CHƯƠNG 159: CON CHO MẠNG CON CHO MẸ ĐƯỢC KHÔNG?
“Gánh thay tai họa?” Sắc mặt mẹ Thẩm bỗng trở nên khó coi: “Cửu Cửu, sao con có thể nghĩ mẹ như thế? Mẹ chưa từng nghĩ như vậy, con cũng biết con là con gái của mẹ mà, sao mẹ nỡ để con gánh thay tai họa cho Nhã Nhã chứ?”
“Thật ư?” Thẩm Cửu nở nụ cười cực kỳ đau khổ, bàn tay đang đặt dưới bàn của cô cũng siết chặt lại, móng tay đâm sâu vào da thịt, nhưng lòng bàn tay lại không đau bằng trong tim.
“Con vẫn nhớ rất rõ những lời mẹ nói lúc đó... mẹ nói, không thể để cho hai cô con gái nhà họ Thẩm cùng bị hủy hoại. Từ nhỏ con gái bảo bối Thẩm Nhã của mẹ luôn được mặc những thứ tốt nhất, học trường tiên tiến nhất, cùng là con gái của mẹ, nhưng con thì khác, con phải chăm sóc, nhường nhịn con bé, con cảm thấy mình là chị nên đây là những chuyện con nên làm. Nhưng... khi con ly hôn rồi về nhà mẹ đẻ, vậy mà mẹ không hề đau lòng cho con, còn ép con thay con bé gả cho nhà họ Dạ. Lúc đó, mẹ biết rõ người con gả là người tàn tật. Là do mẹ không nỡ gả Thẩm Nhã cho anh ấy nên mới bảo con gả thay.”
Ánh mắt mẹ Thẩm bắt đầu trở nên hoảng loạn, rồi giải thích: “Giờ đã khác trước rồi, chẳng phải giờ con sống rất tốt à? Con xem công ty con đang làm lớn như thế, ở trong căn nhà to như vậy, còn có thể ngồi uống cà phê ở những nơi sang trọng như này, con còn điều gì không hài lòng nữa?”
Thẩm Cửu kiềm nén nước mắt: “Nếu mẹ sớm biết có ngày hôm nay, có phải mẹ sẽ không để con gả cho anh ấy đúng không?”
“Tất nhiên rồi... con đừng nói chuyện này nữa, dù gì thì giờ con cũng đang sống rất tốt! Vậy chẳng phải quá tốt rồi à? Tại sao con cứ khăng khăng tính toán chuyện quá khứ thế?”
Mẹ Thẩm bắt đầu mất kiên nhẫn, nhất là khi nhìn thấy vành mắt Thẩm Cửu đã đỏ lên thì trong lòng cảm thấy buồn bực, đành phải lạnh lùng nói: “Dù gì hôm nay mẹ tới đây là để nói với con, con cho mẹ ba trăm triệu đi.”
Thẩm Cửu không nói gì.
“Mẹ nói cho con biết, giờ em gái con đã học đến bước này rồi, nếu không học tiếp thì tương lai con bé sẽ bị hủy hoại, con là chị, con phải suy nghĩ cho em gái mình chứ!”
Thẩm Cửu cứ lặng lẽ nhìn bà, rồi bỗng hỏi một câu.
“Mẹ, con thật sự là con gái ruột của mẹ ư?”
Mẹ Thẩm nghe vậy thì trợn tròn mắt, nhìn Thẩm Cửu với vẻ mặt không dám tin.
“Sao con có thể nói với mẹ những lời này chứ? Mẹ đã tự tay nuôi nấng con lớn thế này, vậy mà con... lại nghi ngờ mẹ?”
“Nếu con và Thẩm Nhã đều là con gái ruột của mẹ, vậy tại sao... từ nhỏ con đã không được đối tốt như con bé, mẹ, con cũng là người bình thường, con cũng có trái tim.”
Mẹ Thẩm tức đến mức ôm ngực, sắc mặt trắng bệch thở dốc: “Được, mẹ đã nuôi dạy ra một đứa con gái tốt, giờ lại bắt đầu nghi ngờ người mẹ này... Được, được lắm, giờ tụi con lớn hết rồi, mẹ, mẹ đi là được.”
Nói xong, mẹ Thẩm định đứng dậy rời đi, nhưng lại thở rất mạnh, nên cả người ngã ra sau.
“Mẹ!” Thẩm Cửu sợ hết hồn, nhanh chóng đứng dậy đỡ bà.
Nhưng mẹ Thẩm lại giả vờ yếu ớt đẩy cô ra: “Con, con là đứa con gái bất hiếu, con buông mẹ ra, mẹ muốn rời khỏi đây... Giờ các con lớn hết rồi, có gia đình riêng của mình rồi nên không cần người mẹ già này nữa, mẹ không nên ở lại với thế giới này, hu hu...”
Mẹ Thẩm vừa lên án vừa lớn tiếng khóc, làm nhiều người nhìn về phía này, rồi bắt đầu xì xào bàn tán.
Nhân viên phục vụ đi tới hỏi: “Cô à, chỗ chúng cháu không cho phép gây ra tiếng ồn, xin hỏi cô đã xảy ra chuyện gì vậy ạ? Chúng cháu có thể giúp gì cho cô không?”
Thẩm Cửu biết đây là tiệm cà phê cao cấp, mẹ Thẩm lại ầm ĩ lớn như vậy, bị người khác hỏi như thế làm khuôn mặt trắng nõn của cô nhất thời đỏ bừng, rồi lúng túng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi sẽ dẫn mẹ tôi rời đi ngay.”
Rồi cô dìu mẹ Thẩm đi ra ngoài: “Mẹ, con dẫn mẹ rời khỏi đây trước.”
“Mẹ không đi!”
Mẹ Thẩm như người phụ nữ chua ngoa ngồi bệch xuống sàn, rồi lớn tiếng mắng: “Giờ con lớn rồi, mẹ cực khổ nuôi con khôn lớn như thế, vậy mà con lại báo đáp mẹ thế này? Rốt cuộc con có xem mẹ là mẹ ruột của con không?”
Hành động này của mẹ Thẩm là dạng hiếm gặp ở bất kỳ nơi nào, đừng nói là ở tiệm cà phê cao cấp này.
Trong lòng Thẩm Cửu lúng túng, không muốn để bà tiếp tục mất mặt ở đây nữa, đành phải đi tới dìu bà.
“Mẹ muốn bao nhiêu tiền để con đưa cho mẹ, nhưng mẹ phải rời khỏi đây với con trước.”
Mẹ Thẩm nghe vậy thì sáng mắt: “Con nói thật à?”
“Vâng, mẹ đứng dậy trước đi.”
Lần này, mẹ Thẩm không vùng vẫy nữa, mà để cho Thẩm Cửu dìu mình rời khỏi tiệm cà phê.
Thẩm Cửu có thể cảm nhận được, ánh mắt khinh thường của nhân viên phục vụ lúc bọn họ rời đi.
Hai người đứng trên đường phố đông đúc, vẻ mặt Thẩm Cửu khá bình tĩnh, nhưng mẹ Thẩm lại tràn đầy sốt ruột: “Cửu Cửu, con thật sự muốn cho tiền cho mẹ à? Vậy con có thể cho bao nhiêu? Tốt nhất là con cho nhiều một chút, gần đây cuộc sống trong nhà cũng không tốt cho lắm, con...”
“Mẹ.” Thẩm Cửu cắt ngang lời bà, rồi nhẹ nhàng nói: “Nếu con nói con không có tiền thì sao?”
Giờ cô còn đang nợ tiền công ty, thì lấy đâu ra tiền dư để cho mẹ Thẩm mượn chứ?
Mẹ Thẩm nghe vậy thì nhíu mày ngay, rồi lạnh lùng nói: “Ý con là sao? Lúc nãy ở trong tiệm cà phê rõ ràng con đã nói là có thể cho tiền cho mẹ, sao giờ lại lật lọng?” Nói xong bà mới nhận ra thái độ của mình rất hùng hổ dọa người, nên vội đổi giọng nói: “Cửu Cửu, không phải mẹ muốn bóc lột con, con xem trước đây lúc con và Lâm Tuấn ở bên nhau, cậu ta không có tiền, mẹ cũng đâu tới tìm con để mượn tiền đúng không? Nhưng giờ mọi chuyện đã khác rồi, giờ con sống sống tốt hơn rồi, con không thể để cho ba mẹ chịu khổ để sống tốt một mình đúng không? Cửu Cửu, mẹ chỉ cần ba trăm triệu thôi, nếu con dư dả thì cho mẹ 450 triệu cũng được.”
Thẩm Cửu: “... Mẹ chỉ cần ba trăm triệu thôi? Cho mẹ 450 triệu cũng được?”
Mẹ Thẩm không nghe ra hàm ý của cô, còn tưởng cô cảm thấy số tiền này khá ít, nên trên mặt vẫn mang vẻ đắc ý.
“Đúng vậy, có phải rất ít đúng không? Đối với con đây là chỉ một số tiền nhỏ, nên Cửu Cửu à, nếu con cảm thấy ít thì có thể cho mẹ thêm một chút, cả ba và mẹ đều sẽ cảm kích con.”
“Ha...” Nụ cười và đáy mắt của Thẩm Cửu đều hiện lên vẻ chua xót khác thường: “Đúng vậy, chỉ cần con cho mẹ ba trăm triệu hoặc 450 triệu, thì cả nhà đều sẽ cảm kích con.”
Mẹ Thẩm ra sức gật đầu nói: “Đúng đúng đúng.”
“Nhưng con không có tiền, mẹ, nếu có thể, con cũng rất muốn giúp mẹ, nhưng không có tiền thì sao đây? Mẹ bảo con phải làm thế nào đây?”
Nói đến câu cuối, thậm chí Thẩm Cửu còn khẽ hét lên, sự tức giận đột ngột này làm mẹ Thẩm ngạc nhiên đến mức trợn tròn mắt.
“Mẹ thật sự cảm thấy con gả cho nhà họ Dạ là sống tốt ư? Một tháng qua mẹ có từng lo lắng cho con không? Lúc con về nhà mẹ chưa từng hỏi con một câu, thậm chí đến câu rốt cuộc con có sống tốt không cũng không có? Nhưng giờ vừa gặp mặt đã cần tiền, mẹ... không bằng con cho mạng con cho mẹ được không?”
Mẹ Thẩm trợn tròn mắt, ôm ngực mình không dám tin.
“Mẹ đừng diễn nữa, con nói thật đó, giờ con chỉ còn cái mạng này thôi, nếu mẹ cảm thấy mạng con đáng giá, hoặc... thì mẹ có thể lấy đi.”