“Hừm, đương nhiên chính cô sẽ không thừa nhận” Tiểu Nhan nhàn nhạt nói.
“Được rồi, đừng nóng giận nữa, chúng ta chuẩn bị xuống núi đi” Hàn Minh Thư liếc nhìn bầu trời đang tối dần, ước chừng xuống núi đã là đêm rồi, nhưng vừa lên đã thấy hai bên đường núi có đèn đường, xuống dốc sẽ nhanh hơn lên dốc rất nhiều, khoảng nửa tiếng là được rồi.
“Ừm, cô không cần nghỉ ngơi nữa sao? Cô xem ra cũng không có vấn đề gì, dù sao cô cũng là phụ nữ có thai, không phải cô đang gắng gượng chứ?” Tiểu Nhan nhìn cô, lo lắng về việc Hàn Minh Thư sẽ không thoải mái như thế nào nhưng lại không nói, tự mình giữ nó trong lòng.
“Đừng lo lắng, cô nhìn tôi giống như có chuyện gì sao? Hay là, cô muốn tôi có chuyện gì?”
“Phi, phi!” Tiểu Nhan thô bạo ngắt lời cô: “Nói nhảm cái gì vậy, làm sao có thể hy vọng cô bị tai nạn? Tôi hy vọng cô bình an vô sự, không có chuyện gì!”
Cả hai đang nói chuyện thì Tiêu Túc đi tới.
“Mợ, cô đã nghỉ ngơi xong chưa? Chúng ta chuẩn bị xuống núi đi”
Nhìn thấy Tiêu Túc, Tiểu Nhan nhớ tới lời cậu ta vừa hỏi, vẻ mặt đột nhiên có chút mất tự nhiên, cô ấy ho nhẹ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.
Nhìn thấy khuôn mặt có chút khó xử như vậy, Hàn Minh Thư khẽ cười nói: “Chúng ta nghỉ ngơi cũng gần đủ rồi, sau đó xuống núi đi”
Tiểu Nhan theo Hàn Minh Thư đứng dậy, khi cô ấy lên núi thì khí lực cô ấy nâng cao, khi cô ấy xuống núi thì Tiểu Nhan đi đến gần Hàn Minh Thư tránh xa Tiêu Túc.
Quả nhiên, khi đi được nửa đường thì trời đã tối và đèn đường đã bật sáng.
Xuống núi có rất nhiều người, lúc xuống núi thì Tiểu Nhan ôm bụng: “Tôi đói bụng, chúng ta trở về ăn cơm đi”
Đoàn người trở về khách sạn, về phòng nghỉ ngơi sau khi ăn xong, Hàn Minh Thư cùng Tiểu Nhan ở cùng một phòng, tắm xong liền gọi điện thoại cho Tống An báo an toàn, sau đó hỏi tình hình Dạ Âu Thần.
“Yên tâm đi, hôm nay đã quá muộn rồi, con cứ nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai hãy trở về. Ở đây không có tình huống gì đặc biệt dì sẽ chăm sóc Mặc Thăm giúp cháu”
Khi tỉnh lại vào ngày hôm sau thì Hàn Minh Thư phát hiện Tiểu Nhan nằm bên cạnh mình đang ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ có chút mê man.
“Làm sao vậy?” Hàn Minh Thư vừa tỉnh lại mí mắt nặng trĩu, vừa nhắm mắt lại chất vấn, muốn ngủ một hồi nhưng bọn họ hôm nay vẫn phải trở về thành phố.
Nghe thấy giọng nói của cô thì Tiểu Nhan hoàn hồn, vươn tay chỉ ra ngoài cửa sổ.
“Nhìn kìa trời đang có tuyết rơi”
Có tuyết rơi?
Hàn Minh Thư hồi hộp một cái, nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ tuyết bay trắng xóa.
Hàn Minh Thư vừa mới nhìn thoáng qua liền mở chăn bông ngồi dậy, tốc độ quá nhanh khiến cho cô vừa ngồi dậy đã tối sâm mắt, nhưng rất nhanh liền hoàn hồn, chạy tới bên cửa sổ mà không mang giày.
Đúng là tuyết rơi, hơn nữa còn rất nặng hạt, cả thế giới bên ngoài cửa sổ đều là màu trắng, trên bầu trời vẫn còn tuyết rơi dày đặc.
Tình huống này…
“Minh Thư, có chuyện gì vậy?” Tiểu Nhan đi tới bên cửa sổ, có lẽ là vừa mới ngủ dậy nên đầu óc vấn còn choáng váng, vừa đưa tay vừa xoa tóc vừa dò hỏi, không ngờ nó lại đột ngột có tuyết rơi nặng như vậy.
“AI” Tiểu Nhan dường như chợt nhớ ra điều gì đó, đột nhiên võ võ đầu mình: “Cô nhìn đi tôi ngủ xong hồ đồ rồi. Tuyết lớn như vậy có bị niêm phong đường không? Làm sao chúng ta có thể trở về thành phố?
Lông mày Hàn Minh Thư lông mày đều cau lại, cô cắn môi dưới nhìn bạch quang bên ngoài.
Trước khi đến, cô không xem dự báo thời tiết vì gần đây thời tiết khá tốt, cô nghĩ năm nay sẽ không có tuyết, không ngờ tuyết đến đột ngột như vậy, hơn nữa lại không có dấu hiệu gì.
Reng rendg…
Hai người đang ngây ngốc đứng ở bên cửa sổ thì chuông cửa phòng khách sạn vang lên, Tiểu Nhan lập tức nói.
“Tôi sẽ mở cửa”
Người gõ cửa là Tiêu Túc, cậu ta đã mặc quần áo xong rồi nên khi nhìn thấy Tiểu Nhan mặc đồ ngủ ra mở cửa, cậu ta không khỏi nhíu mày.