Nghe nói thế, Uất Trì Thần lại nặng nề thở dài, chưa thở dài hết đã nói: “Cho dù tức giận cũng hết cách, cũng không thể vì nó tức giận thì tôi liền không suy nghĩ cho những đứa trẻ này đúng không? Bọn nó bây giờ vẫn còn trẻ, sau này tuổi càng lớn sẽ biết tại sao tôi phải làm như vậy.”
Kể từ sau khi Kièu Trị biết Đoan Mộc Tuyết bị Đoan Mộc Trạch đưa về nhà, Đoan Mộc Ngạo Thiên tức giận một trận thì mừng thầm ở trong lòng, anh ta cảm thấy rốt cuộc thì người phụ nữ ác độc kia cũng phải chịu sự trừng phạt mà cô ta nên có.
Sau khi Kièu Trị hưng phấn lại cảm thấy tâm trạng trở nên chán nản.
Nói thế nào thì đó cũng là người phụ nữ mà bản thân đã từng thích nhiều năm, những năm đó cô ta thật sự là ánh sáng của anh ta, cô ta đi đến nơi nào thì ánh mắt của anh ta sẽ theo tới đó, sau này…Sự chân thành của anh ta bị người ta giẫm đạp tan nát ở dưới chân.
Kièu Trị lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, bây giờ cũng đã sắp tối, anh ta mở ra danh bạ ra xem thì phát hiện thậm chí bản thân không có một người để thổ lộ.
Kièu Trị gục ngã, anh ta cảm thấy bản thân thật sự thất bại.
Trong khoảng thời gian dài như vậy mà anh ta không có nổi một người bạn để thổ lộ tâm trạng, bây giờ nếu như anh ta gọi điện thoại cho cái thằng UUất Trì khốn nạn kia thì khẳng định anh ta sẽ chỉ lạnh lùng nói với mình một chữ cút.
Anh ta là một người bạn mà Kièu Trị có thể thổ lộ tâm trạng nhưng lại không phải người mà anh ta có thể tâm sự và nói chuyện phiếm!
Càng nghĩ Kièu Trị càng cảm thấy bản thân đi uống một mình thì tốt hơn, kết quả anh ta lái xe ra ngoài nhìn vào các cửa hàng bán đủ loại đồ ăn.
Trước mặt Kièu Trị bỗng nhiên xuất hiện khuôn mặt của một cô gái
Cô ấy vừa ăn vừa xúc động rơm rớm nước mắt nhìn mình nói, anh thật là tốt!
Hay là gọi cô ấy ra ăn môt bữa thịnh soạn?
Dù sao cũng chỉ có cô ấy sau khi ăn thứ gì đó sẽ nói với anh ta rằng anh thật là tốt.
La Lo Li bước nhanh tới rồi thả túi xách xuống hỏi: “Tại sao đêm hôm khuya khoắt anh đột nhiên hẹn tôi ra ngoài ăn chứ?”
“Cô tới rồi sao?”
Kièu Trị nhìn cô giải thích: “Hôm nay tâm trạng của tôi tốt, không phải bởi vì nhớ tới cô sao? Cho nên tôi muốn mời cô ăn tiệc.”
“Thế nhưng…Nhiều món như vậy chúng ta có thể ăn hết không?”
“Không vội, cứ từ từ ăn, ăn không hết cũng không sao.”
Dù sao thì hôm nay anh ta chỉ muốn tìm một người ở bên cạnh mình nên La Lo Li là lựa chọn tốt nhất.
La Lo Li nhìn dáng vẻ khẳng khái của anh thì vô ý thức nuốt nước miếng: “Ăn không hết tôi có thể gói đem về không?”
Kièu Trị: “…Có thể.”
La Lo Li lập tức cảm động: “Cảm ơn anh!”
Sau đó cô ấy cầm đũa bắt đầu ăn, Kièu Trị nhìn chằm chằm cô ấy, khi đồ ăn được đưa vào miệng thì khuôn mặt nhỏ trắng nõn kia lại lộ ra vẻ thỏa mãn sau đó trở thành cảm động, cuối cùng cô ấy lại nước mắt rưng rưng nhìn anh ta.
“Đồ ăn của khách sạn này thực sự là quá ngon? Kièu Trị, anh thật là tốt!”
Lại tới nữa rồi, cô ấy lại bắt đầu khen anh ta, chỉ cần ăn đồ ăn ngon quả thực La Lo Li như trở thành người khác.
Nghĩ đến dáng vẻ dữ dằn của cô ấy lúc trước Kièu Trị không nhịn được muốn trêu chọc cô ấy, thế là anh ta hỏi: “Vậy sao? Tốt thế nào?”
La Lo Li vừa đút đồ ăn vào miệng vừa chu môi la lên: “Vô cùng tốt, anh là người tốt nhất thế giới!”
Kièu Trị không nhịn được cười: “Vậy cô khen tôi đi? Nếu như khen hay thì tháng sau ngày nào tôi cũng sẽ mời cô ăn tiệc.”
Khen mà thôi, điểm này không làm khó được La Lo Li, chỉ có điều cô ấy không thích nịnh nọt cho nên liếm môi nói: “Mặc dù điều kiện một tháng rất hấp dẫn nhưng tôi không thể che giấu lương tâm khen ngợi anh.”
Kièu Trị nghe vậy thì nụ cười trên môi cứng đờ, đại khái là anh ta không ngơ La Lo Li thế mà lại nói như vậy, anh ta híp mắt lại: “Cô nói nghiêm túc sao? Chẳng lẽ tôi không có ưu điểm nào sao?”
Biểu cảm ở trên mặt anh ta gần như có thể trở nên chán nản chỉ trong một giây, trong nháy mắt La Lệ bắt đầu thấy ngại ngùng nên lẩm bẩm: “Thật ra thì anh cũng có ưu điểm.”
Kièu Trị dường như đã mất hy vọng với bản thân cười gượng hỏi: “Vậy sao?”
Chương 982:
Trước kia anh ta cảm thấy Đoan Mộc Tuyết xem thường bản thân là bởi vì cô ta không có mắt nhìn, nhưng bây giờ La Lo Li đột nhiên làm cho anh ta tỉnh táo lại, có lẽ…Kièu Trị anh ta thật sự không có gì hơn người?
La Lo Li gật đầu: “Đương nhiên, mỗi người đều có ưu điểm và khuyết điểm. Mặc dù trước đó những tin tức của anh mà tôi nghe được đều do người khác nói cho tôi nghe nhưng sau mấy lần gặp mặt tôi phát hiện ra anh vẫn có ưu điểm.”
“Vậy cô nói xem tôi có ưu điểm gì?”
“Chân thành, tôi cảm thấy anh đối xử với mọi người rất chân thành, anh có biết Minh Thư rất khó tiếp cận không? Bởi vì tôi và cô ấy đều là người Trung Quốc cho nên tôi muốn thân cận với cô ấy một chút, thế nhưng cô ấy rất cảnh giác tôi phải dựa vào sự chân thành để đả động cô ấy. Cho nên cô ấy có thể Tiếp nhận anh là bạn thì có thể nói rõ anh cũng rất chân thành. Điểm quan trọng nhất…”
Nói đến đây La Lo Li dừng lại, dường như cô ấy đang do dự một lúc sau mới ngước mắt nhìn anh ta nói: “Anh còn rất có lòng trắc ẩn.”
Lòng trắc ẩn? La Lo Li rủ mắt xuống không tiếp tục đút đồ ăn nữa, cảm xúc rõ ràng sa sút rất nhiều: “Tôi biết anh nói mời tôi ăn tiệc nhưng thật ra là anh thấy tôi đáng thương. Anh nói anh mời tôi trước đợi sau này tôi có tiền thì lại mời anh, tất cả chỉ vì muốn an ủi tôi mà thôi.”
Kièu Trị sững sờ, không ngờ lại bị cô ấy phát hiện ra.
Ngay từ đầu anh ta thuần đơn thuần chỉ muốn mời cô ấy ăn cơm để bồi tội, sau này thấy cô ấy ăn ngon đến nỗi khóc thì hiện lòng trắc ẩn cho nên mới đồng ý thường xuyên mời cô ấy ăn tiệc.
Không ngờ thế mà cô ấy lại biết hết.
“Cảm ơn anh.”
La Lo Li ngẩng đầu, lần đầu tiên cô ấy nhìn anh ta với ánh mắt nghiêm túc: “Trước kia tôi thấy anh luôn luôn mang theo một tầng kính, bây giờ tôi phát hiện ra không thể nghe lời mà người khác nói. Cho dù người khác nói anh cái gì thì họ cũng chỉ nhìn thấy mặt phản diện của anh mà thôi chứ không nhìn thấy cả con người anh cho nên…Không thể nói về tính cách của một người dựa trên điều này.”
Kièu Trị: “…”
Anh ta sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng được, mình thế mà lại được một cô nhóc an ủi.
Chết tiệt, lại còn làm cho anh ta cảm động, Kièu Trị thấy cô ấy mở to mắt nghiêm túc nhìn mình, trên lông mi nơi còn dính nước mắt óng ánh, chớp động lóng lánh, dáng vẻ này của cô ấy thế mà cũng dần dần trở nên đáng yêu động lòng người.
Kièu Trị ngẩn người. Đợi đến khi anh ta lấy lại tinh thần thì anh ta không nhịn được hung hăng phỉ nhổ mình ở trong lòng, cô gái nhỏ La Lo Li này tuyệt đối không phải là loại mà anh ta thích, anh ta thích loại xinh đẹp giống như Đoan Mộc Tuyết thế nhưng…Vừa rồi anh ta lại cảm thấy La Lo Li cũng rất xinh đẹp?
Nghĩ tới đây Kièu Trị sờ mũi của mình, thật sự là thấy quỷ mà!
“Được rồi, đừng ở đó nói lung tung nữa, xem như cô không nói những lời êm tai thì tôi cũng vẫn sẽ mời cô ăn tiệc, cô nhanh ăn đi.”
Nghe anh ta nói vậy La Lo Li không nhịn được trừng to mắt: “Thật sao? Sao anh không nói sớm chứ?”
Kièu Trị: “?”
La Lo Li: “Nếu như anh nói sớm thì tôi cũng không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy để khen anh.”
Nói xong La Lo Li đành chịu lắc đầu tiếp tục ăn, cô lại lần nữa ngẩng đầu nói: “Anh đừng quên lời hứa của anh đấy.”
Kièu Trị: “…”
Đột nhiên rất muốn thu hồi lại những lời lúc nãy đã nói thì phải làm sao bây giờ? Xem như không phải thật lòng khen anh ta nhưng lời đã nói ra sao còn không để cho anh ta đắm chìm thêm một lúc nữa chứ?
Kièu Trị cảm thấy trái tim của mình bị thương rất nghiêm trọng.
Cái loại này còn nghiêm trọng hơn cả thất tình! Nhưng mà hình như những đau lòng khổ sở trước đó đột nhiên không thấy đâu nữa.
Trời càng ngày càng lạnh, làm kiểm tra xong, Hàn Minh Thư bèn đi ra khỏi bệnh viện, làn gió lạnh buốt thổi qua khiến cả người cô run lẩy bẩy.
Tống An lấy chiếc khăn quàng trên cổ mình xuống và quàng vào cho Hàn Minh Thư.
Hàn Minh Thư vội vàng từ chối: “Không cần đâu dì nhỏ, trời lạnh thế này, dì đưa khăn cổ cho cháu là dì sẽ đóng băng luôn đấy.”
Tống An bất đắc dĩ nhìn cô, không nhịn được mà trách cứ: “Cháu cũng biết là sẽ bị đóng băng à, sao lúc đi ra ngoài không mặc nhiều vào hả? Biết thừa mình là phụ nữ có thai mà chẳng chịu để ý gì.”
Bị bà ấy trách cứ, Hàn Minh Thư chẳng dám phản bác câu nào mà chỉ im lặng lắng nghe.
Tống An thắt lại khăn cổ cho cô, lúc nói chuyện từng làn hơi phả ra từ miệng bà ấy, bà ấy nhìn từng tòa nhà xung quanh rồi nói: “Sắp sang năm mới rồi, chắc năm nay dì sẽ phải ở lại nước ngoài ăn tết với cháu.”
Nghe thấy bà ấy nói thế, Hàn Minh Thư hơi sửng sốt, vô thức nhìn theo tầm mắt của bà ấy.
Nhanh thế cơ à? Thế mà…
Đã sắp qua năm mới rồi cơ á?
Cô khẽ giơ tay lên vuốt ve bụng mình, lúc qua năm mới thì đứa bé trong bụng cô vừa khéo cũng đầy ba tháng.
Chương 983:
Hàn Minh Thư nghĩ tới con trai đang ở trong nước của mình – Đậu Nành.
Lâu lắm rồi mình và thằng bé vẫn chưa gặp nhau.
Hơn nữa, từ sau khi cô và Dạ Âu Thần chuyển tới ở cùng nhau thì cô và thằng bé cũng rất ít khi gọi qua video, cũng không biết dạo này cậu nhóc có khỏe không, có phải rất nhớ mình hay không?
“Được rồi, đừng ngây người ra ở đây nữa, chuẩn bị đi về thôi.”
“Vâng.”
Hai người bèn kéo tay nhau đi về phía trước, mới đi tới ven đường đã có một chiếc xe chặn lại trước mặt hai người, trông không giống xe taxi, cũng không giống xe nhà.
Cửa xe lập tức mở ra, mấy người đàn ông xông tới.
Bốn năm người đàn ông mặc âu phục màu đen và đeo kính râm, trông giống như mấy tên xã hội đen, Hàn Minh Thư nhíu mày, bình tĩnh nhìn bọn họ.
Tống An nhìn mấy người này, bà lạnh lùng cười rồi nói: “Các vị có việc gì không?”
Vẻ mặt những người đàn ông không thay đổi, một người trông có vẻ là người cầm đầu lên tiếng: “Chủ nhân của chúng tôi muốn gặp hai người.”
Tống An: “Thế à? Chủ nhân của mấy người là ai? Tại sao anh ta muốn gặp chúng tôi thì chúng tôi lại phải tới gặp anh ta?”
“Cô Tống An, xin đừng khiến chúng tôi khó xử, chủ nhân chỉ muốn mời hai người tới làm khách mà thôi.”
“Vậy cậu quay về nói với vị chủ nhân không dám để lộ bộ mặt thật gì đó của cậu là chúng tôi cũng không muốn tới làm khách đi.”
Nói xong, Tống An kéo tay Hàn Minh Thư định rời đi.
Mấy người đàn ông kia thấy thế thì lập tức đi tới bao vây hai người lại, chặn đường đi của bọn họ: “Cô Tống An…”
Tống An nhíu mày, nghiêm nghị quát: “Cút ngay!”
Mấy người đàn ông thấy bà ấy như thế chỉ đành đứng lùi sang bên cạnh.
Lúc này Tống An mới kéo Hàn Minh Thư rời đi, mà mấy người đàn ông đó nhìn hai người rời đi, sau đó tụm lại bàn luận cái gì đó.
Sau khi đi được một đoạn ngắn, Tống An mới dần bước chậm lại: “Đúng là bám dai như đỉa, thứ ruồi nhặng phiền toái.”
Hàn Minh Thư kéo tay bà ấy, suốt cả quãng đường đều im lặng.
Chủ nhân của đám người vừa nãy là ai đã rất rõ ràng, bọn họ muốn mời Tống An quay về nhưng lại không dám động vào bà ấy, vừa bị bà ấy quát đã lùi lại.
Ngoại trừ ông cụ Uất Trì thì làm gì có ai nữa?’
Nghĩ tới đây, Hàn Minh Thư không nhịn được mà nói: “Có lẽ là ông cụ Uất Trì thật sự muốn gặp dì đấy.”
Nghe thấy thế, Tống An dừng bước lại và chợt nghiêng đầu nhìn Hàn Minh Thư.
Ánh mắt sâu thăm thẳm, trông hơi đáng sợ, Hàn Minh Thư bị bà ấy nhìn chằm chằm tới mức nổi cả da gà: “Sao vậy?”
Lúc này Tống An mới nói: “Ông ta muốn gặp dì thì liên quan gì tới dì? Năm đó đã nói rất rõ ràng rồi, lần này nếu như không phải vì chuyện của cháu và Âu Thần thì dì đã không tới đây.”
Hàn Minh Thư hơi áy náy: “Xin lỗi dì nhỏ, tất cả là do cháu, làm phiền dì phải tới đây.”
“Không sao.”
Tống An giơ tay lên bóp bóp mặt cô: “Sắp tới trưa rồi, hay là cháu gọi điện cho Âu Thần, bảo nó tự ở lại công ty làm việc đi, còn chúng ta đi ăn, dì có biết một quán ăn, dì rất nhớ mùi vị món ăn ở đó, cũng không biết giờ có còn mở không nữa.”
Hàn Minh Thư liên tục đồng ý, sau đó gửi tin nhắn cho Dạ Âu Thần, nói buổi trưa mình sẽ đi ăn cùng dì nhỏ, bảo anh tự ở lại công ty làm việc. Gửi tin nhắn xong, Tống An thấy cô cất điện thoại, bèn kéo cô ngồi vào chiếc xe vừa gọi, sau khi nói địa chỉ với tài xế xong bèn nói: “Thật ra bây giờ cháu và nó đã ở bên nhau, vậy thì sau này cháu có thể không cần tới công ty làm việc nữa.”
Hàn Minh Thư nghe thấy thế thì hơi ngạc nhiên: “Nếu cháu không đi làm thì anh ấy có nghĩ cháu là loại phụ nữ chỉ ăn rồi nằm, ham hư vinh không?”
Tống An: “…
Cháu nghĩ cháu là loại người như thế à?”
Hàn Minh Thư lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy thì có gì để nói chứ? Cháu không phải loại người như thế, Âu Thần cũng sẽ không nghĩ cháu như thế. Nếu như cháu không mang thai thì cháu muốn đi làm thế nào cũng được, nhưng cháu thử nhìn dáng vẻ cháu bây giờ mà xem, hôm nay lúc kiểm tra bác sĩ đã nói gì với cháu hả?”
Nghĩ lại những lời nói ý vị sâu xa của bác sĩ, Hàn Minh Thư chỉ mím môi mà không nói gì.
Kể từ khi mang bầu đứa thứ hai, dường như sức khỏe cô đã yếu đi rất nhiều.
Không, đúng hơn là kể từ khi Dạ Âu Thần gặp chuyện trên máy bay đó cô đã ăn không ngon ngủ không yên rồi, còn bị mắc mưa dẫn tới sốt cao, về sau lại bận rộn đủ việc khiến cô có cảm giác cơ thể rất mệt mỏi, không thể gánh vác được.
Chương 984:
Nhưng không ngờ sau khi tới đây và phát sinh quan hệ với Dạ Âu Thần, cô lại có hiện tượng sinh non.
Nghĩ lại, lúc cô mang thai Đậu Nành đã trải qua nhiều chuyện như thế mà sức khỏe vẫn rất tốt, bây giờ lại…
Nghĩ tới đây, Hàn Minh Thư thở dài một cách nặng nề: “Cháu biết rồi, cháu sẽ nghĩ cách.”
Chẳng mấy chốc hai người đã tới một cửa tiệm, lúc mới đi tới cửa, Tống An chợt dừng bước lại.
“Đây là tiệm mà dì nhỏ nói sao?”
Tống An nhìn cửa tiệm được trang hoàng khang trang và người ở bên trong, đôi mắt dần trở nên ảm đạm: “Không phải.”
Cảnh còn người mất, đã nhiều năm trôi qua, cửa tiệm đó không còn mở nữa cũng là điều bình thường.
Hàn Minh Thư cảm giác được tâm trạng của bà ấy đã suy sụp không ít bèn nói: “Hay là chúng ta…”
“Ăn ở đây luôn đi.”
“Được.”
Thật bất ngờ, mùi vị món ăn của tiệm này cũng không tệ lắm, sau khi ăn cơm trưa xong, Hàn Minh Thư thấy hơi muốn đi vệ sinh, bất đắc dĩ thở dài và nói: “Dì nhỏ, cháu đi vệ sinh một lát.”
Rất bất đắc dĩ rằng, sau khi mang thai có một chuyện rất phiền phức đó chính là không thể nhịn tiểu được.
Hàn Minh Thư đặt điện thoại và ví trên bàn rồi đi vào nhà vệ sinh, lúc cô rửa tay xong và đi ra khỏi nhà vệ sinh thì đụng phải một người đang đứng chắn trước mặt cô, vẻ mặt rất khó chịu.
Hàn Minh Thư thay đổi sắc mặt, suy nghĩ trong lòng rồi mở miệng nói: “Mấy người muốn bảo Tống…”
Đáng tiếc, còn chưa dứt lời cô đã bị đánh mạnh vào gáy, câu nói tiếp theo bị cắt đứt, cô định nói gì đó nữa nhưng trước mắt chợt trở nên tối sầm. Ngay sau đó, Hàn Minh Thư hoàn toàn mất ý thức.
Tống An ngồi chờ Hàn Minh Thư trong nhà hàng một lúc lâu, nhưng mãi mà cô vẫn không quay lại, điện thoại của cô trên bàn rung lên, Tống An bèn cầm lên và nhìn thoáng qua thì thấy là Dạ Âu Thần gửi tin nhắn cho cô.
Nhưng bây giờ ngay cả cái bóng của Hàn Minh Thư cũng không thấy đâu.
Thôi cứ chờ cô quay lại đọc tin nhắn sau.
Tống An bèn đặt điện thoại lại chỗ cũ, đợi thêm một lúc, Hàn Minh Thư vẫn chưa quay lại.
Tống An cau mày lại, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Bà ấy gọi nhân viên phục vụ tới thanh toán, sau đó cầm điện thoại và túi xách của Hàn Minh Thư lên và bảo nhân viên dẫn bà ấy tới nhà vệ sinh.
Kết quả nhà vệ sinh lại trống không, không có một ai.
“Chuyện gì thế này? Con bé đâu?”
Tống An hỏi thăm nhân viên phục vụ. Nhân viên phục vụ cũng thấy khó hiểu: “Tôi cũng không rõ lắm, lúc nãy sau khi hỏi tôi nhà vệ sinh ở đâu thì cô gái đó bèn đi tới, sau đó…
hình như vẫn chưa thấy cô ấy đi ra, tôi cứ nghĩ là bụng cô ấy khó chịu nên cũng không hỏi.”
Không thấy cô đi ra?
“Ngoại trừ nhà vệ sinh này ra thì nhà hàng của các cô có còn nhà vệ sinh nào khác nữa không?”
Nhân viên phục vụ cắn môi lắc đầu: “Không, chỉ có duy nhất một nhà vệ sinh này thôi, nhân viên chúng tôi cũng dùng nhà vệ sinh này.”
Sau khi nghe thấy nhà hàng này chỉ có một nhà vệ sinh, lại nhớ lại chuyện đã xảy ra lúc nãy, Tống An lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Nguy rồi.
“Quý khách, hay là…
Chúng ta thử tìm lại trong đó xem?”
Tống An lấy lại tinh thần, lạnh lùng nói: “Không cần, cô ấy không ở trong đấy.”
Đại khái Tống An đã đoán được Hàn Minh Thư đang ở đâu, ánh mắt và không khí xung quan bà ấy lập tức trở nên lạnh lẽo…
Uất Trì Thần!
Tống An quay người đi ra ngoài, bất chợt phát hiện phía bên kia hành lang có đường vòng, thế là bà ấy bèn đi vòng qua.
“A, sao mà mở được cửa này nhỉ??”
Bây giờ Tống An đã hoàn toàn xác định được Minh Thư gặp phải chuyện gì, đúng là không ngờ, ba của bà ấy – Uất Trì Thần lại có thể làm tới mức này.
A, đời này bà ấy cũng sẽ không bao giờ nhận người bố này!
Chương 985:
Tống An quay người đi ra khỏi nhà hàng, đúng lúc đó, điện thoại của Hàn Minh Thư vang lên, là Dạ Âu Thần gọi tới.
Có lẽ là vì mãi vẫn không nhận được hồi âm của Hàn Minh Thư nên anh mới gọi điện tới.
Chuyện này…
Nếu như nói cho anh biết thì liệu có khiến mọi chuyện phức tạp hơn không nhỉ?
Rõ ràng là chuyện giữa bà ấy và Uất Trì Thần, Minh Thư chỉ là bị liên lụy vào.
Cứ để bà ấy tự giải quyết đi.
Nghĩ tới đây, Tống An không nghe máy mà để điện thoại yên lặng, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Đi được mấy bước, một chiếc xe chợt chắn trước mặt bà ấy, mấy người đàn ông xuống xe và bao vây bà lại.
Tống An lập tức nhận ra bọn họ chính là mấy người chặn mình lại lúc sáng, nhưng bây giờ đã thiếu hai người.
A.
Tống An khoanh tay lại, nhìn bọn họ rồi cười khẩy: “Sao hả, ngay cả tôi cũng muốn bắt cóc à?”
Dứt lời, bà ấy duỗi hai tay ra: “Muốn trói tay hay là trói chân hả?”
Tên cầm đầu nghe thấy thế thì thay đổi sắc mặt, sợ hãi lắc đầu: “Không dám, cô Tống An, chúng tôi chỉ tới mời ngài mà thôi.”
“Mời?”
Tống An nheo mắt lại đầy nguy hiểm: “Mời người mà phải bắt người cạnh tôi đi à?”
Người đàn ông cầm đầu chỉ có thể nói: “Đây cũng là do bất đắc dĩ, cô Tống An lên xe đi.”
“Con bé đâu?”
Tống An nhìn anh ta và lạnh lùng hỏi mà chẳng hề nhúc nhích: “Nếu mấy người dám động vào con bé dù chỉ một sợi tóc thì có tin là tôi sẽ báo cảnh sát khiến mấy người ngồi tù mục xương không hả?”
Sắc mặt tên đang nói chuyện với bà ấy lập tức thay đổi, vội vàng giải thích: “Cô Tống An yên tâm, chỉ cầm ngài đi theo chúng tôi thì người của chúng tôi tuyệt đối sẽ không đụng vào cô ấy.”
Sau khi nhận được đáp án, Tống An bèn đoán Hàn Minh Thư không ở trong chiếc xe này, xem ra cho dù bà ấy có lên xe cũng không gặp được Hàn Minh Thư.
Thế nhưng nếu không lên xe thì bà ấy càng không được gặp cô.
“Cô Tống An, mời ngài lên xe.”
Tên cầm đầu đã mở cửa xe cho bà ấy và tạo tư thế mời, Tống An mấp máy môi và đành phải ngồi vào trong xe.
Nhà họ Uất Trì.
Uất Trì Thần ngồi trong phòng khách, ông ta đang cầm một khung ảnh trong tay, đó là một bức ảnh chụp chung, trong đó là một gia đình gồm bốn người. Uất Trì Thần trong bức ảnh vẫn còn rất trẻ, mặc dù đã vào độ tuổi trung niên nhưng vẫn rất khôi ngô, mà người phụ nữ đứng bên cạnh ông ta hiển nhiên cũng trạc tuổi ông ta, nhưng trên mặt bà ấy cũng chẳng có mấy vết tích của năm tháng, vừa nhìn đã biết là được chăm sóc rất kỹ lưỡng, là một người phụ nữ dịu dàng và lễ độ. Hai đứa bé bên cạnh, một cao một thấp đang dắt tay nhau, hai cơ thể bé nhỏ còn dựa sát vào nhau, trông rất thân thiết.
Năm đó, gia đình bốn người bọn họ chung sống rất hòa thuận khiến bao nhiêu người ghen tỵ.
Nhưng bây giờ thì sao chứ?
Toàn bộ nhà họ Uất Trì chỉ còn lại mình lão già là ông ta.
Ngón tay già nua, làn da nhăn nheo, ngón tay Uất Trì Thần vuốt ve khuôn mặt vợ và con gái mình, khóe mắt rưng rưng.
Vu Ba đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì thầm thở dài một cách nặng nề trong lòng.
“Ông chủ, hay là đừng xem nữa, có một số việc không thể thay đổi được đâu.”
Uất Trì Thần ngẩng đầu lên, rõ ràng nước mắt như chực trào ra, cầm khung ảnh trên tay, thì thào nói: “Vu Ba à, anh nói thử xem có phải kiếp trước tôi đã làm quá nhiều việc xấu nên kiếp này mới phải chịu nhiều trừng phạt như vậy không?”
Mặc dù rất nhiều người biết tên ông ta, đồng thời cũng có rất nhiều sản nghiệp đứng dưới tên ông ta cùng với số tài sản đếm không xuể, thế nhưng…
Vợ con ông ta lại ly tán, ngay cả một người ở bên quan tâm chăm sóc cũng không có.
Vu Ba không nói nên lời, nghĩ lại tình trạng của ông chủ bây giờ đúng là hơi thê thảm.
Hai người rơi vào trầm tư, một lát sau có người đi vào.
“Ông chủ, cô Tống An tới.”
Vu Ba và Uất Trì Thần hơi sửng sốt, sau đó vô thức nhìn nhau, dường như thật sự rất bất ngờ với tin tức này.
Một lát sau, Vu Ba tươi cười: “Ông chủ, ngài nhìn xem, ông trời vẫn quan tâm tới ngài, không phải cô An đã quay về rồi sao? Mau mời cô Tống An vào.”
Chương 986:
Người vừa báo cáo quay người đi ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, anh ta đã dẫn Tống An đi vào, sau đó lại đi ra chờ ở bên ngoài.
Mà lúc Uất Trì Thần nhìn thấy Tống An xuất hiện trước mặt mình vẫn còn hơi hoang mang, nghĩ là mình nhìn nhầm, nếu không thì tại sao đứa con gái vẫn luôn không muốn gặp mình sao đột nhiên lại chủ động tới gặp ông ta chứ?
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu ông ta, Uất Trì Thần nghĩ, chẳng lẽ bà ấy tới vì chuyện của Âu Thần à?
Uất Trì Thần suy nghĩ, cảm thấy khóe mắt mình hơi ướt thò vội giơ tay lên lau mắt, sau đó khẽ ho một cái rồi nói với Vu Ba: “Quản gia Vu, mau bảo người làm chuẩn bị trà và bánh ngọt đi.”
Tống An nhìn thấy khóe mắt Uất Trì Thần ngấn lệ thì hơi sửng sốt, bà ấy cảm giác như có cái gì đó đâm vào trong tim mình, nhưng cơn phẫn nộ đã lập tức thay thế.
Trên suốt đường đi, bà ấy không thể trút giận được vào chỗ nào khiến cơn phẫn nộ chồng chất lên nhau.
Bây giờ rốt cuộc cũng đã gặp Uất Trì Thần, Tống An bèn lớn tiếng trách mắng: “Đừng có giả vờ giả vịt, ông biết thừa tôi tới đây không phải để uống trà ăn bánh ngọt! Uất Trì Thần! Rốt cuộc là ông có còn lương tâm hay không vậy? Không ngờ ông lại cho người trói con bé, ông có biết con bé đang mang thai không hả?”
Uất Trì Thần bị Tống An gào đến mức trở nên bối rối.
Ngay cả Vu Ba đứng bên cạnh cũng sững sờ ngay tại chỗ, một hồi lâu sau vẫn chưa tỉnh táo lại.
Tống An tức điên lên mất!! Sáng nay bà ấy vừa dẫn Minh Thư tới bệnh viện làm kiểm tra, bác sĩ đã dặn con bé phải chú ý sức khỏe, bảo vệ đứa bé trong bụng thật tốt, kết quả thì sao chứ? Bọn họ bắt Hàn Minh Thư đi, mấy người này toàn là những người đàn ông to lớn thô kệch, ai biết được bọn họ có làm con bé bị thương hay không?
Bây giờ cũng không biết cô thế nào rồi, Tống An thật sự sốt ruột sắp chết rồi, bà ấy nói thẳng: “Con bé đang ở đâu, mau dẫn tôi đi gặp con bé!”
Lúc này Uất Trì Thần mới khôi phục tinh thần, ông ta nghi hoặc hỏi: “An, con nói ai vậy?”
Trong lòng ông ta đã lờ mờ đã suy đoán được, nhưng…
nhưng ông ta lại cảm thấy rất kinh hãi. Tống An thấy ông ta tới bây giờ mà vẫn giả vờ giả vịt, tức tới mức xông lên túm lấy cổ áo Uất Trì Thần: “Lão già chết tiệt, đến lúc này rồi mà ông vẫn còn giả vờ với tôi à, ông không nghe thấy tôi vừa nói gì à? Con bé đang mang thai, bây giờ ông vẫn không cho tôi tới gặp con bé, nếu như con bé và đứa bé trong bụng xảy ra chuyện gì thì đời này tôi sẽ không tha thứ cho ông đâu!”
Quản gia Vu đứng cạnh cũng đã nhận ra gì đó, nhìn Uất Trì Thần đang bị Tống An túm cổ áo, hơn nữa vẻ mặt và giọng điệu của bà ấy cũng không giống như đang nói đùa, ông ta chỉ đành vội vàng tiến lên và nói: “Cô An, ngài thả tay ra đi đã rồi nói rõ ràng lại, đột nhiên ngài nói như thế thì tôi và ông chủ cũng chẳng hiểu là có chuyện gì xảy ra đâu?”
Nghe thấy thế, Tống An kinh ngạc trừng to mắt: “Chú Vu, đến lúc này rồi mà chú vẫn còn định lừa cháu sao?”
Quản gia Vu: “Cô Tống, cháu biết thừa là từ trước tới giờ chú Vu không bao giờ nói dối cũng không lừa ai, hôm nay chú và ông chủ vẫn luôn ở nhà, không hề đi đâu, cháu bình tĩnh lại rồi nói thử xem rốt cuộc là có chuyện gì?”
Tống An: “…”
Cho dù Uất Trì Thần có không chịu nhận thì Tống An cũng không tin, nhưng Tống An biết, Vu Ba không phải loại người biết nói dối và cưỡng ép người khác, có thể coi ông ta chính là trợ thủ đắc lực cho Uất Trì Thần suốt bao năm nay.
Nghĩ tới đây, Tống An bèn buông tay ra, lạnh lùng nói: “Không phải là ông cho người đưa tôi và Minh Thư tới đây sao?”
Vu Ba sờ mũi một cái rồi trả lời thay Uất Trì Thần: “Đúng là thế, nhưng mà hôm đó cô An đang bực bội mà, thế nên là chú định để qua mấy hôm nữa rồi lại tính sau.”
Uất Trì Thần không ngờ con gái mình lại hung dữ như thế, lúc nãy đúng là bị bà ấy làm cho chết khiếp mà, tới lúc Tống An nói chuyện với mình thì ông ta mới khôi phục lại tinh thần, bất đắc dĩ mở miệng: “Đúng là ba muốn gọi con tới, nhưng con đồng ý gặp người làm ba này sao?”
Tống An: “…”
“Hừ, mấy người giỏi thật đấy, phủ nhận rất nhanh, hai người có biết tôi tới đây bằng gì không? Chính là nhờ cái người vừa dẫn tôi vào đây đã bắt cóc Minh Thư, khiến tôi không thể không tới đây gặp lão già ông đấy.”
Uất Trì Thần: “…”
Rốt cuộc Vu Ba cũng nhận ra được gì đó, ông ta vội vàng gọi người bên ngoài vào.
“Chuyện này là sao? Cô Tống nói cậu bắt cóc ai là sao?”
Vẻ mặt người kia thay đổi, vội vàng giải thích: “Quản gia Vu, không phải bắt cóc, chúng tôi chỉ mời ngài ấy về mà thôi, không phải ông chủ muốn gặp cô Tống sao? Chúng tôi cũng thế…”
“Đồ khốn kiếp!” Vu Ba tức giận mắng to: “Mấy người làm gì vậy hả? Giờ cô ấy đang ở đâu?”
Người kia mấp máy môi, muốn giải thích nhưng lại không nói nên lời, anh ta buồn bực sờ đầu mình, không phải ngày nào ông chủ cũng nhớ cô An à? Rốt cuộc anh ta cũng đã nghĩ ra cách mời bà ấy về, tại sao lại còn bị mắng chứ?
“Tôi dẫn mọi người tới đấy!”
Người đàn ông đó chán nản dẫn đường, Tống An quay người đi theo.
Vu Ba đỡ Uất Trì Thần đứng dậy: “Ông chủ, chúng ta cũng đi thôi.”
Chương 987:
Uất Trì Thần cũng muốn biết rốt cuộc là có chuyện gì, sao mình lại bị đổ oan nên cũng đi theo.
Ba người đi ra khỏi nhà Uất Trì, sau đó tiến vào một con ngõ nhỏ, Tống An nhìn xung quanh, không nhịn được mà cau mày lại, mí mắt giật liên tục.
Vu Ba và Uất Trì Thần nhìn con ngõ trước mắt càng ngày càng hẹp dần, sắc mặt cũng ngày càng khó coi.
Người dẫn đường cuối cùng cũng dừng bước, lúc định dùng chìa khóa mở cửa ra thì lại bất ngờ phát hiện cái ổ khóa chẳng đáng mấy đồng đã bị cạy ra, cánh cửa cũng chỉ khép hờ.
Sắc mặt anh ta chợt thay đổi, đầu óc trở nên mụ mị.
“Chính là chỗ này à?”
Tống An phản ứng nhanh hơn anh ta, bà ấy đi vòng qua anh ta và đẩy cửa đi vào.
Vừa bước vào Tống An đã cảm nhận được bụi bặm đập vào mặt làm bà ấy bị sặc, cổ họng khó chịu, bà ấy giơ tay bịt miệng bịt mũi lại. Căn phòng này chẳng sáng sủa gì, nhưng nương theo ánh sáng từ cửa sổ cũng có thể nhìn được rõ bên trong.
Bà ấy nhìn xung quanh một lượt mà chẳng thấy bóng dáng Hàn Minh Thư đâu.
Tống An lập tức nổi cáu: “Con bé đâu?”
Bị bà ấy quát, người đàn ông kia trở nên luống cuống, gấp gáp nói: “Tôi, tôi cũng không biết, sau khi tôi đưa cô ấy tới đây thì khóa cửa lại và rời đi, nhưng lúc nãy tôi mới phát hiện ở khóa đã bị cạy ra, hay là…
Cô ấy chạy mất rồi?”
Uất Trì Thần và Vu Ba nhìn nhau, cả hai người đều đã đoán được nguyên nhân tại sao lúc nãy Tống An lại nổi giận.
Vu Ba nổi giận, nghiến răng hỏi: “Rốt cuộc là cậu làm sao vậy hả? Sao lại tự tiện đưa cô ấy tới đây? Lỡ như có chuyện gì xảy ra thì cậu có chịu trách nhiệm được không hả?”
Người đó bị Vu Ba khiển trách, vẻ mặt cũng thay đổi: “Quản gia Vu, tôi thấy ngày nào ông chủ cũng nhớ cô An nên mới làm liều đi mời ngài ấy, nhưng…
Cô Tống không đồng ý, tôi lại không muốn thấy ông chủ lúc nào cũng mặt mày ủ rũ, nên mới…”
“Cho nên cậu gan to bằng trời, tự tiện đưa cô ấy tới đây hả?”
Uất Trì Thần nói đầy tàn nhẫn, u ám nhìn chằm chằm anh ta.
Người đàn ông quỳ một cái “bịch” xuống cạnh Uất Trì Thần.
“Ông chủ, tôi thật sự không cố ý đâu, tôi chỉ muốn…”
Anh ta cứ tưởng cô chỉ là một người bình thường, thấy Tống An đi cùng với cô nên cũng chẳng để ý mấy mà cho người trói cô lại để uy hiếp Tống An, chỉ cần Tống An tới gặp ông chủ Uất Trì là coi như anh ta đã thành công.
Nhưng bây giờ không thấy cô gái đó đâu nữa, nếu như cô ấy chạy về rồi thì tốt, nhưng nếu không phải thì sao?
“Cậu muốn làm gì hả?”
Vu Ba trách mắng: “Đừng nói là cậu thấy ông chủ suốt ngày mặt mày ủ rũ nên muốn tìm cách giải quyết giúp ngài ấy nhé?”
Người đàn ông khẽ gật đầu: “Vâng, đúng là tôi muốn làm như vậy, ông chủ, liệu…”
“Mấy người đang làm gì vậy hả?”
Tống An bực mình cắt ngang lời bọn họ, lạnh lùng cười rồi nói: “Cậu đưa người tới đây rồi giờ không thấy đâu nữa, thế mà cậu vẫn còn ngồi đây xin tha được à? Tôi nói cho cậu biết, nếu như con bé xảy ra chuyện gì thì nhất định tôi sẽ khiến cậu phải trả lại gấp mười lần, cậu có tin không hả? Để xem đến lúc đó cậu có còn sống mà xin tha nữa hay không!”
Cơn thịnh nộ của Tống An thật sự rất kinh khủng, người đàn ông đó sợ tới mức run rẩy, không dám nói gì nữa. Tống An cũng bình tĩnh lại: “Con bé không cầm điện thoại cũng không đem tiền, nếu như chạy trốn thì chắc là chưa đi được xa, chúng ra cho phái người đi tìm là được rồi. Nhưng nếu như…”
Bà ấy không nói hết câu tiếp theo, nhưng mọi người đều có thể hiểu được.
Uất Trì Thần im lặng một lát rồi chợt lên tiếng: “Vu Ba, anh lập tức dẫn người đi tìm gần đây xem, nếu như gần đây không có thì đi tới mấy chỗ xa hơn mà tìm, nhất định phải tìm được.”
Vẻ mặt Vu Ba nghiêm túc gật đầu.
“Tôi biết rồi ông chủ, tôi lập tức đi ngay.”
Sau khi Vu Ba rời đi, Tống An cũng không yên tâm mà ngồi đây chờ, bà ấy cũng muốn đi, lúc đi qua Uất Trì Thần thì bị ông ta gọi lại.
“Con chỉ mới tới đây, con không tự tìm thấy cô ấy được đâu.”
Nghe thấy thế, Tống An dừng bước lại, lạnh lùng nhìn Uất Trì Thần.
“Nên?”
“Về nhà với ba trước đã, Vu Ba đã phái người đi tìm rồi, sẽ sớm có tin tức thôi.”
Tống An chẳng thèm nghĩ ngợi mà lập tức từ chối đề nghị của Uất Trì Thần, đồng thời lạnh lùng nói: “Không cần, tôi không nhàn nhã được như ngài, dưới tình huống này mà vẫn có thể ngồi yên chờ tin tức được.”
Chương 988:
Uất Trì Thần: “…”
Không ngờ ý tốt của mình lại bị từ chối, Uất Trì Thần biết rõ đứa con gái này của mình ghét mình đến mức nào, nhưng hôm nay bị bà ấy cư xử với mình như thế khiến trong lòng người làm ba là ông ta rất khó chịu.
Bây giờ trong lòng Tống An chỉ nghĩ tới Hàn Minh Thư, cô đi ra ngoài với mình, hơn nữa còn bị mình làm liên lụy, nếu lần này Hàn Minh Thư có chuyện gì thì bà ấy có chết ngàn lần cũng không đền nổi.
Nghĩ tới chuyện sức khỏe của cô đã yếu lại còn đang mang thai, Tống An liền trở nên rất sốt ruột, bà nói đầy gay gắt: “Tóm lại, nếu lần này Minh Thư và đứa bé trong bụng mà xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ khiến cho toàn bộ nhà Uất Trì phải trả cái giá thật lớn!”
Nói xong, Tống An nghênh ngang rời đi.
Lúc Dạ Âu Thần lại gọi điện tới, lần này Tống An không do dự gì mà nghe máy luôn.
“Minh Thư à?”
Giọng đàn ông trầm ổn truyền tới khiến Tống An cau mày lại, bà ấy khẽ nói: “Dì đây.”
Dạ Âu Thần phía bên kia im lặng một hồi rồi mới lên tiếng: “Dì Tống ạ? Sao dì lại cầm điện thoại của Minh Thư?”
“Chuyện là thế này…”
Tống An kể ngắn gọn lại chuyện hôm nay cho Dạ Âu Thần, sau khi chắc chắn anh đã nghe rõ thì mới nói: “Xin lỗi, dì không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, chỉ vì ân oán cá nhân của dì nên mới…”
Lúc đầu Tống An còn do dự có nên nói quan hệ của mình và Uất Trì Thần hay không, nếu mà nói thì sẽ bị bại lộ, nhưng mọi chuyện đã đi đến nước này, không nói cũng không được, cho nên lúc nhắc tới nhà họ Uất Trì, bà ấy chỉ nói trước đây mình và nhà họ Uất Trì có vài ân oán, nhưng cũng không nói cụ thể.
Tống An cho là anh sẽ hỏi quan hệ của mình và nhà họ Uất Trì, nhưng Dạ Âu Thần lại chẳng nói gì mà chỉ nói: “Cháu biết rồi, cháu sẽ lập tức phái người đi tìm cô ấy ngay.”
Sau khi cúp điện thoại, Dạ Âu Thần lập tức gọi điện cho Kièu Trị.
Lúc này, Kièu Trị đang mời La Lo Li đi ăn, bởi vì anh ta phải thực hiện lời hứa trong vòng một tháng phải mời La Lo Li đi ăn của mình.
Lúc đồ ăn vừa mới được đưa lên, điện thoại của Kièu Trị vang lên.
Anh ta nhìn thoáng qua, thấy là Dạ Âu Thần gọi thì vội vàng nghe máy.
“Hôm nay ngọn gió nào khiến anh…”
Nhưng Kièu Trị còn chưa nói xong đã bị anh cắt ngang.
Càng nghe đối phương nói, sắc mặt anh ta càng ngày càng kém, đến cuối cùng thì trông cực kỳ khó coi.
La Lo Li ngồi đối diện đã thấy toàn bộ quá trình sắc mặt anh ta thay đổi, sau khi anh ta cúp điện thoại bèn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Nghe thấy La Lo Li hỏi, Kièu Trị mới lấy lại tinh thần, nghĩ tới chuyện mà mình phải làm, trong đôi mắt anh ta lộ ra sự áy náy: “Xin lỗi nha, hôm nay không ăn với cô được rồi, nhưng mà đồ ăn cũng đã được đưa lên hết rồi, cô muốn ăn thêm gì thì cứ gọi rồi tính nợ cho tôi nhé.”
Nhưng không ngờ La Lo Li lại đặt đũa xuống: “Anh còn chưa nói cho tôi biết là đã có chuyện gì, nghiêm trọng lắm à?”
Nhắc tới chuyện này, trên mặt Kièu Trị hiện lên vẻ phẫn nộ, nói: “Đúng vậy, đúng là rất nghiêm trọng, giờ tôi phải đi hỗ trợ!”
Nói xong, Kièu Trị bèn đứng dậy.
La Lo Li thấy thế thì cũng đứng dậy theo anh ta: “Tôi đi với anh.”
Người ta đã nóng vội đến mức thế rồi, cô ấy mà còn ngồi đây ăn thì đúng là quá vô ý, mặc dù La Lo Li là người tham ăn những cô vẫn biết một vài phép lịch sự tối thiểu.
“Hả?”
Kièu Trị hơi hoang mang: “Cô muốn đi với tôi à?”
“Đúng vậy, thêm người thì thêm sức, không phải là cần đi hỗ trợ à? Anh đừng nghĩ tôi chỉ là một cô gái, tôi khỏe lắm đấy, tôi có thể giúp được vài chuyện mà.”
Kièu Trị: “…
Cô không ăn à?”
“Không ăn, giúp anh quan trọng hơn! Tôi đâu phải người không có tình nghĩa!” Kièu Trị nhìn vẻ mặt chân thành của cô ấy một hồi rồi lại nghĩ tới quan hệ của cô ấy và chị dâu, anh ta cảm thấy nếu dẫn cô ấy theo thì cũng không sao, thế là khẽ gật đầu và nói: “Vậy được, cô đi với tôi đi, nhưng nếu nguy hiểm quá thì cô cũng đừng dây vào đấy nhé.”
Nguy hiểm? La Lo Li suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh yên tâm, tôi rất giỏi chạy trốn, không ai chạy nhanh bằng tôi đâu!”
Kièu Trị cười nhạo một cái: “Cô nói nghe có vẻ như thường xuyên chạy trốn lắm ấy nhỉ.”
“Ai nói không phải đâu chứ?”
La Lo Li bĩu môi nói một câu.
Chương 989:
“Cái gì?”
Lúc này La Lo Li mới nhận ra mình lỡ lời, vội vàng nói: “Ai da tôi chỉ nói lung tung thôi, không phải là phải đi à? Nhanh lên, đừng lề mề nữa.”
Hai người cùng rời khỏi nhà hàng, lúc ra khỏi phòng ăn nhân viên phục vụ còn gọi bọn họ lại: “Cậu Kiều, cái này…”
“Chúng tôi có việc phải đi, cứ ghi nợ cho tôi, còn mấy món kia coi như tôi mời mọi người ăn.”
Nhân viên phục vụ ngây người ra, sau đó cười tươi nói: “Cám ơn cậu Kiều.”
Đau quá…
Lúc Hàn Minh Thư tỉnh lại, cô cảm giác gáy mình rất đau, định đưa tay lên che gáy lại trong tiềm thức, kết quả lại phát hiện tay mình không động đậy được.
Cô cử động, sau khi nhận ra tay mình đã bị trói lại, Hàn Minh Thư chợt mở to mắt, kết quả lại thấy một khung cảnh vô cùng lạ lẫm đập vào mắt.
Mà cô đang nằm trên mặt đất, tay và chân đều bị trói bởi dây thừng, không thể nhúc nhích được. Ký ức ồ ạt tràn tới như thủy triều, cuối cùng Hàn Minh Thư cũng nhớ lại được là đã xảy ra chuyện gì, cô và Tống An đi ăn với nhau, sau đó cô đi vào nhà vệ sinh, lúc đi ra thì đụng phải người lúc sáng muốn mời hai người họ tới làm khách, lúc cô định nói thì bị người ta đánh bất tỉnh.
Là bọn họ bắt cóc mình à?
Hàn Minh Thư thở dài một cái, nếu như đúng là bọn họ thì chắc bọn họ chỉ muốn dùng mình để uy hiếp Tống An quay về nhà họ Uất Trì, như thế thì mình sẽ không có gì nguy hiểm.
Nhưng mà, tại sao lại phải trói tay chân cô lại như thế này?
Đau quá…
Hàn Minh Thư cau mày lại, cô muốn giãy dụa, nhưng càng giãy thì sợi dây lại càng siết chặt hơn. Lúc cô đang giãy dụa, một giọng nữ u ám vang lên sau lưng: “Đừng giãy nữa tôi đã thắt nút chết rồi, nếu như cô dùng tay thì có lẽ còn có thể tháo ra được, nhưng bây giờ cô lại không có tay, cô mà càng giãy dụa thì càng thắt chặt hơn đấy.”
Giọng nói này…
Hàn Minh Thư ngừng động tác rồi quay đầu lại.
Một khuôn mặt quen thuộc lộ ra đập thẳng vào mắt mình.
Làn da trắng nõn cùng với khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, chỉ là dáng vẻ bây giờ của cô so với lần gặp mặt trước đó thì trông có vẻ nhếch nhác hơn nhiều, quầng thâm mắt rất sâu, ngay cả mái tóc thoạt nhìn qua cũng rất loạn.
Đoan Mộc Tuyết.
Làm sao có thể là cô ấy?
Trong nháy mắt khi nhìn thấy cô, Hàn Minh Thư thấy rất là kinh ngạc, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ không thể tin được, đám người kia không phải là Uất Trì Thần hay sao? Nhưng tại sao bây giờ cô lại nhìn thấy Đoan Mộc Tuyết?
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của cô, khóe miệng Đoan Mộc Tuyết dần dần lộ ra một nụ cười quỷ dị, lẳng lặng nhìn cô.
“Có phải là cảm thấy kỳ lạ khi nhìn thấy tôi đứng ở đây đúng không?”
Hàn Minh Thư mím môi, không trả lời, phần gáy của cô rất đau, hơn nữa tay và chân bị trói lại cũng cảm nhận được cơn đau như vậy. Nhưng mà điều đáng để ăn mừng nhất là bụng của cô không có bất kỳ vấn đề gì cả.
Nhưng mà Đoan Mộc Tuyết ở trước mặt này, không biết là có thể làm ra hành động điên cuồng gì vào bất kỳ lúc nào.
“Chính là do tôi tìm người tới bắt cô, chỗ này là địa bàn của tôi, với thế lực của nhà họ Đoan Mộc nhà tôi mà muốn bắt trói cô lại thì cũng rất đơn giản.”
Ánh mắt của Hàn Minh Thư nhanh chóng liếc bốn phía, rất nhanh đã hiểu rõ ràng hoàn cảnh chung quanh.
Chung quanh bày biện cũng không khác biệt lắm so với khách sạn, chỉ là so với khách sạn thì lại thua vài cấp bậc, giống như cái khách sạn mà Hàn Mộc từng ở qua khi còn làm công việc thư ký vậy.
Giá cả rất phải chăng, trên căn bản chỉ có một cái giường và một cái bàn, còn có một phòng vệ sinh.
Đoan Mộc Tuyết mang cô tới chỗ này, lại nghĩ đến một vài chuyện của cô trước khi trở về nhà họ Đoan Mộc, Hàn Minh Thư rất nhanh đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện.
“Sau đó thì sao?”
Cô nghe thấy giọng nói của mình, Hàn Minh Thư đã mở miệng hỏi cô ta.
Nghe nói vậy, Đoan Mộc Tuyết hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào cô: “Cô không sợ sao?”
Hàn Minh Thư: “…”
“Khi cô tỉnh lại ở chỗ này thì thấy chỉ có một mình, hơn nữa tay chân còn bị trói lại, như vậy mà cô không thấy sợ hay sao? Không phải là nên thấy hoảng hốt lo sợ, kêu trời trách đất sao? Tại sao cô lại không sợ hả? Tại sao cô lại không hét lên? Cô nghĩ là Dạ Âu Thần sẽ tới cứu cô hay sao?”
“Cô bắt trói tôi tới đây chỉ là vì muốn thấy cảnh tượng như vậy?”
Chương 990:
Hàn Minh Thư nhíu đôi mày thanh tú lại.
Đoan Mộc Tuyết lạnh lùng cười ra tiếng: “Đương nhiên là không phải.”
Cô ta đứng lên, từng bước từng bước đi tới chỗ cô, giơ bàn tay ra bóp chặt lấy cằm của Hàn Minh Thư. Động tác này trong nháy mắt khiến cho Hàn Minh Thư bị đau, cô theo bản năng nhíu đôi mày thanh tú lại, nhưng cũng không có phát ra tiếng.
Đoan Mộc Tuyết thấy thế, lại càng ra sức bóp chặt lấy cằm của cô, móng tay ghim vào thịt của cô, trong nháy mắt trên chiếc cằm trắng nõn hiện lên dấu vết.
Giống như làm như vậy là có thể tìm thấy được niềm vui, trong mắt Đoan Mộc Tuyết hiện lên vẻ vui vẻ, đắc ý hỏi cô: “Có phải là thấy rất đau đúng không? Cầu xin tôi đi!”
Hàn Minh Thư: “…”
Đúng thật là rất đau, nhưng mà bảo cô cầu xin một người như vậy, Hàn Minh Thư cô cũng không thể nào làm được: “Bảo tôi cầu xin cô, cô có tư cách gì chứ?”
Hàn Minh Thư giãy giụa thoát khỏi sự kiềm chế của cô ta, cơ thể hơi nghiêng về phía bên cạnh, Đoan Mộc Tuyết thấy thế thì thay đổi sắc mặt, muốn bước tới bắt cô lại, kết quả Hàn Minh Thư nói thẳng: “Cô làm như vậy với tôi thì có thể thay đổi được cái nhìn của Dạ Âu Thần đối với cô hay sao?”
Lời này đâm trúng tâm tư của Đoan Mộc Tuyết, động tác của cô ngừng lại, trong đôi mắt dâng lên sự căm hận dày đặc.
“Cô nói không sai, tôi làm như vậy đúng thật là không thể thay đổi được cái nhìn của Dạ Âu Thần đối với tôi, anh ấy vẫn sẽ…
Không thích tôi.”
Nói tới chỗ này, cảm xúc của Đoan Mộc Tuyết lại đột nhiên trở nên thương cảm, dáng vẻ cô rũ mắt xuống thoạt nhìn đặc biệt suy sụp, tự lẩm bẩm nói: “Tại sao vậy chứ? Rõ ràng là tôi đã cố gắng đi chăm sóc anh ấy như vậy, tôi thích anh ấy như vậy, vì sao mà anh ấy lại không thể nhìn tôi lâu thêm một chút, dù chỉ một cái thôi cũng được mà.”
Từng giọt từng giọt nước mắt chảy xuống từ trong mắt của cô, lách tách lách tách rơi trên sàn nhà lạnh như băng.
Hàn Minh Thư trơ mắt nhìn người phụ nữ trước mắt ngã ngồi trên mặt đất, sau đó ngẩng đầu lên nước mặt rơi đầy mặt mà nhìn cô.
“Rõ ràng là anh ấy cũng đã bị mất trí nhớ, không nhớ rõ mọi người cũng không nhớ rõ cô, vậy mà tại sao vẫn còn để ý đến chuyện của cô như vậy? Rốt cuộc là trên người cô có sức hấp dẫn gì cơ chứ?”
“…”
Cô làm gì có sức hấp dẫn gì chứ?
“Có thể là do cô suy nghĩ quá nhiều rồi, trên người tôi không có sức hấp dẫn gì cả, chẳng qua là một khi nhớ đến một vài chuyện, cô cũng sẽ không quên mất mọi thứ nữa, cho dù có một ngày cô không thể nhớ ra, nhưng chỉ cần những thứ này đã khắc sâu vào trong quỹ đạo cuộc đời của cô, cũng không phải chỉ vì mất đi trí nhớ là sẽ biến mất.”
Giọng nói của Hàn Minh Thư rất lạnh nhạt, giống như là đang trình bày một chuyện không có quan hệ gì với cô vậy.
Mới đầu cô cũng không biết tại sao Dạ Âu Thần lại để ý đến chuyện của cô, cho đến khi chung sống mấy ngày này, cô mới mơ hồ nhận ra lý lẽ này. Mặc dù thoạt nhìn là anh đã mất đi trí nhớ, nhưng mà những chuyện đã từng trải qua trước đây không phải cứ nói biến mất là sẽ biến mất ngay lập tức, vào lúc có một người quen thuộc đến gần anh, đầu óc và cơ thể của anh cũng có làm ra một chút phản ứng, mặc dù cũng không phải là rất mãnh liệt, nhưng mà vẫn tồn tại.
Đoan Mộc Tuyết ngơ ngác nghe cô nói, nước mắt vẫn còn tiếp tục rơi.
Hàn Minh Thư ngước mắt lên, ánh mắt rơi vào trên mặt của cô ta: “Tôi biết, cầu xin mà không được có lẽ là chuyện khó khăn nhất trên cái thế giới này, cho dù là sống chết hay bị bệnh chết cũng không có đáng sợ như vậy, nhưng có một số việc cho dù cô có miễn cưỡng thì cũng sẽ không thể đạt được. Hơn nữa từ lúc mới bắt đầu cô cũng đã làm sai rồi.”
“Làm sai? Tôi đã làm sai điều gì?”
“Cô vi phạm nguyên tắc và đạo đức, nếu như lúc mới đầu sau khi cô biết được thân phận của anh ấy, cô lập tức cách xa anh ấy ra, kiềm chế suy nghĩ cá nhân trong lòng mình, mọi chuyện cũng sẽ không phát triển đến tình trạng như ngày hôm nay. Cô không cần phải bỏ thuốc anh ấy, cũng sẽ không phải bị nhà họ Đoan Mộc đuổi ra ngoài.”
Sau khi nghe được câu nói phía sau cùng kia, Đoan Mộc Tuyết còn đang rơi nước mắt trong nháy mắt trở nên hoảng hốt: “Không, cô nói bậy, tôi nói không có bị nhà họ Đoan Mộc đuổi ra ngoài, chẳng qua là ông nội tôi nhất thời tức giận, chờ ông nội hết giận, tôi sẽ lập tức lại là con gái lớn của nhà họ Đoan Mộc!”
“Vậy sao?”
Hàn Minh Thư hơi nhếch môi lên, thản nhiên cười nói: “Nếu như để cho ông ấy phát hiện ra chuyện hôm nay cô bắt cóc tôi thì sẽ như thế nào đây?”
Đoan Mộc Tuyết sửng sốt.
Ánh mắt của Hàn Minh Thư khóa chặt lên người cô ta: “Cô cảm thấy là ông ấy sẽ hết giận, hay là sẽ cảm thấy thất vọng hơn về cô?”
Một lát sau Đoan Mộc Tuyết mới hốt hoảng giải thích với cô nói: “Sẽ không đâu, ông nội sẽ không thất vọng về tôi, nói thế nào thì tôi cũng là cháu gái của ông ấy, hơn nữa hôm nay cũng không phải là tôi bắt cóc cô. Là do Uất Trì nhà cô bắt cóc cô, tôi chẳng qua là tiện tay nhặt được tiện nghi mà thôi, chỉ cần tôi nói chuyện rõ ràng với ông nội, chuyện này sẽ không liên quan gì tới tôi.”
Hàn Minh Thư nhìn dáng vẻ này của cô, quả nhiên là tinh thần có chút không bình thường.
Bằng không với sự giáo dục của nhà họ Đoan Mộc, Đoan Mộc Tuyết làm sao có thể ngu ngốc đến mức như này, cô cũng thật sự không rõ lắm là tại sao một người được gia đình giáo dục tốt như vậy lại có tâm lý mỏng manh yếu ớt không chịu được gánh nặng như thế này.