“Triệu Vũ anh đủ rồi đó.” Trương Dư Hàn nhịn không được đánh anh một cái: “Có thể đứng cùng một chỗ với cô cả nhà họ Hàn, anh cảm thấy người ta là người bình thường sao? Nói không chừng là cô chủ của tập đoàn nào đó, không phải người chúng ta có thể tùy tiện trêu chọc.”
Nhóm bọn họ lấy chuyện chơi gái là chính.
Chơi mấy người không quyền không thế, nhiều nhất là lấy tiền tống cổ người ta đi là được.
Nhưng bọn họ cũng có quy tắc, không chơi những cô gái nhà giàu, không giống tên Lục Chiêu lúc trước chỉ chơi gái nhà giàu, kết quả...
“Lúc trước các anh cũng thấy tên Lục Chiêu kia rồi đó, nói không chừng là vì chơi gái nhà giàu nên mới bị đánh phế, lúc trước Lục Thị còn có thể đứng vững ở Mạc Thành, bây giờ... bị bứng gốc rồi, không có cơ hội thở dốc nữa.”
“Nếu đã là con gái của tập đoàn nào thì sao chúng ta chưa gặp chứ? Nếu thật sự là con gái nhà giàu thì là dạng không có tiếng tăm gì.”
“Dễ thôi, tìm người điều tra là biết ngay.”
Bên này Thẩm Cửu cuối cùng cũng tìm được một chỗ ngồi xuống, sau khi ngồi xuống cô lập tức gom khăn choàng của cô lại, Hàn Mai Linh ngồi cạnh nhịn không đươc cười chọc cô.
“Sao cậu lại xấu hổ đến vậy chứ? Người ta thiết kế cái váy này như thế là để cậu mặc vào cho người ta xem mà, cậu che vậy sao được...”
Nói xong Hàn Mai Linh lập tức kéo khăn choàng trên người cô xuống, Thẩm Cửu sợ hãi mặt mày trắng bệch: “Đừng...”
Tiểu Nhan nhịn không được liếc nhìn Hàn Mai Linh.
“Cô đừng có như vậy được không? Cô ấy không muốn lộ thì không lộ, tôi thấy thêm cái khăn choàng vào cũng rất đẹp.”
Hàn Mai Linh quay sang nhìn Tiểu Nhan, cứ có cảm giác cô gái này có địch ý với mình.
“Tôi thế nào chứ? Tôi là bạn thân của Cửu Cửu, tôi làm vậy cũng chỉ muốn làm mọi người ở đây kinh ngạc trước sắc đẹp của cậu ấy mà thôi, sao hả? Có vấn đề gì à?”
Tiểu Nhan cười lạnh: “Để mọi người kinh ngạc trước sắc đẹp của cô ấy thì không có vấn đề gì, nhưng mà cũng không cần làm khó người khác.”
“Hai người đừng cãi nhau nữa.” Thẩm Cửu ngắt lời hai người: “Hai cậu ăn gì đi, tớ đi toilet chỉnh trang lại một chút.”
Nói xong, Thẩm Cửu xách váy đứng dậy, Tiểu Nhan thấy vậy cũng đứng lên theo: “Ở đây nhiều người như vậy, cậu có tìm được nhà vệ sinh không? Tớ dẫn cậu đi.”
“Không cần, hai cậu cứ ở đây chờ tớ là được.” Thẩm Cửu xoay người đi ra ngoài, cô nhớ lúc đi đến từng đi ngang qua một nhà vệ sinh, chỉ cần đi theo đường cũ là được.
Thẩm Cửu xách váy đi vào nhà vệ sinh chỉnh sửa lại, lúc đầu cô muốn tìm một cái cúc gài đường cắt chữ V kia lại, nhưng mà làm xong vẫn không ổn, váy ôm sát cơ thể, càng gom cổ áo lại gần nhau thì ngực cô trông càng lớn hơn.
Cô ở trong nhà vệ sinh một lúc lâu vẫn không làm xong, chỉ đành bỏ cuộc, gom khăn choàng trên người lại thật chặt, sau đó mở cửa nhà vệ sinh ra ngoài.
Vừa mới ra đến khu vực rửa tay, Thẩm Cửu đã bị một người đàn ông khá điển trai cản đường.
“Người đẹp, cô biết đường không? Tôi dẫn đường cho cô.”
Thẩm Cửu đề phòng nhìn người đó, sau đó lùi ra sau vài bước.
“Cảm ơn, bạn tôi đang chờ tôi ở đằng trước, tôi tự đi được.”
Nói xong cô bước sang bên cạnh, người đàn ông kia chưa từ bỏ ý định lại cản cô thêm lần nữa: “Kết bạn thôi mà, cô sợ gì chứ? Tôi tên là Triệu Vũ, là con một của tập đoàn Việt Thị, tôi hoàn toàn không có ý xấu gì cả, chỉ là muốn làm quen với cô thôi. Nếu cô không muốn tôi đưa cô về, cô cho tôi số điện thoại cũng được~”
“Xin lỗi, xin anh hãy tránh ra.” Thẩm Cửu biết mấy người đến tham dự bữa tiệc ngày hôm nay đều là những người mà nhân viên bình thường như cô không thể đắc tội nổi, chỉ có thể cố hết sức yêu cầu họ tự rời đi.
Cô càng tránh né, Triệu Vũ lại càng thích, hơn nữa đứng gần rồi mới phát hiện ra trên mặt cô chỉ trang điểm nhẹ, hơn nữa làn da còn rất đẹp, da thịt non mịn làm Triệu Vũ càng nhìn càng thích.
“Tôi thật sự không phải ăn hiếp cô, tôi thật lòng muốn làm quen với cô, cô không thể cho tôi số điện thoại sao?” Triệu Vũ lộ ra vẻ mặt vô cùng đáng thương, nhìn chằm chằm Thẩm Cửu như cún con khát sữa, ánh mắt vô cùng đáng thương vô cùng chân thành.
Ánh mắt này làm Thẩm Cửu nhìn thấy mà ngẩn ra, sau đó cô xấu hổi mà nói: “Tôi thật sự có việc, bạn của tôi đang chờ tôi ở đằng trước, tôi đi trước.”
Triệu Vũ lo lắng, nhanh chóng duỗi tay túm tay cô: “Cái đó...”
“Buông tôi ra!” Thẩm Cửu quăng mạnh tay anh ra, Triệu Vũ thấy cô biến sắc thì nhanh chóng rút tay về: “Xin lỗi! Tôi không có ý muốn xúc phạm cô, lúc nãy tôi gấp quá...”
“Hôm nay anh Triệu đến đây để dự tiệc hay là đến để chơi gái thế?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên, Thẩm Cửu quay sang nơi phát ra tiếng nói nhìn thử, Lang An đang đẩy Dạ Âu Thần bước về phía cô.
Vừa nhìn thấy Dạ Âu Thần, Triệu Vũ lập tức không còn giống một con chó Sharpei nữa, mặt mày hoảng sợ nhìn Dạ Âu Thần.
“Anh, anh Dạ, sao anh lại ở đây?”
Lang An nhìn anh, hừ lạnh nói: “Anh Dạ của chúng tôi đi đến đâu còn cần phải báo cáo cho anh sao? Còn anh, anh là khách mời đúng không? Chạy đến nhà vệ sinh nữ để làm gì?”
Triệu Vũ nghe vậy, mặt lập tức trắng bệch, anh theo bản năng quay sang nhìn Thẩm Cửu, lại quay sang nhìn Dạ Âu Thần, nhìn vẻ mặt của anh.
“Anh, anh Dạ, tôi... lạc đường nên đi lung tung thôi.”
“Đi lung tung?” Lang An tiếp tục hừ lạnh: “Vậy vì sao anh lại quấn lấy nhân viên trong công ty chúng tôi?”
Dạ Âu Thần hơi ngước mắt, ánh mắt sắc bén hệt như dao dừng trên mặt Triệu Vũ.
Chỉ trong chốc lát, Triệu Vũ cảm thấy trên vai trên mặt đầy áp lực, anh ta không tự chủ được khom eo: “Cái đó... thật xin lỗi, tôi không biết cô ấy là nhân viên trong công ty của anh, tôi lập tức đi ngay!”
Nói xong, Triệu Vũ nhanh chân chạy đi mất.
Chờ anh đi rồi, Thẩm Cửu lại nghe Dạ Âu Thần lạnh lùng mắng: “Thích để đàn ông quấn lấy cô như vậy sao? Một người hai người còn chưa đủ, cô muốn mấy người hả?”
Thẩm Cửu nghe vậy, mặt lập tức thay đổi.
“Chuyện này liên quan gì đến tôi chứ?”
Rõ ràng là Triệu Vũ tự quấn lấy, có liên quan gì đến cô chứ?
Dạ Âu Thần nhìn cô chằm chằm, quan sát gì đó, Thẩm Cửu cúi đầu xuống mới phát hiện ra anh đang nhìn chằm chằm bộ váy cô đang mặc, trong mắt anh mang theo vẻ trào phúng khinh thường, cười nhạt ra tiếng.
“Cô cảm thấy chuyện này không có liên quan đến cô?”
Thẩm Cửu thấy ánh mắt của anh, tức giận cắn moi: “Đừng nói là anh định nói anh ta quấn lấy tôi là vì tôi ăn mặc hở hang quá đó nhà? Dạ Âu Thần, cách suy nghĩ của anh thật vô liêm sỉ!”
“Là cách suy nghĩ của tôi vô liêm sỉ hay là tự cô không biết liêm sỉ, thân là mợ hai của nhà họ Dạ, cô lại ăn mặc như thế này, cô tưởng cô đi đứng đường hả?”
Khi nhìn thấy cô ăn mặc hở hang xuất hiện trước mặt mọi người, trong lòng Dạ Âu Thần tự nhiên bốc lên một ngọn lửa, mấy người đàn ông kia dính chặt mắt lên người cô, rốt cuộc cô có cảm giác được không hả?
Đi đứng đường... Những lời này hoàn toàn chọc giận Thẩm Cửu, cô tức đến đỏ cả mắt.
“Dạ Âu Thần, anh đúng là một tên khốn nạn!”
Dạ Âu Thần lạnh lùng nhìn cổ: “Cởi cái váy này ra, đổi cái khác.”
“Tôi không đổi!” Thẩm Cửu từ chối anh không chút suy nghĩ!
“Cô nói cái gì?”
CHƯƠNG 179: SẼ KHÔNG BẬN TÂM ĐẾN SUY NGHĨ CỦA ANH!
Dạ Âu Thần nhìn cô chằm chằm, ánh mắt kia hung ác như thú dữ.
Thẩm Cửu hơi rụt cổ lại, cắn môi nói: "Tôi sẽ không đổi!"
"Chẳng lẽ tối nay cô cứ ăn mặc như vậy để đi rêu rao khắp nơi?"
Thẩm Cửu đứng thẳng lưng, hơi nâng cằm lên, lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn: "Ai cũng mặc thế này, sao anh lại nói tôi là rêu rao khắp nơi? Chỉ vì trong mắt anh tôi là người phụ nữ lẳng lơ cho nên tôi mặc thế nào anh cũng thấy chướng mắt. Nếu đã như vậy tại sao tôi phải để ý đến ý nghĩ của anh?”
Dạ Âu Thần nhíu mày.
Thẩm Cửu nói xong những lời này còn cố ý ở trước mặt anh kéo áo choàng trễ xuống một chút, lộ ra bờ vai trắng mịn mê người sau đó xoay người rời đi.
Lang An: "..." Mợ chủ đây là đang đùa với lửa mà!
Hơi thở trên người Dạ Âu Thần đột nhiên trở nên lạnh lẽo, hai tay đặt hai bên hông nắm chặt thành nắm đấm.
Nhìn dáng người tinh tế kia, ánh mắt Dạ Âu Thần trở nên sắc bén đáng sợ, nghe được Lang An đứng phía sau lắp bắp hỏi một câu: "Cậu, cậu chủ Dạ, có cần đuổi theo mợ hai không?"
"Ai cho phép cậu gọi cô ta như vậy?"
Lang An lo lắng nuốt nước bọt: "Tôi, tôi gọi sai rồi sao?"
Rõ ràng lúc trước anh ta đã gọi mợ hai trước mặt Dạ Âu Thần, lúc đó anh cũng đâu có tức giận, sao bây giờ lại…
"Cô ấy không phải là mợ hai, cô ấy chỉ là một người phụ nữ lẳng lơ, không biết liêm sỉ."
Nói tới đây, Dạ Âu Thần nhếch môi: "Nếu cô ta muốn khoe thì tôi sẽ khiến cho cô ấy khoe cho đủ!"
Lang An: "..."
Tôi sợ là tối nay nếu mọi người thật sự thấy hết trơn của mợ hai, đến lúc đó cậu lại móc hết mắt của bọn họ.
Có điều anh ta chỉ lẩm bẩm trong lòng, không dám nói ra cho Dạ Âu Thần nghe.
Thẩm Cửu trở lại chỗ ngồi, ngồi xuống, Tiểu Nhan liền sán tới.
"Sao cậu đi lâu vậy? Tớ gọi di động cho cậu, cậu cũng không nghe."
Điện thoại di động? Thẩm Cửu vội vàng lấy di động trong túi xách ra mới phát hiện điện thoại bị tắt nguồn.
Gay go!
Hình như cô đã quên một chuyện rất quan trọng.
Hàn Đông bảo Tô Cửu hôm nay giao lễ phục đến đây nhưng điện thoại của cô vẫn luôn gọi không được, vậy chẳng phải Tô Cửu...
Nghĩ tới đây, Thẩm Cửu vội vàng hỏi: "Các cậu có ai mang theo sạc điện thoại và dây cáp không? Điện thoại của tớ hết pin tắt nguồn rồi."
Tiểu Nhan chớp mắt: "Hôm nay là tiệc rượu, ai sẽ mang thứ này theo bên người chứ...?"
"Tớ có mang theo." Hàn Mai Linh để túi xách của mình lên bàn, sau đó lấy ra dây cáp và sạc điện cho cô: "Cho cậu này."
"Mai Linh, cảm ơn cậu." Thẩm Cửu vội vàng gắn dây vào, sạc một hồi mới mở máy.
May là điện thoại của cô có chức năng sạc nhanh. Sau khi Thẩm Cửu mở máy, quả nhiên phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa xem.
Trừ số điện thoại của Tiểu Nhan ra tất cả những cuộc gọi khác là của Tô Cửu gọi tới.
Hàn Mai Linh ngồi cạnh cô, lơ đãng nhìn qua, chợt nhìn thấy một cái tên quen thuộc, ngẩn ra một lúc rồi hỏi: "Tô Cửu? Đó không phải là thư ký của anh trai tớ sao?"
Nghe vậy Thẩm Cửu cũng sửng sốt, sau đó gật đầu: "Đúng rồi."
Trong lòng Hàn Mai Linh hơi hồi hộp: "Thư ký Tô tìm cậu làm gì? Hơn nữa còn gọi nhiều lần như vậy?"
Thẩm Cửu nhớ tới chuyện Hàn Đông bảo cô ấy tặng lễ phục cho mình, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy vẫn là không nên nói cho Hàn Mai Linh biết liền giải thích: "Có lẽ là muốn bàn về chuyện hợp tác lần trước."
"Ồ." Nghe được là bàn chuyện hợp tác, Hàn Mai Linh mới thở phào nhẹ nhõm: "Hóa ra là như vậy."
"Ừm, để tớ gọi điện thoại cho cô ấy."
Thẩm Cửu đứng lên cầm theo sạc điện thoại đi ra ra ngoài, sau đó gọi điện thoại cho Tô Cửu.
"Cô Thẩm."
"Thư ký Tô, xin lỗi…Điện thoại của tôi sập nguồn."
Đầu điện thoại bên kia truyền tới tiếng cười của thư ký Tô: "Không sao, tôi vốn muốn đưa tới công ty cho cô, nhưng sau đó tôi thấy hình như cô đã mặc lễ phục rồi cho nên không liên hệ với cô nữa."
"Nhờ cô cảm ơn chủ tịch Hàn giúp tôi."
"Cô thật sự không cần khách sáo như vậy đâu."
"Nếu không có chuyện gì tôi cúp máy trước đây."
Sau khi Thẩm Cửu cúp điện, Hàn Mai Linh liền xán tới: "Cảm ơn ý tốt của anh trai tớ, ý tốt gì chứ?"
Cô bỗng nhiên xuất hiện sau lưng cô, Thẩm Cửu bị dọa giật mình, lấy tay ôm ngực.
"Mai Linh, cậu định dọa tợ sợ chết khiếp đấy à?"
Mặc dù trên mặt Hàn Mai Linh đang cười nhưng nụ cười của cô rất gượng gạo: "Tớ đang hỏi cậu đấy? Tại sao cậu bảo thư ký Tô cảm ơn ý tốt của anh trai tớ thay cậu chứ? Cửu Cửu, có phải cậu giấu tớ thương lượng chuyện gì với anh tớ không? "
Nghe Hàn Mai Linh nói vậy, Thẩm Cửu chau mày.
Thương lượng cái gì? Thật ra cô không muốn nói chuyện này cho Hàn Mai Linh biết là vì cô cảm thấy không thỏa đáng lắm.
Bởi vì cô cũng không có nhận bộ lễ phục kia. Nếu không có chuyện này thì cô không cần phải nói lại nữa. Nhưng Hàn Mai Linh lại là bạn thân của cô, Hàn Đông lại là anh trai của cô, nếu bây giờ Thẩm Cửu không nói cho đối phương biết, có phải là không tử tế lắm không?
Trong lúc cô còn đang cân nhắc thì Tiểu Nhan đã bước tới.
"Hai người các cô ở đây làm gì? Tối nay là buổi tiệc kỷ niệm ngày thành lập công ty, đừng thì thầm riêng tư nữa. Đi thôi, tôi dẫn các cô đi qua hồ bơi bên kia tham quan."
Cô ta nói xong cũng mặc kệ phản ứng của hai người, kéo tay hai người rời đi.
Bị cô ta lôi kéo cho nên cuộc nói chuyện giữa Thẩm Cửu và Hàn Mai Linh liền bị cắt ngang. Hàn Mai Linh cảm thấy hơi khó chịu, có lẽ là do chột dạ cho nên luôn có dự cảm rất xấu, chính là Thẩm Cửu đang làm chuyện xấu sau lưng cô ta.
Bể bơi khổng lồ lấp lánh dưới ánh đèn chiếu sáng, nước trong hồ xanh mát, sạch sẽ. Cách đó không xa có tiếng đàn dương cầm vang lên. Một cô gái mặc váy trắng tựa như tiên nữ đang ngồi chơi đàn, tiếng đàn du dương hòa lẫn với tiếng cười nói rôm rả của những người đàn ông và phụ nữ đang mặc trên người những bộ lễ phục sang trọng.
Bầu không khí nơi này cực kỳ tốt.
Tiểu Nhan đi đến bên cạnh hồ bơi: "Chúng ta cứ đứng chỗ này đừng đi đâu cả, chốc nữa sẽ có tiết mục hay cho chúng ta xem."
Tiết mục hay? Cả Thẩm Cửu và Hàn Mai Linh đều lộ ra vẻ mặt không hiểu?
"Hai người, một là không phải người của công ty chúng tôi, hai là một người mới đến cho nên không biết cũng là chuyện bình thường. Trong bữa tiệc rượu thường niên của công ty, phó chủ tịch Dạ và các cậu ấm nhà giàu khác sẽ tiến hành một cuộc thi bơi."
Thẩm Cửu nghe vậy hơi nghệch mặt ra: "Đây là tiết mục hay sao?"
"Đương nhiên rồi!" Tiểu Nhan rất kích động cầm lấy tay cô: "Vóc người của phó chủ tịch Dạ rất tuyệt! Hơn nữa không chỉ có anh ta mà còn có rất nhiều cậu ấm con nhà giàu của các công ty tập đoàn đều đẹp trai ưa nhìn. Việc này đối với đám si mê sắc đẹp chúng ta mà nói có phải là một bữa tiệc thị giác no nê không?"
Thẩm Cửu: "..."
Hàn Mai Linh: "..."
Một lát sau, Hàn Mai Linh chống cằm hỏi: "Dạ Âu Thần sẽ tới chứ?"
"Cái gì?" Tiểu Nhan không khỏi mở to mắt, liếc mắt nhìn Hàn Mai Linh:" Cô là cố ý hỏi tôi về vấn đề này sao? "
"Hả?"
"Mọi người đều biết cậu Dạ của chúng tôi ngồi xe lăn, sao cậu ấy có thể so tài được chứ?"
Hàn Mai Linh đột nhiên phản ứng lại, cũng đúng, Dạ Âu Thần là người tàn tật.
Có lẽ là bình thường anh khiến cô cảm quá mức uy nghiêm, cho nên có rất nhiều lúc Hàn Mai Linh sẽ quên sự thật anh ta là người tàn tật.
Nhắc đến Dạ Âu Thần, Thẩm Cửu lại nhớ tới cuộc cãi vã trước đó của bọn họ ở hành lang nhà vệ sinh.
Vốn dĩ mối quan hệ giữa hai người đã kém, sau tối hôm nay...chắc hẳn anh ta sẽ càng thêm ghét mình hơn.
CHƯƠNG 180: LO LẮNG
Nghĩ đến đây Thẩm Cửu cụp mắt nhìn mặt nước sóng lấp loáng không nói một câu.
"Xin lỗi à, tớ không nghĩ nhiều như vậy.” Hàn Mai Linh lại ngượng ngùng lẩm bẩm khiến cô cũng không suy nghĩ được gì, sau đó quay đầu nhìn về phía Thẩm Cửu lại bắt đầu các loại kiểu si mê.
"Hãy nhanh chóng sạc đầy điện thoại của cậu. Tối chút nữa khi cuộc thi bắt đầu chúng ta có thể chụp ảnh."
Hàn Mai Linh đột nhiên như nghĩ tới điều gì, hỏi tiếp: "Vậy lúc bắt đầu thi, mọi người có mặt ở đây đều sẽ đến chứ?"
Tiểu Nhan gật đầu: "Đó là đương nhiên, đến lúc đó tất cả mọi người đều sẽ tới, hơn nữa cũng cần có trọng tài nữa."
"Chỉ có đàn ông mới tham gia thi đấu sao?"
Tiểu Nhan nhìn Hàn Mai Linh: "Cô có ý gì?"
"Ý của tôi là, cánh đàn ông có thể thi đấu thì phụ nữ chúng mình cũng có thể."
Đôi mắt của Tiểu Nhan sáng lên: "Nói như vậy thì cũng có vẻ ổn, nhưng...người của ban tổ chức không sắp xếp chuyện này, cho nên chúng tôi không thể tham gia được."
“Chuyện này thì có gì khó chứ?” Hàn Mai Linh lộ ra nụ cười, đi thới bên cạnh Thẩm Cửu kéo chặt tay cô, sau đó phất tay với Dạ Y Viễn cách đó không xa: “Anh cả Dạ!
Tiếng gọi của Hàn Mai Linh ngay lập tức thu hút những ánh mắt khác, thật ra ánh mắt của Dạ Y Viễn vẫn luôn nhìn về phía bên này.
Từ lúc Thẩm Cửu xuất hiện, ánh mắt của anh ta đã bị màu đỏ tươi hấp dẫn, sau đó cho dù có làm thế nào cũng không thể dời tầm mắt sang chỗ khác.
Vốn cho rằng khí chất thanh nhã kia chắc chẳn chỉ thích hợp với những màu kiểu màu xanh lá và xanh dương nhưng anh ta lại không ngờ cô mặc màu bộ đồ màu đỏ lại lộng lẫy đến vậy, giống như chu sa trên trán.
Khi Hàn Mai Linh vẫy tay với anh ta, Dạ Y Viễn lập tức tới ngay. Sau đó cũng nhìn thấy được vẻ mặt đột nhiên thay đổi của Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu kéo tay cô xuống, nhỏ giọng hỏi: "Cậu gọi anh ta đến làm gì?"
Hàn Mai Linh híp mắt cười nói: "Không làm gì cả. Không phải anh ta là một trong những người tổ chức ở đây sao? Tớ muốn tổ chức cuộc thi bơi dành cho nữ, bảo anh ta giúp đỡ một chút."
Thẩm Cửu: "... Vậy cũng không cần tìm anh ta chứ? Rốt cuộc cậu muốn làm gì?" Câu nói phía sau, Thẩm Cửu thấp giọng nói: "Cậu đừng lộn xộn."
"Yên tâm đi, tớ sẽ không nói với anh ta vào lúc này đâu. Tớ nhất định phải có được sự đồng ý của cậu mới làm."
"Phó chủ tịch Dạ đến rồi!"
Dạ Y Viễn đi tới trước mặt mấy người, khuôn mặt anh tuấn của anh ta mang theo nụ cười hờ hững: "Sao thế?"
"Anh cả Dạ!" Giọng nói của Hàn Mai Linh rất phấn khích: "Em nghe nói một lúc nữa sẽ có cuộc thi bơi dành cho nam, đúng không?"
"Ừm." Dạ Y Viễn từ tốn gật đầu.
"Năm rồi đều là cuộc thi của đàn ông, năm nay có thể thêm phần thi của phụ nữ không?"
Dạ Y Viễn nghe vậy hơi ngẩn ra. Anh ta không ngờ Hàn Mai Linh lại đưa ra yêu cầu này với mình. Hàn Mai Linh thấy vẻ mặt ngạc nhiên của anh ta liền vội vàng nắm tay Thẩm Cửu, đẩy cô ra nói: "Đây cũng là mong muốn của Thẩm Cửu, chắc anh cả Dạ sẽ không từ chối yêu cầu nho nhỏ này của Thẩm Cửu phải không?"
"Em..." Thẩm Cửu vừa muốn giải thích cho mình thì Hàn Mai Linh đã ôm chặt cô nói nhỏ vào tai cô: "Nếu cậu không muốn tớ nói chuyện đó cho anh ta nghe vậy thì phải giúp đỡ tớ chuyện này."
Nếu lúc đó Dạ Âu Thần sẽ tới thì cô...nhất định phải tìm cơ hội khoe vóc dáng của mình trước mặt Dạ Âu Thần.
Mặc dù Tiểu Nhan không vui vì Hàn Mai Linh lại đẩy hết trách nhiệm cho Thẩm Cửu nhưng trong lòng vẫn mong chờ tiết mục này. Chỉ có điều... cuối cùng cô ta cũng vẫn nói: "Phó chủ tịch Dạ, nếu khó tổ chức thì không cần phải thêm vào đâu, giống như mọi năm cũng được."
Nhưng lúc này, Dạ Y Viễn lại hơi mỉm cười nói: "Tôi cảm thấy đề nghị của các cô cũng không tệ lắm."
Đôi mắt dịu dàng dường như có ánh sáng nở rộ, chỉ là ánh sáng kia rất dịu dàng, không có chút khó chịu nào khiến mọi người rất sửng sốt.
"Những năm trước đều là cuộc thi của cánh đàn ông chúng tôi. Năm nay các người nhắc tới tôi mới nghĩ ra nếu thêm phần thi của phụ nữ chắc hẳn sẽ tăng thêm sự thú vị cho buổi tiệc này."
Thẩm Cửu: "..."
Tăng thêm thú vị cái khỉ á!
Đây là bữa tiệc hàng năm, không phải là cuộc thi bơi lội.
Có điều Hàn Mai Linh nóng lòng muốn thử, cô cũng không tiện nói thêm gì nữa.
"Nói thế là anh cả Dạ đã đồng ý rồi sao? Vậy lát nữa chúng em có thể đi đăng ký rồi?"
"Đương nhiên, tôi sẽ đi tìm người phụ trách nói chuyện này. Đợi lát nữa sẽ bảo anh ta tổ chức đăng ký. Ba người các em đều tham gia à? Danh sách có hạn, nếu ba người các em đều tham gia, tôi sẽ bảo người phụ trách chừa chỗ cho các em."
"Muốn muốn muốn!" Tiểu Nhan và Hàn Mai Linh gật đầu lia lịa.
Chỉ có một mình Thẩm Cửu là không gật đầu, thế là hai người kia đều nhìn về phía cô.
"Cửu Cửu, cậu không tham gia sao?"
"Ây..." Thẩm Cửu hơi dừng lại, xấu hổ mím môi: "Tớ không biết bơi mà."
Cô đương nhiên không thể tham gia rồi.
Tiểu Nhan hơi kinh ngạc: "Cậu vậy mà lại không biết bơi? Trời ơi, xã hội bây giờ cho dù không biết bơi cậu cũng phải học, biết không hả? Nếu không thì chán lắm."
"Không sao đâu. Vậy Cửu Cửu, cậu ở trên bờ cổ vũ cho bọn tớ. Anh cả Dạ, làm phiền anh chừa hai chỗ cho chúng em."
"Được." Dạ Y Viễn khẽ mỉm cười, gật đầu đáp lại.
Không lâu sau khi anh ta rời đi, người phụ trách đã thông báo chuyện này. Sau đó Hàn Mai Linh hào hứng chạy đến đăng ký, nhưng Tiểu Nhan bảo đi trước, còn mình thì ở lại.
"Cậu có chú ý ánh mắt của phó chủ tịch Dạ nhìn cậu không?"
Thẩm Cửu hơi sửng sốt: "Gì cơ?"
"Ánh mắt kia rõ ràng là tràn ngập yêu thương. Không phải phó chủ tịch Dạ đang theo đuổi cậu, nhưng cậu lại không đồng ý đó chứ?"
Thẩm Cửu: "... Cậu nhìn lầm rồi? Mối quan hệ của tớ và phó chủ tịch Dạ không giống như cậu nghĩ đâu."
Dạ Y Viễn theo đuổi cô? Đây là chuyện không thể nào.
Cô là vợ của Dạ Âu Thần cho dù đó không phải là sự thật, nhưng Dạ Y Viễn lại biết chuyện này cho nên anh ta sẽ không làm chuyện như vậy.
"Tớ biết mối quan hệ của hai người không phải là như vậy. Nhưng cũng không cản trở đến việc người ta thích cậu. Ánh mắt kia... khiến người ta cảm thấy ý muốn sở hữu rất mãnh liệt, hơn nữa cậu biết không? Lần trước..."
Tiểu Nhan kể lại chuyện lần trước ở trung tâm thương mại cho Thẩm Cửu biết.
"Cho nên tớ nghĩ phó chủ tịch Dạ hẳn là đang theo đuổi cậu. Tuy rằng trước đây cậu có scandal với cậu Dạ của chúng tớ nhưng nếu phó chủ tịch Dạ không để ý, tớ nghĩ cậu hoàn toàn có thể..."
"Tiểu Nhan!" Thẩm Cửu bỗng nhiên cắt ngang lời cô ấy: "Sau này cậu không được nói như vậy nữa!"
Cho dù cô không thể ở bên cạnh Dạ Âu Thần thì cô cũng không thể đến với Dạ Y Viễn.
Nếu không... chẳng phải là loạn luân sao? Em dâu và anh trai cả lén lút với nhau, đến lúc đó người ta sẽ đánh giá nhà họ Thẩm thế nào, đánh giá cô ra sao?
Tiểu Nhan bị vẻ mặt nghiêm khắc của cô dọa sợ, ngơ ngác một hồi mới nói: "Tớ biết rồi."
Nhưng Thẩm Cửu lại đang chìm vào suy nghĩ.
Vốn dĩ trong lòng cô đã rất khó chịu mà bây giờ Tiểu Nhan lại nói như vậy càng khiến cô không thể bình tĩnh lại được..
Dạ Y Viễn không thể nào yêu cô được?
Nhưng tại sao anh lại đối xử với cô tốt như vậy? Anh hoàn toàn không do dự bỏ ra chín trăm triệu cứu mẹ cô, sau đó...còn tặng cô bộ lễ phục bán đấu giá hơn ba tỷ đồng.
Hơn nữa ánh mắt và nụ cười vừa nãy của anh khiến Thẩm Cửu đột nhiên cảm thấy có một dự cảm bất an đang quay vòng.