày lại, nhìn thấy bộ dạng này của cô thì thật sự rất nổi giận, người phụ nữ này không thể biết được cách yêu quý bản thân mình, vậy anh cứu cô để làm cái gì?

Nghĩ đến đây, động tác trên tay của anh dừng lại, quay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng mà vừa mới di chuyển thân thể lại nghe thấy một tiếng rên đau đớn của Thẩm Cửu, trong nháy mắt lòng của Dạ Âu Thần không nỡ, quay lại trực tiếp bế cô lên.

“A.”

Thẩm Cửu bị ôm bỗng lên trên không nên giật nảy mình, dùng sức vùng vẫy, sau đó nhảy xuống, kết quả là không cẩn thận làm đổ cái bình ở trên bàn, chai rượu ngã xuống mặt đất lập tức hóa thành rất nhiều mảnh vỡ.

Thẩm Cửu say rượu nên không biết, bước chân của cô lại muốn đạp lên.

Trong khoảng thời gian chớp nháy, một bóng dáng cao lớn vụt đến trực tiếp ôm cô, sau đó ôm chặt lấy eo của cô không cho cô biết tục vùng vẫy né tránh nữa.

Lang An ngoài cửa vất vả lắm mới có thể tránh thoát được trói buộc của Tiểu Nhan, kết quả vừa mới bước vào nhìn thấy cảnh tượng này, Tiểu Nhan mơ mơ màng màng giống như là nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đứng lên, mà bóng dáng đó hình như là...

“Đây là... Đây là?” Cô ta bị dọa đến nỗi không ngậm được miệng.
CHƯƠNG 266: NGƯỜI PHỤ NỮ ĐÃ ĐƯỢC THỪA NHẬN

Lang An nhìn cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt tỉnh táo, một lát sau mới bình tĩnh ném xuống một câu: “Cô đã nhìn lầm rồi.”

Nói xong, anh đưa tay kéo cổ của Tiểu Nhan làm cho Tiểu Nhan nhào vào trong ngực của mình, bình tĩnh nói với cô: “Tôi đưa cô về phòng.”

Tiểu Nhan còn đang khiếp sợ, không chờ cô kịp phản ứng thì cô đã bị kéo đi rồi.

Sau đó trở về trong phòng của mình, Tiểu Nhan cảm thấy cảm giác say rượu của mình đã được thức tỉnh bảy tám phần.

“Lúc nãy... Tôi nhìn thấy anh Dạ..."

“Cô uống say rồi.” Sắc mặt của Lang An lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô: “Không nhìn thấy cái gì hết.”

“Phải phải vậy không?” Tiểu Nhan chớp chớp mắt hỏi, bộ dạng ngây thơ làm cho người ta cảm thấy buồn cười, nhưng mà lúc nãy rõ ràng cô đã nhìn thấy... Người đàn ông đó đứng dậy mà.

Đó là có chuyện gì xảy ra vậy? Không, không phải là anh Dạ bị tàn tật hả, tại sao... Lại đứng lên được?

“Đúng vậy.” Lang An nghiêm túc nhìn thẳng vào cô: “Bây giờ cô cần phải ngủ một giấc, bắt đầu từ ngày mai tất cả sẽ trở lại bình thường hết thôi.”

“Ừ.” Tiểu Nhan ngoan ngoãn gật đầu sau đó quay người lại đi đến bên giường của mình, lúc đi đến giường thì cô trực tiếp nằm vật xuống giường, cả người quẹo đầu nằm trên giường giống như là hình chữ đại, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Lang An đứng ở trong phòng: "..."

Hô hấp của Tiểu Nhan trở lên đều đều, sau khi xác định là cô đã thật sự ngủ rồi thì lúc này Lang An với thở dài một hơi, sau đó quay người lại đi ra khỏi phòng, trở tay đóng cửa phòng lại.

Lúc đóng cửa lại, sắc mặt của anh ta vẫn còn đang ngưng trọng.

Sau đó anh quay trở lại phòng khách, người đàn ông cao lớn tuấn mỹ trong phòng khách đã ngồi trở về xe lăn, trong ngực còn đang ôm Thẩm Cửu không ngừng vùng vẫy, sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh ta.

“Cô ta nhìn thấy rồi?”


Giọng nói của Dạ Âu Thần lạnh lùng, vô tình như giọt sương tháng mười.

Lang An gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu, sợ hãi đến nỗi sau lưng toát mồ hôi lạnh.

“Anh Dạ, cô ấy quá say nên chắc có lẽ là sáng ngày mai sẽ quên mất thôi.”

Dạ Âu Thần không nói lời nào, trong bầu không khí lạnh đến dọa người, Lang An do dự, cuối cùng vẫn mở miệng cầu xin thay cho cô ấy: “Cô ấy là bạn tốt của mợ hai, nếu như cậu Dạ xuống tay với cô ấy, vậy thì chắc có lẽ là... Mợ hai sẽ không đồng ý đâu?”

Vừa mới dứt lời, Lang An lập tức cảm giác được có một ánh mắt lạnh lùng như đao đang bắn về phía mình, anh ta không dám ngẩng đầu lên đối diện ánh mắt của Dạ Âu Thầnz chỉ có thể buông lỏng tầm mắt cố gắng đè thấp bờ vai của mình.

“Cậu đây là đang cầu tình thay cho cô ta à? Lang An.”

Cái trán của Lang An cũng toát mồ hôi lạnh, giọng nói đó mang theo chút run rẩy: “Không có không có, Lang An chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.”

“Ồ, hay cho một câu ăn ngay nói thật.” Dạ Âu Thần cười lạnh thành tiếng: “Chỉ dựa vào việc cô ta dẫn theo cô ấy uống thành các dạng này tôi đã có thể ra tay với cô ta, có điều là..."

Có điều cái gì? Lang An rất muốn biết Dạ Âu Thần sẽ xử lý như thế nào, nhưng mà lại không dám hỏi nhiều.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, lâu đến nỗi Lang An cho rằng lần này Tiểu Nhan sẽ không thể bảo toàn tính mạng, rốt cuộc anh ta cũng đã nghe thấy giọng nói của Dạ Âu Thần.

“Lần này là ngoại lệ, cậu ở lại đây xử lý chuyện phía sau đi, chắc là cậu đã biết mức độ nghiêm trọng của sự việc.”

Trong lòng của Lang An hốt hoảng, bỗng chốc ngẩng đầu lên: “Ý của cậu Dạ là sẽ không truy cứu nữa?”

“Không truy cứu không có nghĩa là cậu có thể thả lỏng.”

“Vâng!” Lang An lập tức gật đầu, nói chuyện cũng dùng chút sức lực: “Tôi sẽ ở lại đây để dọn dẹp nơi này, đợi đến lúc cô ta tỉnh lại thì sẽ hỏi cho rõ ràng, cậu Dạ cứ yên tâm đi, tôi biết nên làm như thế nào mà.”

Sau khi đã nhận được đáp án mà mình muốn Dạ Âu Thần không có lý do tiếp tục ở lại, hơn nữa người phụ nữ trong ngực anh không yên ổn, hình như là cô không thoải mái, vẫn cứ luôn uốn éo ở trong ngực của Dạ Âu Thần, cử động lung tung, trên người đầy mùi rượu, cùng với mùi vị đồ nướng đánh vào vị giác của anh.

Nếu như không phải là không đành lòng thì chắc có lẽ anh đã ném cô xuống rồi.

“Người phụ nữ ngu ngốc này, em thật sự không biết nghe lời mà.” Dạ Âu Thần cúi đầu xuống tức giận dùng sức cắn một cái trên đôi môi đỏ thắm của cô.

“A...” Thẩm Cửu trong cơn say rượu đau đến nỗi khẽ rên lên một tiếng, tiềm thức đưa tay ra đập lên tay của anh, trước khi chạm vào mặt của anh Dạ Âu Thần đã bắt lấy cổ tay trắng nõn của cô, sau khi giữ chặt thì kéo xuống: “Tôi đi trước đây, cậu ở lại đi.”

“Vâng cậu Dạ.”

Dạ Âu Thần mang theo Thẩm Cửu rời đi trong phòng dần dần yên tĩnh trở lại, nhiệt độ lạnh lẽo xung quanh cũng bởi vì sau khi Dạ Âu Thần đi rồi cũng đã từ từ trở thành nhiệt độ bình thường.

Lang An thật sự đổ mồ hôi lạnh cả người, có trời mới biết bí mật Dạ Âu Thần không phải người tàn tật cũng chỉ có một mình anh ta với Tống Thiến biết, ngay cả mợ hai cũng không biết chuyện này.


Hơn nữa hồi trước lúc mà mợ hai sắp biết, một câu nói tự tay kết liễu cô của Dạ Âu Thần dọa cho Lang An phát sợ.

Thái độ của cậu Dạ đối với mợ hai là gì, trong cách nhìn của Lang An, cậu Dạ đối với Thẩm Cửu thật sự đã rung động, nhưng mà anh vẫn có thể dễ dàng nói ra câu tự tay kết liễu cô.

Vậy Tiểu Nhan thì sao?

Cô ấy chỉ là một nhân viên bình thường, có phải sẽ càng dễ chết hơn?

Cho nên anh ta thật sự hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh cả người, may mắn... May mắn cuối cùng cậu Dạ chỉ để cho anh ta xử lý chuyện này mà buông tha cho Tiểu Nhan.

Xem ra là hiện tại cậu Dạ đã không còn giống như trước kia nữa, dù sao thì... Có rất nhiều chuyện anh nói nhưng mà vẫn không làm được.

Mà thay đổi như thế này chắc có lẽ là có liên quan đến mợ hai...

Nghĩ đến đây, Lang An đưa tay lau mồ hôi lạnh ở trên trán, sau đó quay người lại đi vào phòng, anh nhìn Tiểu Nhan đang nằm ngủ ở trên giường không hề có chút hình tượng nào, lắc đầu bất đắc dĩ.

May mắn là thật sự uống say, hơn nữa Tiểu Nhan cũng không có đầu óc.

Nếu như... Không uống say chắc có lẽ là...

Thiệt là, Lang An không dám nghĩ tới.

Mà đổi thành một bên kia, Dạ Âu Thần mang theo Thẩm Cửu rời khỏi nhà của Tiểu Nhan thì liền lên xe.

Tối ngày hôm nay không phải là mình anh với Lang An đến, còn có tài xế, tài xế hỗ trợ mở cửa xe, sau khi đẩy xe lăn của Dạ Âu Thần lên trên xe thì lại đóng cửa lại.

“Cậu Dạ, trở về nhà họ Dạ?” Tài xế không dám nhìn Thẩm Cửu thêm lúc nào, sau khi lên xe liền cung kính hỏi một câu.

Dạ Âu Thần sửng sờ, ban đầu định dẫn Thẩm Cửu trở về nhà họ Dạ.

Nhưng mà... Người phụ nữ này ầm ỉ quá lợi hại, nếu như ở nhà họ Dạ thì anh cũng không có thời gian để canh chừng cho cô...

Sau khi suy nghĩ một lát, Dạ Âu Thần nhếch môi lên: “Đến biệt thự Hải Giang đi.”

“Vâng, cậu Dạ."

Chiếc xe lập tức quay đầu trong đêm tối, sau đó rất nhanh đã biến mất dưới lầu.

Dạ Âu Thần cúi đầu nhìn chăm chú Thẩm Cửu ở trong ngực, bây giờ cô so với lúc nãy đã yên tĩnh hơn một chút, đôi mi thanh tú vẫn đang nhíu chặt lại, đôi môi hơi tái nhợt nhưng mà lại rất mềm mại.

Biệt thự Hải Giang là sản nghiệp riêng của Dạ Âu Thần, không có người nào biết được chỗ đó, mỗi năm lúc đến ngày ngày sinh nhật của mẹ thì anh đều đến đó ở hai ba ngày ở một mình. Lúc này đến đó sớm hơn, tài xế cũng rất kinh ngạc.

Hơn nữa quan trọng nhất đó chính là cậu Dạ lại có dự định mang người phụ nữ này đi đến đó.

Anh đây là có ý gì vậy chứ, chẳng lẽ là trong lòng đã thừa nhận Thẩm Cửu rồi?

Nghĩ đến đây, tài xế có chút kinh hãi.

Ông ta cũng đã đi theo Dạ Âu Thần nhiều năm rồi, cũng có thể xem như là một trong những tâm phúc của Dạ Âu Thần, cho nên cũng biết được vài chuyện của Dạ Âu Thần, nhưng mà từ xưa đến nay ông ta đều không hỏi.
CHƯƠNG 267: EM CÓ THỂ Ỷ LẠI VÀO TÔI MÃI MÃI

Biệt thự Hải Giang.

Hơn nửa đêm tài xế lái xe đến, các bảo vệ tuần tra buổi tối đều nhìn thấy xe của Dạ Âu Thần từ phía xa, xa sau khi hai bên lên tiếng chào hỏi với nhau thì trực tiếp cho đi.

Xe chạy vào khu vực đỗ xe, tài xế liền nhanh chóng bước xuống xe mở cửa ra.

Dạ Âu Thần bước xuống xe, Thẩm Cửu ở trong ngực đã sắp cuộn lại thành một đoàn, khoác trên người chiếc áo vest của Dạ Âu Thần.

Ở đây gần với bờ biển, lúc gió đêm thổi đến làm người ta lạnh đến nỗi phải run lẩy bẩy, nhưng mà lúc này Thẩm Cửu đang làm ổ trong lồng ngực nóng như lửa của Dạ Âu Thần, cô không hề cảm thấy lạnh chút nào.

“Cậu Dạ, vậy có phải là mấy ngày nay cậu sẽ muốn ở lại nơi này không?”

“Ừ.” Giọng nói trầm thấp của Dạ Âu Thần cất lên, sau đó lại mở miệng nói tiếp: “Ngày mai chờ đến lúc Lang An giải quyết xong chuyển rồi thì đến đây tìm tôi, tối ngày hôm nay ông cứ trở về trước đi.”

“Để lại một mình cậu Dạ?” Tài xế có chút không yên lòng nhìn Thẩm Cửu ở trong ngực của Dạ Âu Thần

“Tôi không sao đâu, ông cứ về trước đi.” Dạ Âu Thần lạnh lùng nói.

Lúc này tài xế mới gật đầu: “Vậy được rồi, cậu Dạ, có chuyện gì thì cậu cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi đi trước đây.”

Tài xế nói xong thì trực tiếp lái xe rời đi.

Trong bóng đêm cũng chỉ còn lại một mình Dạ Âu Thần ôm Thẩm Cửu ở trong ngực chậm rãi đi lên phía trước, xe lăn lăn trên mặt đất phát ra những tiếng vang đều đặn, gió biển thổi áo sơ mi của anh nhăn nhúm, biểu cảm của Dạ Âu Thần vẫn không hài thay đổi như cũ.

Anh cúi đầu xuống nhìn người phụ nữ trong ngực mình.

Từ lúc bắt đầu vừa mới xuống xe, hình như là cô có thể cảm giác được nỗi bất an và gió lạnh, tay vẫn luôn níu lấy quần áo của anh, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn không ngừng cọ vào trong ngực của anh, giống như là một đứa nhỏ đang ỷ lại và người lớn, ôm chặt lấy anh.


Trước kia Dạ Âu Thần ghét nhất là phụ nữ tiếp cận anh.

Nhưng mà bây giờ ở nơi sâu nhất trong lòng của anh lại dâng lên một loại cảm giác ước gì ngày nào người phụ nữ này cũng sẽ quấn quýt lấy mình.

Giống như là bây giờ cô xem mình là bến đỗ an toàn, sau đó toàn tâm toàn ý phụ thuộc vào anh.

Nghĩ đến đây, đôi môi mỏng của Dạ Âu Thần hơi cong lên, tay không tự giác dời xuống bóp lấy gương mặt mềm mại của cô, giọng nói trầm trầm: “Người phụ nữ ngốc nghếch, em có thể ỷ lại vào tôi mãi mãi.”

“Tôi vĩnh viễn sẽ là bến đỗ của em.”

Câu nói phía sau, giọng nói trầm thấp xuống, đại khái cũng chỉ có một mình Dạ Âu Thần mới có thể nghe được.

Thẩm Cửu nghe thấy giọng nói của anh thì hít mũi một cái, đôi mi thanh tú nhíu lại tiến vào trong lồng ngực của anh để cảm nhận nhiệt độ, Dạ Âu Thần ôm lấy cô nhanh chóng đi vào trong nhà.

Có người giúp việc canh chừng buổi tối mở cửa giúp cho bọn họ, nhìn thấy Dạ Âu Thần trở về lúc nửa đêm còn tưởng là có chuyện gì gấp gáp, kết quả định thần nhìn lại mới phát hiện trong ngực của anh còn có thêm một người. Mặc dù là bị cái áo vest của anh bao bọc lại gần như không nhìn thấy bóng dáng, nhưng mà vẫn có thể nhìn ra được giới tính từ chiếc váy màu lam cùng với đôi giày cao gót.

Mấy người giúp việc hai mắt nhìn nhau, một câu cũng không dám nói.

Dạ Âu Thần trực tiếp ôm Thẩm Cửu lên trên lầu, sau đó tự mình sửa soạn lại cho cô thật cẩn thận.

Tiếp theo Thẩm Cửu vẫn còn nắm chặt lấy quần áo của Dạ Âu Thần, có làm như thế nào cũng không chịu buông ra, Dạ Âu Thần nhíu chặt mày lại: “Trước tiên buông ra đi, để tôi thay quần áo cho em.”

“Tôi không muốn đâu.” Thẩm Cửu mở to mắt ra, đôi mắt say rượu lờ đờ mông lung cứ nhìn chằm chằm vào anh: “Anh muốn thất lễ với tôi.”

Dạ Âu Thần dừng lại, màu sắc trong đôi mắt cũng trở nên âm trầm hơn, anh cúi thấp người xuống kề trán ở trên trán của cô, giọng nói khàn khàn: “Em nói ai thất lễ với em?”

“Là anh!” Thẩm Cửu tức giận đùng đùng cụng anh một cái, bởi vì động tác quá lớn cho nên mặt của cô cũng chạm phải, đôi môi mềm mại trực tiếp dán lên môi của Dạ Âu Thần, trong nháy mắt đó Dạ Âu Thần cảm thấy hô hấp của mình nặng nề hơn mấy phần, nhưng mà không chờ anh kịp phản ứng thì Thẩm Cửu đã sợ hãi kêu lên rồi đưa tay che lấy miệng của mình lại, sau đó lại trừng to đôi mắt như là gặp quỷ mà nhìn anh.

“Sao vậy?” Dạ Âu Thần nhếch đôi môi tỉnh táo nhìn chằm chằm vào cô, bụng dưới có một ngọn lửa nóng đang vọt lên, anh đang phải kiềm chế lại.

Anh cũng muốn xem người phụ nữ này sẽ nói như thế nào.

Thẩm Cửu che miệng lại mở to đôi mắt lên nhìn anh, cả nửa ngày sau đó mới lấy tay ra nói một câu thiếu chút nữa đã làm Dạ Âu Thần té xỉu.

“Anh vừa mới hôn tôi... Anh chính là muốn làm hành động vô lễ với tôi.”

Lúc nói ra câu nói này biểu cảm của cô rất chân thật, ánh mắt trong trẻo như là nước suối không bị nhiễm bất cứ tạp chất ô nhiễm nào, tay anh đưa ra kéo cô lại gần mình.

Hô hấp ấm áp phun lên cần cổ trắng nõn mịn màng của cô: “Lúc nãy em vừa mới nói... Tôi hôn em à?”


Sự tiếp cận đột ngột làm cho Thẩm Cửu phải hốt hoảng, cô lại mở to mắt như lúc nãy, đưa tay ngăn ở trước ngực của Dạ Âu Thần dùng sức muốn đẩy anh ra. Nhưng Dạ Âu Thần loại giống như là một tòa núi lớn không hề cử động một chút nào, khiến cho người ta bắt đầu nghi ngờ sức lực của bản thân.

“Vậy em nói cho tôi nghe thử xem... Tôi hôn em ở đâu?”

Thẩm Cửu ngơ ngác chớp chớp mắt.

“Hửm? Nói đi.” Giọng nói của Dạ Âu Thần trầm thấp, mang theo một mùi vị dụ dỗ.

“Môi... Ưm.”

Thẩm Cửu đưa tay chỉ vào cánh môi màu hồng của mình, vừa mới nói được một chữ thì đôi môi liền bị Dạ Âu Thần ngăn chặn lại.

Một tay của Dạ Âu Thần đỡ sau gáy cô, một tay siết chặt lấy vòng eo của cô, ôm cô quá chặt, sau đó cúi đầu xuống mút lấy bờ môi của cô.

Thẩm Cửu say rượu còn có sức quyến rũ hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của Dạ Âu Thần, đôi mắt lạnh lẽo của bình thường lúc này đã trở nên mềm mại đáng yêu hơn nhiều, chỉ là một ánh mắt cũng làm cho anh gần như không chống đỡ nổi.

Lần trước lúc cô say rượu đã làm cho Dạ Âu Thần thần hồn điên đảo, Dạ Âu Thần còn tưởng rằng phụ nữ uống say thì đều có sức quyến rũ như thế này.

Nhưng mà ngày hôm nay sau khi nhìn thấy được hình ảnh điên rồ của Tiểu Nhan thì anh mới biết được... Không phải là người phụ nữ nào cũng giống như Thẩm Cửu, có một loại hấp dẫn trí mạng đối với mình.

Vợ của anh, Thẩm Cửu.

Nhịn cả một đường, rốt cuộc lúc này cũng đã được giải phóng.

...

Ngày hôm sau lớp Thẩm Cửu tỉnh dậy thì phát hiện mình được đặt trên một cái giường lớn mềm mại, ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ to như thế chạm đến sàn nhà, bắn thẳng vào trong, chiếu sáng cả một căn phòng.

Chỉ một cái liếc mắt Thẩm Cửu liền có thể nhìn thấy được biển cả màu xanh, hình ảnh ánh nắng chiếu trên mặt biển cùng với những con sóng gợn lăn tăn làm cho người ta nhìn cũng cảm thấy khá thoải mái.

Sự xinh đẹp của thiên nhiên rộng lớn là sự xinh đẹp do thần tạo ra.

Là thứ mà người thường không thể tạo ra được.

Thẩm Cửu nhìn ra biển cả một hồi lâu, bỗng nhiên kịp phản ứng lại.

Đây là đâu vậy chứ, tại sao cô lại đang ở đây? Hơn nữa... Tối ngày hôm qua không phải là cô đã đi tìm Tiểu Nhan à, sao bây giờ cô lại tỉnh dậy trong một căn phòng gần với biển?

Chẳng lẽ là... Cô đang nằm mơ?

Nghĩ đến đây, cơ thể của Thẩm Cửu hơi cử động muốn đứng dậy xem một chút, bên hông lại bị siết chặt, cô bị người ta kéo trở về, sau đó ngã vào trong một lòng ngực ấm áp.

Thẩm Cửu vừa định hét lên một tiếng thì liền nghe thấy một giọng nói của quen thuộc vang lên bên tai.

“Ngủ tiếp một lát nữa đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK